Mục lục
Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tưởng Nguyễn cùng Lộ Châu vừa mới dùng xong cơm trưa với Thái hậu. Thái hậu Ý Đức lúc này đang nghỉ ngơi. Tưởng Nguyễn muốn đến thư phòng tìm một ít sách xem, Lộ Châu hỏi. “Tiểu thư mấy ngày nay tại sao không đi tìm tướng quân?”

Lộ Châu cũng cực kỳ tò mò, tính tình Tưởng Nguyễn bình thường mặc dù lạnh lùng, ngoài mặt lễ tiết luôn rất chu toàn, sẽ không để lại nhược điểm gì để người ta bàn luận. Đối với những người kia còn như vậy, càng không cần nhắc đến đối với tổ phụ tổ mẫu của mình. Năm đó chuyện nạn lụt, Tưởng Nguyễn lấy lương thực do mình mua thay Triệu gia ngăn cản tai ương, Lộ Châu cũng nhìn ra được, Tưởng Nguyễn cũng không phải là không có tình cảm với người Triệu gia, nhưng hôm nay tại sao lại lạnh nhạt đến như vậy, cho dù là những hạ nhân như bọn họ cũng đều có chút không hiểu được.

Tưởng Nguyễn lắc đầu, nhưng trong lòng sáng tựa như gương. Buộc cùng một chỗ với Tưởng phủ, trong mắt của hoàng đế, một khi không cẩn thận lập tức sẽ dính líu với Tuyên Ly. Vị Cửu ngũ chí tôn trong nội cung nhìn thì có vẻ khá thích Tuyên Ly, nhưng nói ra thì trong lòng đã biết rõ. Nếu không thì kiếp trước Tuyên Ly cũng sẽ không đến mức bí quá hóa liều hạ độc lão hoàng đế. Bây giờ quan hệ của nàng và Triệu gia càng sạch sẽ, thì càng an toàn. Nếu như thật sự quá thân cận với Triệu gia, khó tránh khỏi lại khiến hoàng đế có suy đoán. Quân tâm khó dò, ai biết sẽ mang đến tai họa gì cho Triệu gia.

Quan trọng hơn chính là, nàng càng lạnh nhạt với Triệu gia, những người muốn thông qua nàng để động tới phủ Tướng quân mới kiêng dè.

Những thứ này nàng không thể nói với những người bên cạnh, chỉ có thể giấu ở trong tim. Vừa mới rẽ qua hành lang, liền nhìn thấy một nam tử xông tới từ chính điện, nam tử này ở trong cung thật sự khiến cho người khác chú ý. Mặc một chiếc áo bào màu xanh biếc, đai lưng màu tím đậm với hoa văn kim sắc, toàn thân là ánh vàng rực rỡ sáng long lanh, nếu như chỉ như thế thì cũng thôi đi. Mùi hương của phụ nữ trên người kẻ kia cách thật xa cũng có thể ngửi thấy được, cẩn thận nhìn vào, trên người nam tử này lại đeo mười cái túi thơm, bên trên đều thêu xanh thêu đỏ, vừa nhìn liền biết là vật của nữ tử.

Nam tử kia ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt có mấy phần giống với Tuyên Ly, lớn lên cũng không hề xấu, chỉ là đáy mắt xanh đen một mảnh lớn, vừa nhìn liền biết là dâm dục quá độ. Hắn nhìn thấy Tưởng Nguyễn cũng sững sờ, dừng bước lại.

Tưởng Nguyễn hôm nay mặc một bộ váy thêu hoa màu hồng nhạt, bởi vì ở trong cung trước mặt Thái hậu, Dương cô cô trang điểm cho nàng kiểu hoa mai gần đây đang lưu hành trong cung. Càng thêm nổi bật lên dung nhan tuyệt sắc của nàng, tư thái động lòng người. Nam tử kia xem xét, hai mắt liền giống như dính lên trên người Tưởng Nguyễn, không kiêng nể gì dò xét nàng từ trên xuống dưới.

Lộ Châu thiếu chút nữa tức đến bể phổi, không chút nghĩ ngợi liền ngăn trước mặt Tưởng Nguyễn, quát to. “Làm càn, lại dám vô lễ với Quận chúa!”

Ánh mắt của nam tử kia rơi vào trên người Lộ Châu, thật ra Lộ Châu cũng là một tiểu cô nương xinh đẹp, ngày thường trong lúc nói chuyện cũng vô cùng đáng yêu, chỉ là dung mạo của Tưởng Nguyễn quá nổi bật. Nam tử kia nhìn lướt qua Lộ Châu, lại nhìn chằm chằm Tưởng Nguyễn không rời mắt, giọng nói hoang đường. “Quận chúa? Không biết là vị Quận chúa nào đây.’’

Nam tử này Tưởng Nguyễn cũng không xa lạ gì, ở kiếp trước lúc ở trong cung, nàng đã từng gặp người này vài lần. Lúc trước Hạ Kiều Kiều hại nàng, cố ý để cho người này nhìn thấy dung mạo của nàng, liền động tay động chân với nàng ở trong hoa viên, may mắn Tuyên Ly chạy tới. Nhưng về sau nam tử này chỉ cần có cơ hội tiến cung, liền nắm chắc cơ hội tới quấy rầy nàng, chính là vị hoàng tử vô dụng trong miệng mọi người, Tam hoàng tử- Tuyên Du.

Nếu như trừ đi hai người có sức cạnh tranh cực kỳ mạnh là Ngũ hoàng tử Tuyên Hoa cùng Bát hoàng tử Tuyên Ly, cũng chỉ có Thái tử bất tài và Tuyên Lãng vô năng. Mà Tam hoàng tử này lại là một sự tồn tại đặc biệt, mẹ đẻ của hắn mất sớm, được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của một phi tử khác lại hết sức ngang bướng, vừa qua tuổi mười tám liền rời cung lập phủ, danh tiếng vô dụng nổi tiếng khắp thiên hạ. Thích nhất là mỹ sắc, trong phủ có mười tám tiểu thiếp, lại còn chưa lập phi. Tuyên Du mặc dù thích mỹ sắc, nhưng chuyện khác ngược lại không làm ra cái gì quá đáng, hoàng đế mắt không thấy tâm cũng chẳng phiền, lệnh cho hắn không có chuyện thì không được tiến cung. Kể từ đó, cơ hội Tuyên Du xuất hiện trong cung cũng ít đến đáng thương.

Ở kiếp trước, Tuyên Du không lâu sau này liền đính hôn với Lâm Tự Hương, do đích thân Trần quý phu tự mình chỉ hôn. Lâm Tự Hương có tính cách như vậy, vào phủ Tuyên Du tất nhiên là không có được ngày tháng tốt lành gì, mỗi ngày đều bị tiểu thiếp xa lánh, cuối cùng hài tử lại bị mất, còn bị một ái thiếp của Tuyên Du bôi nhọ, trong lòng thật sự hận không thể bỏ qua được, nàng tính cách cương liệt liền dùng một con dao găm đồng quy vu tận với tiểu thiếp kia.

Chuyện này ồn ào xôn xao khắp nơi, hoàng đế giận dữ, Lâm Trường Sử đáng trống kêu oan, nhưng đây đều là chuyện ở hậu trạch, Tuyên Du nhiều nhất cũng chỉ bị phán tội quản gia không nghiêm. Ngoài bị phạt bổng lộc thì cũng không phải chịu trừng phạt gì, vẫn ăn chơi đàng điếm mỗi ngày như cũ. Từ trước đến nay hắn không quan tâm đến thanh danh, mặc kệ bách tính nói thế nào thì vẫn làm theo ý mình như trước. Lâm Trường Sử tức giận khó kiềm, không lâu sau đó cũng ngã bệnh qua đời, Lâm phu nhân một mảnh lụa trắng liền đi theo ông, một Lâm gia cả đời thanh lưu, cứ như vậy đi xuống.

Hôm nay người này lần nữa xuất hiện ở trước mặt Tưởng Nguyễn, không nói cái khác, ánh mắt kia giống như một bãi bùn vô cùng buồn nôn.

Tuyên Du tỉ mỉ quan sát thiếu nữ ở trước mặt, hắn đã nếm qua nhiều hoa thơm cỏ đẹp nhiều năm nay, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một dung nhan tuyệt sắc như vậy. Dung mạo thoát tục đã đành, khí chất xa cách lại cao quý đó, trực tiếp khiến cho lòng hắn trở nên ngứa ngáy. Hôm nay tiến cung, chính là để thương lượng chuyện hôn sự của hắn với Trần Quý phi. Mẹ đẻ Tuyên Du mất sớm, hoàng hậu lại cực kỳ chán ghét hắn, Trần Quý phi lại là một mỹ nhân, nhưng đáng tiếc lại không ăn được, thủ đoạn quá độc ác. Trần Quý phi nói muốn gả đích nữ Lâm Tự Hương của Lâm Trường Sử cho hắn làm phi. Nhưng trong lòng Tuyên Du lại không thích Lâm Tự Hương, một mỹ nhân cứng ngắc như cây gỗ, thật sự là vô cùng khó gặm. Tính tình cũng chẳng mềm mại, chẳng qua đối với hắn mà nói chính thê chẳng qua cũng chỉ là bày trí, chuyện này Tuyên Du cũng chẳng để bụng.

Không ngờ tới trong cung vẫn còn có một dung nhan tuyệt sắc như vậy. Mới vừa rời nghe cung nữ kia nói cái, gọi là Quận chúa gì nhỉ?

Tưởng Nguyễn thản nhiên nói. “Tam điện hạ.”

“Ngươi biết ta?” Tuyên Du lại có chút thụ sủng nhược kinh, mỹ nhân vậy mà lại biết hắn, nhưng hắn vắt óc ra nghĩ, cũng không biết mình đã từng gặp mỹ nhân này ở đâu.

“Tam điện hạ đại danh đỉnh đỉnh, Cẩm Triều há có người nào có thể không biết.’’ Nụ cười trên khóe môi Tưởng Nguyễn có chút châm biếm. “Chẳng qua bản Quận chúa tiến cung lâu như vậy rồi, vẫn là lần đầu tiên gặp Tam điện hạ.’’

Tuyên Du từ trước đến nay đều rất khoan dung đối với mỹ nhân, căn bản sẽ không trách đến sự châm chọc trong lời nói của Tưởng Nguyễn. Chỉ híp mắt lại nhìn nàng cười nói. “Xin hỏi quý tính của cô nương?”

Lộ Châu sớm đã vô cùng tức giận, phẫn nộ nói. “Tam điện hạ xin tự trọng, vị này là Hoằng An Quận chúa do Thái Hậu thân phong.’’ Nàng thân là hạ nhân, đối phương mặc dù quần áo lụa là, đến cùng thân phận cũng là hoàng tử, lại không thể đuổi đi giống như đối với tên sắc lang bình thường. Trong lòng Lộ châu hoảng sợ lại có chút nóng vội, Tuyên Du bừng tỉnh đại ngộ. “Thì ra là Tưởng Đại tiểu thư.’’

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK