Mục lục
Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tưởng Quyền sau khi cáo ốm ở nhà mấy ngày không thượng triều, cuối cùng cũng bước ra đại môn Tưởng phủ một lần nữa.

Đừng nói đến ánh mắt chế nhạo của đồng liêu nhìn lão ta trên triều, cho dù là lúc hạ triều trở về, vẫn còn có người ở xa xa chỉ chỉ chỏ chỏ sau lưng. Tưởng Quyền tự xưng là thanh lưu thế gia, công chính thanh liêm, hôm nay lại tự mình đánh vào mặt, chưa từng phải trải qua thời điểm chật vật như vậy. Trên đường chỉ có thể không ngừng thúc giục phu xe nhanh chóng hồi phủ.

Xe ngựa chạy cà lọc cà lọc, không biết chạy được bao lâu, đột nhiên ngừng lại, Tưởng Quyền còn tưởng rằng đã về tới phủ, trong lòng buồn bực không hiểu vì sao đường hồi phủ hôm nay lại ngắn như vậy, vừa vén rèm xe lên liền ngây cả người. Không phải là phủ đệ mà mình quen thuộc, mà là mộ chỗ hoang vu ở vùng ngoại ô.

“Phu xe, phu xe!” Tưởng Quyền tức giận hét lớn. “Đây là nơi nào?”

Nhưng hét cả buổi cũng không có người đến trả lời lão ta, trong lòng Tưởng Nguyễn chợt lạnh, có một dự cảm không lành. Hắn nhảy xuống xe ngựa, bồng nhiên phát hiện ngồi trên xe ngựa không phải là phu xe ngày thường kia, mà là một gương mặt xa lạ.

Tưởng Quyền mạnh mẽ nén xuống sự sợ hãi trong lòng, lạnh lùng quát hỏi. ‘‘Ngươi là ai?”

Nam tử kia lại bật cười một tiếng, vỗ tay một cái, chỉ nghe trong không khí có tiếng gió truyền đến, trước mặt lại xuất hiện một người, vậy mà lại là một nữ tử.

Hai người này đều là hai gương mặt xa lạ, Tưởng Quyền quan sát xung quanh một chút, nơi này hoang tàn vắng vẻ, cho dù là kêu cứu cũng không có ai nghe thấy. Lão ta bĩnh tĩnh lại, nói. “Nhị vị muốn gì? Nếu là muốn cầu tài, chúng ta có thể thương lượng với nhau.”

“Khẩu khí của Tưởng Thượng thư cũng thật lớn.’’ Nữ tử kia cười khanh khách nói. “Chẳng qua chúng ta cũng không cần tiền.’’

Không muốn tiền, vậy chính là muốn mạng, trên trán Tưởng Quyền toát ra mồ hôi lạnh, lão ta không biết mình đã đắc tội với người nào. Chỉ có thể bày ra dáng vẻ bình tĩnh nói. “Có gì chúng ta từ từ nói. Các ngươi mưu sát mệnh quan triều đình, đây là tội lớn...”

Trong mắt hai người cùng lướt qua tia trào phúng, một trò đùa như vậy, một người nhìn không ra gì cũng chả làm được gì như vậy mà cũng đánh Thiếu phu nhân? Khó trách Thiếu chủ tức giận như vậy. Trên mặt nam tử kia hiện lên một nụ cười, Tưởng Quyền còn chưa kịp nói chuyện, liền cảm thấy hai chân mềm nhũn, một hòn đá nhỏ đập vào đầu gối của hắn, cả người thoáng cái nghiêng ngả ngã xuống đất.

“Ai, xương thật mềm.” Cẩm Nhị vô cùng ghét bỏ, nhìn về nữ tử đứng bên cạnh. “Đến lượt ngươi rồi.”

Cẩm Tam xoa xoa tay, chậm rãi đến gần Tưởng Quyền. Phàm là nữ tử thì thường mềm lòng hơn một chút so với nam tử, Tưởng Quyền thấy vậy, vội xin tha nói. “Cô nương, cô nương tha mạng, tại hạ có thể cho người bạc. Là ai muốn các người đến giết ta?”

“Tưởng Thượng thư gấp cái gì chứ? Ta lại không phải tới đòi mạng người.” Cẩm Tam nở nụ cười đầy vẻ phong tình vạn chủng. “Chẳng qua là thấy ngươi không vừa mắt, trước đó vài ngày có nghe nói Tưởng Thượng thư vì phu nhân đã đội nón xanh cho ngươi mà đánh trọng thương đích nữ của Tưởng phủ. Những người giang hồ như chúng ta đây xem kẻ ác như thù, cảm thấy rất bất bình cho tiểu cô nương đó.” Nhìn Tưởng Quyền còn chưa kịp phản ứng, sắc mặt Cẩm Tam thay đổi. “Liền để cho chúng ta thay cô nương đó đòi lại công đạo đi.’’

“Ba ba ba, ba ba.’’ Liên tiếp hơn mười mấy tiếng bạt tai vang lên lanh lảnh ở nơi hoang vu này, thật khiến cho người nghe thấy phải rùng mình. Sau khi đánh xong, Cẩm Tâm liền thổi thổi tay. “Khá đau đấy.’’

Người mà Cẩm y vệ đào tạo ra sao có thể xem thường được, Cẩm Tam tuy là nữ nhi yếu ớt, ra tay so sánh với Tưởng Quyền ngày hôm đó có thể nói là nặng hơn nhiều, mỗi một cái tát đều là dùng hết sức lực mà đánh, trực tiếp đánh đến mức mắt Tưởng Quyền đều là đom đóm, chớp mắt liền biến thành cái đầu heo. Có là do Cẩm Tam ra tay quá nặng, móng tay quét qua trên mặt Tưởng Quyền, liền hiện ra dấu móng tay.

Cẩm Tam cười khanh khách đứng lên. “Lỡ tay.’’

Trong lòng Tưởng Quyền tức đến hộc máu, đang yên lành, cũng có thể gặp phải tai họa như thế này! Nói tới nói lui, lại là Tưởng Nguyễn, Tưởng Nguyễn này sinh ra chính là để khắc lão ta! Hôm nay hắn rơi vào bước đường này, tất cả đều là do Tưởng Nguyễn ban tặng! Đây đâu phải là con gái gì chứ, rõ ràng là kẻ thù, quỷ đòi nợ!

Tưởng Quyền tự xem Tưởng Nguyễn là cái đinh trong mắt, lại không nghĩ tới chuyện mà mình đã từng làm với Tưởng Nguyễn có chỗ nào giống với chuyện một người cha có thể làm với con gái mình. Trên đời chính là có một loại người như vậy, hoàn toàn không nhận thức được lỗi lầm của bản thân mình, chỉ cảm thấy tất cả đều là người khác nợ hắn.

Cẩm Nhị và Cẩm Tam sau khi thay Tưởng Nguyễn xả giận xong, không muốn nhìn Tưởng Quyền thêm một lần nào nữa. Liền để Tưởng Quyền lại nơi hoang dã này rồi bình thản rời đi. Tưởng Quyền nếu như muốn quay về Tưởng phủ, còn phải tốn thêm rất nhiều công sức.

Hai người vừa đi vừa nói, Cẩm Tam nói. “Thiếu chủ để chúng ta ăn miếng trả miếng, miếng này trả thế nào?”

“Không tồi, còn tặng thêm rất nhiều nữa.” Cẩm Nhị nói. “Chúng ta bỏ công sức như vậy, sau này ở trước mặt Thiếu phu nhất chắc chắn sẽ có chút mặt mũi hơn.”

Ngày hôm đó, Tưởng Quyền trước mặt tất cả mọi người mang theo mười mấy dấu tay tự mình đánh xe ngựa trở về Tưởng phủ. Trước mắt bao người trong Kinh thành, tất cả mọi người đều nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của Tưởng Thượng thư nổi danh là thanh lưu, một số người suy đoán chẳng lẽ là bị cô nương trong thanh lâu đánh, nhìn dấu tay trên mặt kia cũng không giống là bàn tay của nam nhân, bên trên còn dấu móng tay của nử tử quét qua.

Trong một thời gian ngắn ngủi tất cả các lầu thuyết thư trong kinh thành lại bắt đầu trở nên náo nhiệt, chuyện này của Tưởng Quyền bị những người kể chuyện biên thành chuyện cả ngày nói trong tửu lầu, người đến nghe còn rất đông. Xuất hiện đầy đặc sắc, truyền đi đầy thú vị, trong lúc nhất thời trong kinh thành ai ai cũng biết đến chuyện này.

Đáng thương cho Tưởng Quyền vừa mới kết thúc giả bệnh ngày đầu tiên vào thượng triều liền bị biến thành như vậy, lần này trái lại lại thật sự bị bệnh liệt giường, dâng sổ con lên cho hoàng đế. Lão ta tự cảm thấy mất hết mặt mũi, trong lòng lại mắng Tưởng Nguyễn cả trăm lần đồng thời bắt đầu nghi ngờ, nói là người trong giang hồ sợ là có chút miễn cưỡng, rốt cuộc là người nào chống lưng cho Tưởng Nguyễn? Chẳng lẽ là Thái hậu? Hoặc là người của phủ Tướng quân. Nhưng cho dù là Thái hậu hay phủ Tướng quân của Triệu Quang thì đều là người mà Tưởng Quyền chọc không nổi. Lúc này lão ta chỉ có thể tạm thời nuốt xuống cơn tức này, chỉ âm thầm nhớ kỹ chuyện này trong lòng.

Lại nói đến Tưởng Nguyễn ở lại bên người Thái hậu, có một hôm Lộ Châu nghe các tiểu thái giám trong cung đang bàn luận chuyện này, nghe ngóng một phen xong ngay cả trà cũng không kịp uống liền chạy đến nói tin tức này cho Tưởng Nguyễn. Lộ Châu tất nhiên là vô cùng hả giận, lúc trước bọn họ những nha hoàn thiếp thân này đều là cảm thấy bất bình thay Tưởng Nguyễn, Tưởng Nguyễn hơi có chút suy tư, Thái hậu Ý Đức mặc dù có ra mặt cho nàng chút ít, nhưng lại sẽ không dùng đến thủ đoạn hạ thấp thân phận như vậy. Nhìn có vẻ giống là bút tích của phủ Tướng quân, nhưng dấu móng tay của nữ tử? Tưởng Nguyễn lắc đầu, trong đầu liền nghĩ tới một người.

Nếu như là Tiêu Thiều mà nói, trái lại cũng có thể hiểu được. Cẩm y vệ từ trước tới giờ làm việc đều là tùy theo ý thích, có lúc hoàn toàn không để ý đến dùng thủ đoạn gì. Hơn nữa cái cảm giác ăn miếng trả miếng này, trái lại lại giống như cố ý trút giận cho nàng.

Không thể không nói, một chiêu này của Tiêu Thiều, ngược lại thật sự rất hả giận. Nàng khẽ mỉm cười.

Cẩm Anh Vương phủ, Cẩm Nhất tới báo cáo chuyện của Tưởng Quyền với Tiêu Thiều, Tiêu Thiều đang xem thư trước bàn sách, là thư tín được khẩn cấp được khoái mã đưa tới từ Nam Cương, Tiêu Thiều cũng không ngẩng đầu lên, thản nhiên nói. “Làm tốt lắm, đi lãnh thưởng đi.”

“Chủ tử, có cần phải nói cho bên Quận chúa biết hay không, nếu không thì Quận chúa cũng không biết chuyện này là do ngài làm.” Cẩm Nhất cảm thấy bất bình thay chủ tử, con đường truy thê này sao có thể cứ như vậy đem công lao chắp tay đưa cho người khác được chứ, mặc dù Cẩm Y vệ bọn hắn bình thường hoàn toàn không để ý đến công trạng. Nhưng nếu như muốn có được trái tim của thiếu nữ, tất nhên là phải cố gắng hết sức ân cần lấy lòng rồi.

“Không cần.” Ánh mắt Tiêu Thiều vẫn nhìn chằm chằm vào bức thư, hắn là chuyện này chẳng qua là muốn Tưởng Quyền nhận được trừng phạt mà thôi, còn muốn xử trí Tưởng Quyền như thế nào, cuối cùng vẫn là phải để Tưởng Nguyễn tự quyết định. Tiện tay mà thôi, hắn cũng không có ý định để Tưởng Nguyễn biết, tất nhiên, Tưởng Nguyễn chưa chắc là đoán không ra.

Cẩm Nhất trong lòng cảm thấy không đúng, chủ tử ngài cứ im lặng như vậy, cẩn thẩn có một ngày Thiếu phu nhân bị người khác cướp mất cũng không có chỗ mà khóc.

Nội cung trong Tư Mộng điện, Trần Quý phi đang uống rượu.

Là rượu nho được Ba Tư tiến cống bằng đường biển, đựng trong chén làm bằng ngọc dương chi óng ánh trong suốt, tản ra ánh sáng màu tím đẹp mắt, dường như là bảo ngọc thượng hạng màu tím.

Đôi mắt của Trần Quý phi nhắm lại vì rượu, dường như có vẻ hơi mệt mỏi, thân thể càng hiện lên vẻ mềm mại không xương, cả người nằm trên nhuyễn tháp, ôn nhu như một giấc mộng vùng sông nước Giang Nam. Khóe môi của bà ta hơi đưa lên, giọng nói êm tai, nó lại ẩn chứa một sự lạnh lẽo tỉnh táo.

“Ngươi nói, nhìn thấy Tưởng Nguyễn và Liễu Mẫn lôi kéo trong Ngự hoa viên. Tiêu Thiều còn giải vây cho nàng ta?” Trần Quý phi hỏi.

Cung nữ cúi đầu. “Hồi bẩm nương nương, đúng vậy.’’

“Choang~” một tiếng, chiếc chén bằng ngọc dương chi đang đựng mỹ tửu bị ném vỡ vụn trên mặt đất, chất ngọc thượng hạng bị chia năm xẻ bảy, vẫn tản ra ánh sáng bóng loáng xinh đẹp như trước, liền giống như vẻ mặt tan vỡ lúc này của Trần Quý phi.

Nếu nói là ngoài chuyện Tưởng Nguyễn và Liễu Mẫn có quan hệ gì đó chỉ là khiến cho trong lòng Trần Quý phi kinh ngạc, nghe được chuyện Tiêu Thiều bảo vệ Tưởng Nguyễn, trong lòng Trần Quý phi lại giống như bị vật gì đó đâm một cái nhói lên, hận vô cùng.

Nếu như nói trong cung này lọt được vào mắt của Trần Quý phi, ngoại trừ Bát hoàng tử, thì còn có Tiêu Thiều. Trần Quý phi vào cung từ rất sớm, khi đó hoàng đế đã có ba nghìn giai lệ, bà ta xinh đẹp ôn nhu, một đóa hoa yêu kiều động lòng người, mới có thể mưu cầu đến được địa vị ngày hôm nay. Nhưng trên thực tế, mỗi lần bà ta đến gần hoàng đế, đều có một sự buồn nôn nhẹ.

Tiêu Thiều lại hoàn toàn khác biết, hắn như là một giấc mộng hoàn mỹ trong lòng mỗi một nữ tử, sạch sẽ, trong trẻo lạnh lùng, ưu nhã, cao quý. Mặc dù tuổi tác của Tiêu Thiều cũng ngang với Tuyên Ly, cũng không phải là trở ngại để Trần Quý phi có những tâm tư bẩn thỉu đối với hắn. Cũng không biết là bắt đầu từ khi nào, chỉ nhớ rõ khi đó bà ta vẫn còn là một nữ tử còn trẻ, Tiêu Thiều là một thiếu niên lạnh lùng đơn thuần. Hôm nay phong tư của bà ta so với năm đó vẫn không hề giảm, Tiêu Thiều đã trở thành nam tử tuấn mỹ không ngừng khiến người khác động lòng.

Bà ta cho rằng nếu như có thể, cả đời nhìn thấy người thanh niên này cũng không tồi, Tiêu Thiều tính tình yên tĩnh không thích tiếp xúc với người khác, cho tới bây giờ đều chưa từng có dính dáng gì với bất cứ một nữ tử nào. Không ngờ hôm nay lại biết được quan hệ của Tiêu Thiều và Tưởng Nguyễn không hề ít, lập tức giống như là sét đánh giữa trời quang, nhất thời khiến Trần Quý phi ghen tức không thể chịu nổi.

Giống như giấc mơ tốt đẹp thời thiếu nữ đã sắp trở nên xa xôi với bà ta. Nếu như nói trước đây đối với Tưởng Nguyễn chỉ là khiêu khích của kỳ phùng địch thủ, nhưng từ giờ khắc này, Trần quý phi liền hạ quyết tâm, Tưởng nguyễn người này, nếu không diệt trừ, bà ta thề không làm người!

Khuôn mặt từ trước đến nay luôn ôn nhu lúc này lại trở nên vặn vẹo, biểu cảm khiến cho người khác phải sợ hãi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK