Mục lục
Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cẩm Anh Vương phủ.

Tiêu Thiều yên lặng nhìn hết thư trong tay, chim bồ câu trắng đậu trên bàn, kêu “gù rù” “gù rù”.

Một lâu sau, hắn nói. “Lấy ấn tín của ta, mời Quan tướng quân tới đây.”

Cẩm Nhất lĩnh mệnh rời đi, Tiêu Thiều vươn tay, khớp xương ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ lên giấy viết thư, ánh mắt lạnh lẽo băng giá.

Tưởng Tín Chi, Triệu Nguyên Giáp? Nước mưa liên tục rơi gần như đã rửa sạch cả bầu trời đêm của kinh thành, nhất là mấy ngày gần đây mưa rơi càng ngày càng nhỏ hơn, bầu trời đêm nay vô cùng trong suốt, tựa hồ một giây sau, sẽ có mặt trăng sáng ngời treo trên đầu ngọn liễu bên hồ.

Xung quanh đập Ba Xương đều yên tĩnh không một tiếng động, hạt mưa như có như không rơi trên mặt nước, làm nổi lên gợn sóng nhàn nhạt, tựa như lời nói nhỏ nhẹ giữa đôi tình nhân ôn nhu thân mật.

Thị vệ vác đao đi tuần tra bên trên đập chứa nước, bách tính dưới vùng hạ du đã tiến vào mộng đẹp.

Bên trong không gian yên tĩnh bình thản, xa xa đột nhiên truyền đến một tiếng “tõm tõm” như thanh âm của vật gì đó rơi vào trong nước. Thị vệ đứng ở trên bờ cố mở to đôi mắt buồn ngủ, nói với người bên cạnh. “Vừa rồi là tiếng gì vậy?’’

Người kia khoát tay áo. “Không biết, ngươi đi qua xem một chút.’’

Thị vệ kia dụi dụi mắt, đi thẳng về phía trước, cho đến khi đi tới nơi phát ra âm thanh, nhìn vào bên trong. “Chuyện gì xảy ra?”

Mặt nước dao động gợn lên từng cơn sóng nhỏ, mượn ánh lửa yếu ớt, giống như có đồ vật gì đó. Thị vệ kia đưa cây đuốc trong tay về phía trước, cúi người xuống muốn cẩn thận xem, đột nhiên cảm thấy cổ mát lạnh, còn chưa hiểu được, thân thể đã ngã xuống.

Người tới kéo hắn qua một bên, lột bỏ quần áo trên người hắn thật nhanh rồi mặc lên, nhặt cây đuốc trên mặt đất lên.

Một lát sau, một thị vệ khác mới nhìn thấy đồng đội vừa mới đi xem xét tình hình của mình chậm rãi đi tới.

“Sao lại đi lâu như vậy? Vừa nãy sao rồi?” Thị vệ hỏi.

Đồng đội trở về lắc đầu, ngáp một cái.

“Cẩn thận một chút, nếu như bị người khác phát hiện ngươi gác đêm mà ngủ gật, hai người chúng ta đều không xong đâu.” Thị vệ tức giận nói.

Tên đồng đội trở về cầm theo cây đuốc lười biếng đi về phía trước thăm dò, chỉ còn lại một ánh lửa yếu ớt chiếu lên gương mặt hắn, thấy không rõ lắm diện mạo.

Thị vệ kia nói lải nhải, đột nhiên cảm giác không đúng, chợt quay đầu. “Không đúng! Ngươi không phải…!”

Giọng nói đột nhiên im bặt.

Trong bụng đang cắm một thanh đao, tên lạ mặt đang mặc quần áo của đồng đội hắn, mặt không biểu tình nhìn hắn.

Thị vệ giãy dụa muốn lấy ra tín hiệu lửa trong ngực, còn chưa chờ hắn móc ra, một bàn tay đã đoạt vật kia đi.

Sau đó, hắn nhìn xung quanh đập nước tối đen, giống như quỷ thần, đột nhiên xuất hiện rất nhiều bóng đen, giống như một tấm lưới lớn sớm đã được dệt, lặng yên không một tiếng động đến gần đập chứa nước.

Trong bóng tối vang lên âm thanh chém giết trầm nặng.

Một đêm này, có người mang quân trang xuất hành, mang ba trăm tinh binh, mai phục đập Ba Xương, một trận đồ sát đơn phương, giơ tay chém xuống, máu tươi tràn khắp nơi.

Một đêm này, có người ngủ say một cách bình yên, trong căn phòng ấm áp và tinh tế trong phủ với hương thơm dịu nhẹ thoang thoảng.

Một đêm này, có vô số bóng đen lẻn vào phòng của bách tính ở hạ lưu đập chứa nước, di dời dân chúng cả đêm.

Một đêm này, ở nơi kín cổng cao tường, tăng nhân mặc hoàng bào nhắm mắt niệm kinh, suốt một đêm lặng yên ngồi thiền.

Trong đêm gió nhẹ đong đưa, nước mưa nhỏ mỏng như tơ, buồn man mác, có người mộng đẹp, có người không ngủ.

Ngày hôm sau, ánh nắng ban mai yếu ớt, từ xa xa phía Đông truyền đến một tiếng vang thật lớn, đánh thức kinh thành còn đang ngủ say.

Nước mưa giống như từng chậu từng chậu trút xuống.

Đập Ba Xương đoàng một tiếng, cả tòa đê đập từ chính giữa toàn bộ sụp xuống, như một miếng giấy mỏng manh yếu ớt. Nước được tích trữ cùng với nước mưa hòa vào nhau ầm ầm tuôn ra, trong nháy mắt biến thành đại dương bao la, chớp mắt một cái đã nuốt chửng vô số nhà ở của dân chúng dưới hạ du.

Như một tiếng sét, tin tức đập Ba Xương sụp đổ trong nháy mắt đã truyền khắp kinh thành. Nước mưa tràn ra không chỉ lan tràn đến hạ lưu, nơi địa thế hơi thấp cũng bị liên lụy gặp nguy.

Lúc tin tức truyền tới, Tưởng Nguyễn đang ở trong phòng ăn bánh Phù Dung hấp.

Bánh Phù Dung hấp của đêm qua cuối cùng vẫn không ăn, sáng sớm hôm nay có chút lạnh, kết hợp với trà nóng quả thật có một hương vị khác.

Trên người Tưởng Tín Chi bị nước mưa xối ướt đẫm, vừa mới thay một thân y phục sạch sẽ, tóc còn chưa khô, đã tiến vào phòng Tưởng Nguyễn, thấy nàng như vậy mới nói. “Sao lại ăn đồ lạnh rồi, coi chừng bị lạnh bụng.”

Tưởng Nguyễn nhìn hắn cười cười. “Không sao.”

Tưởng Tín Chi ngồi xuống đối diện nàng, cười nói. “Chuyện đã làm xong, bách tính cũng đã chuyển lên núi Đông Pha, nơi này địa thế cao, sẽ không có sự cố xảy ra.”

Tưởng Nguyễn gật đầu, thấy Tưởng Tín Chi có chút lưỡng lự, hỏi. “Đã xảy ra chuyện gì sao?” Tưởng Tín Chi không lừa gạt nàng, nói. ’’ Đêm qua lúc ta ở cùng với biểu ca, tướng quân cũng tới, hắn không hỏi ta chuyện tự mình điều binh, còn dẫn theo người giúp ta.’’ Hắn nhíu nhíu mày. “Những người kia không giống người trong quân, xử lý thi thể rất nhuần nhuyễn, giống như là sát thủ chuyên nghiệp.” Ý thức được không nên nói những chuyện đẫm máu này trước mặt Tưởng Nguyễn, hắn nói. “A Nguyễn, muội không cần để ý đến những chuyện này.”

“Quan tướng quân đã giúp huynh, tự có đạo lý của hắn. Hắn không chủ động hỏi tới, huynh cũng không cần quan tâm.” Mặc dù Tưởng Nguyễn cũng không hiểu ý của Quan Lương Hàn, nhưng trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.

“Đại ca, nếu tiện, giúp muội tìm vài người đáng tin, để bọn họ truyền những lời này ở trên đường phố là được.” Tưởng Nguyễn đưa tờ giấy cầm trong tay cho Tưởng Tín Chi.

Tưởng Tín Chi nghi ngờ nhận lấy, vừa nhìn thấy đã ngây ngẩn cả người. Hắn nghĩ nghĩ, nói. “A Nguyễn, Lý gia đã làm gì với muội?”

Hắn vốn tưởng rằng tất cả những chuyện này, Tưởng Nguyễn làm đơn giản chính là vì giúp đỡ Triệu gia, thậm chí tiến thêm một bước nữa, chính là hủy đi thế lực của Tuyên Ly, khiến cho hắn trong một thời gian ngắn mất đi nguyên khí. Nhưng mà hôm nay xem ra, tất cả những mũi dùi của Tưởng Nguyễn, cuối cùng lại chỉ về hướng phủ tể tướng. Càng nghĩ càng làm cho người kinh hãi, trong lòng hắn hoảng sợ, nghĩ lại, chắc là phủ tể tướng đã làm gì đối với Tưởng Nguyễn, nếu không tại sao lại thâm thù đại hận sâu như vậy?

Từ khi hắn trở lại Tưởng phủ, mặc dù nghe ngóng chuyện của Tưởng Nguyễn, nhưng người trong Tưởng phủ ai cũng ngậm miệng không nói, rất nhiều chuyện nha hoàn bà tử cũng không rõ lắm, càng không cần nói đến những người có tâm địa xấu xa kia.

Tưởng Nguyễn thản nhiên nói. “Lý Dương muốn khinh bạc muội, muội thiến hắn, Lý gia hận muội thấu xương, nếu như còn sống, sớm muộn có một ngày sẽ xem muội là kẻ địch. Không phải hắn chết chính là muội mất. Không trả thù cả nhà Lý gia, muội không cách nào yên tâm được.” Nàng nói một cách nhẹ nhàng, nhưng Tưởng Tín Chi nghe được trong lòng vô cùng nóng nảy. Vốn là cực kỳ kinh ngạc, sau đó siết chặt hai nắm đấm. “Khinh người quá đáng!”

Hắn nhét tờ giấy vào trong ngực. “Chuyện này giao cho ta là được.” Hắn nhìn về phía Tưởng Nguyễn. “A Nguyễn, nếu đại ca về sớm một ngày, muội cũng không cần phải chịu khuất nhục như thế.”

Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Không sao.”

Bị vũ nhục không đáng sợ, đáng sợ là bị vũ nhục mà còn không tự hiểu ra, mãi mãi không có cơ hội chuyển mình, sống hết một đời bi thảm. Giống như nàng ở kiếp trước.

Tưởng Tín Chi sải bước đi ra cửa.

Trong phủ Bát hoàng tử, Tuyên Ly hung hăng ném bể ly trà bằng ngọc lưu ly có hoa văn cửu long, chén trà rơi vỡ khiến từng mảnh vụn trong suốt văng tung tóe. Bắp thịt hắn căng chặt, vẻ ôn hòa trên thân thể bị quét sạch, chuyển thành sự phẫn nộ khắc cốt ghi tâm.

“Chuyện gì xảy ra? Không phải nói đê đập không có vấn đề sao? Không có vấn đề thì tại sao lại sụp?” Hắn ném quyển sổ trong tay lên người phụ tá đứng gần nhất.

Phụ tá cũng không dám thở mạnh, từ trước đến nay Bát hoàng tử luôn ôn hòa lần đầu tiên tức giận với phụ tá, trước giờ hắn luôn khống chế cảm xúc vô cùng khéo léo, mặc dù trong lòng hận đến thấu xương, trên mặt cũng có thể cười như tắm gió xuân với kẻ địch.

Không người nào biết được sự căm tức trong nội tâm Tuyên Ly giờ phút này.

Vì cái gì lại cứ phải xảy ra vào thời điểm này!

Khi công đức của hắn đã sắp viên mãn, có được danh vọng trong dân chúng, hoàng đế càng thêm coi trọng hắn, chỉ cần có thêm một lần công lao này nữa thôi, hướng gió trong triều sẽ càng thêm rõ ràng. Một bộ phận lớn thần tử hiển nhiên sẽ thức thời đi theo hắn, kể từ đó, nhân lực trong tay nhiều hơn, những trù tính sau này cũng sẽ càng quan trọng hơn.

Những ngày này, hắn luôn một lòng dốc sức vào chuyện đập chứa nước, tự cho là không có chút sơ hở nào, tại sao lại cứ phải vào ngay lúc này, thất bại trong gang tấc!

Từ trước đến nay Tuyên Ly chính là người không muốn nhận thua, lần này xảy ra chuyện như vậy, giống như trước mắt bao người tát cho hắn một bạt tai, hắn bên ngoài thì khoan dung, nhưng thực ra lại tâm cao khí ngạo, sao có thể dễ dàng tha thứ cho lần thất bại này.

Hắn giận không thể kiềm chế được. “Gọi Lý An đến đây cho ta!” Đột nhiên lại nhớ ra cái gì đó, nói. “Tìm mấy người trông coi tên hòa thượng kia thật chặt, đưa qua đây.”

Thuộc hạ lĩnh mệnh rời đi.

Trong vòng một đêm, hướng gió đã thay đổi nghiêng ngả. Vốn là Bát hoàng tử anh minh thần võ, có công trị thủy trong miệng dân chúng trăm họ, đột nhiên trở thành một người bất tài bảo thủ, tổn hại mấy ngàn tính mạng của bách tính, còn bất kính với cao tăng.

Đập Ba Xương toàn bộ sụp đổ, phòng ốc ở hạ du đều nghiêng ngả đổ nát. Nếu không phải trong đêm hôm trước, đại nhân Thành thủ Triệu Nghị của phủ tướng quân cùng với Quang Lương Hàn vừa từ biên cương khải hoàn trở về cả đêm mang theo bách tính rời khỏi đó, không biết có bao nhiêu sinh mạng của người vô tội đã bị hủy trong nạn lụt.

Dân chúng tán dương quân Triệu gia cùng với quân Quan gia quả thực là Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn, trong nháy mắt đã được dân chúng trong kinh khen ngợi cùng kính yêu.

Mà người một lời thành sấm, tiên đoán đập Ba Xương sắp sụp, đại sư Tuệ Giác cũng được thờ phụng như thần linh sống. Ai có thể nghĩ tới rằng, mắt thấy vài ngày trước đó nước mưa trong kinh đã dần nhỏ xuống, thậm chí mưa gần như đã tạnh, ai ngờ chính vào sáng sớm hôm nay, mưa to chợt ào xuống, nếu không phải có quân Triệu gia cùng với quân Quan gia, kinh thành tất sẽ có thêm mấy nghìn oan hồn.

Tin tức này như một dòng chảy truyền từ đường lớn đến ngõ nhỏ, truyền đến phủ đệ của quý nhân, truyền qua vùng trời trong kinh thành của Đại Cẩm triều, cuối cùng truyền đến cửu ngũ chí tôn trên triều đình.

Phái ủng hộ Ngũ hoàng tử thừa dịp nắm lấy lý do này, hung hăng bác bỏ cách làm của Bát hoàng tử, tấu chương của quan Ngự sử vạch tội Bát hoàng tử như tuyết rơi mà bay tới bàn của hoàng đế.

Nhưng sau đó chuyện vẫn chưa kết thúc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK