Hắn vỗ lưng Tưởng Nguyễn, không nói gì.
Trong vòng ôm rộng lớn, tâm trạng Tưởng Nguyễn dần dần bình tĩnh lại. Thật ra người nàng không muốn hoài nghi nhất là Bạch Chỉ, trong tất cả, người bên cạnh nàng đến tận giây phút cuối cùng ở kiếp trước là Bạch Chỉ. Giờ biết được, Bạch Chỉ vốn chính là người của Hạ Nghiên, mặc dù Hạ Nghiên không làm ra việc gì tổn hại đến nàng, thế nhưng lập trường đối nghịch. Cuối cùng nàng giao Phái nhi cho Bạch Chỉ hy vọng Bạch Chỉ có thể dẫn Phái nhi chạy đi, thế nhưng sau cùng Phái nhi vẫn rơi vào tay Lý Đống. Hoặc Bạch Chỉ đã giao Phái nhi cho Tưởng Tố Tố, hoặc Bạch Chỉ không hề trốn. Bất luận là tình huống gì, chỉ có Bạch Chỉ kiếp trước mới có thể trả lời. Chuyện này cứ như một cây gai ghim trong cổ họng nàng vậy, chỉ cần nghĩ tới nó, nàng sẽ hoài nghi, rốt cuộc có phải Bạch Chỉ tự tay đưa Phái nhi tới tuyệt lộ hay không. Nàng vốn là người tính tình cố chấp, khi đã có suy đoán, thì vĩnh viễn không thể thoải mái đối diện với Bạch Chỉ. Trần đời vốn nhiều chuyện oái oăm thế đấy, nào ai biết được đâu?
Nàng nhích khỏi ngực Tiêu Thiều, cảm thấy bản thân vừa rồi hơi thất lễ, Tiêu Thiều thấy vậy, ngẫm nghĩ rồi nói. “Ngày mai nàng vào cung một chuyến, tới chỗ Tuyên Phái một lúc.”
Tưởng Nguyễn ngẩn ra, suýt cho rằng Tiêu Thiều đã biết chuyện nhân quả. Thử dò xét nói. “Tại sao?”
“Hình như cậu nhóc có đôi lời muốn nói với nàng.” Tiêu Thiều mím môi. “Với lại cũng lâu rồi nàng chưa vào cung.”
Thật vậy, hắn muốn dời sự chú ý của nàng Tưởng Nguyễn, để tâm trạng nàng không còn nặng nề thế nữa, tuy nhiên Tưởng Nguyễn vẫn kinh ngạc. Tuyên Phái có thể nói gì với nàng chứ, đời này, hai người bọn họ nào có dây dưa rễ má gì đâu. Tuy nhiên theo ý Tiêu Thiều, là Tuyên Phái chủ động muốn gặp nàng. Suy đoán ban đầu lại trỗi dậy, Tưởng Nguyễn kiềm nén để không nghĩ đến, nhưng bất giác vẫn rất muốn tới đó.
“Không cần lo lắng.” Tiêu Thiều như nhìn thấu sự bất an của nàng, trấn an nói. “Đi rồi mới biết là chuyện gì, tóm lại ta sẽ che chở muội.”
Hắn luôn biểu đạt rõ lập trường và sự bảo hộ của mình, Tưởng Nguyễn ngước mắt nhìn, thanh niên anh tuấn lạnh lùng, lời nói ẩn chứa sức mạnh khiến người khác tin tưởng, tựa như chỉ cần lời toát ra từ miệng hắn, thì nhất định đều được làm. Nàng mỉm cười, kiềm nén sự bất an, nói với Tiêu Thiều. “Được.”
…
Tuyết rơi cả đêm, sáng sớm thức dậy, tuyết mới phủ mất vết máu, dấu vết một màn kinh tâm động phách tối qua đã biến mất, mọi thứ yên ả như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Cách vương phủ không xa, ngôi mộ mới có vẻ vừa được đắp lên, không xa hoa, nhưng cũng không thô ráp, mọi thứ tỉ mỉ. Trên bia đá, không khắc chữ, không biết do ai lập. Hai cô gái trẻ đứng trước mộ, chậu thiết đang đốt tiền vàng. Lư hương cấm mấy nén nhang.
Liên Kiều vừa đốt tiền giấy vừa nức nở nói. “Bạch Chỉ, kiếp này chúng ta là tỷ muội tốt, kiếp sau phải đầu thai tốt, kiếp sau đừng làm người hầu nữa, giống như tỷ nói vậy, làm con nhà nông cũng tốt, số mạng nằm trong tay mình.”
Dù Lộ Châu giận Bạch Chỉ dẫn độc Tưởng Nguyễn, nhưng tình huống thảm thiết tối qua vẫn khiến lòng cô thổn thức. Lộ Châu vốn là người mềm lòng, thêm cùng là người đi theo Tưởng Nguyễn, cùng Bạch Chỉ cũng sớm chiều chung sống nhiều năm, tánh tình Bạch Chỉ ôn nhu, xưa nay đều chiếu cố cô như đại tỷ, nhớ về chuyện cũ, vành mắt Lộ Châu đỏ lên. Giọng buồn bã. “Bạch Chỉ tỷ, nếu có kiếp sau, gặp nhau lần nữa, mong rằng sẽ may mắn được làm tỷ muội.”
Hai người sầu bi, sau khi đốt xong tiền vàng, hai người trước nay tính tình hoạt bát hiện tại tâm trạng nặng nề. Tưởng Nguyễn không tới chia buồn, nghĩa chủ tớ, giờ lại không biết phải dùng thái độ gì để gặp nhau, thật hoang đường biết bao. Về vương phủ, Cẩm Nhị nhìn thấy thần thái Lộ Châu uể oải, lần đầu tiên không cố ý đùa giỡn cô, mà chỉ đứng sau lưng một lúc lâu, rồi đưa cho cô một chiếc khăn tay. “Này, cô khóc xấu chết đi được.” Lộ Châu không có tâm tư cãi vả, cúi đầu không nhận khăn tay. Cẩm Nhị thấy vậy, bao nhiêu sự lão luyện đều biến mất, hồi lâu mới do dự xít tới, nắm chặt khăn tay bước tới trước mặt Lộ Châu. Lộ Châu ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn, Cẩm Nhị nắm khăn tay lau nước mắt cho cô, mất tự nhiên nói. “Trong vương phủ sao có người lại khóc sướt mướt, thật sự khiến người khác ngước nhìn.”
Lộ Châu đứng im, như đang cố nén, tay Cẩm Nhị cứng đờ, lo âu nhìn cô, cuối cùng cũng không nhịn được mềm giọng nói. “Cô sao vậy?”
Vừa dứt lời, Lộ Châu rốt cuộc không nhịn được nữa, níu lấy vạt áo hắn, mặt chôn trong ngực hắn. Cơ thể Cẩm Nhị cứng ngắc, bối rối nhìn Lộ Châu đang siết vạt áo mình. Trước nay Lộ Châu luôn là một cô gái thích cười, cười lên rất có sức cảm hóa, tựa như không có chuyện gì có thể ảnh hưởng đến cô, đây là lần đầu tiên thấy cô đau lòng như vậy. Cẩm Nhị cảm thấy Lộ Châu khóc mà tim mình đau, lấy hết dũng khí kéo cô vào lòng, thấp giọng khuyên lơn.
Chuyện của Lộ Châu và Cẩm Nhị Tưởng Nguyễn không biết, lúc Liên Kiều về phủ, nàng đã dẫn Liên Kiều và Thiên Trúc vào cung. Từ sau khi trúng độc, nàng chưa vào cung lần nào. Cũng lâu rồi không tới chỗ Ý Đức Thái hậu, mượn cơ hội này vào cung. Trước tiên Tưởng Nguyễn tới cung Từ Ninh gặp Ý Đức Thái hậu, Ý Đức Thái hậu lâu không gặp Tưởng Nguyễn vốn thấy lạ, Tưởng Nguyễn nói mình bị nhiễm phong hàn nên nghỉ ngơi mười mấy ngày trong phủ. Lúc này Ý Đức Thái hậu mới yên lòng, lại hỏi chuyện phu thê của nàng và Tiêu Thiều xem hai người chung sống có hòa thuận không, Tưởng Nguyễn đáp hết từng câu. Ý Đức Thái hết sức vui mừng vì nghe nàng và Tiêu Thiều hòa thuận với nhau, hẳn cũng vui mừng vì mối kim ngọc lương duyên mình tác thành được mỹ mãn, nên giữ Tưởng Nguyễn ở lại dùng ngọ thiện, tuy nhiên nay Tưởng Nguyễn đã gả làm vợ người, thành Cẩm Anh Vương phi, tất nhiên không thể ở lại điện công chúa nữa. Chờ Ý Đức Thái hậu nghỉ trưa, Tưởng Nguyễn từ giã Dương cô cô.
Nàng không xuất cung, trong lòng còn nhớ lời Tiêu Thiều. Nên đi thẳng tới Nam uyển gặp Tuyên Phái. Kiếp trước nàng ở lâu trong cung, Tưởng Nguyễn biết Nam uyển là nơi nào. Chẳng qua xưa kia Tuyên Phái không được thương yêu, lúc được nàng nuôi, nơi họ ở là một sân viện vô cùng hẻo lánh âm u. Hiện giờ địa vị của Tuyên Phái trong cung đã khác, được hoàng đế yêu thích. Sự yêu thích của hoàng đế cũng là một loại độc, sẽ đẩy cậu bé lên vị trí mọi người đều nhìn thấy, vô số đao nhọn nhắm vào. Đồng thời, ấy cũng là một lá bùa hộ mạng hữu hiệu, chỉ cần hoàng đế yêu thích cậu, thì dù kẻ nào nhắm vào, cũng phải kiêng kỵ phần nào.
Cách càng gần Nam uyển, lòng càng căng thẳng. Từ khi trùng sinh đến nay, nàng rất hiếm khi căng thẳng như thế, Thiên Trúc và Liên Kiều cũng chú ý tới sự khác thường của Tưởng Nguyễn, Thiên Trúc dừng bước, nói. “Thiếu phu nhân, có gì không đúng sao ạ?”
Tưởng Nguyễn bỗng tỉnh hồn, lắc đầu nói. “Không sao.” Nàng ép bản thân bình tĩnh lại, mọi thứ chỉ đều là suy đoán của mình, rốt cuộc chân tướng thế nào, không ai biết rõ.
Tới cửa Nam uyển, thái giám giữ cửa từ xa nhìn thấy, vội khom lưng hành lễ. “Nô tài bái kiến Vương phi.”
Tưởng Nguyễn hơi ngẩn ra, phần lớn thời gian ở trông cung hạ nhân thấy nàng đều gọi Hoằng An quận chúa. Nay chợt nghe họ đổi giọng gọi “Vương phi”, thâm ý bên trong không nghĩ cũng biết. Dù là công chúa đã gả, ở trong cung vẫn sẽ được gọi là công chúa, mà nay người hầu trong cung đều gọi nàng là Vương phi. Tất cả đều thể hiện rõ, cái danh Vương phi phủ Cẩm Anh vương so với Hoằng An quận chúa thì càng tôn quý hơn. Cũng nói rõ địa vị của Tiêu Thiều ở trong cung.
Một cung nữ dáng dấp thanh tú đi ra, sau khi thấy Tưởng Nguyễn, đầu tiên nhìn qua Thiên Trúc, rồi mỉm cười nói. “Nô tỳ là người hầu bên cạnh Thập Tam điện hạ, tên gọi Minh Nguyệt, điện hạ sai nô tỳ tới đón Vương phi vào, mời Vương phi đi theo nô tỳ.”
Tưởng Nguyễn thấy rõ cái nhìn của Minh Nguyệt đối với Thiên Trúc, thoạt đầu có hơi khó hiểu, sau đó lại sáng tỏ. Rồi lại cảm thấy khó tưởng tượng. Tại sao Tiêu Thiều lại đưa ẩn vệ của mình đến cạnh Tuyên Phái, tuy nhiên đây là người của Tiêu Thiều nên nàng cũng yên tâm. Theo Minh Nguyệt vào Nam uyển, xuyên qua tiền điện, nhìn thấy bên trong được bày trí lộng lẫy, biết rõ nay Tuyên Phái rất được thánh sủng, cuộc sống dễ chịu. Thoáng yên lòng, Minh Nguyệt dừng trước một căn phòng, cười nói. “Điện hạ ở bên trong chờ Vương phi.” Dứt lời thì lùi về sau một bước, tỏ ý một mình Tưởng Nguyễn đi vào.
Liên Kiều hơi căng thẳng, rất sợ Tưởng Nguyễn lại rơi vào bẫy của người khác, muốn đi theo vào. Chợt Thiên Trúc kéo tay cô lại, lắc đầu một cái. Thiên Trúc xuất thân Cẩm y vệ, thân thủ rất giỏi, tất nhiên Liên Kiều tin Thiên Trúc, mặc dù không hiểu, nhưng không có ý theo vào cùng nữa. Tưởng Nguyễn không nói gì, người của Tiêu Thiều nàng tin được, vã lại trong lòng nàng Tuyên Phái vĩnh viễn luôn là đứa trẻ xinh đẹp của kiếp trước. Bất luận thành ra thế nào, trước mặt nàng, cậu luôn là một đứa bé, nàng không hề lo rằng Tuyên Phái sẽ hại mình, đó là bản năng của một người mẹ.
Cho nên Tưởng Nguyễn chỉ thoáng ngừng, rồi không chút do dự đẩy cửa bước vào.
Ánh sáng trong thư phòng không đủ, rèm bị kéo lại, nên hơi tối, Tưởng Nguyễn đóng cửa, đi về phía bàn đọc sách. Một dáng người nhỏ bé đang ngồi trước bàn đọc sách rộng lớn, tay cầm bút lông, như đang viết gì đó, dáng vẻ nghiêm túc, bởi vì vóc dáng nhỏ bé, nên trông hơi buồn cười, bỗng dưng che mất sự hời hợt và ngăn cách ngày thường.
Tưởng Nguyễn đến gần, đứa bé kia cúi đầu viết nghiêm túc, tư thế cầm bút rất quen mắt, cúi đầu nhìn thấy chiếc mũi thanh tú và khuôn miệng đỏ thắm, một đứa bé phấn điêu ngọc trác. Tưởng Nguyễn lặng lẽ nhìn, giữa ánh sáng mờ tối, cuối cùng thấy rõ chữ trên giấy, trên viết bốn chữ. Hai cái tên, một là Tưởng Nguyễn, một là Tuyên Phái.
Tưởng Nguyễn như bị sét đánh, cơ thể cứng ngắc, sững tại chỗ. Trong đầu tựa như có người kéo ra một bức họa, bày rõ trước mặt nàng. Ở một căn phòng đơn sơ đứa bé dung mạo xinh đẹp, mặc xiêm y không vừa người, vụng về cầm bút nói. “Mẫu phi, người nhìn này, Phái nhi biết viết tên của mình và mẫu phi rồi.”