Mục lục
Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hồng Anh càng nghe càng cảm thấy không hợp lẽ thường, thầm so sánh một phen, mới mở miệng hỏi. “Nếu Nhị tiểu thư đã biết nay duyên phận hai người đã hết, thì nên sớm từ bỏ tâm tư mới đúng, tìm một người khác, chưa chắc không phải một nhân duyên tốt.”

Tưởng Tố Tố ai oán nhìn Hồng Anh, cái nhìn giống như một luồng sáng, khiến người khác cảm thấy như mỹ nhân rắn đang giãy dụa, không cách nào dời mắt.

“Tố Tố cũng từng thử quên đi, sau đó phát hiện bản thân không làm được. Hôm nay đến tìm di nương, cũng vì Tố Tố cùng đường mới ra hạ sách này, chỉ hy vọng di nương có thể vì Tố Tố đáng thương, cứu Tố Tố một mạng.”

Hồng Anh thầm mắng Tưởng Tố Tố xảo quyệt, vòng một vòng, cuối cùng chẳng phải muốn cầu cạnh nàng ta ư. Chẳng qua Hồng Anh cũng muốn nghe thử xem Tưởng Tố Tố đang có chủ ý gì, nếu là việc mất nhiều hơn được, nàng ta sẽ không dấn thân vào vũng nước đục này, còn nếu có khả năng, thuận tiện cho một ân huệ cũng không phải không được.

Nghĩ vậy, Hồng Anh dịu xuống, nhẹ nhàng nói. “Nhị tiểu thư nói vậy khác gì muốn giết thiếp, chẳng hay Nhị tiểu thư muốn thiếp giúp thế nào?”

“Di nương chịu giúp ta thì tốt quá.” Tưởng Tố Tố cười. “Ta đối với Tiêu vương gia một mảnh si tâm, nhưng vị trí chính thế đã là của tỷ tỷ, Tố Tố chưa từng vọng tưởng tranh giành với tỷ tỷ, chỉ cần có được một ví trí bên cạnh Vương gia đã tốt lắm rồi. Dù phải làm thiếp cũng không sao.”

“Làm thiếp?” Hồng Anh thất thanh la lên, đường đường đích nữ thượng thư phủ lại làm thiếp cho người, nói ra sẽ khiến kẻ khác cười đến rụng răng. Không ngờ tình cảm của Tưởng Tố Tố dành cho Tiêu Thiều lại sâu đậm đến vậy, không màng hạ thấp thân phận làm thiếp. Nhưng dù nàng ta có đồng ý, thì Tưởng Quyền chưa chắc đã chịu.

“Tiểu thư tốt của ta, không phải thiếp không muốn giúp ngươi.” Hồng Anh thở dài. “Yêu cầu của Nhị tiểu thư thật sự quá khó. Lão gia cực kỳ thương yêu Nhị tiểu thư, dễ dầu gì đồng ý để ngươi làm thiếp, Nhị tiểu thư làm vậy, vất mặt mũi cả phủ vào đâu? Tuy lời này có hơi quá đáng, thiếp vẫn phải nói, Nhị tiểu thư, nếu ngươi có để Tưởng gia vào lòng, sẽ không có suy nghĩ ấy.”

Lời nói nói xong, Tưởng Tố Tố lệ rơi lã chã. “Di nương, nếu còn cách nào khác, Tố Tố đâu đến nổi này, không ai sinh ra đã nguyện làm tiểu thiếp của người khác. Huống hồ Tố Tố cũng là tiểu thư lá ngọc cành vàng lớn lên trong cẩm y ngọc thực, tất nhiên hiểu rõ chuyện này xấu hổ nhường nào. Nhưng mà, nhưng mà Tố Tố chỉ nhận định một mình Vương gia, nếu không thể gả cho hắn, ngày sau tất không thể gả cho người nào khác nữa.”

Ả nhìn Hồng Anh, đôi mắt lấp lánh. “Huống chi không phải di nương cũng đã nói ư? Mặc dù tài năng và mỹ mạo của Tố Tố không bằng tỷ tỷ, nhưng cũng chẳng kém gì, chưa chắc ngày sau không thể không có được sự yêu thương của Tiêu vương gia. Nếu Vương gia cao hứng, cất nhắc Tố Tố, Tố Tố và Đại tỷ tỷ đều là người trong phủ, tỷ muội chung một chồng, truyền ra sẽ thành một giai thoại.” Ả nắm tay Hồng Anh, giọng tràn đầy khẩn cầu. “Xin di nương giúp Tố Tố một tay, nếu ngày sau Tố Tố may mắn được Vương gia coi trọng, tất nhiên sẽ nhớ tới ân tình của di nương hôm nay.”

Hồng Anh đảo mắt, chuyện này vốn chẳng liên quan đến nàng ta và cũng không nên xen vào, nhưng những gì Tưởng Tố Tố nói khiến nàng ta động tâm. Trước kia nàng ta chỉ muốn yên ổn sống qua ngày, khi Hạ Nghiên còn tại vị nàng ta luôn cẩn thận dè dặt, sợ bị người khác bắt được điểm yếu, mặc dù được Tưởng Quyền sủng ái nhưng vẫn phải sống cẩn thận từng chút. Giờ không còn Hạ Nghiên, Nhị di nương đã chết, Đại di nương không đủ gây sợ hãi, giờ trong phủ nàng ta một người độc quyền. Con người khi nếm được mùi vị của quyền lực, sẽ không dễ dàng buông ra. Mặc dù ban đầu Tưởng Nguyễn giúp nàng ta, nhưng Tưởng Quyền và Tưởng Nguyễn đối nghịch. Nàng ta muốn đứng vững trong Tưởng phủ, thì không thể dính dáng đến Tưởng Nguyễn nữa.

Huống hồ tâm cơ Tưởng Nguyễn quá sâu, không thể khống chế. Hồng Anh đã quen điều khiến người khác, kém Tưởng Nguyễn một bậc sao có thể cam tâm. Quan trọng là, Tưởng Nguyễn biết bí mật của nàng ta, chuyện ấy như cây gai dằm trong lòng Hồng Anh, khiến nàng ta đêm đêm không thể yên giấc. Nếu có thể đưa Tưởng Tố Tố vào Cẩm Anh vương phủ, tạo quan hệ tốt với Tưởng Tố Tố, hẳn có thể kềm chế Tưởng Nguyễn một hai phần, ít nhất đủ khiến Tưởng Nguyễn không dám hành động thiếu suy nghĩ với nàng ta.

Hồng Anh đánh giá cô gái đối diện, Tưởng Tố Tố mặc xiêm y trắng thoát tục, mị diễm vô ngần, quyến rũ như hồ ly tinh, giơ tay nhấc chân làm hoa mắt người khác. Khác hoàn toàn với dung mạo xinh đẹp, là sự phong tình khắc tận xương. Hồng Anh từng ở thanh lâu nhiều năm, thấy phong thái Tưởng Tố Tố hôm nay cũng không kiềm được mà phải khen một tiếng. Nếu Tưởng Tố Tố ra đời sớm vài năm, e rằng hồng bài thanh lâu đã phải đổi người.

Một cô gái như vậy, sao nam nhân có thể không yêu thương. Dù Tiêu Thiều có là một tên đầu đá, đối mặt với giai lệ như vậy cũng sẽ phải rục rịch, nam nhân cũng chỉ là động vật tuân theo bản năng, thủ đoạn của Nhị tiểu thư lợi hại như vậy, muốn nắm thân vương lạnh lùng kia trong lòng bằng tay cũng không phải chuyện khó. Nhìn lại Tưởng Nguyễn, mặc dù dung mạo minh diễm, nhưng nghĩ kỹ thì, tính tình quá lạnh lẽo, nam nhân chỉ thích ôn hương nhuyễn ngọc, nữ tử phải yếu thế hơn. Tưởng Nguyễn mạnh mẽ như vậy, sao có thể thắng nổi một giọt nước mắt của Tưởng Tố Tố.

Càng xem Hồng Anh càng cảm thấy, nếu Tưởng Tố Tố và Tưởng Nguyễn cùng nhau vào Cẩm Anh vương phủ, đến cuối cùng, tất nhiên Tưởng Nguyễn sẽ bị lạnh nhạt, Tưởng Tố Tố được cưng chìu. Mẹ ruột của Tưởng Tố Tố đã rơi đài, muốn sống tốt, thì tất nhiên phải dựa vào nàng ta, nhìn Tưởng Tố Tố cũng là một người biết điều, dễ khống chế hơn Tưởng Nguyễn. Suy xét xong, nhưng không thể giúp phí công, Hồng Anh khổ sở nói. “Việc này. Nhị tiểu thư một mảnh si tâm, thiếp cũng là nữ tử, phần nào hiểu được tâm tư Nhị tiểu thư. Chẳng qua nhìn chuyện này có vẻ đơn giản, muốn làm lại không dễ. Nếu làm hỏng, lão gia trách phạt, Nhị tiểu thư chính là tiểu thư trong phủ, dĩ nhiên sẽ không có chuyện gì, nhưng thiếp chỉ là một di nương, nếu khiến lão gia mất hứng, nói không chừng sẽ đuổi thiếp ra ngoài. Mất hết tất cả, trong bụng thiếp còn có bé con, không muốn bé con vừa sinh ra đã bị liên lụy, trở thành một đứa bé không danh không phận..”

Ám chỉ trần trụi, Tưởng Tố Tố đâu có ngu, lập tức nói. “Di nương không cần lo âu, mong rằng di nương sẽ giúp. Sau khi chuyện thành công, để báo đáp ân tình này của di nương, Tố Tố sẽ nói giúp trước mặt cha và ông bà, khai tông từ, thăng di nương thành bình thê.”

Hạ Nghiên chưa chết, không thể xằng bậy phế thê, thăng Hồng Anh thành bình thê, gần như có thể một tay che trời ở Tưởng phủ. Đây chính là điều Hồng Anh mong muốn, hư danh của Hạ Nghiên không đủ gây sợ hãi, Tưởng Quyền sẽ không tin tưởng nữ nhân không trung trinh. Hồng Anh mỉm cười hài lòng, vỗ lên tay Tưởng Tố Tố. “Nhị tiểu thư có lòng, chẳng qua như lời Nhị tiểu thư nói, không biết muốn thiếp giúp sao mới được?”

Tưởng Tố Tố cúi đầu đứng dậy, giọng mềm nhũn nói. “Chuyện này. Xin di nương xem qua, đợi chút nữa, Tố Tố sẽ tìm di nương thương lượng kỹ hơn.” Dứt lời ra dấu sai nha hoàn đưa một phong thư qua. Hồng Anh xem thư, nhìn Tưởng Tố Tố, cười nói. “Dĩ nhiên là được. Trong người thiếp khó chịu, nên không tiễn.”

“Di nương dưỡng thai cho tốt là được. Tố Tố cáo từ trước.” Dứt lời gật đầu với Hồng Anh, đi ra ngoài.

Đi khỏi sân viện của Hồng Anh, Tưởng Tố Tố dừng ở cửa vườn hoa, nhìn về phía cửa viện, từ từ nở nụ cười nhạt. Chỉ là một nữ tử phong trần đê tiện, lại muốn bay lên cành cây làm phượng hoàng, nàng ta muốn làm bình thê Tưởng phủ, cũng phải xem có tư cách đó hay không. Còn về Tưởng Nguyễn, trong mắt Tưởng Tố Tố lóe vẻ phẫn hận, chỉ là một đứa con gái lỗ mãng được nuôi lớn ở thôn trang, dựa vào đâu lại có thể gả vào Cẩm Anh vương phủ vinh hoa phú quý?

Nếu Tiêu Thiều không phải kẻ ngu, sẽ không bỏ qua ả mà chọn Tưởng Nguyễn. Tưởng Tố Tố khẽ vuốt má mình, mị thuật của ả đã luyện thuần thục, nam nhân trên đời này đều phải quỳ dưới vạt váy ả. Ả muốn tranh giành với Tưởng Nguyễn một phen, chỉ cần là thứ Tưởng Nguyễn xem trọng, Tưởng Nguyễn có, ả đều phải cướp lấy, đến cả phu quân cũng vậy.

Ả phải làm người chiến thắng sau cùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK