Bách Hoa lầu nằm trong con phố phồn hoa nhất ở phố Tây, nguy nga lộng lẫy. Các cô nương trong Bách Hoa lầu người nào cũng có sở trường riêng, khiến đám nam nhân trong kinh thành vui quên đường về, cho dù nói là một ngày ngàn vàng cũng không quá.
Lúc này người trong Bách Hoa lầu đã đầy ắp, các thiếu gia công tử ngồi trong đại sảnh, ai cũng đều muốn trở thành vị khách đầu tiên của cô nương Mẫu Đơn.
Một công tử mặc y phục xanh lục ngồi ở giữa, khoảng hai mươi tuổi, dung mạo cũng coi như tuấn mỹ. Có điều, quầng mắt thâm đen khiến người khác cảm thấy hơi buồn nôn, vừa nhìn đã biết là do chơi bời quá độ mà ra. Hắn phe phẩy cây quạt, phong lưu nói. “Tại sao cô nương Mẫu Đơn vẫn chưa ra, để chúng ta đợi lâu quá rồi.”
Đứng bên cạnh hắn là một nữ nhân trẻ, mặc y phục hồng mỏng manh, tay bưng một chung rượu, nhẹ nhàng dâng lên mép công tử y phục xanh lam. “Mẫu Đơn tỷ tỷ đang sửa soạn. Lý thiếu gia nói như vậy thật sự làm ta đau lòng quá, chẳng lẽ công tử chỉ muốn gặp một mình Mẫu Đơn tỷ tỷ thôi ư?”
Công tử y phục xanh lam này chính là đích trưởng tử của Tể tướng đương triều Lý Đống. Lý Đống có hai đứa con trai, con trai lớn Lý Dương vô học, cả ngày trêu hoa ghẹo liễu, tính tình giống y Lý Đống, đều là quân háo sắc. Con trai út Lý An lại là một người thông minh có tài, tuổi còn nhỏ mà tiền đồ trên con đường làm quan đã rất tốt.
Tối nay Lý Dương tới Bách Hoa lầu, muốn lấy được đêm đầu của Mẫu Đơn.
Cách chỗ Lý Dương không xa, cũng có một người đang say rượu. Trên bộ y phục màu xanh da trời đều là rượu, bên cạnh hắn là gã sai vặt cao lớn thô kệch. Bên khác thì là mỹ nữ đang rót rượu cho hắn. Không ai khác chính là Tưởng Siêu.
Mắt Tưởng Siêu tối lại, kéo nữ nhân rót rượu vào lòng, nói. “Ta nghe nói, cô nương Mẫu Đơn ở đây thích nhất là tài tử?”
Nữ nhân kia bất ngờ bị hắn kéo vào lòng, tỏ ra thẹn thùng, nhưng không ngờ Tưởng Siêu lại hỏi như vậy. Tất nhiên nữ nhân thanh lâu đều biết nhìn sắc mặt người khác, mặc dù không biết làm sao, nhưng nhìn y phục Tưởng Siêu mặc, cũng biết là công tử sang quý, lập tức không dám thất lễ, dịu giọng nói. “Cũng không hẳn là như vậy, có điều những người Mẫu Đơn tỷ chọn, đều là người có học thức.”
Nàng cười duyên. “Nhìn dáng vẻ của công tử, chắc cũng là một người có học, chắc hẳn tài trí hơn người, học phú ngũ xa.”
Nàng nói chưa hết câu, nghe thấy câu này, Tưởng Siêu biến sắc, trong đầu hiện lên hình ảnh Liễu Mẫn ngồi trên lưng ngựa. Lập tức đẩy nữ nhân kia ra, lạnh lùng bưng rượu lên uống. Nữ nhân kia không biết tại sao Tưởng Siêu nổi giận, thầm mắng một câu, rồi cười rời đi.
Đúng vào lúc này, một giọng nói thanh thúy vang lên. “Cô nương Mẫu Đơn tới.”
Nhất thời, bốn phía sôi trào. Lý Dương đang quơ quạt nghe vậy thì nheo mắt lại nhìn lên lầu.
Chỉ thấy một nữ nhân đeo khăn che mặt xuất hiện trên lầu, người mặc phượng bào cổ chéo thêu hoa phù dung đen vàng đan xen, tà váy dài kéo lê trên mặt đất, bên ngoài khoác một chiếc áo lụa trắng mỏng. Mái tóc đen dài như mây, được búi theo kiểu Song Hoàn Vọng Tiên, búi tóc được cố định bằng cây trâm hoa tường vi, trên cổ tay trắng nõn đeo một chiếc vòng tay mã não, eo buộc đai ngũ sắc, bên hông là một cái túi thơm thêu hoa, chân mang hài thêu hoa sen Tịnh Đế, cả người lả lướt như hoa đào mùa xuân.
Vì nàng đeo khăn che mặt nên mọi người không thấy rõ dung mạo, chỉ thấy được dáng người yểu điệu, vừa nhìn đã khiến lòng ngứa ngáy khó chịu, hận không thể nhào lên trước ôm nàng xuống.
Nử nhân kia lại rất thản nhiên, đứng ở đài nhỏ trên lầu hai, dựa vào lầu gác, đột nhiên khẽ cười một tiếng, âm thanh kia giống như tiếng chuông bạc vậy, thanh thúy dễ nghe, nhưng lại mang theo chút dã tính. Nàng giơ một cánh tay như ngọc lên, nhẹ nhàng lột khăn che mặt xuống. Nhất thời, một gương mặt hoa nhường nguyệt thẹn lộ ra.
Thật ra mà nói, dung mạo của Mẫu Đơn mặc dù đẹp, nhưng cũng không phải là quốc sắc khuynh thành, nếu như so với Tưởng gia Tưởng Tố Tố hoặc Tưởng Nguyễn, nàng chắc chắn kém hơn. Nàng ta thắng ở vẻ phong tình ấy. Làn da hơi ngăm, nhưng không có vẻ quê mùa. Đôi mắt xanh thẳm như lam ngọc, khẽ nhìn một cái, tâm tư của những nam nhân ở đây đã bị cuỗm đi. Lý Dương lẩm bẩm nói. “Vưu vật trời sinh này, nếu lấy được tất sẽ vui quên đường về. Mẫu Đơn, ta nhất định phải có!”
Mặc dù bình thường Tưởng Siêu không háo sắc như Lý Dương, nhưng tận trong xương hắn là một nam nhân, lại đã có men say. Hôm nay men rượu dâng trào, Mẫu Đơn lại là vưu vật trời sinh, tròng lòng lập tức bốc lửa.
Mẫu Đơn cũng là một cao thủ, đám nam nhân kinh thành này muốn đùa bỡn nàng, cuối cùng chẳng biết là ai đùa bỡn ai. Nàng nhẹ nhàng ném khăn che mặt xuống, tức khắc, một đám nam nhân xông lên cướp như ong vỡ tổ. Cuối cùng chiếc khăn bị một nam nhân mạnh mẽ cướp được, đặt dưới mũi khẽ ngửi, trong mắt lộ ra vẻ si mê.
Lý Dương nhíu mày một cái, Mẫu Đơn đứng trên lầu cười khẽ một tiếng, nói. “Các vị công tử, Mẫu Đơn ở đây, bây giờ, bắt đầu đấu giá đi.”
Nàng to gan nói, lập tức khiến đám người phía dưới điên cuồng. Lý Dương nhìn nàng chăm chú. “Người đẹp như vậy, không biết khi ở trên giường sẽ tuyệt vời đến mức nào.”
Hắn giơ một tay lên với gã sai vặt bên cạnh, gã sai vặt lập tức gia nhập đội ngũ đấu giá.
Trong lòng Lý Dương có dự tính, nếu so về độ giàu có trong kinh, Lý gia bọn họ tuyệt đối là số một. Cha hắn Lý Đống cũng từng đấu giá ở lầu xanh thế này. Bạc với hắn mà nói chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần có thể ôm mỹ nhân về.
Dưới đài mặc dù có nhiều danh môn công tử, nhưng tới thanh lâu đấu giá, phần lớn là vô học, cho dù có chút bản lĩnh, vẫn sợ trưởng bối trong nhà biết được, dùng bạc trong tay mình thế nên vướng tay vướng chân. Mà hắn trước giờ đã như vậy rồi, cũng không sợ cha hắn biết. Nói không chừng cha hắn biết được, hôm nào đó còn tới thử nghiệm tư vị của mỹ nhân cũng nên.
Trong lòng Lý Dương đắc ý, lúc mới đấu giá thì rất kịch liệt, lúc sau dần dần giảm xuống, chỉ vì cái giá đó không phải nhà giàu sang bình thường có thể thêm nổi. Mẫu Đơn cười yêu kiều, im lặng nhìn số tiền đấu giá ngày càng tăng lên.
Đến cuối cùng, chỉ còn lại hai người đấu giá. Một người chính là gã sai vặt của Lý Dương, người còn lại là một hán tử cao lớn thô kệch.
Lý Dương ngoắc tay kêu gã sai vặt lại, thấy giá trên bảng đã đến ba ngàn lượng hoàng kim, lười biếng đưa ra bốn ngón tay. “Bốn ngàn lượng.”
Hán tử cao lớn thô kệch lui về sau lưng Tưởng Siêu, thấp giọng nói. “Thiếu gia, tên kia đang khiêu khích.”
Trong lòng Tưởng Siêu buồn bực không chịu nổi, vốn dĩ hôm nay hắn nhất định phải giành được Mẫu Đơn, mặc dù đã say khướt, nhưng hắn cũng biết bốn ngàn lượng hoàng kim không phải con số nhỏ. Hắn căn bản không có nhiều bạc như vậy. Nhưng nghe Đại Ngưu nói vậy, biết người nọ đang gây hấn với hắn, trong đầu Tưởng Siêu hiện lên gương mặt cao ngạo và đôi mắt khinh thường của Liễu Mẫn. Hắn cắn răng. “Năm ngàn lượng!”
Vừa dứt lời, người xung quanh đều cảm thấy kinh ngạc, khắp thiên hạ, chưa từng có một danh kỹ nào có cái giá một đêm ngàn lượng hoàng kim ấy. Lý Đống hừ một tiếng, nghiêm mặt nhìn Tưởng Siêu, thấy Tưởng Siêu mặc dù ăn mặc cao quý, nhưng cũng chẳng sánh bằng mình, trong lòng mặc định đối phương kêu cho sang miệng, không chút để ý khoát tay chặn lại. “Sáu ngàn lượng.”
“Bảy ngàn lượng.” Tưởng Siêu cắn răng nói. Khi nhìn qua chỗ Lý Dương lại thấy bên kia đã trở thành người khác, là người hôm nay cưỡi ngựa tuần phố, quan trạng nguyên đang được thời kia. Trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải hạ thấp hắn, nhất định phải hạ thấp hắn.
“Tám ngàn lượng.” Lý Dương cả giận nói.
“Chín ngàn lượng!” Tưởng Siêu đập nát một ly trà.
Trong lòng Lý Dương giận dữ, cũng nhìn ra kẻ kia đang cố ý đối địch với mình. Hắn nói. “Lại thêm một viên minh châu.”
Tưởng Siêu thấy hắn không tăng giá bạc nữa, nhìn ly rượu trước mặt, đột nhiên trong lòng tỉnh táo hơn một chút, chín ngàn lượng hoàng kim bất luận thế nào hắn cũng không lấy ra được. Không chỉ thế, nếu Tưởng Quyền biết chuyện này, chắc chắn sẽ đánh hắn tới mức không xuống được giường. Nhưng bây giờ trước mắt bao nhiêu người, chẳng lẽ hắn phải chịu thua vậy sao? Hiện tại hắn đã bị Lý Dương khơi dậy lòng háo thắng, hành động nhanh hơn suy nghĩ. Hắn ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Mẫu Đơn trên lầu đang nhìn mình. Ánh mắt kia đầy ý cười, giống như đang dịu dàng cổ vũ, như đang im lặng chê cười. Lòng hắn rung động, khí phách lớn tiếng nói. “Một vạn lượng!”