Mục lục
Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau, Tiêu Thiều Tưởng Nguyễn và nhóm người chui ra khỏi lều, xuất phát về hướng cửa đại doanh. Tối qua ngủ một giấc ngon, trước nay khi hành tẩu bên ngoài, Tiêu Thiều rành chuyện xua dã thú, cộng thêm họ có mang theo thuốc bột phòng rắn chuột, nên không có chuyện gì xảy ra. Thời gian tập hợp sắp tới, không biết phần thưởng của hoàng đế sẽ rơi vào tay ai. Con mồi Tiêu Thiều săn được đều cột sau lưng ngựa. Chí hắn không đặt lên việc này, Tưởng Nguyễn cũng chẳng có hứng thú với phần thưởng, bảo rằng hai người đi săn, chi bằng nói là đi du ngoạn thì đúng hơn. Con mồi không nhiều, tuy nhiên mỗi con đều rất đặc sắc.

Đợi trở lại doanh trại, phát hiện rất nhiều người đã có mặt, tuy nhiên dáng vẻ trông mệt mỏi, thấy phu thê họ và Tuyên Phái ra cùng nhau, ai cũng khó nén nổi kinh ngạc. Tuyên Phái kể rõ mọi chuyện với hoàng đế, nghe rằng trong rừng có dã thú hung mãnh, hoàng đế nhíu mày, lập tức cho người truy hỏi quan viên quản lý trường săn. Tưởng Nguyễn trầm ngâm, hành động của hoàng đế, tỏ rõ trước đó không hề có ai bẩm báo việc này, vậy thì chứng minh rằng, những người khác không hề đụng phải dã thú, thế nên tất cả chỉ nhắm vào họ? Nghĩ đến việc Cô Dịch đụng bầy sói đói, có chăng vì cậu ta xui xẻo đi trước Tuyên Phái nên mới thế mà thôi.

Đang suy nghĩ, Tưởng Tín Chi và Triệu Cẩn cũng trở lại rồi, Cô Dịch cùng tùy tùng còn sống sót theo sau. Mối quan hệ của Triệu Cẩn và Tưởng Tín Chi hình như không còn kỳ lạ như hôm qua, đã tự nhiên hơn nhiều. Tưởng Tín Chi tung người xuống ngựa, trước tiên đi tới trước mặt hoàng đế, đoán hẳn vì bẩm báo chuyện dã thú, mặt hoàng đế trầm như nước, mọi sự ung dung trước đó điều biến mất.

Tưởng Nguyễn chú ý tới các vị mỹ nhân nhàn nhã ngồi trong doanh trướng, Vương Liên Nhi xinh đẹp dịu dàng, khí chất văn nhã. Mục Tích Nhu lạnh lùng, diễm nhã đào lý. Về phần Tưởng Đan, môi mỉm cười nhìn xung quanh, tựa như hết sức hài lòng với cảnh tượng hôm nay.

Tưởng Nguyễn không tiếng động thu ánh nhìn, Tưởng Đan hao tổn tâm cơ thiết kế mọi thứ, dã thú thả ra chỉ nhằm vào mấy người bọn họ, nhưng lại biết rõ dã thú không thể nào dồn họ vào chỗ chết, tất nhiên có dụng ý gì đó. Tưởng Nguyễn có thể đoán ra phần nào, chẳng qua. Nàng đảo mắt quanh một vòng, lòng sáng tỏ, quả thật, nếu thật sự như vậy, Tưởng Đan lần này, đánh cược thực sự quá lớn.

Chợt thấy xa xa một nam nhân lảo đảo nghiêng ngả chạy tới, người nọ cả người máu me dầm dề, loáng thoáng nhận ra là thị vệ trong cung. Một huyết nhân vừa xuất hiện, nữ quyến có mặt rất nhiều, lập tức kinh hoàng thất thố hét ầm lên. Ngự tiền thị vệ vội vàng ngăn người nọ lại, người nọ như không cầm cự nổi, lập tức ngã xuống, lúc này mọi người mới thấy rõ, sau lưng người nọ là một mũi tên, xuyên ngực mà qua, hiển nhiên đã sống không nổi. Vừa ngẩng mặt lên, có người nhận ra đây là thị vệ của Thái tử, một giây sau, người đó hấp hối chật vật phun ra mấy chữ. “Cứu. Cứu Thái tử điện hạ.” Dứt lời đầu nghiêng một bên, đã chết.

Hoàng đế hoảng kinh, nhiều năm qua, mặc dù Thái tử vô đức vô tài, chỉ chiếm một hư danh, giang sơn thiên hạ không thể giao cho một người như vậy. Thái tử sớm muộn sẽ phải đổi người, nhưng trong những đứa con trai đầu nuôi đầy suy nghĩ xấu xa của ông ta, Thái tử ít nhất là người chín chắn nhất. Ở trong cung, ban đầu con cháu ông ta hưng vượng, phàm là đứa con trai nào hơi đơn thuần đều chết bất đắc kỳ tử. Thái tử là con trai trưởng của ông ta, cũng là con trai của hoàng hậu, đối với Thái tử, hoàng đế luôn có mấy phần thật lòng. Nhiều năm trong cung, mặc dù ông ta lạnh nhạt thái tử, nhưng không hề phế Thái tử vị, thậm chí đôi lúc còn để thủ hạ âm thầm che chở bảo vệ y. Hôm nay vừa nghe Thái tử xảy ra chuyện, sắc mặt hoàng đế lập tức thay đổi.

Vương Liên Nhi vội vàng đứng dậy, đi tới vỗ nhẹ lên lưng giúp hoàng đế thuận khí, vốn là người dịu dàng thấu đáo, nhẹ giọng nói. “Bệ hạ đừng vội, trước cứ cho người vào rừng lục soát, Thái tử điện hạ cát nhân thiên tướng, nhất định có trời cao che chở.”

Hoàng đế phái người vào rừng tìm kiếm, xảy ra chuyện này, không ai còn lòng dạ chú ý việc săn bắn nữa, Thái tử gặp chuyện, trong lòng tất cả mọi người đều âm thầm cầu nguyện Thái tử điện hạ bình an vô sự, kẻo khiến cửu ngũ chí tôn đại phát lôi đình, vạ lây người vô tội.

Chỉ chốc lát sau, Ngự lâm quân trở lại, trên lưng một người cõng Thái tử đang hấp hối, hoàng đế nhìn một cái, sắc mặt trầm xuống. Toàn thân Thái tử đều là máu, thị vệ thủ lĩnh vội nói. “Thái tử điện hạ bị trọng thương, bệ hạ, thị vệ bên cạnh điện hạ tất cả đều bị giết, nhìn có vẻ là trúng mai phục.”

“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau đi mời thái y!” Hoàng đế phẫn nộ quát.

Thái y đi theo vội vàng đứng dậy, thị vệ đặt Thái tử nằm lên giường nhỏ trong lều, thái y vào một lát sau lại đi ra, mọi người đều không dám thở mạnh nhìn thái y, thái y lau mồ hôi trên trán, lập tức quỳ xuống, nói. “Bệ hạ, vi thần vô năng, thương thế của thái tử điện hạ quá nặng, mũi tên dài xuyên qua ngực, chỉ sợ chỉ có người có sức mạnh ‘xoay chuyển trời đất’ mới làm được….”

“Ăn nói bậy bạ!” Hoàng đế đá lão thái y lăn qua một bên, tức giận nói. “Trẫm chỉ cho ngươi một con đường, không cứu được Thái tử, cái đầu này của ngươi cũng không cần giữ lại nữa! Trẫm nuôi các ngươi, không phải để nhận bốn chữ ‘xoay chuyển trời đất’ của các ngươi!”

Lão thái y không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là run rẩy vào lại lều. Tuy nhiên dược liệu mang theo không nhiều, thương thế của thái tử không thể cứu chữa chậm trễ, vẫn phải lên đường hồi cung mới được.

Hoàng đế tức giận đến phát điên, một cuộc săn ngụ ý cát tường cuối cùng lại xảy ra chuyện này. Hoàng đế phất tay áo bỏ đi, chỉ để những người liên can bất lực trố mắt nhìn nhau. Trên môi Tuyên Ly nở nụ cười như gió xuân, ý vị sâu xa nhìn Tuyên Hoa đứng đó, thở dài nói. “Ngũ ca, Thái tử điện hạ xảy ra chuyện, thật đáng tiếc.”

Tuyên Hoa cũng đáp lại bằng một nụ cười, lời nói đầy ẩn ý. “Đúng vậy, thật đáng tiếc.”

Tưởng Nguyễn rủ mắt, lẳng lặng nhìn Tưởng Đan cách đó không xa, dường như Tưởng Đan cũng cảm nhận được ánh nhìn của nàng, quay đầu lại, mỉm cười với Tưởng Nguyễn, thần thái có mấy phần đắc ý.

Tuyên Phái đi tới, nhíu mày nói. “Nữ nhân kia thật sự quá chướng mắt.” Thủ đoạn kém chất lượng, cái nhìn thiển cận, nhưng mỗi lần ra chiêu sắc bén, sẽ như rắn độc vậy, giữ lại sớm muộn cũng sẽ gieo họa.

“Yên tâm đi,” Trong mắt Tưởng Nguyễn lóe ánh sáng kỳ dị. “Nhanh thôi sẽ không còn chướng mắt nữa.”



Hoàng cung ngập trong bầu không khí ngột ngạt, Thái tử hấp hối được đưa về cung, sắc mặt hoàng đế còn lạnh hơn băng. Người hầu trong cung đều giật mình, thì ra nhìn bình thường hoàng đế có vẻ như không quan tâm đến đứa con lớn này, thực chất lại có lòng đến vậy. Lần này Thái tử xảy ra chuyện, tất nhiên có kẻ lên kế hoạch sẵn, mai phục trong rừng, đối phương thật sự cực kỳ cuồng vọng, không hề để hoàng đế vào mắt.

Chẳng qua rốt cuộc người sau lưng là ai, trên dưới triều đình ai cũng có suy đoán riêng. Ngũ hoàng tử Bát hoàng tử âm thầm đấu đá, còn có thêm một Thập Tam hoàng tử không rõ sâu cạn, mỗi một kẻ đều muốn Thái tử điện hạ bỏ mạng. Nếu thật sự tra ra là một trong số ba người, hướng gió trong triều e rằng sẽ lại phải đổi.

Không những triều chính, hậu cung cũng không an yên. Sau khi hoàng hậu biết tin Thái tử xảy ra chuyện, náo loạn một trận với hoàng đế. Nhiều năm qua trong cung Hoàng hậu hữu danh vô thực, không hề để tâm chuyện hậu cung. Hôm nay đứa con trai duy nhất gặp chuyện ngay trước mắt, oán hận chất chứa nhiều năm dành cho hoàng đế rốt cục bộc phát, không tiếc lời trách móc. Mặc dù hoàng đế hiểu được bà vì lo lắng cho thái tử nên mới như vậy, tuy nhiên thân ở vị cao bao nhiêu năm qua đã sớm quen nói một không hai. Lập tức hung hãn phạt hoàng hậu một phen.

Xưa kia, bất luận tình cảm đế hậu có nhạt nhẽo thế nào đi nữa, cũng không đến tình cảnh xé rách mặt, hẳn vì, một chút tôn kính cuối cùng mà hoàng đế dành cho hoàng hậu đã biến mất. Người đứng đầu lục cung sắp đổi chủ, bây giờ Đức phi vì Ngũ hoàng tử nên thu liễm hơn nhiều, gần như không xuất hiện. Ba vị cung phi được sủng ái nhất hiện nay lại đều có sở trường riêng, rơi vào tay ai, đều là một ẩn số.

Mặc cho bên ngoài bàn tán thế nào, mỗi một người đều đang bận toan tính của riêng mình. Tưởng Đan cảm thấy tâm tình cực tốt, nghĩ chuyện đã làm xong, mấy ngày nay hoàng đế luôn canh giữ bên cạnh Thái tử, vì gây gổ với hoàng hậu nên tâm phiền ý loạn, không hề đặt chân tới hậu cung, nàng ta quét sạch mọi âu lo vì chuyện của Tưởng Quyền. Tạm thời chuyện của Tưởng Quyền vẫn chưa có tin tức, thế nhưng Tưởng Nguyễn thì chắc chắn phải gặp xui xẻo rồi.

Nàng ta mặc xiêm y kim tuyến, chải bách hoa kế, cẩn thận đeo trang sức và trâm cài tóc, ngọc bội treo bên eo, cô gái trong gương nhờ thế mà càng xinh đẹp hơn. Có vẻ cảm thấy cách ăn mặc không hề già dặn hơn tuổi nữa, Tưởng Đan hài lòng mím môi, bôi lên chút phấn.

“Tưởng Chiêu nghi ăn mặc như thế là vì phụ hoàng sao?” Một giọng nam trầm thấp vang lên sau lưng, tựa như còn mang theo mấy phần ngả ngớn xa lạ. “Phụ hoàng có diễm phúc thật.”

Tưởng Đan xoay người, Tuyên Hoa từ bên ngoài đi tới, ngồi xuống trong tẩm cung Tưởng Đan. Bây giờ bầu trời đã tối, đêm nay hoàng đế sẽ tới tẩm cung Vương Liên Nhi nghỉ ngơi, không tới bên này. Tuyên Hoa to gan lớn lối đi vào, Tưởng Đan thoạt đầu cả kinh, ngay sau đó lại yên lòng, nghe vậy nửa u oán nửa cười trêu nói. “Ngũ điện hạ nhìn xem giờ khắc này bệ hạ đang ở phương nào, cần gì phải nói như vậy khiến thần thiếp đau lòng? Dù có ăn bận trang điểm lộng lẫy ra sao, bệ hạ cũng sẽ không tới nơi này.”

Tuyên Hoa vốn chỉ muốn đến tìm Tưởng Đan để thương lượng chuyện của Thái tử, không ngờ bước chân vào lại nhìn thấy mỹ nhân trang điểm xinh đẹp, cộng thêm vẻ mặt điềm đạm đáng yêu của Tưởng Đan hiện tại, lời nói u oán, ánh mắt lượn lờ. Thành thật mà nói. Tướng mạo Tưởng Đan không hề kém, con gái Tưởng gia, ít nhiều gì đều thừa kế một ít di truyền từ tướng mạo Tưởng Quyền, mặc dù tư sắc của Tưởng Đan thua xa Tưởng Nguyễn và Tưởng Tố Tố, tuy nhiên ở chốn hậu cung vẫn là một đóa hoa nhỏ ướt át, kiều tiếu ngây thơ, còn mang chút dáng điệu u buồn, là loại dễ khiến nam nhân xiêu lòng nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK