Dáng điệu vô cùng ngoan ngoãn, hỏa khí trên mặt Tưởng Quyền dần dần tản đi, chỉ thở dài một hơi nói. “Ta vốn muốn dùng nó để lót đường cho con, Tưởng gia đại nghĩa diệt thân, có thể đạt được danh tiếng tốt trong mắt người ngoài, hoàng hậu con cũng sẽ được lòng dân hơn, giờ nó bị con biến thành như vậy, may rằng bên ngoài không ai phát hiện, chỉ nói rằng sợ tội tự sát. Tố Tố, làm việc thì phải làm dứt khoát một chút, con đừng để lại nhược điểm cho kẻ khác nắm.” Giọng điệu của một người cha hiền, từng chữ từng lời đều đang bận tâm vì Tưởng Tố Tố.
Tưởng Tố Tố cười mỉm. “Cha cứ việc yên tâm, Tố Tố hiểu rõ, mọi thứ đều được xử lý sạch sẽ hết rồi.”
“Thế thì không gì tốt hơn.” Tưởng Quyền thở phào, như hòn đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống. Tưởng Nguyễn lẳng lặng đứng nhìn, trong mắt nàng đã không còn thù hận, chỉ lạnh thấu xương. Sự lạnh lẽo đó, dù là ngày đông rét buốt nhất cũng kém hơn. Mắt nàng trống rỗng, xiêm y đỏ thẫm như một ngọn lửa bùng phát từ linh hồn, muốn thiêu rụi từng kẻ đến hài cốt cũng không còn.
Thì ra chân tướng đời trước là như vậy. Kẻ làm cha nàng là Tưởng Quyền sau khi biết tin nàng chết, bị Tưởng Tố Tố xử tử, không chỉ không vì nàng nói một câu bất bình, không chút tiếc thương. Ngược lại trong ngoài đều lo nghĩ cho Tưởng Tố Tố. Lão sợ Tưởng Tố Tố để lại điểm yếu bị kẻ khác tóm được sẽ ảnh hưởng đến hậu vị. Về đứa con gái thảm thương là nàng lại nói rằng “phải xử lý dứt khoát một chút”.
Tưởng Quyền như lẽ đương nhiên lấy nàng ra làm đá lót đường cho hậu vị của Tưởng Tố Tố, tựa như việc ấy là chuyện rất hiển nhiên. Nhưng lại quên mất rằng nàng cũng là đích nữ Tưởng gia, một người bị vứt bỏ như giày rách, một kẻ lại được cưng chiều như minh châu. Ít nhất giờ phút này, Tưởng Nguyễn không có chút cảm xúc gì với Tưởng Quyền, nếu có thể, nàng muốn dùng tất cả những cách thức tồi tệ nhất để hành hạ lão, coi lão là kẻ thù mà đối đãi.
Tưởng Tố Tố như nghĩ tới gì đó, nói. “Tưởng Đan càng ngày càng không hiểu chuyện, phu quân của nó thay bệ hạ làm việc, nay nó cũng đã là Nhất phẩm cáo mệnh, ta thấy ngay cả ta nó cũng không thèm để vào mắt nữa.”
Tưởng Nguyễn sững sốt, phu quân Tưởng Đan quy phục Tuyên Ly? Tưởng Đan còn thăng nhất phẩm cáo mệnh?
Tưởng Quyền lắc đầu. “Nó làm gì bì được với con? Tố Tố, con phải nhớ kỹ, bất luận ở phủ thượng thư hay hoàng cung, thậm chí cả Đại Cẩm này, nó không thể nào so sánh với con được. Phủ thượng thư ta xưa nay chỉ có một đứa con gái là con. Phu quân của nó được bệ hạ nể trọng, cũng là trợ lực lớn cho con trong cung, con đừng giở thói trẻ con nữa, phải nhớ hòa thuận với nó hơn.”
“Ta biết.” Tưởng Tố Tố bất mãn chu môi. Tưởng Nguyễn đứng một bên bừng tỉnh hiểu ra, chuyện thắc mắc của kiếp trước kiếp này cuối cùng cũng sáng tỏ. Dựa vào bản tính của Tưởng Đan sao có thể cam tam làm một con cờ cho Tưởng phủ, thì ra phu quân thương nhân của nàng ta từ lâu đã làm việc cho Tuyên Ly. Tưởng Đan quả thật cũng có thủ đoạn, sau khi nàng chết, dựa vào phu quân mà được phong cáo mệnh. Suy cho cùng, người bị hy sinh kiếp trước, chỉ có mình nàng mà thôi.
Nàng nhìn cảnh tượng châm chọc trước mắt, cảm thấy khoang miệng mặn đắng. Ngay sau đó, cảnh tượng trước mặt lại biến đổi, lần này, là cung điện nguy nga lộng lẫy, đó là nơi nàng chưa từng đi tới. Mà người ngồi trên giường, y phục vàng sáng, lại quen đến không thể quen hơn.
Đó là người thương kiếp trước, kẻ thù kiếp này, Tuyên Ly.
Dáng vẻ dịu dàng như ngọc ngày xưa nay đã bị đế vương dùng sự điềm tĩnh chín chắn che giấu, Tuyên Ly mặc long bào và kẻ trong ký ức năm xưa tựa như hai người. Trên môi hắn luôn giữ nụ cười, như gió mùa xuân, dù chỉ là mặt nạ, nhưng cảnh đẹp ý vui. Nhưng giờ chân mày Tuyên Ly nhíu chặt, thần sắc tiều tụy hơn nhiều, không còn chút dáng vẻ xuân phong đắc ý của ngày xưa.
“Trần công công,” Tuyên Ly nói với tiểu thái giám trước mặt. “Hôm nay trẫm lại không thể nào ngủ được.”
“Bệ hạ có muốn tới chỗ Hoàng hậu nương nương không ạ? Ngài ấy dịu dàng ân cần, không chừng có thể trấn an tâm trạng của bệ hạ.” Trần công công nói.
“Không cần.” Tuyên Ly phất tay. “Tới chỗ nào đều như nhau, trẫm vẫn mỗi ngày gặp ác mộng, ác mộng đó khiến trẫm không thể ngủ yên, bật dậy từ trong mộng, luôn cảm thấy. Luôn cảm thấy, dường như có ai đó đang nhìn trẫm.”
Tưởng Nguyễn đứng bên long sàng, nhìn Tuyên Ly thần sắc tiều tụy, cười nhạt, thì ra hắn cũng có lúc ngủ không yên sao? Hắn ẩn nhẫn trù mưu, coi nàng như một con cờ đưa vào cung, nay nghiệp lớn đã thành, vương vị cao cao tại thượng mình hắn ngồi, ấy vậy mà đêm đến lại không thể chợp mắt ư? Vậy rốt vì sao, có phải kẻ làm chuyện trái với lương tâm đều sẽ bị báo ứng hay không? Trong ác mộng của hắn, nàng có hóa thành ác quỷ tới đòi mạng?
“Bệ hạ đã quá vất vả vì chuyện nước nhà.” Trần công công nói.
“Sau khi ngồi lên vị trí này mới cảm thấy mệt mỏi, trẫm cảm thấy đám nữ nhân hậu cung đều nhàm chán vô vị như nhau! Thậm chí không sánh bằng Tưởng Nguyễn...” Như nghĩ tới điều gì, trên mặt hắn hiện vẻ tiếc nuối. “Chỉ đáng tiếc, nếu nàng không có thân phận đó, trẫm đối với nàng, lúc đầu thật sự có vài phần yêu thích.”
“Ngươi yêu ta?” Nghe lời ấy, Tưởng Nguyễn bật cười, nụ cười không chạm tới đáy mắt, biết rõ Tuyên Ly không nghe thấy, nhưng nàng vẫn lạnh lùng nói. “Ngươi chỉ yêu kẻ coi ngươi như thần linh, kẻ ngu xuẩn ngươi nói gì nghe nấy mà thôi. Lúc đầu là do ta quá ngu, mới nghe theo lời lẽ hoang đường của ngươi. Giờ ngươi nói lời này, là đang lừa ta hay đang lừa chính bản thân ngươi? Tuyên Ly, ngươi chỉ yêu những vật hy sinh đã chết vì ngai vàng của ngươi mà thôi. Ngươi hy sinh bọn họ, còn giả vờ an ủi, dối trá biết bao.”
Long sàn dần mờ nhạt, trước mặt lại trở nên mơ hồ, Tưởng Nguyễn đi trong sương mù, tựa như lạc vào mê cung rộng lớn. Nghe thấy bên tai như có tiếng thiên quân vạn mã chém giết, còn có tiếng vang khi vật nặng dộng vào cửa thành, âm thanh đao kiếm va chạm, có người đang cao giọng hô. “Không xong rồi, không xong rồi, Cẩm y vệ vào được rồi—— ”
Cẩm y vệ? Từ này sao lại quen thuộc đến thế, như đã từng nghe được ở đâu đó, Tưởng Nguyễn mơ mơ màng màng đi về phía trước. Nàng thấy điện Kim Loan hỗn loạn, máu chảy thành sông. Thỉnh thoảng có hắc giáp thị vệ cầm đao kiếm từ trong điện đi qua. Bên ngoài Ngự lâm quân chết sạch, mà trong điện, một đôi nam nữ cẩm phục hoa lệ nằm song song dưới bậc thang, tựa như nàng ngày xưa, chỉ khác ở chỗ khi đó nàng còn sống. Mà họ thì đã chết.
Thanh niên hắc y lẳng lặng đứng trước long ỷ, dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, mi mắt lạnh lùng, quý khí ưu nhã tận xương tủy, lại bị lạnh lùng áp xuống. Thị vệ bên cạnh nói. “Cẩu tặc danh không chánh ngôn không thuận, dám miệng đầy hồ ngôn loạn ngữ, không biết ai mới thật sự là loạn thần tặc tử! Quan tướng quân cũng đã tiễn lão cẩu tặc Tưởng Quyền về Tây thiên rồi, chủ tử...?”
Thanh niên xoay người đạm nhạt nói. “Đi thôi.”
Tuyên Ly và Tưởng Tố Tố, một kẻ trù mưu muốn có được quyền lực chí tôn nhất thiên hạ, một kẻ muốn ngồi lên vị trí mẫu nghi thiên hạ, nhưng sau khi nghiệp lớn thành lại bị người đoạt mạng. Tưởng Quyền rơi vào kết cục đầu lìa khỏi xác. Thanh niên này rõ ràng chính là hoàng đế tương lai, Tưởng Nguyễn chỉ cảm thấy sảng khoái. Nhìn thanh niên kia, nhịp tim cực nhanh, tựa như đã từng gặp người ấy, nhưng thật sự không nhớ nổi. Nàng muốn biết rốt cuộc mọi chuyện là sao, nên cứ theo sau lưng thanh niên kia, đi về phía trước.
Đi suốt đến một góc trong hoa viên, nhìn thấy một nam nhân trung niên tóc hoa râm tiến lên nói. “Thiếu chủ, Liễu Thái phó phát hiện dưới giếng cạn có đồ, kéo được một chiếc quan tài lên, bên trong có hai thi thể. Sau khi tra rõ, là đích trưởng nữ do phu nhân quá cố Tưởng gia sinh ra. Chính là vị bị cha ruột vu oan thành yêu nữ họa quốc ——” Ông lắc đầu nói. “Aizz, trên đời sao lại có một người cha ác độc như vậy.”
Thanh niên và Tưởng Nguyễn cùng nhìn về một hướng, hai thi thể một lớn một nhỏ đã thối rữa, đen đúa. Nhưng có thể thấy rõ được thi thể người lớn tay chân không lành lặn, rõ ràng trước khi chết đã bị hành hạ rất thảm.
Tưởng Nguyễn lạnh lùng nhìn thi thể mình, một nam nhân trẻ tuổi mặc tử y bước tới, hắn rất tuấn mỹ, trên mép để râu, trông rất buồn cười. Nhìn thi thể kia thở dài nói. “Vốn cùng gốc rễ, lại rơi vào kết cục này, nữ nhân này là Mỹ nhân trong cung, cậu bé này là Thập Tam điện hạ, được nuôi ở chỗ nàng, mẹ con cùng rơi vào kết cục này, thật sự khiến người ta thổn thức.” Vừa nói vừa cúi người xuống, cởi áo ngoài khoác lên thi thể, nhìn thanh niên áo đen nói. “Tam ca, huynh xem phải xử lý thi thể thế nào?”
“Nếu là phi tần hoàng gia, thì danh chánh ngôn thuận đưa vào hoàng lăng. Tìm một thời cơ, an táng thật tốt.” Thanh niên rủ mắt nói. “Thuận tiện chiếu cáo thiên hạ, chân tướng yêu nữ họa quốc.”
Tưởng Nguyễn như bị sét đánh, bình tĩnh nhìn mỹ thanh niên lạnh như băng, vốn tưởng rằng sẽ vĩnh viễn chịu oan, nhưng cuối cùng lại được soi rọi, một câu của thanh niên, là sự ấm áp cuối cùng nàng lấy được trong cả cuộc đời tàn khốc, quyến luyến duy nhất khi cùng đường bí lối.
Nàng bỗng dưng trợn to hai mắt, kêu. “Tiêu Thiều!”