Mục lục
Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên đường tới đây, cũng không thấy hoa cỏ gì, chẳng phải bình thường Tưởng Nguyễn hay sai cung nữ tới hái hoa sao, tại sao nơi đây ngay cả một đóa hoa cũng không có, vậy cung nữ xách giỏ vừa rồi tới đây làm gì? Hay tới hái lá cây?

Hòa Di quận chúa mơ hồ cảm thấy có hơi kỳ quái, hoài nghi mình đi lầm đường. Nhưng vừa rồi chắc chắn cung nữ kia đi đường này, chỉ chần chờ giây lát, Hòa Di quận chúa đã hạ quyết định, dù sai thì sao? Nàng ta đường đường là quận chúa Đại Cẩm, trong cung trừ tẩm cung của hoàng đế, không có nơi nào nàng ta không dám tới. Chỗ này vừa không có canh phòng, cũng không phải thâm cung cấm địa, vào cũng đã vào, nếu không tìm được chỗ mình muốn, thế chẳng phải chuyến đi hôm nay biến thành công cóc rồi sao?

Trước giờ Hòa Di quận chúa tâm cao khí ngạo không chịu nhận thua, vốn chẳng coi chỗ này ra gì. Huống hồ nàng ta một lòng một dạ muốn đưa Tưởng Nguyễn vào chỗ chết, nên nào để tâm đến, người bị thù hận làm mê muội đầu óc, cho dù bình thường có khôn khéo thế nào đi nữa, cũng không thể phân rõ thiệt hơn.

Nàng ta nhấc vạt váy, ngang nhiên đi về phía nhà trúc. Nhà trúc được dựng hết sức tinh mỹ, theo từng nấc thang đi lên, lúc bước tới bậc thứ bảy, không biết chạm vào thứ gì, chợt nghe tiếng gió cắt qua, vèo một cái từ trong bay ra một lưỡi dao sắc bén. Tình huống bất ngờ, Hòa Di quận chúa lập tức hét lên một tiếng, chưa kịp phản ứng, đã nghe một giọng nói quen thuộc truyền ra từ bên trong. “Kẻ nào?”

“Bổn---“ Hai chữ quận chúa còn chưa nói xong, Hòa Di quận chúa đã cảm giác được một ánh sáng bạc sắc bén, ngay sao đó bậc thang đổ sập, nàng ta rơi thẳng xuống dưới.

“Ầm” một tiếng, bụi bay mịt mù, rơi xuống từ độ cao ấy, cũng không đến nổi mất mạng, thế nhưng Hòa Di quận chúa vốn là cành vàng lá ngọc da mềm thịt mịn, ngã như thế sắc mặt đã tái nhợt, không biết bị gãy khúc xương nào, hít một ngụm khí lạnh, đau đến mắng to.

“Cửu muội.” Giọng nói quen thuộc vang lên lần nữa, xuất hiện trước mặt Hòa Di quận chúa, nàng ta trợn to hai mắt. “Bát ca, Tứ ca.”

Tuyên Ly và Tuyên Lãng đứng trước mắt nàng ta, trên mặt hai người đều hiện rõ vẻ kinh ngạc, hiển nhiên sự xuất hiện của Hòa Di quận chúa khiến họ giật mình không thôi.

“Sao hai người lại ở đây?” Hòa Di quận chúa ăn đau, tất nhiên không dễ dàng bỏ qua, lòng cực kỳ tức giận, lại vì cơn đau ở chân, không chút suy nghĩ mà lên tiếng chỉ chích như thường này. “Các ngươi hại ta biến thành như vậy, ta phải nói với phụ hoàng. Ta phải nói cho phụ hoàng biết hai người các ngươi cấu kết thương lượng làm chuyện xấu, còn định giết người diệt khẩu!”

Cái miệng của Hòa Di quân chúa trước nay không ai ngăn được, đã quen thói ăn nói ngang ngược ụp phân lên đầu người khác, bình thường không ít lần nói vậy để uy hiếp Tuyên Hoa, thế nhưng cũng chỉ để sướng miệng thôi. Giờ chỉ vì muốn khiến Tuyên Ly và Tuyên Lãng đuối lý, tốt nhất là có thể giúp nàng ta đối phó Tưởng Nguyễn.

Đáng tiếc, lần này Hòa Di quận chúa tính sai rồi.

Tuyên Ly và Tuyên Lãng vừa nghe thấy vậy, sắc mặt thay đổi, Tuyên Lãng nói. “Cửu muội nói gì vậy?”

“Tứ ca khi dễ ta cái gì cũng không biết sao?” Xưa nay Hòa Di quận chúa không coi Tuyên Lãng ra gì, lúc này nói năng cay nghiệt. “Không ngờ Tứ ca cũng là người lòng ôm chí lớn, sao nào, giờ chọn đi theo Bát ca, cứng cánh rồi à? Hừ, chắc Tứ ca đã quên lúc ngươi cầu xin mẫu phi ta. Tứ ca, làm người không thể mất gốc đâu nhé.”

Tuyên Lãng xưa nay là người không có danh tiếng, mặc dù Hiền phi là một trong Tứ phi, thật chất chẳng có quyền uy gì trong cung cả, Tuyên Lãng bị sứ thần vạ lây, khi đó người được sủng ái nhất chính là Thục phi, Tuyên Lãng quỳ suốt bốn canh giờ trước mặt Thục phi và Hòa di quận chúa, mới cầu được Thục phi khen hắn một câu trước mặt hoàng đế.

Hòa Di quận chúa không có bản lĩnh khác, nhưng bản lĩnh chọc giận người khác lại rất giỏi. Hẳn quen thói kêu căn không biết sợ học được từ Thục phi, có điều đầu óc Hòa Di quận chúa lại không tốt được như Thục phi. Thí dụ như hiện tại, rõ ràng sắc mặt Tuyên Lãng đã thay đổi, Hòa Di quận chúa vẫn đang không ngừng lải nhải.

Hôm trước Tuyên Lãng vừa bị Tưởng Nguyễn uy hiếp, trong lòng tất nhiên lo lắng sợ hãi, bây giờ Hòa Di quận chúa lại thêm dầu vào lửa, khơi dậy những cảm xúc u tối sâu trong con người hắn. Nhìn gương mặt xinh đẹp vặn vẹo trước mắt, đột nhiên khiến Tuyên Lãng nhớ về nhiều năm trước, khi hắn vẫn còn là một thiếu niên, rõ ràng thân là hoàng tử, nhưng phải quỳ ngoài cửa cung Thục Phương, hứng chịu mặt trời chói chang, bên trong hai mẹ con kia cười nói vui vẻ ăn dưa hấu ướp lạnh, như không nghe không biết hắn mồ hôi ướt áo. Cung nữ thái giám qua lại đều thầm cười nhạo hắn, hắn biết những người đó xem thường hắn.

Trên đời luôn có loại nữ nhân lòng độc như rắn rết bò cạp, hai mẹ con trong cung Thục Phương luôn sỉ nhục hắn, nghĩ tới đây hắn đột nhiên không nhịn nổi nữa. Dù hắn đầu quân cho Tuyên Ly thì thế nào? Giang sơn nghiệp lớn này, nếu Tuyên Ly lên ngôi, hắn cũng có một mảnh đất phong. Nghiệp lớn gần ngay trước mắt, một nữ nhân nhỏ bé thì đáng gì?

Tuyên Lãng đột nhiên chắp tay với Tuyên Ly, nói. “Bát đệ, những lời chúng ta nói khi nãy, e rằng đã bị Cửu muội nghe thấy, chuyện này thật sự không ổn.”

Hòa Di quận chúa thấy phản ứng của Tuyên Lãng không giống ngày xưa, lòng đột nhiên cảm thấy kinh hoảng. Nhưng trước nay nàng ta giỏi giả vờ, tuy sợ hãi nhưng không hề thể hiện ra.

Tuyên Ly nhìn Tuyên Lãng. “Tứ huynh, ý ngươi là?”

“Sự việc trọng đại, vạn vạn không thể xảy ra chút bất trắc nào.” Tuyên Lãng thấp giọng nói. “Người chết mới có thể giữ bất mật.”

“Tuyên Lãng ngươi điên rồi!” Hòa Di quận chúa không thể tin trợn to hai mắt, nếu không phải chính tai nghe, nàng ta vạn vạn không dám tin người thốt ra câu từ đáng sợ trước mặt lại là hoàng tử vô năng người người coi rẻ trong cung. Nàng ta bất an vặn vẹo người, vết thương ở chân khiến nàng ta không đứng dậy được, không thể làm gì khác hơn ngoài việc dùng ngôn ngữ để đe dọa. “Tuyên Lãng, ngươi dám giết ta? Ngươi không sợ phụ hoàng biết được sẽ chém đầu ngươi và mẹ ngươi sao? Một hoàng tử phế vật như ngươi, dựa vào đâu mà dám —— ”

Chưa dứt câu, Hòa Di quận chúa chỉ nói tới đây, biểu cảm của Tuyên Lãng đã âm u hơn. Quay đầu thành khẩn nói với Tuyên Ly. “Bát đệ hãy suy nghĩ kỹ.”

Tất nhiên Tuyên Ly cũng nhìn ra Tuyên Lãng khác thường, không vội từ chối, trái lại cười nói. “Tứ ca nói có lý, Tứ ca, không bằng lần này để ngươi xử lý.”

Hắn cười như chứa gió xuân, tựa như đang nói chuyện phiếm, khí chất hơn người, tao nhã lịch sự, nhưng lời nói thốt ra lại lạnh như rừng sâu nước độc, khiến người khác rét run.

Tuyên Lãng ngẩn ra, không khỏi bội phục Tuyên Ly giỏi tính toán. Chuyện hôm nay, đoán chắc rằng Tuyên Ly cũng đã nổi sát tâm với Hòa Di quận chúa, nhưng vì hắn là người đề xuất, thế nên, yêu cầu này tất nhiên hắn phải làm theo. Đây là khảo nghiệm Tuyên Ly dành cho hắn, nếu chuyện không bại lộ, từ nay về sau Tuyên Ly sẽ nắm thêm một điểm yếu của hắn, nếu chuyện bại lộ, thì cũng chẳng liên quan gì tới Tuyên Ly.

Hòa Di quận chúa kinh hãi không thôi, giờ khắc này mới thật sự cảm thấy sợ, không ngừng nói. “Không. Không phải ta, ta không nghe thấy gì hết, đừng giết ta, ta không thấy gì hết..”

Tuyên Lãng híp mắt, coi như hôm nay Hòa Di quận chúa thật sự không nghe được gì, nhưng nàng ta đã nhìn thấy mặt tối của mình, cũng biết mình muốn giết người diệt khẩu, để nàng ta sống ngày sau sẽ nhiều thêm một mối họa. Hơn nữa. Tuyên Lãng nhìn Hòa Di quận chúa bò lổm ngổm dưới chân mình, trong lòng chẳng biết vì sao đột nhiên dâng lên khoái cảm. Tựa như rất hưởng thụ cảm giác này, một ý tưởng đen tối xuất hiện, muốn khiến cơ thể xinh đẹp đó chằn chịt vết thương, biểu cảm vặn vẹo vĩnh viễn ngừng lại ở giây phút ấy, tựa như làm vậy, thì những tôn nghiêm hắn từng đánh mất sẽ trở về.

Hẳn nở một nụ cười quỷ dị. “Được, Bát đệ, giao cho ta xử lý.”

“Không ——” Hòa Di quận chúa hét thảm, hốt hoảng muốn kêu cứu, thế nhưng hoang viên không còn bất kỳ ai khác, cho dù có thị vệ, sợ rằng cũng sẽ không tới cứu nàng ta. Đôi tay mảnh khảnh quơ quào trong không trung, rồi tựa như bị kẻ khác rút hết sức lực, từ từ rũ xuống. Một dòng máu tươi xui theo mũi kiếm bắn ra tung tóe.

Tuyên Lãng chậm rãi rút kiếm ra, trong đôi mắt hèn yếu trước nay đột nhiên lóe lên một ánh sáng hưng phấn chưa từng có, nhìn rất kỳ lạ. Tựa như chuột thấy được mòi ngon, vô cớ khiến người khác ghê tởm. Nếu có ai thấy cảnh này, nhất định sẽ rất kinh ngạc, bởi vì biểu cảm của Tuyên Lãng lúc này, tựa như bị ác ma chiếm xác. Mà Tuyên Ly hơi lui về phía sau một bước, như sợ máu văng đến làm bẩn xiêm y, tuy nhiên nét mặt chẳng hề biến đổi.

Máu chảy dần nhiều hơn, thấm ướt ống tay áo Hòa Di quận chúa, ‘tội chứng’ giấu trong tay áo dần bị máu nhuộm đỏ, chữ viết tan ra hết, hẳn đến cuối cùng, ngay cả con dấu cũng không còn nhìn rõ. Hòa Di quận chúa trợn to hai mắt, nét mặt khó tin, có lẽ không ngờ tới tên hoàng tử vô năng mình luôn khinh thường cuối cùng lại muốn mạng mình. Hoặc giả không hề ngờ được, khu vườn tuyệt đẹp này, sẽ trở thành nơi mình táng thân.

Thứ cuối cùng nàng ta nhìn thấy, là vạt áo sạch sẽ của hai kẻ đứng trước mặt, so sánh với thân thể toàn là máu của nàng ta, tạo thành đối lập rõ rệt.

Câu cuối cùng nàng ta nghe được, là Tuyên Ly lạnh nhạt hỏi. “Sao nó tới đây được?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK