Mục lục
Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Thiều lặng lẽ đứng trong bóng đêm, nửa nén hương sau, cửa chợt bị người đẩy ra, âm thanh Tưởng Nguyễn lạnh lùng truyền tới. “Còn không đi vào?”

“Ối chà chà Thiếu phu nhân đúng là nữ tử khí phách!” Cẩm Tam thở dài nói. “Khoan dung đại độ, thật sự đốt đèn lồng cũng khó tìm.” Cẩm Tam vui mừng nói, đã sớm quên câu vừa nãy”Thiếu phu nhân nhất định sẽ không tha thứ cho ngài” rốt cuộc từ miệng ai mà ra.

Tiêu Thiều không có tâm tư nghe Cẩm Tam nói nhăng, ngay khi cửa mở lập tức lách vào, vừa vào trong, Lộ Châu kinh ngạc, lắp bắp nói. “Vương, Vương gia.”

“Ngươi ra ngoài trước đi.” Tưởng Nguyễn nói với cô, Lộ Châu do dự nhìn Tưởng Nguyễn một cái, vẫn theo lời lui ra ngoài. Lộ Châu đi khỏi, bên trong chỉ còn hai người họ, Tưởng Nguyễn ngồi xuống trước bàn, ung dung chờ Tiêu Thiều mở miệng trước.

Tiêu Thiều trầm mặc, ngồi đối diện nàng, suy nghĩ giây lát, rốt cuộc mở miệng hỏi. “Nàng biết?”

“Huynh nói xem?” Tưởng Nguyễn hỏi ngược.

Tiêu Thiều không biết nói tiếp thế nào, một lát sau mới nói. “Thật xin lỗi, không nói trước với nàng.”

Tưởng Nguyễn trợn mắt nhìn hắn. “Nếu huynh nói trước với ta, thì sao có vở kịch hôm nay, chỉ sợ đã sớm bị người nhìn ra.”

Tiêu Thiều nghe vậy ngẩn ngơ, tiếp đó kinh ngạc vui mừng nhìn Tưởng Nguyễn. “Vậy nàng không tức giận?”

“Tức giận.” Tưởng Nguyễn lạnh lùng nói.

Tiêu Thiều lại ngẩn ra, nói. “Vì sao?”

“Huynh hỏi ta?” Tưởng Nguyễn bị tức đến bật cười, chỉ nói. “Tiêu Thiều, thuộc hạ của huynh là người, nha hoàn của ta thì không phải người sao? Huynh diễn trò, Cẩm Nhị nhất định cũng là diễn trò, chỉ mỗi hai chủ tớ các huynh dĩ nhiên chả sao, nhưng Lộ Châu lại bị tổn thương đến mức độ ấy, ta biết huynh làm việc chú trọng đạt được mục đích, chẳng màng tình cảm, Cẩm y vệ không cần mặt mũi bất chấp thủ đoạn, nhưng Tiêu Thiều, huynh không nên dùng những thủ đoạn này trên người nha hoàn của ta.”

Những lời này nói vừa nhanh vừa vội, hiển nhiên đã ấp ủ trong lòng rất lâu rồi, oán khí của Tưởng Nguyễn đối với Tiêu Thiều khá sâu, sau khi nói xong, nàng chờ Tiêu Thiều trả lời. Tiêu Thiều lại ngẩn ra, vội nói. “Không phải ta phân phó.”

Tưởng Nguyễn sửng sốt, chỉ nghe Tiêu Thiều nói tiếp. “Trước đó Cẩm Nhị cũng không biết, chỉ cảm thấy hoài nghi, ngày đó cũng không bẩm báo với ta, tự mình điều tra, sau đó chuyện tra rõ mới nói với ta, trước lúc ấy đã diễn trò trở mặt với Lộ Châu rồi.”

“Huynh nói Cẩm Nhị tự quyết định muốn làm như vậy?” Tưởng Nguyễn cau mày.

Tiêu Thiều đáp. “Cậu ta hoài nghi sau lưng Liêu Mộng có người, người nọ khả năng cao liên quan với Nam Cương. Nếu cứng rắn phơi bày, sợ rằng Lộ Châu sẽ gặp nguy hiểm, cộng thêm người Nam Cương vô cùng xảo trá, nên Cẩm Nhị không thể để lộ một chút xíu bất thường nào, vì đạt tới mục đích khiến hai ta cách lòng, có lẽ chúng sẽ hạ tử thủ với Lộ Châu.” Lời này mặc dù không trực tiếp nói đỡ thay Cẩm Nhị, nhưng cũng giải thích nguyên nhân Cẩm Nhị làm vậy. Tiêu Thiều nhìn Tưởng Nguyễn. “Sao nàng phát hiện được?”

Chuyện này những Cẩm y vệ không biết, trừ Tiêu Thiều và Cẩm Nhị ra, vì bảo đảm không xảy ra sự cố, cũng vì không bứt dây động rừng kinh động tới kẻ đứng sau, mới giữ kín như bưng. Tất nhiên không thể nào có ai nói cho Tưởng Nguyễn biết, chỉ có thể do chính nàng nhận ra. Tưởng Nguyễn liếc hắn, nói. “Tính tình Cẩm Nhị thế nào ta còn không biết sao, chú trọng thương hương tiếc ngọc, đối với những nữ tử không có ác ý luôn chừa ba phần đường sống. Trước kia hay trà trộn vào chốn lầu xanh tửu quán, loại mánh khóe nào của nữ nhân mà cậu ta chưa từng thấy, Liêu Mộng kia cũng không phải mỹ nhân tuyệt sắc gì, ta thấy còn chẳng đẹp bằng đầu bài ở thanh lâu, sao có thể khiến Cẩm Nhị nhìn với cặp mắt khác xưa. Thế nên mới cảm thấy rất kỳ lạ.”

Kẻ đứng sau rắp tâm hiểm ác, nay nghĩ lại, đầu tiên lợi dụng Liêu Mộng khiến Cẩm Nhị và Lộ Châu bất hòa, mà Tiêu Thiều và Tưởng Nguyễn đều là người bao che, kiêu ngạo từ trong xương, tất nhiên sẽ không dễ dàng nhận thua, loại người ấy một khi cố chấp với điều gì, sẽ khó hóa giải tranh chấp. Vạn sự vạn vật trên đời, khó khống chế nhất chính là lòng người, một khi có vết rạn nứt, kẽ hở sẽ càng ngày càng lớn, nếu vào thời cơ thích hợp tăng thêm một ít nhân tố bên ngoài, cách lòng tất nhiên không thể tránh khỏi. Cho nên mới có Diêu Niệm Niệm và Tề Phong.

Tề Phong đối với Tưởng Nguyễn vốn có tâm tư khác, tuy nhiên vì thân phận của Tiêu Thiều và Tưởng Nguyễn nên giấu tình cảm ấy thật sâu dưới đáy lòng, nhưng cũng không vì thế mà Tiêu Thiều hoàn toàn không có khúc mắc, từ tận xương tủy Tiêu Thiều là một nam nhân hết sức ưu việt, biết nam nhân khác mơ ước đến nữ nhân của mình tất nhiên không vui, huống chi còn tận mắt chứng kiến cảnh tượng nhức mắt kia, đối với một người vốn kiêu ngạo từ trong xương không thể nghi ngờ chính là một đả kích.

Mà một phong thư và một xiêm áo của Diêu Niệm Niệm càng khiến người ta rối loạn, trên đời không có thứ gì đáng sợ bằng suy tưởng viển vông của nữ nhân. Chỉ bằng những suy nghĩ viển vông trong đầu, những thứ Diêu Niệm Niệm gửi đến đủ khiến một nữ nhân mất hết lòng tin với phu quân của mình.

Những thứ này nhìn như không bắt mắt, lại tựa như những viên ngọc nhỏ, từ từ kết chung một chỗ, rồi tạo thành chuỗi kế hoạch liên hoàn. Mà mục đích cuối cùng của kế hoạch này, chính vì muốn Tưởng Nguyễn và Tiêu Thiều cách lòng.

Chẳng qua kế hoạch hoàn mỹ đến đâu cũng sẽ có sơ hở, huống chi Tưởng Nguyễn là cao thủ suy đoán lòng người, lòng người là thứ dễ thay đổi nhất. Mưu kế của đối phương tuy tốt, nhưng đã sai ngay bước đầu, kẻ đó vạn vạn không ngờ được, Cẩm Nhị đã thành biến số trong cục này.

Cẩm Nhị là một người hay lăn lộn giữa bụi hoa, từ sau khi gia nhập Cẩm y vệ, thường xuyên mai phục ở thanh lâu làm nhiệm vụ, gặp tràng diễn trò đã luyện đến lô hỏa thuần thanh. Không thể nghi ngờ rằng Liêu Mộng là một đối thủ không tệ, thân thế của nàng ta và mối quan hệ với Hoàng gia sâu xa đều là sự thật, mà bản thân Liêu Mộng cũng là một nữ nhân xinh đẹp thông minh, tất thảy các thứ này tạo ra một kế hoạch không kẻ hở, khiến người ta rất khó hoài nghi. Nhưng ngay bước đầu của kế hoạch này, đã phạm phải một sai lầm mấu chốt, ấy chính là những kẻ kia quên mất thân phận của Cẩm Nhị.

Cẩm Nhị là Cẩm y vệ, là Hoàng gia Nhị thiếu gia, có lẽ đối phương đã nghiêm túc cẩn thận điều tra qua mới cho ra kết luận này, thế nhưng vẫn chưa đủ. Liêu Mộng thông minh, không sai, nhưng đối với một nam tử lăn lộn giữa chốn thanh lâu nhiều năm như thế mà nói, chút mánh khóe ấy của nàng ta chẳng đủ nhìn.

Ngay từ khi bắt đầu Cẩm Nhị đã phát giác nữ tử này có dụng ý khác, thế nhưng sự nhạy bén của Cẩm y vệ khiến hắn biết, chuyện không chỉ dừng ở mức này. Hình như phía sau Liêu Mộng còn có cao nhân chỉ điểm, nàng ta chỉ là một con cờ, mà ngay cả con cờ là nàng ta cũng có thể xoay vòng kẻ khác, tâm tư kín đáo không thể không khiến người ta cảnh giác, đã vậy, chi bằng vờ như không biết xem thử rốt cuộc đối phương có mục đích gì.

Cứ thế tra xuống, Cẩm Nhị phát hiện điểm bất thường, hoài nghi việc này có liên quan với Nam Cương, nên không hành động thiếu suy nghĩ, vì bảo vệ Lộ Châu cũng vì xác nhận, hắn tương kế tựu kế với kế hoạch của Liêu Mộng diễn một vở tuồng, sau đó lặng lẽ tìm cơ hội nói rõ chuyện này với Tiêu Thiều. Đáng thương Liêu Mộng thật sự cho rằng mình thủ đoạn cao minh, không phí bao nhiêu sức đã nắm được Cẩm Nhị, lại không biết nhất cử nhất động của mình đã sớm bị người ta nhìn thấu.

Tưởng Nguyễn cau mày, nhớ tới một chuyện khác, hỏi. “Thế đêm hôm đó, Cẩm Nhị thật sự cùng Liêu Mộng. Hy sinh đến vậy thật sự quá lớn rồi.”

Đêm đó Cẩm Nhị không về phủ, quay đầu đã nói muốn hủy hôn với Lộ Châu, hạ nhân trong phủ bàn tán có thể là khả năng kia, Tưởng Nguyễn vô tình nghe được chỉ cảm thấy hoang đường, tuy nhiên nay nhớ tới nên phải hỏi một câu, ít nhất thay Lộ Châu hỏi ra những lời này.

Tiêu Thiều không ngờ nàng còn nhớ việc này, sửng sốt giây lát rồi lắc đầu nói. “Không có, Cẩm Nhị có biện pháp thoát thân.”

Tưởng Nguyễn thở phào nhẹ nhõm, nói. “Nếu người vẫn trong sạch, thế thì không phải không còn cơ hội nào.”

Tiêu Thiều. “....”

Tưởng Nguyễn không bỏ qua cho hắn, cười như không cười nhìn hắn nói. “Trong sạch của cậu ta thì giữ được, huynh thì sao?”

“Ta?” Tiêu Thiều khó hiểu. Lại nghe Tưởng Nguyễn không nhanh không chậm nói. “Mấy ngày nay huynh diễn trò với Diêu Niệm Niệm không phải rất suông sẻ hay sao, có bị nàng ta chiếm tiện nghi hay tương kế tựu kế lấy lòng mỹ nhân hay không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK