Sau khi bái đường xong, Tả Lang Trung ở bên ngoài mời rượu, Tưởng Lệ được đưa vào động phòng. Náo động phòng xong, chính là lúc nên mời rượu, khăn che đầu của Tưởng Lệ còn chưa được nhấc lên, giọng nói lại lần đầu tiên trở nên thùy mị dịu dàng như vậy. Sau khi kính rượu cho cha mẹ đẻ là Nhị di nương và Tưởng Quyền, là kính anh chị em. Tưởng Lệ yêu kiều bưng lên chén rượu trên khay. “Một chén rượu này muội kính đại tỷ, hôm nay muội xuất giá theo chồng, muội và đại tỷ cùng là con gái của Tưởng phủ, lúc trước lại chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, thật sự cảm thấy tiếc nuối. Hôm nay một chén rượu này, thay cho tình tỷ muội của chúng ta.”
Dứt lời liền đưa chén rượu đến trước mặt Tưởng Nguyễn.
Tưởng Nguyễn nhìn nàng, mỉm cười, cũng không nhận lấy rượu mà nàng ta đưa tới.
Sắc mặt Tưởng Quyền thay đổi, có nén sự tức giận trong lòng, Tưởng Nguyễn ngay cả rượu của thứ muội mình cũng không nhận, chuyện này nếu như truyền ra ngoài thì giống cái gì!
Tưởng Lệ trùm khăn hỉ, không nhìn thấy bên ngoài, chỉ cảm thấy rượu mình dâng lên mãi không có người nhận lấy, trong lòng không khỏi có chút nóng nảy. Đang định lên tiếng, liền nghe được một giọng nam nghe có chút buồn nôn vang lên. “Hoằng An Quận chúa sao lại không nhận rượu của muội muội mình? Có phải là không muốn?”
âm thanh kia vô cùng buồn nôn, trong ánh mắt có ẩn chứa một sự mập mờ ái muội. Tất cả mọi người đều nhìn về hướng Tưởng Nguyễn, Tưởng Nguyễn mặc y phục bằng gấm vân nhạn màu trắng nhạt, hôm nay vì để phân biệt với tân nương, cũng không trang điểm tỉ mỉ như lúc trước, nhìn vào ôn nhu hơn rất nhiều. Lúc này nàng nhẹ mỉm cười, da dẻ tuyết trắng chỉ khiến cho người khác cảm thấy vừa xinh đẹp lại yêu kiều dịu dàng.
Thấy ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Tưởng Nguyễn, Tưởng Tố Tố siết chặt nắm đấm. Tưởng Nguyễn mỉm cười, đưa tay nhận lấy ly rượu Tưởng Lệ đưa qua. Tiệc cưới của Đại Cẩm triều có quy tắc như vậy, rượu của tân nương tử đều phải nhận, nếu không chính là không tôn trọng chủ nhà. Chỉ có uống hết rượu không thừa một giọt, mới là chúc phúc cho chủ nhà. Rất nhiều người một giọt cũng không uống ở trên tiệc cưới cũng không thể từ chối rượu của tân nương.
Nhất là lại là rượu của thứ muội, nếu như là không nhận, khó tránh khỏi có người nói nàng tự cho mình là Quận chúa làm nhục thứ muội trong phủ.
Tưởng Nguyễn cười như không cười nói. ‘‘Những lời này của tam muội thật khiến cho bản Quận chúa cảm động vô cùng.”
Hai tay Tưởng Lệ có chút run rẩy, Tưởng Đan nhìn ở trong mắt, chỉ cúi đầu xuống coi như không biết, trong đám người có một ánh mắt phát ra sự mừng rỡ.
Tưởng Nguyễn nhận lấy ly rượu kia, lấy tay áo che mặt, uống hết rượu trong chén không còn thừa lại một giọt nào, đưa ra cho mọi người nhìn. Xong, mới đến gần Tưởng Lệ, thấp giọng nói. “Tam muội, mọi người làm chứng, ta là uống không còn dư một giọt nào đấy.”
Tưởng Lệ cũng vội vàng uống hết rượu, âm thanh lại vừa mềm mại lại ngọt ngào. “Đại tỷ quả nhiên là thương yêu muội muội.”
“Tốt! Quận chúa Hoằng An quả thật là độ lượng!” Giọng nói khiến người khác phát ngấy đó lại vang lên một lần nữa. Tuyên Du từ trong đám người vui mừng ồn ã bước ra, đôi mắt nhìn chằm chằm Tưởng Nguyễn. “Quận chúa Hoằng An, nữ hào kiệt.’’ Một đôi mắt híp đánh giá Tưởng Nguyễn từ trên xuống dưới, ánh mắt khiến cho người khác buồn nôn.
Tuyên Du chính là vui đến phát điên lên được, mỹ nhân này hắn thèm thuồng đã lâu, không ngờ ngay cả ông trời cũng giúp hắn, cho hắn cơ hội đáng quý ngày hôm nay. Ánh mắt của hắn lại một lần nữa rơi vào hai chiếc ly trên khay, lại nhìn lên người Tưởng Nguyễn. Làn da dưới lớp y phục kia chắc chắn sẽ ngon miệng vô cùng, nghĩ đến thân thể tuyệt vời kia nằm dưới thân mình, Tuyên Du không ngừng nuốt xuống từng ngụm từng ngụm nước bọt lớn, ánh mắt nhìn Tưởng Nguyễn càng thêm không kiêng dè gì cả.
Tưởng Nguyễn chỉ liếc mắt nhìn người này một cái liền biết những suy nghĩ xấu xa trong lòng hắn, trong lòng không khỏi cười lạnh, nói. “Ta có chút choáng váng, đi ra ngoài hít thở không khí đi.’’ Nói xong liền xoay người rời khỏi phòng tân hôn.
Tưởng Đan như có điều suy nghĩ nhìn thoáng qua ly rượu bên trên khay, đột nhiên nhếch môi cười cười, trong mắt lóe ra một ý nghĩ mơ hồ nào đó. Tưởng Tố Tố bị bỏ sang một bên đứng yên tại chỗ, chỉ là nàng từ trước đến nay luôn biết giả bộ, chỉ vài câu nói liền thu hút ánh mắt của mọi người tập trung lên người nàng ta.
Tưởng Nguyễn rời khỏi phòng tân hôn, đi thẳng ra ngoài, phủ Tả Lang Trung nói lớn cũng thật sự rất lớn, huống hồ kiếp trước nàng chưa từng tới nơi này, cổ họng lại có chút căng lên. Ly rượu ban nãy, trong lúc không ai để ý, nàng đã lệnh Thiên Trúc đổi với ly của Tưởng Lệ, chỉ là không ngờ vẫn bị trúng chiêu, chỉ dính một chút lên môi, lúc này đã cảm thấy cả người đã có chút mất sức.
Nghĩ tới nghĩ lui, liền chỉ có một cách giải thích, hai chén rượu trên chiếc khay kia đều bị hạ độc, cho dù nàng có đổi cả hai, kết quả vẫn là như thế. Chuẩn bị đầy đủ như thế, trừ Tuyên Du thì còn ai vào đây? Mà hợp mưu cùng với Tuyên Du, đoán rằng có lẽ chính là Tưởng Lệ. Tưởng Lệ người này ngu xuẩn vô tri, lại tự cho là thông minh, cho rằng tất cả mọi người trên thế giới cũng là kẻ đần giống nàng ta. Chuyện ngày hôm nay, quả thật làm không ổn chút nào, chẳng qua cũng chỉ là bị Tuyên Du lợi dụng, chẳng qua Tuyên Du cũng thật sự là gan to tày trời, lại lớn gan dám làm chuyện này ngay giữa thanh thiên bạch nhật!
Chẳng qua chuyện hôm nay vẫn có chút kỳ lạ, nàng không dám ở lại phòng tân hôn quá lâu, bởi vì đầu đã bắt đầu có chút choáng váng, nhưng phủ Lang Trung lớn như vậy, tại sao ngay cả một bóng người cũng không có. Khách khứa trong tiệc rượu vừa rồi lại trong nháy mắt biến mất không còn một bóng người, không còn ai hết.
Phủ Lang trung cũng tham gia vào chuyện này? Vì sao? Tưởng Nguyễn càng đi càng nhanh, mẫn cảm phát hiện ra rằng sau lưng có gì đó thay đổi, Thiên Trúc cảnh giác theo sau lưng nàng, làm sát thủ luôn có chút nhạy cảm hơn người bình thường. Thiên Trúc nói. “Chủ tử, phía trước có người.” Nàng dừng lại một chút, biểu cảm hiếm thấy trở nên nghiêm túc hơn. “Chúng ta bị mai phục.”
Tưởng Nguyễn cười lạnh, mai phục ở trong một phủ Lang trung, còn nhắm về phía nàng. Tả Lang Trung thật sự cần phải đánh đổi con đường làm quan của mình vì một hoàng tử háo sắc sao? Phải biết rằng nếu như thật sự xảy ra chuyện gì, danh tiếng của nàng bị mất hết là một chuyện, nhưng Thái hậu giận dữ cũng là điều tất sẽ xảy ra, những người có liên quan đến chuyện này cũng không thoát khỏi liên can, nhưng nhìn từ chuyện hôm nay, phủ Lang trung cũng chưa chắc là không tham dự.
Thiên Trúc chợt giật thắt lưng của mình ra, dưới đai lưng không ngờ lại là một nhuyễn kiếm bằng bạc, cùng lúc đó, xung quanh đồng thời cũng vọt ra đám người có dáng vẻ là thị vệ. Những thị vệ này nhìn rất kỳ quái, không hề giống với thị vệ của phủ Tả Lang trung.
Người cầm đầu nói. “Giết nha hoàn này, đừng làm Quận chúa bị thương.’’ Còn chưa nói hết lời, Thiên Trúc đã nhảy lên thật cao, thân thể nàng vô cùng nhẹ nhàng, trong nháy mắt chỉ thấy trong không trung lướt qua một tia sáng màu bạc, thân thể của kẻ gần Thiên Trúc nhất đột nhiên nghiêng sang một bên, trên cổ lập tức xuất hiện một đường máu, bịch một cái ngã xuống đất.
Mấy người thị vệ kia đều ngẩn ra, vốn cho rằng chỉ là một nha hoàn biết chút quyền cước, không nghĩ tới khi ra tay lại hung tàn như vậy. Vừa ra tay liền tổn hại một người huynh đệ của bọn họ, những người này tất nhiên không biết Thiên Trúc xuất thân là sát thủ, nhất thời trong mắt hiện ra sự hung hãn, không nói thêm lời nào nữa, tất cả đều xông về phía Thiên Trúc.
Tới giờ phút này rồi, Tưởng Nguyễn được Thiên Trúc ngăn trước người, lại không thể tự mình bỏ chạy, chỉ bởi vì tác dụng của thuốc quá mạnh. Nàng khẽ nhíu mày, không đúng, nhất định đã có cái gì đó bị nàng bỏ qua. Tiệc cưới hôm nay rõ ràng chính là cái bẫy được đặt ra cho nàng, Tuyên Du tại sao lại to gan lớn mật như thế, hắn lại dùng cái gì để mua chuộc thần tử như Tả Lang Trung.
Yến tiệc đầy khách này, thật sự là do một mình Tuyên Du chỉ huy sao?
Một gã thị vệ khác nhân lúc Thiên Trúc đang bị quấn lấy, lặng lẽ đến gần Tưởng Nguyễn, đợi khi xuất hiện ngay trước mặt Tưởng Nguyễn, thấp giọng nói. “Quận chúa, đắc tội rồi.” Dứt lời liền nắm lấy tay của Tưởng Nguyễn.
Tưởng Nguyễn cũng không tránh đi, biểu cảm bình tĩnh đến khác thường, nàng nhìn thị vệ kia, hỏi. “Ngươi là người của Trần Quý phi?”
Thân thể thị vệ kia cứng đờ, trong mắt nhanh chóng xuất hiện sự khó tin, còn chưa kịp mở miệng, một giây sau, thân thể chậm rãi ngã xuống đất.