Mục lục
Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Thiều nhíu mày, có lẽ cảm thấy lời nói của Tuyên Ly quá mức cuồng vọng. Giờ đây thê tử của Tuyên Ly không phải Tưởng Nguyễn, sự đấu tranh giữa nam nhân không phải chỉ cần huênh hoang là được, mà phải dựa vào bản lĩnh thật sự.

“Ta không biết nhân tình ấm lạnh, nên cũng tin. Tự nguyện thay Tưởng Tố Tố vào cung làm phi.” Tưởng Nguyễn thoáng dừng, trước mắt như hiện ra từng khuôn mặt từ ái hoặc cảm kích những kẻ kia cố tình thể hiện trước khi nàng vào cung, mỗi một câu nói đều khiến người khác buồn nôn. Nếu nàng biết mình sẽ bị một đám sói ăn thịt người không nhả xương ấy hại chết, thì dù có chết, nàng cũng phải kéo cả phủ thượng thư xuống làm đệm lưng để chúng phải trả giá cho tội nghiệt mình đã gây ra.

“Cuộc sống trong cung, là khoảng thời gian đen tối nhất trong cuộc đời ta. Bị quý phi dè bĩu, bị cung nữ ức hiếp, người người đều biết ta không được thánh sủng, có lúc thậm chí còn bị sủng phi của bệ hạ coi thành vũ cơ, dù có phẩm cấp, cũng chẳng được kẻ khác nể sợ. Ta không có gia tộc chống lưng, phủ thượng thư vì muốn bày tỏ sự trung thành mà không nhúng tay vào chuyện hậu cung, chưa từng cho ta bất kỳ một sự bảo hộ nào. Thậm chí chúng còn hy vọng ta chết quách đi, như vậy có lẽ sẽ khiến hoàng đế áy náy.” Không biết nghĩ tới điều gì, nàng cười khẽ. “Sau đó, hoàng đế đưa Phái nhi cho ta, nuôi cậu bé dưới danh nghĩa của ta. Phái nhi cũng là một hoàng tử không được yêu thương, chúng ta đều là kẻ bị bỏ mặc, ta rất cảm kích, nghĩ hẳn cậu bé được trời cao ban cho ta, biết một mình ta sẽ không chịu đựng nổi, nên mới cho cậu bé đến bên cạnh ta.”

Mắt Tiêu Thiều khẽ động, đột nhiên hiểu vì sao Tuyên Phái lại quyến luyến Tưởng Nguyễn đến vậy, đúng như lời Quan Lương Hàn nói trong lúc vô tình, Phái nhi đối với Tưởng Nguyễn tựa như chim non không muốn xa rời mẹ, vì là mẹ con kiếp trước, nên kiếp này mới như vậy, thế nhưng nếu nói vậy, chẳng lẽ Phái nhi cũng có trí nhớ kiếp trước. Đến tận giây phút này, Tiêu Thiều nghe được quá khứ bi thảm của Tưởng Nguyễn, hắn không thể lý giải được những thứ Tưởng Nguyễn gặp phải. Càng không thể tưởng tượng được rằng cô gái mạnh mẽ kiên cường trước mặt, đã từng trải qua những phút giây tuyệt vọng nhường ấy.

“Tuyên Ly muốn hoàn thành nghiệp lớn, hắn hy vọng ta ở trong cung làm một con cờ ngoan ngoãn, có một số chuyện hắn không thể làm, có thể mượn tay ta hoàn thành. Sau đó hắn quả nhiên làm được, ngày ấy, bọn chúng giết hoàng đế, rồi đổ hết mọi tội danh lên đầu ta. Nói ta hạ độc bệ hạ, nói ta là họa nước yêu nữ.” Tay nàng dần đổ mồ hôi, người lại phát lạnh. “Bọn chúng đẩy ta từ bậc thang cao xuống, phụ thân ta đích thân dẫn người tới bắt ta, lão không hề bảo vệ ta như lời lão nói. Cái lão muốn là một cục đá lót đường, chờ đường bày xong, thì đá cũng không còn tác dụng.”

“A Nguyễn...” Tiêu Thiều không nhịn được ôm chặt lấy nàng, khiếp sợ đau lòng vì từng lời nói, thế nhưng hắn không thể làm gì hết, chỉ có thể dịu dàng an ủi, chỉ chính hắn biết, sự an ủi hiện tại đối với Tưởng Nguyễn mà nói, không có một chút tác dụng nào cả.

“Tiêu Thiều, huynh cho rằng mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây ư?” Tưởng Nguyễn lắc đầu cười nói. “Địa ngục a tì chỉ mới bắt đầu mà thôi. Ta bị nhốt vào thiên lao, trong phòng giam tử tù, có người cứu ta ra. Lúc ta cho rằng mình đã thoát nạn, thì mới chỉ là khởi đầu của hành hạ. Tưởng Tố Tố nói cho ta biết, hơn một trăm mạng người của phủ Tướng quân, sau khi Tuyên Ly leo lên đế vị toàn bộ đều bị bêu danh phản tặc xử trảm thị chúng, ả nói với ta, đại ca là bị kẻ khác hại chết, mẹ ta cũng thế. Đầu sỏ chính là tỷ muội người thân. Ả nói bản thân từ lâu đã không vui vì ta chiếm cái danh đích nữ, cũng vào ngày đó, ả chọc mù mắt ta, khoét mũi, rút lưỡi, chặt đứt tứ chi, biến ta thành nhân trệ. Tiêu Thiều, huynh là chủ tử Cẩm y vệ nhiều năm, biết nhân trệ là gì mà đúng không, ta tựa như một con quái vật, chỉ liếc mắt nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy buồn nôn.”

“A Nguyễn!” Tiêu Thiều quát lên, hít một hơi thật sâu, hắn vẫn luôn biết rằng người có nội tâm cứng rắn hẳn vì từng trải qua sự hành hạ cực độ, sự mạnh mẽ của Tưởng Nguyễn khác với người thường, hiển nhiên đã gặp phải những đau khổ người thường chưa từng nếm trải. Nhưng mọi sự suy đoán đều không chống nỗi trước lời kể của Tưởng Nguyễn, giờ khắc này, hắn như cùng cảm thụ, sâu sắc cảm nhận được sự đau khổ và tuyệt vọng của Tưởng Nguyễn. Hắn đã rõ tại sao Tưởng Nguyễn lại hận người Hạ gia và Tưởng Quyền như vậy, nếu đổi lại là hắn, hận thù sẽ chẳng kém hơn Tưởng Nguyễn. Một Tiêu Thiều luôn lạnh lùng không bị ngoại vật ảnh hưởng, chợt cảm thấy khủng hoảng. Nếu lúc ấy đánh mất Tưởng Nguyễn, thì sẽ thế nào?

Tưởng Nguyễn không nhúc nhích, mặc hắn ôm chặt lấy mình, từ từ nói. “.. Sau đó, ả sai ngươi giao ta cho Lý Đống, ở phủ Tể tướng, trước mặt ta, để ta chính mắt nhìn thấy Phái nhi bị Lý Đống..” Nàng không nói ra lời, giọng nói nghẹn ngào. “Cái gì ta cũng có thể chịu được, bất kỳ thứ gì rơi lên người ta ta đều nhận, nhưng ngay cả một đứa bé bọn chúng cũng không tha, đời này, ta vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho bọn chúng! Đau đớn bọn chúng ban cho ta vĩnh viễn khắc ghi, đời này, ta vì báo thù mà đến!” Nàng nhìn Tiêu Thiều, chậm rãi nói. “Tuyên Đức năm thứ mười tám, Tưởng Tố Tố trở thành hoàng hậu, Tưởng Quyền thăng quan nhất phẩm, Hạ gia gà chó thăng thiên, còn ta, chết.”

“Ta chết dưới loạn côn của bọn gia đinh ở phủ Tể tướng, mở mắt phát hiện mình trở về thời điểm ở điền trang. Ta rất vui mừng, đây là cơ hội trời cao cho ta, ta cố gắng leo lên, gặp Vương ngự sử, cứu được đại ca, dẫn dắt phủ Tướng quân tránh tai ương. Ta làm mọi thứ, cũng chỉ vì không để những chuyện kiếp trước xảy ra, ta làm mọi thứ, cũng chỉ vì trở lại đòi một khoản nợ máu.” Nàng nhìn Tiêu Thiều, mắt dần ứa lệ. “Ta là một người chết, Tiêu Thiều, huynh đã rõ chưa?”

Lời này khiến người nghe hãi hùng khiếp vía, nhưng Tiêu Thiều lại chỉ nhìn nàng, bỗng nhiên lần nữa kéo nàng vào ngực, hắn ôm nàng thật chặt, nàng yếu ớt tựa như một con thú mới sinh, mong manh dễ vỡ. Hắn cắn răng, cố sức chịu đựng, cắn chặt răng, hốc mắt đỏ lên. Giọng vẫn bình thản, vẫn dùng dáng điệu đáng tin không cho phép nghi ngờ thường ngày nói. “Ta biết, nhưng ta không quan tâm.”

“Nàng là thê tử của ta, nàng là người Tiêu gia. Ta sẽ không vì vậy mà ghét nàng, cũng sẽ không cảm thấy nàng là dị loại. Ta chỉ hối hận, hối hận kiếp trước vì tại sao không sớm gặp được nàng,” hắn hít sâu một hơi, mới tiếp tục nói. “Ta hối hận đời trước đã bỏ lỡ, để nàng chịu nhiều khổ cực như vậy.”

Tưởng Nguyễn ngẩn ngơ, từ từ đưa tay ôm lấy eo hắn, nửa cười nửa thở than nói. “Đồ ngốc, những việc ấy có liên quan gì với huynh đâu chứ.”

Chủ tử Cẩm Y vệ máu lạnh vô tình bị nói là đồ ngốc lại không hề không vui, hiện tại Tiêu Thiều chỉ muốn vĩnh viễn bảo vệ người trước mặt. Chỉ cần nghĩ đến ở một kiếp hắn không biết, hắn mất đi người trước mặt này, đã đau lòng đến không thở nổi. Quá khứ được Tưởng Nguyễn kể lại bằng giọng điệu hời hợt, đối với hắn lại tựa như lăng trì. Hắn chưa từng biết thì ra thê tử của mình lại có nhiều bí mật như vậy, đời này nàng sống vì thù hận, những năm tháng sống với bí mật không ai biết, có bao nhiêu cô đơn lạnh lẽo. Hắn không dám nghĩ.

Tưởng Nguyễn từ từ buông tay ra, ngước đầu nhìn hắn, thanh niên hơi cúi người, đôi con ngươi đen nhánh vẫn ôn hòa như thế, chỉ cần nhìn vào đã khiến người đối diện yên tâm. Trong mắt không hề có chút né tránh và ghê tởm nào, hắn chân thành như vậy, Tưởng Nguyễn đột nhiên đưa tay che mắt hắn, lông mi thật dài cọ vào lòng bàn tay Tưởng Nguyễn, hơi nhột, Tưởng Nguyễn nhắm mắt hôn tới.

“Thật may, đời này huynh không bỏ lỡ, ta cũng không.”

Lâm quản gia ở bên ngoài đứng ngồi không yên, muốn xem thử rốt cuộc tình huống bên trong thế nào rồi, dè dặt đứng trước cửa thư phòng, cầm kim nhọn khoét một lỗ nhìn vào, lập tức ngây ngẩn, chợt nhảy ra thật xa, trực tiếp nhảy vào sân.

Cẩm Tứ tò mò nhìn ông. “Lão Lâm, Thiếu chủ và Thiếu phu nhân cãi nhau à? Ông tránh cái gì?”

Lâm quản gia như không nghe thấy, chỉ cau mày suy tư, nói kiểu gì mà hôn luôn rồi? Thiếu chủ là người nghiêm túc, nghĩ sao cũng không thể đến mức này. Cơ mà tại sao Thiếu phu nhân lại phải che mắt thiếu chủ, chẳng lẽ. Mắt lão Lâm sáng lên, quyển sách ông sai người giấu dưới đệm trong phòng ngủ bị Thiếu phu nhân xem rồi? Thiếu phu nhân quả đúng là nữ trung hào kiệt, giỏi về học tập áp dụng đời sống, bịt mắt cũng là một loại tình thú, thế nhưng làm ngay trong thư phòng thì có phải quá đỗi lớn gan rồi không. Nhưng mà cũng tốt, nếu sớm chút sinh ra tiểu chủ tử tương lai, thì không thể tốt hơn nữa. Không thể để người khác phát hiện được.

Sắc mặt Lâm quản gia thay đổi, nghiêm mặt nói với Cẩm Tứ. “Thiếu phu nhân và Thiếu chủ ở trong thư phòng thảo luận chuyện rất quan trọng, các ngươi đừng quấy rầy họ. Nếu hoàng. Những thị vệ kia lại tới quấy rối, đánh đuổi hết ra ngoài cho ta, không phải ai cũng có thể giương oai ở vương phủ.” Dứt lời liền đi về phía phòng bếp. “Ta phải bảo đầu bếp làm chút đồ bồi bổ cơ thể mới được, hôm nay Thiếu phu nhân đã cực khổ rồi.”

Cẩm Tứ nhún vai, Cẩm Tam từ phía sau nhô ra, sờ đầu nói. “Sao ta cứ có cảm giác, lão Lâm mới là người lệch lạc nhỉ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK