“Cái này gọi là vòng tay huyết nguyệt, là đồ của Dịch Bảo Các trong kinh thành. Bên trong có chín cái ngân châm, mỗi cái đều được tẩm kịch độc, chỉ cần vừa chạm vào liền mất mạng.” Tưởng Nguyễn thản nhiên nói. “Tam điện hạ cách ta quá gần, bản Quận chúa rất sợ một lúc nữa sẽ thất thủ, vô ý ấn xuống mở chốt ra, liền khiến cho Tam điện hạ phải đi gặp Diêm vương rồi.”
Tuyên Du trước tiên vô cùng kinh ngạc, sau đó liền cực kỳ phẫn nộ, cười lớn lên nói. “Ngươi dám uy hiếp ta?”
“Có phải là uy hiếp hay không, Tam điện hạ thử một lần liền biết.” Tưởng Nguyễn nói.
Tuyên Du không thể tin mà dò xét Tưởng Nguyễn, Quận chúa Hoằng An trong lời đồn có dung nhan tuyệt sắc lại được Thái hậu yêu thích, giờ phút này lại không hề có chút sợ hãi. Người này hoàn toàn khác với những nữ tử mà hắn chơi đùa trước đây, đặc biệt đến mức khiến cho Tuyên Du lập tức nổi lên một sự hứng thú cực lớn. Hắn cười ha ha nói. “Bổn điện hạ biết trong lòng Quận chúa vô cùng sợ hãi, nhưng mà cũng không cần dùng đến vòng tay này để lừa gạt ta. Nếu như ta xảy ra chuyện gì, Quận chúa làm sao có thể thoát được liên quan đến chuyện đó, mưu hại Hoàng tự, Quận chúa sợ là cũng chỉ có thể một mạng đền một mạng.” Ánh mắt của hắn lưu luyến nơi cần cổ tuyết trắng của Tưởng Nguyễn. “Quận chúa không cần phải sợ, bổn điện sẽ thật nhẹ nhàng.”
Tuyên Du vốn không để ý tới lời của Tưởng Nguyễn, chính là bởi vì hắn chắc chắn rằng Tưởng Nguyễn sẽ không dám ra tay với hắn, hắn dù sao cũng là hoàng tử, tội danh giết chết một hoàng tử, cho dù nàng là nghĩa tôn của Thái hậu, cũng khó tránh khỏi một chữ “chết”.
Tưởng Nguyễn cười xòa một tiếng, ánh mắt nhìn Tuyên Du như đang xem một trò cười. Máu từ cánh tay đã nhuộm ướt một mảng lớn y phục, y phục trắng nhật bị máu tươi nhuộm thành màu sắc đỏ rực, nàng cười tươi như hoa, vô cùng xinh đẹp lại yêu mị, toàn thân mang theo một sự mỹ lệ nhưng lại cực kỳ hung tàn.
“Ta có gì mà không dám? Tam điện hạ háo sắc vô đức, những nữ tử bị ngươi đùa giỡn nhiều vô số, rơi vào trong tay Tam điện hạ, vừa qua đêm nay, con đường của bản Quận chúa cũng chỉ có duy nhất một dải lụa trắng. Nếu như đều là chết, kéo theo một người chôn cùng thì có sao?” Nàng ngẩng đầu, gần như là cười đến mức cả người run lên. “Tam điện hạ nếu như không tin, có thể tiến lên thử xem, chẳng qua ta cũng rất muốn biết, cuối cùng là động tác của Tam điện hạ nhanh, hay là độc châm trong vòng tay huyết nguyệt của ta nhanh.”
Tuyên Du vốn định cười nhạo cô gái này không biết tự lượng sức mình, nhiều năm như vậy, hắn từng trêu đùa bao nhiêu nữ tử, cho dù là những trinh tiết liệt phụ tính tình quyết liệt, cuối cùng vẫn là mặc hắn thao túng. Song khi hắn nhìn thấy ánh mắt của Tưởng Nguyễn, động tác muốn tiến lên phía trước liền đừng lại. Chỉ bởi vì ánh mắt trong đôi mắt trong veo kia, giống như một hồ băng cực kỳ sâu thẳm, ánh mắt kia nhìn quen mắt như thế, thì ra là giống với ánh mắt của ác quỷ ăn thịt người trong bức bích họa trong chùa miếu.
Một nữ tử, tại sao lại có thể có ánh mắt hung ác như vậy?
Tuyên Du tiến lên cũng không được mà lùi về cũng không xong.
Trên trán Tưởng Nguyễn toát ra từng giọt mồ hôi lạnh lớn, ở trong căn phòng này nhiều hơn một giây, thì thôi tình hương hít vào lại càng nhiều, tác dụng của mị dược mà nàng trúng phải lại càng thêm mãnh liệt. Cho dù sự đau đớn từ vết thương bị đâm vào trên cánh tay hồi nãy lúc này cũng gần như không thể che giấu được sự nóng nảy nơi đáy lòng.
Mà bên trong vòng tay huyết nguyệt kia, thật ra một cây độc châm cũng không có. Ngay từ lúc bị những thị vệ kia mang tới đây, ngân châm trong vòng tay đã dùng hết rồi. Những lời nói lúc này, chẳng qua cũng chỉ là dùng để đe dọa Tuyên Du mà thôi. Chỉ là Thiên Trúc chậm chạp chưa tới, chẳng lẽ đã xảy ra sai sót gì đó?
Tưởng Nguyễn chợt cảm thấy trong lòng đột nhiên ngứa ngáy khó chịu như có một con kiến đang chạy qua chạy lại, suýt nữa thì buột miệng rên rỉ thành tiếng, nhưng nàng cắn chặt môi dưới của mình, cứ thế nuốt xuống tiếng rên suýt bật ra khỏi miệng.
Tuyên Du đang không biết nên làm gì, nhìn thấy sắc hồng trên mặt Tưởng Nguyễn càng ngày càng đậm, hô hấp càng thêm dồn dập, lập tức liền hiểu ra. Hắn đã trải qua chuyện tình nam nữ nhiều năm như vậy, nếu như nhìn không ra Tưởng Nguyễn đã động tình thì đã sống vô ích rồi. Nghĩ đến đây, Tuyên Du trái lại không vội nữa, hắn lui về phía sau, lui thẳng đến bên giường ngồi xuống, yên tâm mà nói với Tưởng Nguyễn. “Thái độ Quận chúa cương quyết đến thế, bổn điện hạ cũng không ép buộc nữa, chỉ là Quận chúa bây giờ nói không muốn, đợi lát nữa lại cầu xin bổn điện hạ, bổn điện hạ chưa chắc sẽ chơ ngươi.”
Hắn mặc dù trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, lại vẫn rất xem trọng tính mạng. Tác dụng của loại thuốc kia rất mạnh, cho dù chỉ nếm một ngụm cũng sẽ biết thành dâm phụ, Tưởng nguyễn coi như là lực tự chủ rất mạnh rồi, nhưng cho dù như vậy, qua thêm một lúc nữa, trở nên dâm đãng, thần trí nàng chắc chắn sẽ trở nên không còn tỉnh táo, cầu xin Tuyên Du dày vò nàng.
Nghĩ tới đó, Tuyên Du cười lạnh một tiếng, ngồi đợi kịch hay. Dù sao bên ngoài có người trông coi, Tưởng Nguyễn cũng không thoát ra được, chỉ cần chờ thuốc phát huy tác dụng là được.
Chuyện hắn có thể nghĩ đến, Tưởng Nguyễn tất nhiên cũng đã nghĩ tới, chỉ là bây giờ nàng không có sức để tự vệ, trong vòng tay huyết nguyệt cũng không có độc châm. Thuốc vừa có tác dụng, khắp thân thể nàng đều vô cùng khó chịu, ánh mắt nhìn vào con dao găm của Tiêu Thiều, hạ quyết tâm, chuẩn bị đâm xuống một đao nữa.
Nhưng một tiếng “đùng” thật lớn vang lên, cả cánh cửa gần như là bị người bên ngoài đạp bay đi. Một bóng dáng cao lớn thon dài đứng ở trong bụi mù, Tưởng Nguyễn nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, không khỏi khẽ giật mình.
Tuyên Du cũng bị dọa sợ, thoáng cái nhảy lên trên giường, người bên ngoài đi thẳng vào trong phòng, toàn thân mặc áo đen như gấm, ánh mắt sắc lẹm như lưỡi đao. Hắn đi tới bên người Tưởng Nguyễn, ánh mắt rơi vào cánh tay máu me đầm đìa của Tưởng Nguyễn, đôi mắt đen như mực từ trước đến nay luôn khiến người khác say mê lúc này lại như ẩn chứa cuồng phong.
“Tiêu Thiều.” Tưởng Nguyễn kinh ngạc nhìn hắn.
“Là ta.” Tiêu Thiều xoay người đưa tay ôm lấy nàng, bụi bặm tan đi hết, Tưởng Nguyễn và Tuyên Du lúc này mới thấy rõ những thị vệ bên ngoài toàn bộ đều nằm ngổn ngang lộn xộn trên mặt đất, trên cổ có một đường máu, tất cả đều là một kiếm đứt cổ. Ra tay gọn gàng dứt khoát, trường kiếm bên hồng Tiêu Thiều vẫn còn đang nhỏ máu.
“Tiêu Thiều, ngươi…ngươi…ngươi muốn làm gì? Ngươi là muốn tạo phản sao?” Tuyên Du sợ đến mức hai chân đứng không vững, nếu như trong Đại cẩm triều hắn là tên ăn chơi sa đọa nhất, ai cũng đều không sợ, nhưng Cẩm Anh Vương này cũng không phải là người lương thiện, đó là người cầm đầu của ba mươi vạn Cẩm Y vệ, ngay cả hoàng đế cũng dám phản bác, trong thiên hạ, người nào dám xem thường hắn? Tuyên Du nghẹn ngào kêu lên. “Có ai không, có ai không?” Trên mặt vô cùng hoảng hốt, đâu còn ánh mắt hung hăng càn quấy như lúc nãy.
Tiêu Thiều lạnh lùng nhìn hắn một cái, ánh mắt kia lạnh như băng, lại khiến cho Tuyên Du bất giác ngậm miệng lại.
“Cẩm Nhất Cẩm Nhị.” Tiêu Thiều phân phó.
“Vâng, chủ tử.” Không đợi Tiêu Thiều nói xong, hai ám vệ liền hiểu ý của Tiêu Thiều, hai người liếc nhau, chủ tử lần này là thật sự nổi giận, Tam hoàng tử cũng là gan to tày trời, dám đánh tới trên đầu người của chủ tử.
Tuyên Du mắt thấy hai ám vệ tiến tới gần mình, sợ đến mặt cắt không còn chút máu. “Các ngươi muốn làm gì, không được qua đây. Cứu mạng!”
Lại nói đến Tiêu Thiều ôm Tưởng Nguyễn bay trở về phủ Cẩm Anh vương, dưới tình thế cấp bách hắn cũng không cảm thấy đưa một nữ tử chưa xuất giá về phủ mình có gì không ổn. Tưởng Nguyễn bình thường đều là lạnh nhạt, bình tĩnh, nhưng lúc này lại trở nên vô cùng sống động, cho dù là âm thầm tức giận cũng có thể khiến người khác cảm nhận được nàng đang cực kỳ tức giận. Nhưng lúc này nàng đang vô cùng yếu ớt, y phục màu hồng nhạt lúc này bị máu nhuộm đỏ rực, vừa nhìn vào, lại như một đứa bé mười tuổi vô cùng đáng thương.
Trong lòng Tiêu Thiều có chút đau đớn, chỉ cảm thấy người trong lòng cực kỳ nhẹ, nghĩ tới cảnh vừa nãy, chỉ cảm thấy tim chút nữa đã ngừng đập. Hôm nay nếu không phải là hắn đi ngang qua phủ Lang Trung, nghĩ tới Tưởng Nguyễn cũng ở đây, muốn vào gặp chút, không ngờ lại phát hiện phủ Lang trung có gì đó quái lạ, lần theo tìm tới thì liền thấy Thiên Trúc đang chiến đấu với người khác, biết được tin Tưởng Nguyễn trúng thuốc đã bị người khác mang đi, sự lo âu trong lúc đó ngay cả chính hắn cũng cảm thấy khác thường.
Hắn đã quen độc lai độc vãng, chưa từng lo lắng cho bất cứ ai, cũng chưa từng để ý đến một người như thế. Nhưng hôm nay, hắn cúi đầu nghi ngờ nhìn về phía thiếu nữ yếu đuối nhỏ gầy trong lòng, trong đầu chỉ có một suy nghĩ rằng, hắn phải bảo vệ nàng, đặt nàng dưới cánh chim, dưới lưỡi đao ám tiễn của hắn để bảo vệ che chở, có hắn ở đây, vĩnh viễn sẽ không để nàng rơi vào bất cứ hiểm cảnh nào nữa.