Giấc mộng này đã lâu trước kia, nàng đã không còn nhớ rõ, hình như là năm năm trước.
Năm năm trước Triệu Mi bệnh nặng liệt giường, đại phu đến xem, đều nói không đủ sức chống lại ý trời, nói rằng người nhà nên chuẩn bị hậu sự đi thôi. Nàng nhìn Triệu Mi gầy trơ xương nằm trên giường, trong lòng bi thương khó nén.
Vừa lúc thời điểm đi Bảo Quang tự dâng hương mỗi năm một lần đã đến, nén hương đầu ở Bảo Quang tự rất linh nghiệm, nàng muốn đến dâng hương, nhưng Tưởng Quyền lại nói Triệu Mi bệnh nặng, nàng là con gái ruột, phải ở trong phủ hầu hạ.
Lúc đó trong lòng nàng buồn giận không chịu nổi, nhưng lại không dám tỏ vẻ phản bác Tưởng Quyền, quyết định lén theo xe ngựa của mẹ con Hạ Nghiên, mặc xiêm y của nha hoàn Tưởng phủ, trà trộn cùng đi, sau khi đến Bảo Quang tự mới cầu xin trụ trì, cho nàng thắp nén hương đầu tiên, cầu xin trời cao cho bệnh tình Triệu Mi thuyên chuyển.
Thế nên nàng và Liên Kiều cùng nhau đi, còn Bạch Chỉ giả dạng thành nàng ở lại Tưởng phủ. Nàng mặc y phục của nha hoàn, chen vào nhóm nha hoàn bà tử của Tưởng phủ, cùng đi tới Bảo Quang tự.
Đối với nàng mà nói, đó chính là chuyện to gan nhất mà nàng đã làm, sau khi trà trộn thành công, nàng còn đắc ý một hồi, nhưng mà không hề biết, thủ đoạn nho nhỏ của nàng, làm sao có thể qua mắt được Hạ Nghiên, bà ta sớm biết, chỉ là cố ý để nàng đi.
Sau đó nàng thừa dịp không ai chú ý trốn vào thiện phòng, muốn tìm thời cơ thích hợp chạy ra.
Vì trà trộn vào, nên không thể cùng đám nha hoàn bà tử ăn cùng ngủ cùng, tránh để người khác phát hiện. Chỉ có thể lén lút ăn vụng đồ ăn, nào ngờ lại bị phát hiện, bị dẫn đến chỗ ma ma đứng đầu, nói là muốn để bà ta dạy dỗ nàng một phen.
Bà tử thật sự hung hăng ‘dạy dỗ’. Nàng bị đánh cả người đầy thương tích, cũng không dám nói một tiếng, lo sợ bị phát hiện là đại tiểu thư Tưởng gia. Lúc đó nàng vết thương chồng chất, miễn cưỡng lấy được một cái màn thầu.
Chuyện vẫn chưa dừng lại, ngày thứ hai, không thắp được nén hương đầu. Dù cho Bảo Quang tự là một ngôi chùa lớn, thực tế vẫn do người khác quyên tiền nhan đèn. Hạ Nghiên quyên không ít tiền nhan đèn, nén hương đầu cũng do bà ta dâng lên.
Nghĩ lại thì, lúc đó tâm nguyện của bà ta có lẽ chính là muốn Triệu Mi và Tưởng Nguyễn chết không được tử tế, kiếp trước, nén hương đó cũng đã linh nghiệm.
Trên đường về, Hạ Nghiên ‘vô tình’ phát hiện nàng trong đám người, sau khi trở về phủ mới thất kinh nói cho mọi người biết, Tưởng Quyền biết Bạch Chỉ giả thành nàng ở lại phủ thì giận tím mặt, phạt nàng và Bạch Chỉ quỳ trong chính sảnh, thực thi gia pháp, người hầu toàn bộ đều có mặt, chứng kiến toàn bộ.
Sỉ nhục, xấu hổ và giận dữ, tức giận, uất ức, thời điểm đó tâm tình hàng vạn hàng nghìn, cuối cùng lại chỉ có thể hóa thành nước mắt vô dụng. Tưởng Tín Chi vì nàng mà chống đối Tưởng Quyền, bị Tưởng Quyền dưới cơn nóng giận phạt quỳ ba ngày ở từ đường, Triệu Mi nghe tin, bệnh tình nặng thêm, người cũng hấp hối.
Chuyện thành ra như vậy, Hạ Nghiên và Tưởng Tố Tố lại tới cầu xin giúp nàng.
Bây giờ nghĩ lại, nàng hận không thể lột da róc xương hai mẹ con bọn chúng.
Từ đó về sau, nàng bị cấm túc, người trong kinh chỉ biết có Tưởng gia nhị tiểu thư, không biết Tưởng gia đại tiểu thư là ai.
Bảo Quang tự, từ đó về sau trở thành cơn ác mộng của nàng, kiếp này, Hạ Nghiên còn muốn dùng Bảo Quang tự tính kế nàng, cũng phải nhìn xem nàng có đồng ý hay không. Nếu nói kiếp trước Bảo Quang tự là pháp trường của nàng, thì kiếp này, đó chính là nơi nàng xuống tay hủy diệt tất cả. Phủ Tể Tướng, chỉ là mới bắt đầu mà thôi.
Sâu trong giấc mộng, hình như còn có một đêm trăng, tựa như màn đêm nhu hòa lại có một đôi mắt lạnh như hàn băng, sáng rực như sao, thản nhiên nhìn nàng.
Đó là ai?
Dường như, khi nàng trộm thức ăn, cuối cùng thức ăn cũng không phải do nàng ăn, trong thiện phòng, hình như đã xảy ra chuyện đặc biệt gì đó.
Thời gian như một tấm lụa đào, lặng im che kín ký ức, nếu một ngày cơn gió xuân ngang qua, nhấc lên một góc lụa mỏng, ký ức như mới hôm qua, vẫn tỏa sáng.
Bên tai vang lên một câu nói lạnh tanh. “Đa tạ.”
Là ai?
……
Ánh mặt trời xuyên qua bụi cây chiếu vào hang động. Nhờ ánh sáng chiếu vào mà hang động hiện ra một màu xanh biếc.
Nắng ấm chiếu rọi cả núi rừng, chim trên trời cất tiếng hót thanh thúy, đột nhiên vỗ cánh bay đi, chiếc đuôi vô tình quét qua trũng nước, tạo ra làn sóng lăn tăn.
Hết mưa rồi.
Tưởng Nguyễn từ từ mở mắt, đập vào mắt là ánh mặt trời chiếu vào hang động, ngủ qua một đêm, tinh thần đúng là tốt hẳn lên. Nàng nghiêng đầu, đột nhiên cả người cứng đờ.
Nàng đang dựa vào một chỗ rất ấm áp, cánh tay ôm chặt vòng eo xa lạ, y phục bằng gấm đen tuyền.
Ngẩng đầu lên nhìn, lập tức đối diện với đôi mắt xinh đẹp đang rũ xuống.
Tưởng Nguyễn hoảng hốt rụt tay về, nàng vậy mà lại ôm Tiêu Thiều, không phải, ôm eo của Tiêu Thiều ngủ một đêm?
Tư thế vừa rồi, chắc chắn là nàng chủ động.
Tưởng Nguyễn hít sâu một hơi.
Tiêu Thiều như không hề phát hiện, thấy nàng dậy, đứng lên nói. “Ta đã để lại ký hiệu ở ngoài, nếu họ nhìn thấy, chắc rất nhanh sẽ tới được đây.”
Y phục của Tưởng Nguyễn đã khô, nàng cởi áo choàng định trả lại cho Tiêu Thiều, nói. “Đa tạ Tiêu vương gia.”
Tiêu Thiều chợt nhớ đến một chuyện, xoay người đối mặt với Tưởng Nguyễn, nói. “Cơ thể ngươi hết sức yếu ớt, có chứng sợ lạnh, trở về phủ, nên chú ý đến việc ăn uống.”
Hắn chỉ nói bấy nhiêu, Tưởng Nguyễn lại ngầm hiểu, có người hạ độc?
Tiêu Thiều nhìn ra nghi vấn của nàng, nói. “Chứng bệnh sợ lạnh là từ khi còn trong bụng mẹ, sau đó dần nặng hơn, đã có nhiều năm.”
Tưởng Nguyễn cúi đầu, thì ra còn có chuyện như vậy sao?
Kiếp trước, có phải Tưởng Quyền và Tuyên Ly đã biết chuyện này, nên mới không chút do dự để nàng thay Tưởng Tố Tố tiến cung, giữ lại một người khỏe mạnh, một nữ nhi Tưởng gia hoàn mỹ để làm hoàng hậu của tân đế.
Không, không phải. Dù cho nàng không có chứng bệnh này, Tưởng Quyền cũng sẽ không giữ nàng lại, lựa chọn của Tuyên Ly và Tưởng Quyền, ngay từ đầu nàng đã là vật hy sinh.
Có điều Tiêu Thiều nói ra chuyện này, vẫn là giúp nàng một chuyện.
Hắn giúp nàng như vậy, khiến Tưởng Nguyễn nhớ tới lời nói Tiêu Thiều nói đêm qua, hắn thiếu nàng một mạng?
Đang muốn hỏi rõ ràng, đột nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa truyền đến, Tiêu Thiều gạt lùm cây trước cửa động ra, tiếng kêu vui mừng vang lên. “Vương gia!”
Tưởng Nguyễn cùng đi theo ra ngoài, bên ngoài ánh sáng rực rỡ, một đội binh mã từ trong rừng đi ra, thấy bọn họ, vội vã đi về hướng này.
Dẫn đầu chính là Quan Lương Hàn và Tưởng Tín Chi.
“A Nguyễn!”
“Lão tam!”
Một đêm tìm kiếm không có kết quả, Quan Lương Hàn và Tưởng Tín Chi lo lắng vạn phần, nhất là Tưởng Tín Chi, chỉ hận không thể lật cả ngọn núi lên tìm, suốt quá trình tay chân run rẩy, bây giờ nhìn thấy Tưởng Nguyễn bình yên vô sự, thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa cất tiếng gọi Tưởng Nguyễn vừa phóng ngựa chạy vội tới.
Binh sĩ cũng nối gót theo sau. Trước cửa hang, thanh niên y phục đen tuyền đứng cùng với thiếu nữ y phục màu lam nhạt chìm trong ánh mặt trời sớm mai, nhìn từ xa, lại thấy cảnh đẹp ý vui. Chờ Tưởng Tín Chi đến gần, vẻ mặt lại trở nên phức tạp.
Tóc Tưởng Nguyễn rối tung, quần áo không ngay ngắn, trong tay còn ôm áo choàng đen thêu tơ vàng, bởi vì vừa tỉnh dậy không lâu, nét mặt còn ửng đỏ, như rặng mây đỏ nơi chân trời, vô cùng kiều diễm.
Tiêu Thiều lại mặt mày lạnh lẽo, không biết đang suy nghĩ điều gì, ánh mắt nhu hòa, như một bức tranh rơi vào mắt mọi người có mặt ở đây, nhất thời ai nấy đều có suy đoán riêng. Hai người đều là người đẹp hiếm có, thế gian ít ai sánh bằng, cho dù chật vật một đêm cũng không che được khí chất hơn người, cộng thêm lúc này lại mỉm cười, làm người ta không nhịn được mà liên tưởng đến một câu nói.
Thật sự… Đặc biệt hài hòa.