Mục lục
Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng hết lần này đến lần khác, cố tình nửa đường xuất hiện một Tuyên Phái.

Từ một hoàng tử phế vật vô năng đến đối thủ địa vị ngang hàng với hắn ở hiện tại, mỗi lần đối mặt với Tuyên Phái, trong lòng Tuyên Ly luôn có một sự tức giận ác độc không kìm chế được. Ban đầu, đối với hắn, Tuyên Phái thậm chí còn không có tư cách làm đối thủ của hắn. Nhưng bây giờ, hoàng đế lại có lòng lập cậu làm Thái tử, mà Tuyên Phái còn được phủ Cẩm Anh vương ủng hộ, trong lòng Tuyên Ly nào dễ chịu. Nếu có thể, hắn đã sớm thiên đao vạn quả Tuyên Phái rồi.

Vừa rồi thủ hạ đến báo, Tưởng Nguyễn đến chỗ Tuyên Phái rất lâu, trong lòng hắn hoài nghi, nghe nói còn cùng đi thăm hoàng đế, Mục Tích Nhu cũng có mặt, Tuyên Ly lập tức có một phỏng đoán.

Nếu nói trên thế gian này có nơi nào giấu thánh chỉ an toàn nhất, không thể nghi ngờ chính là phủ Cẩm Anh vương. Có lẽ văn võ bá quan sẽ nói, thánh chỉ được lấy ra từ phủ Cẩm Anh vương không có sức thuyết phục, bởi vì ấy là nhà của loạn thần tặc tử. Nhưng chỉ Tuyên Ly biết, hoàng đế đối với Tiêu Thiều luôn mực tin tưởng, sự tin tưởng ấy có lúc khiến hắn cảm thấy đố kỵ. Đã từng, Tuyên Ly thậm chí còn cho rằng hoàng đế và Tiêu Thiều có liên hệ máu mủ, nhưng thám tử được phái ra không điều tra được gì. Tuyên Ly biết rõ, hoàng đế đối với phủ Cẩm Anh vương, xưa nay chưa từng hoài nghi.

Cho nên, thánh chỉ kia thật sự rất có khả năng nằm ở phủ Cẩm Anh vương.

Chỉ cần nghĩ đến đây, Tuyên Ly đã thấy phiền não. Nếu biết thánh chỉ nằm ở đâu, bước kế tiếp dĩ nhiên là đi cướp lấy, nhưng phủ Cẩm Anh vương là nơi nào, đó là nơi không phải ai cũng có thể tùy tiện ra vào.

Thám tử còn nói. “Vừa nãy lúc Cẩm Anh vương phi vào Nam Uyển, đồng thời cũng mang theo ban thưởng của Thái hậu.”

Thủ hạ của Tuyên Ly tinh thông những việc này, tất nhiên sẽ không bỏ qua bất kỳ tin tức nào, đem theo ban thưởng của Thái hậu vào Nam Uyển vốn không phải chuyện lớn gì, hoặc có lẽ Tưởng Nguyễn muốn chọn vài thứ cho Tuyên Phái. Nhưng đột nhiên nhắc việc này, đả động đến suy đoán nằm sâu trong lòng Tuyên Ly, có phải. Đó là một cách thức che giấu không?

Ngay sau đó Tuyên Ly lắc đầu, sao có thể chứ, nếu thật sự cần có người đến lấy thánh chỉ, cũng không nên là một mình Tưởng Nguyễn, Tiêu Thiều thì còn có khả năng. Nào có thể qua loa đến vậy, trắng trợn đến vậy.

Thế nhưng, nếu đó là nàng cố tình nguỵ trang thì sao?

Tiêu Thiều và Tuyên Phái vốn không có trao đổi gì, nếu Tiêu Thiều tới, có lẽ thật sự chứng minh thánh chỉ ở phủ Cẩm Anh vương. Tưởng Nguyễn vì để tránh chuyện như vậy phát sinh, che giấu tung tích của thánh chỉ, dùng hiểm chiêu, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, lỡ như thế thì sao?

Ánh mắt Tuyên Ly âm trầm, lâm vào suy nghĩ của bản thân. Hắn không biết, bản thân đã bị Tưởng Nguyễn dẫn đến tử lộ. Tưởng Nguyễn biết bản tính hắn đa nghi, dựa theo tính cách của hắn mà bày ra thế cục này. Bỏ sót Tưởng Nguyễn, Tuyên Ly sẽ vì vậy mà lo lắng bất an, bắt Tưởng Nguyễn, lại sợ giỏ trúc múc nước tốn công vô ích, làm bản thân bại lộ. Tuyên Ly xoắn xuýt, suy tư hồi lâu, sau đó như hạ quyết định siết chặt quả đấm. “Đi, đưa tin cho Đan Chân, bây giờ có một cơ hội ở ngay trước mắt cô ta, bắt được Tưởng Nguyễn, đừng để bại lộ bản thân.”

Thuộc hạ lĩnh mệnh rời đi. Lúc này Tuyên Ly mới buông tay ra, đứng chắp tay, nhìn ra khung cảnh ngoài cung, từ tử nở nụ cười nhạt. Mình không thể tùy tiện động thủ thì như thế nào? Bên cạnh vẫn còn một thanh kiếm sắc, Đan Chân hận Tưởng Nguyễn tận xương, Kỳ Mạn ẩn núp nhiều năm ở kinh thành trung, tinh thông việc ẩn núp. Mượn đao giết người, dùng tay hai người kia là thích hợp nhất. Càng quan trọng hơn là, bọn chúng nhất định sẽ thành công.

Vĩnh viễn đừng bao giờ coi thường lòng ghen tỵ của nữ nhân.



Trên xe ngựa, Liên Kiều và Lộ Châu ngồi bên phải Tưởng Nguyễn, Thiên Trúc ngồi bên trái Tưởng Nguyễn. Có lẽ hôm nay Liên Kiều và Lộ Châu cũng cảm thấy không khí không giống bình thường, mặc dù Tưởng Nguyễn không nói gì, nhưng theo Tưởng Nguyễn lâu như vậy, vẫn có thể nhìn ra chút manh mối từ nét mặt của Tưởng Nguyễn. Ngay cả Thiên Trúc, hiện giờ thần sắc cũng có hơi khẩn trương, mặc dù Lộ Châu và Liên Kiều không biết có chuyện gì, nhưng cũng khẩn trương theo.

Cũng may dọc đường không xảy ra chuyện gì, xe ngựa chạy chậm, ngay khi Lộ Châu và Liên Kiều bắt đầu yên lòng, nói đùa bên trong, chợt nghe thấy bên ngoài truyền tới một loạt âm thanh huyên náo, âm thanh càng lúc càng gần, Liên Kiều cả kinh, phu xe vương người vào trong, nhìn trầm ổn, nhưng ngữ điệu mang theo mấy phần hốt hoảng. “Thiếu phu nhân, phía trước có người chết!”

Xe ngựa chợt nghiêng ngả, Lộ Châu kinh hô, vén rèm lên định nhìn tình huống bên ngoài, nhìn thấy đám đông tán ra tứ phía, tình huống rối loạn, cứ như sau lưng có thứ gì đáng sợ đuổi theo. Định thần lại, mới lấy trong số dân chúng bình thường, hình như còn xen lẫn vài người không tầm thường. Đám người đó cũng mặc y phục bình dân, nhưng trong tay cầm trường đao, gặp người là chém, không có chiêu thức gì, bắt được người lập tức chém xuống. Bên ngoài quỷ khóc sói tru, bách tính ngã đầy đất, máu từ từ tích tụ, khiến người khác nhìn thấy mà giật mình.

“Không xong rồi Thiếu phu nhân,” Lộ Châu hoảng sợ nói. “Bên ngoài có sát thủ, cầm đao tùy tiện giết người.”

Đám đông tứ tán chạy đi, tiếng dao chém vào da thịt và tiếng la thảm thiết hết sức chân thật, khiến người nghe phải run rẩy. Tưởng Nguyễn cau mày, Thiên Trúc rút bội kiếm chắn trước người Tưởng Nguyễn, lúc này, cô tuyệt đối không thể rời khỏi Tưởng Nguyễn nửa bước. Liên Kiều nói. “Phu xe, mau đi về hướng bên cạnh, chớ đi bên kia.”

Xuống xe vào lúc này tất nhiên là hành động không lý trí, không biết có bao nhiêu sát thủ ẩn trong đám đông, rất nhiều người ngay lúc không đề phòng bị một đao cứa ngang cổ. Ở trên xe sẽ tương đối an toàn, chỉ cần cách xa đám đông là được, Liên Kiều ảo não, sao hôm nay lúc ra ngoài lại không nhắc nhở thiếu phu nhân dẫn theo thị vệ chứ. Chỉ có một mình Thiên Trúc, dù Thiên Trúc võ công cao cường, cũng không chống nổi nhiều người như vậy.

Đang nghĩ, đột nhiên cảm giác được xe ngựa run lên bần bật, một dòng máu bắn lên màn xe, ngựa như bị thứ gì đó tác động, phát điên chạy về phía trước.

“Phu xe! Phu xe!” Liên Kiều vừa dùng đỡ Tưởng Nguyễn để nàng không bị va vào thành xe, vừa gắng sức kêu lên. Nhưng qua rất lâu mà không thấy phản ứng, vội vén rèm, lòng lập tức lạnh toát. Trước ngực phu xe cắm một thanh loan đao, giờ phút này nửa người nằm trên lưng ngựa, đã tắt thở bỏ mạng. Mà trên lưng ngựa có một thanh đao ngắn, ngựa bị đau, xòe móng chạy như điên, chốc lát căn bản không dừng được, đám người chạy thục mạng thỉnh thoảng đụng vào xe ngựa, xe ngựa bị đụng ngã trái ngã phải, ngựa vẫn đang liều mạng đi về trước, tựa như chỉ một giây sau sẽ giẫm đám người đang chen lấn xông tới thành bùn nát.

Thiên Trúc che chở Tưởng Nguyễn, đột nhiên xe ngựa va phải thứ gì đó, con ngựa hí dài một tiếng, toàn bộ thùng xe bị hất mạnh về phía trước, cả chiếc xe bị văng ra ngoài.

“A ——” Lộ Châu hét lên, cô ngồi phía ngoài cùng, trực tiếp bị văng khỏi xe, Tưởng Nguyễn và Thiên Trúc Liên Kiều bị ngã choáng đầu, vừa dừng, đã nghe tiếng Lộ Châu kêu, vội vàng vạch màn xe nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy Lộ Châu đã bị quăng vào đám đông, cô bị văng ra quá nhanh, trực tiếp ngã trên đất, đám đông đang hỗn loạn chạy trốn, nào rảnh rỗi nhìn dưới chân, từng người một đạp lên thân Lộ Châu. Mắt Tưởng Nguyễn đông lại, nhìn thấy một gã mặc áo vải thô lặng lẽ rút đoản đao bên hông muốn đâm lên lưng Lộ Châu---

“Lộ Châu!” Liên Kiều cũng nhìn thấy, lập tức thất thanh kêu lên. Trên lưng Lộ Châu thình lình bị đâm một đao, đau đến không nói ra lời, gã kia còn định xuống tay tiếp, Tưởng Nguyễn đã quyết định nhanh chóng sai Thiên Trúc. “Thiên Trúc mau, cứu Lộ Châu!”

“Thiếu phu nhân..” Thiên Trúc có chút do dự, cô và Lộ Châu không phải không có tình nghĩa, thời gian dài sớm chiều sống chung, đã coi Lộ Châu là bạn. Nhưng xưa nay quy tắc của Cẩm y vệ là phải dốc toàn lực bảo vệ chủ tử, nếu tới cứu Lộ Châu, Tưởng Nguyễn ở lại cùng Liên Kiều không hề biết võ công, ai sẽ bảo vệ?

“Đi nhanh!” Tưởng Nguyễn nhấn mạnh, nàng nhìn thấu Thiên Trúc do dự, lạnh giọng ra lệnh. Thiên Trúc thoáng ngừng, lệnh của chủ tử không thể cãi lại, lập tức không do dự chạy về phía Lộ Châu. Lộ Châu đang trơ mắt nhìn thanh đao đâm tới ngực mình, bất kể ra sao đều không thể thoát, đang vô cùng hoảng sợ, lại nhìn thấy Thiên Trúc dùng trường kiếm chặn đứng thanh đao đâm tới trước ngực mình, trở tay dùng kiếm đâm vào cổ họng gã kia, khiến gã vong mạng. Lộ Châu lòng vẫn còn sợ hãi nhìn Thiên Trúc, không màng đến vết thương trên lưng đang đau đớn, cắn răng nói. “Đi, đi Thiếu phu nhân..”

Lời còn chưa nói hết đã ngây ngẩn cả người, chỉ thấy trước xe ngựa xơ xác, Liên Kiều nữa quỳ trên đất, máu chảy nhìn thấy mà giật mình, không biết là của ai, nhưng nhìn tới nhìn lui, nào còn bóng dáng Tưởng Nguyễn?!

“Nguy rồi!” Thiên Trúc gằn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK