Mục lục
Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người của Tuyên Ly càng ngày càng ngông cuồng.

Hoặc có lẽ phát giác việc đoạt đích không dễ như tưởng tượng, hoặc ôm tâm trạng cá chết lưới rách ngọc vỡ đá tan, nên mấy ngày gần đây thế công càng thêm mãnh liệt. Tuyên Ly cứ như xé tan vẻ bề ngoài biến thành một con sói đói, dần dần lộ ra mặt thật. Những thủ đoạn vô cùng cương quyết, đi đến bất kỳ thôn xóm nào, đều cưỡng chế yêu cầu bách tính giao lương thực và tiền bạc ra, mà người Nam Cương khởi binh tạo phản ở khắp nơi thủ đoạn càng thêm tàn nhẫn, thậm chí còn tàn sát thôn dân vô tội.

Hành động tàn sát thôn dân, chỉ có đội quân hạ đẳng tàn bạo của nước xâm lược mới làm được, nhưng người của Tuyên Ly lại làm như vậy. Chuyện đoạt đích, xưa nay ngàn thây phơi, tuy nhiên chung quy vẫn là mâu thuẫn triều đường, đối với dân chúng việc ấy hết sức xa xôi. Quá lắm thì dân chúng nhìn thấy người bước lên ngôi vị hoàng đế có tiếng xấu thì tức giận mắng vài câu thôi, bản thân thật sự bị dính vào, hơn nữa còn vì thế mà mất mạng thì là lần đầu tiên trong lịch sử Đại Cẩm.

Lần hành động này của Tuyên Ly không phải hoàng tử đoạt đích nữa, bởi vì có quan hệ với người Nam Cương, gần như trần trụi, không chút cố kỵ để người trong thiên hạ nhìn cảnh mưu quyền đoạt vị. Nhất thời trăm họ Đại Cẩm rơi vào cảnh lầm than, thanh danh của Tuyên Ly biến thành giống như con chuột trên phố, người người kêu đánh.

“Hắn là kẻ tâm cao khí ngạo nhất, biến thành dáng vẻ hiện tại, dĩ nhiên trong lòng không dễ chịu.” Minh Nguyệt nói với đế vương trên ghế cao.

Trẻ tuổi, không, thiên tử trẻ tuổi ngồi nghiêng trên long ỷ, động tác không quá quy củ, mang theo mấy phần tùy ý, dù vậy, vẫn không khiến người khác dám coi thường. Tuyên Phái lười biếng xoay ngọc ban chỉ trên tay, cười cười nói. “Đây chính là con đường hắn chọn cho mình, không oán được trẫm.”

Giống như sư tử con bắt chuột nhỏ, hứng thú đùa bỡn chuột nhỏ, nhìn nó giãy giụa.

Minh Nguyệt cúi đầu, nay cô không còn là cung nữ thiếp thân của hoàng tử nữa, Tiêu Thiều không có ý triệu cô trở về, bên cạnh Tuyên Phái cũng không thể không có cô, dẫu sao rất nhiều việc do cô làm đều có thể yên tâm hơn nhiều. Cô đã thành Minh Nguyệt cô cô, giá trị con người theo nước dâng thuyền dâng, người ngoài đều hâm mộ cô vận khí tốt, gặp được một chủ tử tốt, nào ai ngờ được hoàng tử phế vật năm xưa sẽ có một ngày như vậy, một bước trở thành chủ nhân thiên hạ. Nhưng chỉ có Minh Nguyệt biết, bắt đầu kể từ ngày đầu tiên cô đi theo Tuyên Phái, biết được Tuyên Phái tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài, tất cả những điều thiếu niên này làm cung chung một đích với Tuyên Ly, chẳng qua khi đó thực lực của Tuyên Ly quá mạnh mẽ, Tuyên Phái lấy tư thái người yếu, cứng rắn đoạt lại giang sơn từ tay Tuyên Ly.

Khi đó ngay cả cô cũng không nghĩ tới, Tuyên Phái trở thành người thắng sau cùng, và cậu làm được.

Minh Nguyệt nói. “Mục Chiêu Nghi ở bên ngoài cầu kiến.”

“Dẫn vào đi.” Tuyên Phái đáp.

Mục Tích Nhu được dẫn vào, vẻ mặt đã không còn lãnh nhược băng sương như xưa, dung mạo xinh đẹp như cũ, chẳng qua giữa mi mắt như nhiều thêm thứ gì, tỉ mỉ nhìn kỹ, thật giống như chí khí ôn hòa. Khí chất bất khả xâm phạm ngày xưa hoàn toàn biến mất, vì thế, trở nên không có gì khác biệt với các mỹ nhân trong cung.

Nàng đi vào, nhìn thấy Tuyên Phái, không nói nhiều, hai chân khụy xuống quỳ trước mặt Tuyên Phái. ‘‘Tạ bệ hạ tác thành”

Sau khi nàng được thả ra, không thể hoàn toàn rửa sạch tội danh, sau lưng không có quyền thế gì, nên luôn bị giam lỏng. Không biết tình huống bên ngoài, chỉ thấy Tuyên Phái mặc long bào đã nhanh chóng đổi lời, đủ để nhìn ra đây là một cô gái thông minh.

Tuyên Phái nói. “Đây chính là kết quả ngươi cầu.”

Ngay giây phút sau cùng của cuộc chiến đoạt đích Mục gia chọn ủng hộ Tuyên Ly, có lẽ vì bọn họ cảm thấy Tuyên Phái chỉ là một tiểu tử non nớt mới lớn, chưa chắc đã có tiền đồ gì. Hoặc giả vì Tuyên Phái hoàn toàn không biểu hiện gì, không hứa hẹn rõ ràng như bên Tuyên Ly, Mục gia mặc kệ đứa con gái ở hậu cung, quay đầu ủng hộ phe Tuyên Ly, nay theo Tuyên Ly khởi binh tạo phản, hiển nhiên đã hoàn toàn vứt bỏ Mục Tích Nhu.

“Ban đầu phụ thân đưa ta vào cung, vì muốn đổi lấy quan cao lộc dầy, đáng tiếc ta chưa từng toại ý lão, lão mất hết ý chí, tự mưu đường sống, nay ta và lão không còn chút dây dưa rễ má nào. Cầu nhân được nhân, bệ hạ khai ân với ta, toàn bộ Mục gia không có liên quan gì với ta.” Mục Tích Nhu nói.

Minh Nguyệt đứng một bên nghe, thần sắc không hề gợn sóng.

Ban đầu Mục gia muốn đưa mỹ nhân băng sơn này vào cung, bản thân Mục Tích Nhu không đồng ý. Nếu có lòng điều tra thì không khó để tra ra, Mục Tích Nhu tính tình cương liệt, vậy mà cuối cùng không hiểu nguyên nhân gì, vẫn đồng ý vào cung.

Mỗi một con người trên đời đều có giá trị riêng, cũng có thứ mình muốn, Mục Tích Nhu để lộ một nhược điểm lớn như vậy, sao Tuyên Phái có thể không lợi dụng. Ngày đó cậu kể cho Minh Nguyệt nghe nguyên nhân, mà nguyên nhân đó khiến người thất kinh, vậy mà là bí mật Mục gia.

Mục Tích Nhu không phải con gái ruột thịt của Mục lão gia, mà là kết quả của phòng ngoài Mục lão gia nuôi cắm sừng lão, Mục lão gia vốn không biết, nuôi Mục Tích Nhu đến mười tuổi mới biết chân tướng. Vốn muốn tìm một cơ hội xử lý Mục Tích Nhu, cuối cùng không biết đồng liêu nào nhắc nhở, Mục Tích Nhu xinh đẹp như vậy, chi bằng dùng dể đổi quan chức và tiền đồ.

Trên đời không có tường nào không lọt gió, huống chi còn là chuyện hậu trạch của nhà quan, Mục Tích Nhu vốn do phòng ngoài sinh, thê thiếp sinh ra con gái trong Mạc phủ đều không ưa, sau đó biết chuyện nàng không phải con ruột, đều thi nhau châm chọc. Lúc Mục Tích Nhu còn rất nhỏ đã biết mình không phải con ruột của Mục lão gia rồi, Mục lão gia có một con trai lớn tên Mục Phong, trong phủ Mục Phong là người đối xử tốt nhất với Mục Tích Nhu, gã dịu dàng ân cần, Mục Tích Nhu yêu vị ca ca trên danh nghĩa này.

Đây là việc tai tiếng, vì thế, Mục Tích Nhu không dám nói cho bất kỳ ai. Ngày đó trước khi vào cung, Mục lão gia nói với nàng, tranh vẽ đã đưa lên, nếu Mục Tích Nhu không chịu hay tự sát, toàn bộ Mạc phủ sẽ lập tức bị hủy, mà Mục Phong trẻ tuổi, tiền đồ vô lượng cũng sẽ vì hành động của Mục Tích Nhu mà mất hết tương lai.

Cuộc sống của Mục Tích Nhu ở Mục gia không tốt, nếu có thể, nàng hận muốn cùng Mục gia lấy mạng đổi mạng, nàng lại khó mà bỏ mặc Mục Phong, nên vì mình người yêu, chấp nhận vào cung. Nhưng tận xương tủy Mục Tích Nhu là một người ương ngạnh không chịu thua, dù nàng yêu Mục Phong, lại hận Mục lão gia và người Mục gia vô tình, nàng làm một giao dịch với Tuyên Phái.

Tuyên Phái muốn giang sơn, chỉ cần một ngày Tuyên Phái ngồi lên ngôi vị hoàng đế, sẽ trả nàng tự do, sẽ chèn ép Mục gia, trừ Mục Phong ra tốt nhất không bao giờ dùng đến bất kỳ người Mục gia nào.

Tuyên Phái đồng ý, sau đó Mục Tích Nhu duy trì tính cách lạnh băng, giả vờ mặc kệ thói đời. Mục lão gia rất không vui, vì Mục Tích Nhu không phụ họa nịnh nọt hoàng đế, tự cho thanh cao không được nam nhân sủng ái, căn bản là một con cờ phế.

Nên khi Mục Tích Nhu bị vu tội sát hại hoàng đế, bị nhốt vào đại lao, không một người Mục gia nào đứng ra lo lắng nói giúp một lời. Lúc Đổng Doanh Nhi ngồi tù người Đổng gia còn hỏi tới, Vương Liên Nhi xảy ra chuyện Vương gia cũng ra mặt đút lót, chỉ mỗi Mục gia, không có chút do dự cách xa, giống như tránh ôn dịch vậy, khiến Minh Nguyệt nhìn cũng lạnh lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK