Cuộc sống lo sợ bất an kéo dài tới lúc yết bảng, ngoài dự đoán của mọi người, tên của Tưởng Siêu nằm thứ bốn trăm năm mươi tám, ngay cả Cống nguyên* cũng không đạt được. Tưởng Quyền tức giận nhốt mình trong thư phòng không cho ai bước vào, mấy hôm trước ông ta dẫn Tưởng Siêu đi khắp nơi bây giờ đã thành một trò cười lớn. Tưởng Tố Tố vô cùng thất vọng, Hạ Nghiên muốn đi khuyên Tưởng Quyền, lần đầu tiên Tưởng Quyền nổi giận với bà ta, Lâm Lang đứng bên cạnh im lặng không dám lên tiếng.
Tưởng Siêu biết được tin thi rớt, không nói không rằng đi ra khỏi phủ, suốt mấy ngày đều ở quán rượu uống say bí tỉ, ngày nào cũng không về nhà, vô cùng chán chường.
Lúc Lộ Châu nói chuyện này cho Tưởng Nguyễn nghe thì giọng điệu vô cùng hả dạ. “Thì ra nhị thiếu gia cũng chỉ có cái miệng hay nói là giỏi, thật ra cũng chẳng có bản lĩnh gì. Nghe nói ngày nào cũng uống rượu, hôm nay lão gia sai người đi trói hắn về, muốn dùng gia pháp với hắn.”
Tưởng Nguyễn uống một hớp trà. “Hắn tâm cao khí ngạo, lại coi sĩ diện quan trọng hơn tính mạng. Tất nhiên không chấp nhận nỗi thất bại.”
“Nô tỳ thấy nhị thiếu gia còn không bằng tiểu thư. Tiểu thư còn thông minh hơn nhị thiếu gia nhiều.” Lộ Châu bĩu môi.
Tưởng Nguyễn im lặng, mấy ngày trước nàng sai Lộ Châu ra phố truyền tin quan chủ khảo nhận hối lộ. Kiếp trước, chuyện Triệu đại nhân nhận hối lộ mấy năm sau mới bị lộ, hiện giờ nàng nói ra sớm hơn, Hoàng đế ắt sẽ đổi quan chủ khảo, người sau nhất định là một vị quan công chính liêm minh. Tài học của Tưởng Siêu mặc dù không tệ, nhưng quá khéo đưa đẩy, đối với phái thanh liêm mà nói, họ đều chán ghét lối văn chương đó, cho dù không thi rớt cũng sẽ không có thứ tự tốt.
Ngược lại, Liễu Mẫn tính tình thẳng thắng, nhất định rất hợp khẩu vị của quan chủ khảo. Mà hoàng đế đích thân chấm thi, có những phong thư của nàng, vô thức đã thay đổi quan điểm của Liễu Mẫn, cũng nhất định có thể lấy được thiện cảm của Hoàng đế.
Liễu Mẫn ơi Liễu Mẫn, Tưởng Nguyễn khẽ mỉm cười, ngươi đừng khiến ta thất vọng.
Quả nhiên, ba ngày sau, thành tích kỳ thi đình đã có, Hoàng thượng phong Liễu Mẫn là trạng nguyên, Mạc Thông bảng nhãn, Vương Tử Lăng là thám hoa lang.
Ba người đứng đầu cưỡi ngựa dạo phố, cả ba đều mới được phong quan, tướng mạo lại anh tuấn, các thiếu nữ rối rít đi ra ngắm nhìn. Khiến mọi người chú ý nhất không ai khác ngoài trạng nguyên, nam nhân trẻ tuổi mặt mũi anh tuấn, quan phục đỏ thẫm làm nổi bật vẻ dịu dàng cộng thêm khí chất sạch sẽ cứng cõi từ trong xương, khiến biết bao thiếu nữ rung động. Bạch mã đi qua, các cô gái gan dạ đều dũng cảm ném đóa hoa lụa lên.
Trong lòng Liễu Mẫn vẫn còn hoài nghi, hắn vẫn nhớ đề thi hoàng thượng đưa ra. “Người xưa nói vua một nước lấy lễ trị quốc, nước thịnh, sau khi vua qua đời, nước suy. Cho là lấy lễ trị quốc mới là đúng lý. Đột nhiên, có người lại viết. Lễ tuy tốt, nhưng khó quản thúc người dân, chỉ có pháp nước, thiên hạ mới có thể làm theo, khi đó mới là thái bình thịnh thế. Các vị nghĩ thế nào?”
Ngay khi thấy được đề thi, hắn lập tức cảm thấy kinh hãi, đề thi này giống y như đúc bức thư người thần bí kia gửi cho hắn. Lúc ấy lòng hắn loạn như ma, trước đó hắn cho là phải lấy lễ trị quý, đối phương lại nói rằng phải kết hợp cả hai. Có đạo lý có chứng cứ làm người khác tin phục, hôm nay đề thi lại giống y như đúc, hắn cố ổn định tâm lý, thẳng thắn nói ra ý kiến của mình như lúc thảo luận cùng người thần bí kia. Lễ cùng pháp, đều quan trọng như nhau. Lấy lễ trị quốc, nước bền dân yên, lấy pháp trị quốc, dân giàu nước mạnh…
Lúc đầu hắn còn thấy hơi bất an, về sau càng nói càng trôi chảy, càng nói càng sục sôi. Tất cả sự do dự lúc trước đều biến mất sạch sẽ, lần đầu tiên, hắn tự tin nói ra hoài bão của bản thân mình.
Đợi sau khi nói xong, mới nhẹ nhàng cúi chào người ngồi trên ngôi cửu ngũ chí tôn kia. “Học trò ngu muội.”
Bốn phía yên tĩnh hồi lâu, mới nghe thấy vị ngồi trên cười lên ha hả, vỗ tay nói. “Tốt, nói hay lắm! Đại Cẩm triều có lớp trẻ các ngươi, trẫm vui vẻ và yên tâm vô cùng!”
Ngây dại được bổ nhiệm làm quan Trạng nguyên, trong lòng Liễu Mẫn vẫn thấy khó tin, Mạc Thông bước tới nói chúc mừng. “Quan điểm của Liễu huynh thật mới mẻ và độc đáo, so với lý tưởng ngày xưa của huynh thật sự quá khác biệt.”
Hắn khách khí đáp lễ, trong lòng càng do dự hơn. Nếu không phải biết hoàng thượng không có đam mê đó, hắn còn tưởng rằng người thần bí kia chính là hoàng thượng. Mà dù thế nào cũng không thể có chuyện đó được, vậy rốt cuộc người giúp hắn là ai, mấy ngày trước đó người ấy đã biết được đề thi, tại sao người ấy lại phải giúp hắn?
Lòng Liễu Mẫn rối như tơ vò, cả đời hắn quang minh lỗi lạc, chưa bao giờ dùng thủ đoạn mờ ám để dành lấy thắng lợi. Nhưng hắn thật sự không muốn nói ra chuyện này. Một khi mọi chuyện bại lộ, người âm thầm giúp hắn sẽ bị liên lụy, và tất cả những gì hắn có hiện tại cũng sẽ hóa hư không hết. Hắn còn nhớ rõ bức tranh người kia đưa tới, chỉ khi đứng ở chỗ cao, quyền lực mới càng lớn.
Quan trạng trẻ tuổi cưỡi ngựa dạo phố, lại không thấy trong đám người đang chen lấn có một người vẻ mặt âm u đứng đó, oán độc nhìn hắn. Cả người Tưởng Siêu đều là mùi rượu, nhìn vị quan trạng nguyên cao cao tại thượng. Hiện tại địa vị của hắn đã cao hơn trước kia, đôi mắt kiêu ngạo đó giờ cũng không tha cho bất kì ai. Tưởng Siêu siết chặt nắm đấm, tại sao?
Hắn xoay người, biến mất khỏi đám đông.
Ngày hôm nay, trong kinh thành Đại Cẩm triều, muôn người đổ xô ra đường, cũng chỉ vì muốn nhìn thấy phong thái của quan trạng nguyên trẻ tuổi. Lại có một người lẻn vào Quốc Tử Giám lục lọi.
Phòng của Liễu Mẫn vẫn chưa được dọn dẹp, vẫn là dáng vẻ ngày thường. Tiêu Thiều mặc cẩm y đen tuyền, đứng yên trước bàn đọc sách của Liễu Mẫn. Đưa tay cầm lấy một phong thư trên bàn.
Trên đó chỉ có năm chữ. “Đa tạ. Ngươi là ai?”
Tiêu Thiều nhíu mày, Mạc Thông nói Liễu Mẫn hiện tại so với trước kia giống như hai người, quan điểm bày tỏ ngày thi đình hoàn toàn bất đồng với trước kia. Quan điểm của một người không dễ thay đổi, tính tình của Liễu Mẫn không hề thích hợp để làm quan, hiện tại lại được bổ nhiệm làm quan trạng nguyên, thật sự có chút kỳ lạ.
Ví dụ như phong thư trên tay, Liễu Mẫn chỉ có một người mẹ bị bệnh nằm liệt giường, ở Quốc Tử Giám cũng không có bằng hữu quen thuộc gì. Cái câu ‘ngươi là ai’ có ý nghĩa rất sâu xa.
Tiêu Thiều kéo ngăn kéo trước bàn học ra, trong ngăn kéo chỉ có một chồng sách, hắn rút quyển sách cuối cùng ra, phong thư được kẹp trong sách rơi xuống.
Hắn đọc từng chữ trên đó.
Nhìn qua tựa như chỉ là ý kiến thảo luận học thuật bình thường, chữ viết sắc bén nội liễm, lại không tỏ vẻ ta đây, vừa nhìn qua, thật sự vô cùng giống với nét chữ của Bát hoàng tử Tuyên Ly.
Thế nhưng người này chắc chắn không phải là Tuyên Ly.
Ánh mắt Tiêu Thiều dừng ở phong thư nằm cuối cùng, phía trên viết. “Người xưa nói vua một nước lấy lễ trị quốc, nước thịnh, sau khi vua qua đời, nước suy. Cho là lấy lễ trị quốc mới là ðúng lý. Đột nhiên, có người lại viết. “Lễ tuy tốt, nhưng khó quản thúc người dân, chỉ có pháp nước, thiên hạ mới có thể làm theo, khi đó mới là thái bình thịnh thế.
Hắn hơi ngẩn ra, trong đôi mắt sáng lạnh lẽo bỗng thoáng qua ánh sáng nghiêm túc.
Đây là đề thi của cuộc thi đình, mà nhìn phong thư này, vào trước ngày thi đình đã có người gửi nó cho Liễu Mẫn. Rốt cuộc người này là ai, có lẽ phải là người bên cạnh hoàng thượng, chẳng lẽ là người trong cung?
Nhưng Liễu Mẫn chỉ là một kẻ áo vải, giúp hắn sẽ có lợi ích gì. Có lẽ kẻ kia có liên quan đến chuyện Triệu đại nhân ăn hối lộ bị bại lộ. Tiêu Thiều cất thư vào áo, nói. “Cẩm Nhất, Cẩm Nhị.”
“Chủ tử.” Trong phòng lập tức xuất hiện hai người mặc y phục màu đen.
“Điều một Cẩm y vệ tới giám sát Quốc Tử Giám, theo dõi người đưa thư.” Tiêu Thiều nói. “Hai người các ngươi theo dõi Liễu Mẫn.”
“Rõ.”
Tiêu Thiều gật đầu, gò má đẹp tuyệt trần hơi nghiêng về một phía, đúng lúc thấy được một bức tranh treo trước bàn đọc sách của Liễu Mẫn, ánh trăng chiếu sáng khắp núi đồi, con đom đóm nhỏ bé giữa rừng.
Hắn nhìn một cái, rồi xoay người bước ra ngoài.
Phong thái của trạng nguyên làm cho tất cả thiếu nữ đợi gả ở Đại Cẩm triều đều rung động. Tối hôm đó, Tưởng Nguyễn không đọc sách như mọi ngày, Liên Kiều và Bạch Chỉ nhìn nhau một cái, Liên Kiều nói. “Hôm nay nô tỳ nghe rất nhiều hạ nhân trong phủ nói, tướng mạo của quan trạng nguyên rất được, lộ phong độ dịu dàng, rất anh tuấn.”
Bạch Chỉ trừng mắt với Liên Kiều. “Ở trước mặt tiểu thư mà ngươi nói linh tinh cái gì đó, không biết xấu hổ, chẳng lẽ là tư xuân rồi à?”
“Cái đầu ngươi ấy, có tin ta xé rách miệng ngươi không hả.” Liên Kiều đỏ mặt, cười mắng. “Tại vì ta vui quá thôi! Trạng nguyên càng vui vẻ, thì bên kia lại càng âm u như đưa đám, chỉ nghĩ vậy thôi là ta đã vui tới mức muốn nhảy múa ăn mừng rồi.”
“Mấy câu này không thể tùy tiện nói được.” Bạch Chỉ nhìn ra ngoài cửa. “Đừng quên còn có mấy kẻ kia, tai vách mạch rừng.” Nàng đang nói đám người Thư Hương.
Tưởng Nguyễn khẽ mỉm cười. “Hôm nay chắc nhị ca rất khó chịu, e rằng đã tới tửu lâu uống rượu nữa rồi. Hôm qua phía thành Đông mới mở một thanh lâu rất lớn tên là Bách Hoa lầu, hôm nay đúng lúc là ngày cô nương Mẫu Đơn khai bao, nhị ca thất bại ở việc học, chắc hẳn muốn đoạt liễu làm vui. Nhưng giá của cô nương Mẫu Đơn không rẻ, nhị ca tiền muôn bạc biển (chi nhiều tiền), có điều không biết Tưởng phủ có đủ số bạc đó hay không, để nhị ca ra tiền mua mỹ nhân.”
Liên Kiều và Bạch Chỉ nhìn nhau, cả hai đều thấy được sự kinh hãi trong mắt đối phương. Tưởng Nguyễn là một tiểu thư nhà quan thùy mị dịu dàng, vậy mà khi nói tới chuyện thanh lâu lại bình tĩnh như vậy, thật sự khiến người ta ngạc nhiên sợ hãi.
Vừa dứt lời, Lộ Châu đẩy cửa đi vào. Thấy Tưởng Nguyễn nhìn về phía mình, liền bước lên nữa quỳ bên cạnh Tưởng Nguyễn, thấp giọng nói. “Tiểu thư, đã làm xong rồi. Nô tỳ sai Đại Ngưu theo nhị thiếu gia tới quán rượu, lại cố ý nói chuyện cô nương Mẫu Đơn thích tài tử ra. Chắc chắn sẽ không có sai sót gì đâu.”
Tưởng Nguyễn khẽ mỉm cười, Bách Hoa lầu này chính là chốn tiêu tiền, bao nhiêu con cháu quan lại đều chi tiền cho nó. Cô nương Mẫu Đơn này chính là đầu bài của Bách Hoa lầu. Trước giờ bán nghệ không bán thân, sắc nghệ song tuyệt, hôm nay là ngày nàng khai bao, biết bao người đều mong chờ trở thành khách quý của nàng.
Phải nói đến việc cô nương Mẫu Đơn này có một đam mê, nàng thích nhất là tài tử. Nếu là người có tài, được nàng coi trọng, tất nhiên sẽ diễm phúc không cạn. Hôm nay Tưởng Siêu thi rớt, lại thấy quan trạng nguyên dạo phố trên đường, e rằng trong lòng đã bực tới nát bấy. Có lẽ trở thành khách quý của cô nương Mẫu Đơn, mới khiến hắn cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Có điều, tuy rằng Mẫu Đơn thích tài tử, nhưng nói cho cùng đó cũng là một cuộc mua bán người. Nói là một đêm nghìn vàng cũng không quá đáng, huống chi lại còn là đêm đầu. Bao nhiêu thiếu gia danh giá muốn cướp vào tay, Tưởng Siêu làm sao có thể độc quyền?
Kiếp trước, ngày cô nương Mẫu Đơn này khai bao, người trong kinh đều đồn đãi đêm đầu của nàng được con trai lớn của quyền thần Lý Đống, Lý Dương mua vào tay. Lý Dương dùng mười rương lớn đựng năm ngàn lượng hoàng kim mua đêm đầu của cô nương Mẫu Đơn, sau này Mẫu Đơn cũng nhờ vậy mà vang danh khắp kinh thành, trở thành danh ký đắt giá nhất. Kiếp này không biết Tưởng Siêu có chừng đó bạc để tranh giành với Lý Dương hay không.
Lý Đống, bên mép Tưởng Nguyễn xuất hiện nụ cười lạnh lẽo, kiếp trước để Phái nhi chết dưới người hắn, cảnh tượng đó cả đời nàng không thể nào quên. Sự xuất hiện của Lý Dương, chỉ là mở đầu. Tiếng chuông tử vong vừa mới gõ, sự báo thù của nàng, rốt cuộc cũng đã tới.