Người áo xám đứng dưới, giọng chứa sự căng thẳng khó phát giác. “Thánh nữ, Tưởng Tín Chi chạy trốn rồi, bên đầu kia sông Liêu có người tiếp ứng, không đuổi kịp.”
Yên lặng, qua hồi lâu, một giọng nữ lười biếng truyền tới. “Vậy à? Chút chuyện nhỏ này cũng làm không được, Nguyên Xuyên, ngươi càng ngày càng thụt lùi.”
“Thánh nữ dạy phải.” Nguyên Xuyên cúi đầu, nói. “Mặc dù để Tưởng Tín Chi xổng mất, nhưng không hẳn lần này chúng ta không có thu hoạch. Kinh thành truyền tin tới, Tuyên Ly thất bại, thám tử của hắn vẫn chưa tra được, người chúng ta đã phát hiện đầu mối, người động thủ mai phục ở Cẩm Anh vương phủ.”
“Cẩm Anh vương phủ” bốn chữ này đánh động đến cô gái ngồi trên cao, nàng ta quay đầu đi, trong giọng như ngậm cười. “Ồ? Đó là ai?”
“Trước khi Cẩm Anh vương đi, đã gọi hai sư đệ Tề Tứ và Hạ Ngũ về kinh thành, nay hai người họ cư ngụ ở phụ cận Cẩm Anh vương phủ. Tuy nhiên mục đích Cẩm Anh vương gọi họ về là vì để bảo vệ Cẩm Anh Vương phi, đích trưởng nữ Tưởng gia, muội muội Tưởng Tín Chi, nay là Hoằng An quận chúa. Sự việc lương thảo lần này, phong cách xử sự khác với Tề Tứ khi xưa, thủ hạ truyền tin về, nếu không sai, hẳn do Cẩm Anh Vương phi ra tay.”
Cô gái ngồi trên không nói gì, nhưng bầu không khí lại trở nên căng thẳng, tỳ nữ xung quanh đều cúi thấp đầu, không biết qua bao lâu, xông hương gần như cháy rụi, Nguyên Xuyên giữ vững tư thế cung kính cúi đầu không nhúc nhích, mới nghe được bên trên từ từ truyền tới tiếng cười lạnh. “Cẩm Anh Vương phi? Đó là cái thứ gì?”
Nguyên Xuyên cẩn thận nhìn cô gái ngồi trên, đôi mắt sáng trở nên sâu thẳm, một cảm xúc quen thuộc xẹt qua. Thấy cô gái từ từ đứng lên, vóc dáng không cao, thon nhỏ, y phục đỏ rực bó sát phác họa đường cong cơ thể, nhất cử nhất động tràn đầy mị hoặc, loại mị hoặc này không giống như nữ tử thanh lâu, mà mang theo sự ngây thơ. Tựa như trời sinh vốn đã vậy, giống như thú con mới sinh, hấp dẫn ánh mắt người khác.
“Hắn đốt quân lương của chúng ta, tướng sĩ Nam Cương không thể tham dự cuộc chiến này nữa.” Nàng ta gằn từng chữ, âm thanh vẫn lười biếng như thường lệ, lại vững chắc vô cùng.
“Đúng vậy. Bên phía Thiên Tấn truyền tin về, không thể cung cấp quá nhiều quân lương, hy vọng chúng ta có thể tự nghĩ biện pháp.” Nguyên Xuyên nói. “Ý Thánh nữ là?”
Quân lương bị đốt, các tướng sĩ không thể ở lại đây nữa, nay Thiên Tấn tự lo còn không xong, vốn thiếu sự tin tưởng với Nam Cương, tất nhiên không chịu tiếp tế quân lương, một chút quân lương đó nào thấm vào đâu. Nếu Nam Cương còn muốn giúp Thiên Tấn đối phó Đại Cẩm, thì chính là cố công hết sức lại không được mang ơn.
“Kẻ bội tín bội nghĩa, không xứng làm đồng minh của chúng ta.” Cô gái lạnh lùng nói. “Thiên Tấn phải thua. Chính chúng cũng biết, nên mới hành động như vậy. Nguyên Xuyên, ngươi trở về hạ lệnh, chấm dứt kết minh, để các tướng sĩ tức tốc về Nam Cương.”
Nguyên Xuyên ngạc nhiên, thử dò xét. “Thánh nữ, cứ như vậy trở về Nam Cương, bên phía Đại Cẩm. Thánh nữ muốn buông tha sao?” Tại sao phải kết đồng minh với Thiên Tấn, Nguyên Xuyên rõ ràng hơn so với bất kỳ ai, nay nghe thánh nữ quyết định như vậy, tất nhiên cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
“Nguyên Xuyên, ta nói buông tha lúc nào?” Cô gái than thở, ánh mắt trở nên cổ quái. “Lần này thua thiệt, bởi vì chuyện rắc rối ở kinh thành Đại Cẩm, đích nữ Tưởng gia ngươi nói, thật sự làm ta có chút không vui. Ngươi bắt chiến thần Đại Cẩm về đây lâu như vậy, mỗi ngày thẩm vấn, có thể thẩm vấn ra chuyện gì không?”
Nguyên Xuyên áy náy cúi đầu. “Thuộc hạ vô năng, không thể moi ra lời thật từ Tưởng Tín Chi.”
“Sai.” Thánh nữ lắc đầu. “Hắn đã sớm nói ra từ lâu, chỉ vì ngươi không phát hiện thôi.”
“Nguyên Xuyên bất tài, xin thánh nữ nói rõ.” Gã khó hiểu nhìn cô gái, lại nghe âm thanh lười biếng kia đáp. “Ngươi mỗi ngày thẩm vấn hắn, hắn lại kiểu gì cũng không chịu nói, thậm chí ngay cả một chút đầu mối cũng không tiết lộ ra. Theo ta biết, Tưởng Tín Chi hành quân đánh giặc, hành động tỏ rõ không phải một người cẩn thận như vậy. Dè dặt độ ấy, người hắn muốn bảo vệ tất nhiên vô cùng quan trọng. Ta nghe tin, Tưởng Tín Chi và cô gái Tưởng gia kia cảm tình rất tốt, mà khi xưa Tưởng Tín Chi về kinh thành Đại Cẩm, cũng là Tưởng Nguyễn kia cứu hắn thoát khỏi mai phục. Từ sau khi hai huynh muội gặp mặt, quan lộ của Tưởng Tín Chi thăng tiến không ngừng, xuôi gió thuận nước, ngươi cảm thấy đây là trùng hợp sao?”
Nguyên Xuyên cả kinh, lập tức nghĩ thông nhiều chuyện. Nhìn cô gái nói. “Thánh nữ đang hoài nghi.? Nhưng cô ta chỉ là một cô gái bình thường, sao có thể biết trước nhiều chuyện tương lai như vậy?” Dị sĩ tài giỏi trên đời có rất nhiều, nhưng một cô gái chốn khuê phòng, bất luận ra sao cũng khiến người khác khó lòng tưởng tượng nổi.
“Thân là con dân Nam Cương, chính ngươi cũng xuất thân Vu sư, có gì không thể xảy ra?” Âm thanh của Thánh nữ lượn lờ êm tai phát ra từ sau tấm khăn che mặt, nghe kỹ, lại chứa sát cơ mờ nhạt. “Ngươi bỏ qua những thứ này, bởi vì ngươi cũng không đặt ả vào mắt, ngươi cho rằng ả không phải đối thủ của ngươi. Mà ta, từ đầu tới cuối chưa từng nghĩ sẽ giữ lại mạng cho ả.”
Nguyên Xuyên cúi đầu. “Thánh nữ anh minh.”
“Hắn gọi đồng môn sư đệ trở về bảo vệ ả, lúc đầu ta cảm thấy ả thông minh như vậy, có thể để ta sử dụng, nay xem ra, ả khiến người khác quá chán ghét. Đích nữ Tưởng gia, có thể âm thầm hạ gục người nằm vùng của chúng ta trong kinh thành, tên phế vật Tuyên Ly cũng thua trên tay ả, khiến ta mở rộng tầm mắt. Nghe nói sau khi Tiêu Thiều thắng Thiên Tấn, khải hoàn hồi triều sẽ thành thân với ả?” Nàng ta cười khẽ. “Nghe mà cảm thấy buồn cười!”
Nàng ta không nói lời gì quá nặng nề, giọng nói vẫn nhu hòa lười biếng, thậm chí còn mang theo chút ngọt ngấy quyến rũ. Nhưng Nguyên Xuyên nghe vào tai lại thấy lạnh run, gã đi theo Thánh nữ nhiều năm như vậy, hiểu rất rõ nàng ta muốn làm gì. Càng như thế, càng nói rõ hận thù trong lòng càng sâu, xuống tay càng ác độc. Rốt cuộc, Nguyên Xuyên không nhịn được cất tiếng hỏi. “Thánh nữ, sẽ xuống tay với nàng ta sao?”
Cô gái liếc gã một cái. “Có người gắp hơn chúng ta nhiều, ngươi nghĩ cách tiết lộ tin tức cho Tuyên Ly, nói rằng chuyện phóng hỏa đốt kho lương là do đích nữ Tưởng gia chủ mưu. Nay ta vẫn chưa thể rời đi, có một số việc ở Đại Cẩm cũng nên bắt đầu hành động rồi, Nguyên Xuyên, đợi ngày đội quân Đại Cẩm khải hoàn hồi triều, ngươi trà trộn vào đội ngũ, đi theo tới kinh thành.”
“Thánh nữ.?” Nguyên Xuyên ngớ người, nói. “Bây giờ bắt đầu động thủ?”
“Bên phía Đại Cẩm càng lúc càng khó khống chế, người ta có thể tin tưởng, chỉ có ngươi.” Nàng ta cười khanh khách nhìn Nguyên Xuyên, con ngươi xinh đẹp như đá quý thượng hạng lóe lên, như thiếu nữ đang nhìn tình nhân mình yêu mến nhất. Nàng ta nói. “Nguyên Xuyên, ngoại trừ hoàn thành chuyện ta giao, ngươi còn một nhiệm vụ, Tuyên Ly thật sự quá vô dụng, nếu hắn không có cách giết được đích nữ Tưởng gia, ngươi hãy thay ta giết ả. Ta không muốn thấy ả sống quá lâu.” Nàng ta từ từ, gằn từng chữ. “Khải hoàn hồi triều để thành thân? Ta cũng muốn nhìn thử, thành thân với một cái xác chết, rốt cuộc sẽ là cảnh tượng gì.”
Nguyên Xuyên rét run, cung kính đáp, rồi quay lưng đi ra khỏi lều.
…
Thời gian qua rất nhanh, biên ải không có thêm tin tức xấu gì truyền về, nghe nói Tưởng phó tướng cũng đã được Cẩm Anh vương cứu về, dù chịu đủ hành mọi hạ, vẫn cắn răng không đầu hàng. Một nam nhân kiên cường bất khuất như thế hiển nhiên khiến hoàng đế long tâm vui mừng, tin vịt không đánh tự thua khi trước, đám triều thần ban đầu vẫn còn trông chờ nuôi tâm tư, xem thử xem con gái nhà mình có thể gả tới Tưởng gia kết làm thông gia hay không.
Tưởng gia này nói tới cũng kỳ, xưa là thế gia thanh lưu, không biết trong mấy năm qua gặp phải vận hạn gì, đầu tiên là chủ mẫu cho lão gia nhà mình đội nón xanh, sau đến Tưởng Nhị tiểu thư mất hết thanh danh, không lâu trước thì Tưởng Nhị thiếu gia thông đồng với Hạ gia đốt kho lương, hoàng đế thấy Tưởng gia liên tiếp gặp chuyện, hẳn sĩ đồ của Tưởng thượng thương cũng sẽ chấm dứt, Tưởng gia cách ngày sa sút không còn xa.
Nhưng nếu nói sa sút, thì cố tình Tưởng gia vẫn còn một Hoằng An quận chúa được Ý Đức Thái hậu cực kỳ yêu thương, Tưởng đại thiếu gia càng tiền đồ vô hạn lượng, mỹ danh chiến thần Đại Cẩm, ngay cả một thứ nữ Tứ tiểu thư, nay cũng leo đến tam phẩm Tưởng Chiêu nghi. Nhìn như vậy, hẳn cuộc sống của Tưởng thượng thư sẽ phơi phới mới đúng. Tuy nhiên có người tra được rằng, xưa nay Tưởng thượng thư chỉ thương yêu hai huynh muội Tưởng Siêu Tưởng Tố Tô do Hạ Nghiên sinh, đối với hai đứa con lớn là Tưởng Tín Chi và Tưởng Nguyễn lại lạnh lùng không thèm để mắt tới, Tưởng Đan thì càng không cần nói. Ai ngờ phong thủy luân lưu chuyển, hai huynh muội thảm nhất khi xưa giờ lại sống tốt nhất, Tưởng gia toàn dựa vào họ làm vinh quang cửa nhà, thật sự khiến người ta thổn thức.
Mùa Đông đã qua, Xuân lại tới, nhưng thời tiết vẫn còn lạnh, tuyết vẫn còn rơi. Tưởng Nguyễn đứng cạnh đình viện, tuyết rơi xuống đất rồi nhanh hòa vào làm một, nàng cả người xiêm y đỏ nhạt, đứng giữa bầu trời tuyết trắng tựa như một ngọn lửa, sáng rực rỡ.
Tề Phong đứng bên cạnh nàng, đột nhiên nói. “Tam ca sắp trở lại rồi.”
Cuộc chiến giữa Thiên Tấn à Đại Cẩm kéo dài đến đầu xuân năm nay, rốt cuộc cũng lắng xuống, Thiên Tấn mạo phạm quốc uy Đại Cẩm, nay Thiên Tấn tháo chạy, Tiêu Thiều lãnh đạo Cẩm y vệ ra tay tàn nhẫn lãnh khốc, đánh tới kinh thành của người ta, Thiên Tấn nay đã cùng đường mạt lộ, xin đầu hàng Đại Cẩm, chỉ là chuyện sớm hay muộn. Mà giờ Thiên Tấn không còn lợi thế địa hình để chống cự, chiến tranh vừa kết thúc, dĩ nhiên Tiêu Thiều sẽ ngựa không ngừng vó trở về. Trên tấm thảm lông cừu trắng như tuyết, cô gái xiêm y rực rỡ, xinh đẹp diễm lệ. Khăn lụa mỏng che lại dung mạo, chỉ để lộ đôi mắt sáng như sao, một cặp mắt tuyệt đẹp, trong veo, khiến người khác cảm thấy ngây thơ, tựa như chỉ cần bị đôi mắt ấy nhìn phải, sẽ chìm đắm đến quên luôn tên họ của bản thân.
Người áo xám đứng dưới, giọng chứa sự căng thẳng khó phát giác. “Thánh nữ, Tưởng Tín Chi chạy trốn rồi, bên đầu kia sông Liêu có người tiếp ứng, không đuổi kịp.”
Yên lặng, qua hồi lâu, một giọng nữ lười biếng truyền tới. “Vậy à? Chút chuyện nhỏ này cũng làm không được, Nguyên Xuyên, ngươi càng ngày càng thụt lùi.”
“Thánh nữ dạy phải.” Nguyên Xuyên cúi đầu, nói. “Mặc dù để Tưởng Tín Chi xổng mất, nhưng không hẳn lần này chúng ta không có thu hoạch. Kinh thành truyền tin tới, Tuyên Ly thất bại, thám tử của hắn vẫn chưa tra được, người chúng ta đã phát hiện đầu mối, người động thủ mai phục ở Cẩm Anh vương phủ.”
“Cẩm Anh vương phủ” bốn chữ này đánh động đến cô gái ngồi trên cao, nàng ta quay đầu đi, trong giọng như ngậm cười. “Ồ? Đó là ai?”
“Trước khi Cẩm Anh vương đi, đã gọi hai sư đệ Tề Tứ và Hạ Ngũ về kinh thành, nay hai người họ cư ngụ ở phụ cận Cẩm Anh vương phủ. Tuy nhiên mục đích Cẩm Anh vương gọi họ về là vì để bảo vệ Cẩm Anh Vương phi, đích trưởng nữ Tưởng gia, muội muội Tưởng Tín Chi, nay là Hoằng An quận chúa. Sự việc lương thảo lần này, phong cách xử sự khác với Tề Tứ khi xưa, thủ hạ truyền tin về, nếu không sai, hẳn do Cẩm Anh Vương phi ra tay.”
Cô gái ngồi trên không nói gì, nhưng bầu không khí lại trở nên căng thẳng, tỳ nữ xung quanh đều cúi thấp đầu, không biết qua bao lâu, xông hương gần như cháy rụi, Nguyên Xuyên giữ vững tư thế cung kính cúi đầu không nhúc nhích, mới nghe được bên trên từ từ truyền tới tiếng cười lạnh. “Cẩm Anh Vương phi? Đó là cái thứ gì?”
Nguyên Xuyên cẩn thận nhìn cô gái ngồi trên, đôi mắt sáng trở nên sâu thẳm, một cảm xúc quen thuộc xẹt qua. Thấy cô gái từ từ đứng lên, vóc dáng không cao, thon nhỏ, y phục đỏ rực bó sát phác họa đường cong cơ thể, nhất cử nhất động tràn đầy mị hoặc, loại mị hoặc này không giống như nữ tử thanh lâu, mà mang theo sự ngây thơ. Tựa như trời sinh vốn đã vậy, giống như thú con mới sinh, hấp dẫn ánh mắt người khác.
“Hắn đốt quân lương của chúng ta, tướng sĩ Nam Cương không thể tham dự cuộc chiến này nữa.” Nàng ta gằn từng chữ, âm thanh vẫn lười biếng như thường lệ, lại vững chắc vô cùng.
“Đúng vậy. Bên phía Thiên Tấn truyền tin về, không thể cung cấp quá nhiều quân lương, hy vọng chúng ta có thể tự nghĩ biện pháp.” Nguyên Xuyên nói. “Ý Thánh nữ là?”
Quân lương bị đốt, các tướng sĩ không thể ở lại đây nữa, nay Thiên Tấn tự lo còn không xong, vốn thiếu sự tin tưởng với Nam Cương, tất nhiên không chịu tiếp tế quân lương, một chút quân lương đó nào thấm vào đâu. Nếu Nam Cương còn muốn giúp Thiên Tấn đối phó Đại Cẩm, thì chính là cố công hết sức lại không được mang ơn.
“Kẻ bội tín bội nghĩa, không xứng làm đồng minh của chúng ta.” Cô gái lạnh lùng nói. “Thiên Tấn phải thua. Chính chúng cũng biết, nên mới hành động như vậy. Nguyên Xuyên, ngươi trở về hạ lệnh, chấm dứt kết minh, để các tướng sĩ tức tốc về Nam Cương.”
Nguyên Xuyên ngạc nhiên, thử dò xét. “Thánh nữ, cứ như vậy trở về Nam Cương, bên phía Đại Cẩm. Thánh nữ muốn buông tha sao?” Tại sao phải kết đồng minh với Thiên Tấn, Nguyên Xuyên rõ ràng hơn so với bất kỳ ai, nay nghe thánh nữ quyết định như vậy, tất nhiên cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
“Nguyên Xuyên, ta nói buông tha lúc nào?” Cô gái than thở, ánh mắt trở nên cổ quái. “Lần này thua thiệt, bởi vì chuyện rắc rối ở kinh thành Đại Cẩm, đích nữ Tưởng gia ngươi nói, thật sự làm ta có chút không vui. Ngươi bắt chiến thần Đại Cẩm về đây lâu như vậy, mỗi ngày thẩm vấn, có thể thẩm vấn ra chuyện gì không?”
Nguyên Xuyên áy náy cúi đầu. “Thuộc hạ vô năng, không thể moi ra lời thật từ Tưởng Tín Chi.”
“Sai.” Thánh nữ lắc đầu. “Hắn đã sớm nói ra từ lâu, chỉ vì ngươi không phát hiện thôi.”
“Nguyên Xuyên bất tài, xin thánh nữ nói rõ.” Gã khó hiểu nhìn cô gái, lại nghe âm thanh lười biếng kia đáp. “Ngươi mỗi ngày thẩm vấn hắn, hắn lại kiểu gì cũng không chịu nói, thậm chí ngay cả một chút đầu mối cũng không tiết lộ ra. Theo ta biết, Tưởng Tín Chi hành quân đánh giặc, hành động tỏ rõ không phải một người cẩn thận như vậy. Dè dặt độ ấy, người hắn muốn bảo vệ tất nhiên vô cùng quan trọng. Ta nghe tin, Tưởng Tín Chi và cô gái Tưởng gia kia cảm tình rất tốt, mà khi xưa Tưởng Tín Chi về kinh thành Đại Cẩm, cũng là Tưởng Nguyễn kia cứu hắn thoát khỏi mai phục. Từ sau khi hai huynh muội gặp mặt, quan lộ của Tưởng Tín Chi thăng tiến không ngừng, xuôi gió thuận nước, ngươi cảm thấy đây là trùng hợp sao?”
Nguyên Xuyên cả kinh, lập tức nghĩ thông nhiều chuyện. Nhìn cô gái nói. “Thánh nữ đang hoài nghi.? Nhưng cô ta chỉ là một cô gái bình thường, sao có thể biết trước nhiều chuyện tương lai như vậy?” Dị sĩ tài giỏi trên đời có rất nhiều, nhưng một cô gái chốn khuê phòng, bất luận ra sao cũng khiến người khác khó lòng tưởng tượng nổi.
“Thân là con dân Nam Cương, chính ngươi cũng xuất thân Vu sư, có gì không thể xảy ra?” Âm thanh của Thánh nữ lượn lờ êm tai phát ra từ sau tấm khăn che mặt, nghe kỹ, lại chứa sát cơ mờ nhạt. “Ngươi bỏ qua những thứ này, bởi vì ngươi cũng không đặt ả vào mắt, ngươi cho rằng ả không phải đối thủ của ngươi. Mà ta, từ đầu tới cuối chưa từng nghĩ sẽ giữ lại mạng cho ả.”
Nguyên Xuyên cúi đầu. “Thánh nữ anh minh.”
“Hắn gọi đồng môn sư đệ trở về bảo vệ ả, lúc đầu ta cảm thấy ả thông minh như vậy, có thể để ta sử dụng, nay xem ra, ả khiến người khác quá chán ghét. Đích nữ Tưởng gia, có thể âm thầm hạ gục người nằm vùng của chúng ta trong kinh thành, tên phế vật Tuyên Ly cũng thua trên tay ả, khiến ta mở rộng tầm mắt. Nghe nói sau khi Tiêu Thiều thắng Thiên Tấn, khải hoàn hồi triều sẽ thành thân với ả?” Nàng ta cười khẽ. “Nghe mà cảm thấy buồn cười!”
Nàng ta không nói lời gì quá nặng nề, giọng nói vẫn nhu hòa lười biếng, thậm chí còn mang theo chút ngọt ngấy quyến rũ. Nhưng Nguyên Xuyên nghe vào tai lại thấy lạnh run, gã đi theo Thánh nữ nhiều năm như vậy, hiểu rất rõ nàng ta muốn làm gì. Càng như thế, càng nói rõ hận thù trong lòng càng sâu, xuống tay càng ác độc. Rốt cuộc, Nguyên Xuyên không nhịn được cất tiếng hỏi. “Thánh nữ, sẽ xuống tay với nàng ta sao?”
Cô gái liếc gã một cái. “Có người gắp hơn chúng ta nhiều, ngươi nghĩ cách tiết lộ tin tức cho Tuyên Ly, nói rằng chuyện phóng hỏa đốt kho lương là do đích nữ Tưởng gia chủ mưu. Nay ta vẫn chưa thể rời đi, có một số việc ở Đại Cẩm cũng nên bắt đầu hành động rồi, Nguyên Xuyên, đợi ngày đội quân Đại Cẩm khải hoàn hồi triều, ngươi trà trộn vào đội ngũ, đi theo tới kinh thành.”
“Thánh nữ.?” Nguyên Xuyên ngớ người, nói. “Bây giờ bắt đầu động thủ?”
“Bên phía Đại Cẩm càng lúc càng khó khống chế, người ta có thể tin tưởng, chỉ có ngươi.” Nàng ta cười khanh khách nhìn Nguyên Xuyên, con ngươi xinh đẹp như đá quý thượng hạng lóe lên, như thiếu nữ đang nhìn tình nhân mình yêu mến nhất. Nàng ta nói. “Nguyên Xuyên, ngoại trừ hoàn thành chuyện ta giao, ngươi còn một nhiệm vụ, Tuyên Ly thật sự quá vô dụng, nếu hắn không có cách giết được đích nữ Tưởng gia, ngươi hãy thay ta giết ả. Ta không muốn thấy ả sống quá lâu.” Nàng ta từ từ, gằn từng chữ. “Khải hoàn hồi triều để thành thân? Ta cũng muốn nhìn thử, thành thân với một cái xác chết, rốt cuộc sẽ là cảnh tượng gì.”
Nguyên Xuyên rét run, cung kính đáp, rồi quay lưng đi ra khỏi lều.
…
Thời gian qua rất nhanh, biên ải không có thêm tin tức xấu gì truyền về, nghe nói Tưởng phó tướng cũng đã được Cẩm Anh vương cứu về, dù chịu đủ hành mọi hạ, vẫn cắn răng không đầu hàng. Một nam nhân kiên cường bất khuất như thế hiển nhiên khiến hoàng đế long tâm vui mừng, tin vịt không đánh tự thua khi trước, đám triều thần ban đầu vẫn còn trông chờ nuôi tâm tư, xem thử xem con gái nhà mình có thể gả tới Tưởng gia kết làm thông gia hay không.
Tưởng gia này nói tới cũng kỳ, xưa là thế gia thanh lưu, không biết trong mấy năm qua gặp phải vận hạn gì, đầu tiên là chủ mẫu cho lão gia nhà mình đội nón xanh, sau đến Tưởng Nhị tiểu thư mất hết thanh danh, không lâu trước thì Tưởng Nhị thiếu gia thông đồng với Hạ gia đốt kho lương, hoàng đế thấy Tưởng gia liên tiếp gặp chuyện, hẳn sĩ đồ của Tưởng thượng thương cũng sẽ chấm dứt, Tưởng gia cách ngày sa sút không còn xa.
Nhưng nếu nói sa sút, thì cố tình Tưởng gia vẫn còn một Hoằng An quận chúa được Ý Đức Thái hậu cực kỳ yêu thương, Tưởng đại thiếu gia càng tiền đồ vô hạn lượng, mỹ danh chiến thần Đại Cẩm, ngay cả một thứ nữ Tứ tiểu thư, nay cũng leo đến tam phẩm Tưởng Chiêu nghi. Nhìn như vậy, hẳn cuộc sống của Tưởng thượng thư sẽ phơi phới mới đúng. Tuy nhiên có người tra được rằng, xưa nay Tưởng thượng thư chỉ thương yêu hai huynh muội Tưởng Siêu Tưởng Tố Tô do Hạ Nghiên sinh, đối với hai đứa con lớn là Tưởng Tín Chi và Tưởng Nguyễn lại lạnh lùng không thèm để mắt tới, Tưởng Đan thì càng không cần nói. Ai ngờ phong thủy luân lưu chuyển, hai huynh muội thảm nhất khi xưa giờ lại sống tốt nhất, Tưởng gia toàn dựa vào họ làm vinh quang cửa nhà, thật sự khiến người ta thổn thức.
Mùa Đông đã qua, Xuân lại tới, nhưng thời tiết vẫn còn lạnh, tuyết vẫn còn rơi. Tưởng Nguyễn đứng cạnh đình viện, tuyết rơi xuống đất rồi nhanh hòa vào làm một, nàng cả người xiêm y đỏ nhạt, đứng giữa bầu trời tuyết trắng tựa như một ngọn lửa, sáng rực rỡ.
Tề Phong đứng bên cạnh nàng, đột nhiên nói. “Tam ca sắp trở lại rồi.”
Cuộc chiến giữa Thiên Tấn à Đại Cẩm kéo dài đến đầu xuân năm nay, rốt cuộc cũng lắng xuống, Thiên Tấn mạo phạm quốc uy Đại Cẩm, nay Thiên Tấn tháo chạy, Tiêu Thiều lãnh đạo Cẩm y vệ ra tay tàn nhẫn lãnh khốc, đánh tới kinh thành của người ta, Thiên Tấn nay đã cùng đường mạt lộ, xin đầu hàng Đại Cẩm, chỉ là chuyện sớm hay muộn. Mà giờ Thiên Tấn không còn lợi thế địa hình để chống cự, chiến tranh vừa kết thúc, dĩ nhiên Tiêu Thiều sẽ ngựa không ngừng vó trở về.