Những cơn mưa nhỏ tưởng như không đáng kể, nhưng lại rơi ngày đêm không ngừng, trong kinh thành bắt đầu xuất hiện nhiều xác chết động vật, nhà cửa lại càng không cần nói. Không chỉ ở kinh thành, toàn bộ Đại Cẩm triều đều chìm trong lũ lụt và bóng tối. Trước đó mấy hôm con đập bảo vệ thành bị vỡ, nước xối xả tràn ra, bách tính ở gần nơi đó chết đuối rất nhiều. Quan phủ cứu tế như châu chấu đá xe, trị thủy trở thành việc cấp bách nhất. Triều đình vét quốc khố để cứu trợ thiên tai, đó thật sự là một số tiền lớn, có điều qua tầng tầng lớp lớp, mỗi lần qua tay quan viên thì lại rớt một lớp, đến khi tới tay nạn dân đã chẳng còn được bao nhiêu.
Vì thế mà nạn dân ngày càng nhiều hơn, rất nhiều người nhà cửa bị nước cuốn trôi, trở thành lưu dân. Sau đó lưu dân đều kéo nhau lên đường tới kinh thành, thứ nhất vì địa thế kinh thành cao, so ra thì khá hơn nơi khác một chút, thứ hai vì dưới chân thiên tử, họ đều nghĩ rằng có thể ăn được miếng cơm nóng từ quan phủ.
Nước mưa càng ngày càng nhiều, lưu dân không ngừng tăng lên, quan phủ không trả nổi số bạc khổng lồ để mua lương thực, từ ba ngày trước đã bắt đầu ngừng cung cấp thức ăn. Vì vậy những lưu dân bị đói bắt đầu cướp những nhà phú quý, những nhà đó tất nhiên có thị vệ, mâu thuẫn giữa lưu dân và những quý nhân trong kinh ngày càng sâu. Trước đó vài ngày chỉ là những vụ cướp đơn độc, mấy ngày nay đã bắt đầu có người kết bè kết phái để cướp. Cửa lớn các phủ đều đóng chặt, không dám bước chân ra ngoài nửa bước, trong lúc nhất thời lòng người vô cùng bàng hoàng, chỉ mong trận hồng thủy này sớm qua.
Lương thực trong Tưởng phủ chỉ đủ cho một thời gian ngắn nữa thôi, hiện tại mọi người vẫn chưa ý thức được nguy cơ. Nếu nói có gì lạ, thì chỉ có chuyện Lý An nhị thiếu gia phủ Tể tướng thường lui tới Tưởng phủ, không hề làm gì, chỉ trò chuyện với Tưởng Quyền, thái độ rất khách khí, Tưởng Quyền không rõ Lý Đống đang nghĩ gì, nhưng thấy dáng vẻ không muốn gây hấn của Lý An, nên âm thầm thể hiện ý muốn giao hảo.
Liên Kiều cầm một giỏ hoa đi tới, khinh bỉ nói. “Hôm nay Lý nhị thiếu gia lại tới rồi, ai không biết còn tưởng rằng Tưởng phủ mới là nhà hắn.
Tưởng Nguyễn đang ở trên giường đọc sách, nghe vậy khẽ nhíu mi, Lý gia không thể nào giảng hòa với Tưởng phủ, Lý Dương đã thành một tên phế nhân, Lý Đống và Lý An đều không phải người rộng lượng. Biểu hiện của Lý An hôm nay, chỉ có thể tính rằng không xem Tưởng Quyền và Tưởng Tố Tố là kẻ thù thôi.
Bạch Chỉ nhíu mày. “Sáng hôm nay lúc đi ngang qua viện bên kia, nô tỳ lại gặp Ngũ di nương, nàng ấy nói lão gia muốn đưa thiếp canh (ghi ngày giờ năm tháng sinh) của tiểu thư qua đó, hy vọng có thể kết giao với Lý gia, Lý nhị thiếu gia không đồng ý, nhưng không từ chối thẳng. Tiểu thư, chuyện này làm sao mới tốt đây?”
“Không cần lo lắng.” Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Tâm tư Lý An thâm trầm, nếu hắn thật sự muốn ta gả vào Lý gia, tất nhiên sẽ chờ tới khi ta thất bại thảm hại, hoàn toàn không có sức phản kháng rồi từ từ dằn vặt, chứ không đơn giản thế này đâu.” Đáng tiếc, lúc này đây, Lý An sẽ không thể chờ tới lúc đó được.
Bạch Chỉ và Liên Kiều vẫn còn lo lắng, thấy Tưởng Nguyễn không để tâm, hai người đều nén lời muốn nói xuống. Đang nói, thì Lộ Châu vội vàng đi từ ngoài vào, trên mặt không giấu nổi vẻ vui mừng. Vừa vào liền đóng cửa lại, đi tới trước cửa sổ nhìn trái phải, thấy bốn bề vắng lại thì lập tức đóng cửa sổ.
Nàng đi tới trước mặt Tưởng Nguyễn, hạ giọng nói. “Tiểu thư, hạ nhân bên người Cô công tử truyền lời nói, có khả năng đã có tin tức của thiếu gia rồi, nhưng Quan tướng quân đang nhanh chóng cưỡi ngựa trở về, đội quân còn ở trên đường, phải mấy hôm nữa mới về đến.” Nàng nói. “Cô công tử nói hiện tại vẫn chưa thể xác định, nhưng có thể chắc chắn rằng người đó là đại thiếu gia.” Lộ Châu cười rộ lên. “Bây giờ đại thiếu gia chính là phó tướng đấy ạ.”
Lộ Châu và Bạch Chỉ sửng sốt, Tưởng Nguyễn bật dậy, nắm tay Lộ Châu. “Thật sao?”
Lộ Châu nhìn dáng vẻ kích động của nàng, cười nói. “Thật còn hơn cả thật ạ.”
Bạch Chỉ và Liên Kiều vui mừng cười nói. “Đây là khổ tận cam lai (cực khổ đã qua), đại thiếu gia trở về, chắc chắn sẽ che chở tiểu thư.”
Tưởng Nguyễn ngồi về giường, đôi mắt bắt đầu nóng lên.
Tưởng Tín Chi còn sống! Đại ca duy nhất của nàng còn sống! Kiếp này, nàng không phải không có ai để dựa vào. Kiếp này vẫn còn kịp, nàng nhất định phải thay đổi cái chết của Tưởng Tín Chi!
Nghĩ vậy, tất cả ưu sầu lo lắng mấy hôm trước đều biến mất, thay vào đó là ý chí chiến đấu sôi sục. Kiếp này Tưởng Tín Chi vẫn sống khỏe mạnh, hai huynh muội họ, nhất định phải bắt kẻ thù kiếp trước chết thảm, nợ máu trả bằng máu!
Tưởng Nguyễn bỗng đứng dậy, đôi mắt quyến rũ động lòng người. “Đã vậy, có một số việc, cũng nên chuẩn bị rồi.” Nàng nói. “Lộ Châu, ngươi ra ngoài thuê vài người, hoặc có thể dùng lưu dân, đảm bảo chuyện ăn uống thay cho tiền thù lao, mua một cái nồi lớn.”
“Tiểu thư, người muốn làm gì vậy?” Liên Kiều nghi ngờ hỏi.
“Ta muốn phát cháo miễn phí.” Tưởng Nguyễn thản nhiên nói.
Nhẫn nhịn đã lâu, đến lúc này, rốt cuộc cũng phát huy tác dụng.
Lưu dân trong kinh thành ngày càng nhiều, vô số lưu dân dũng mãnh xông vào, khiến kinh thành bị bao phủ trong một màu âm u. Trên đường bách tính đi lại vội vã, sắc mặt như màu đất, phần lớn đều là bách tính đang kéo lê thân thể đói khát muốn tới trước cửa phủ nào đó để kiếm miếng cơm. Lưu dân lại càng không cần nói tới, lưu dân khỏe mạnh bắt đầu ngang nhiên cướp đoạt trên đường cái, nhóm quan binh thủ thành bận rộn không có giây phút nghỉ ngơi, phòng tuần bộ lại không muốn bắt những người này vào đại lao, cơm trong nhà lao cũng là lương thực mà.
Nhưng dù vậy, hoàng đế cũng không đuổi lưu dân khỏi kinh thành. Hiện tại Đại Cẩm triều vẫn có vẻ rất bình thản, nhưng sự rung chuyển trong triều chỉ có những ai đặt chân vào nơi đó mới hiểu rõ. Thời điểm này nhất định không thể xảy ra thêm chuyện gì nữa, chỉ với tình trạng hiện tại, tâm tình của hoàng đế đã không vui, văn võ bá quan đều nơm nớp lo sợ. Các vị quan thanh liêm chính trực thì lo lắng cho lê dân bách tính, đưa ra ý kiến phát lương thực giúp nạn thiên tai, kết quả nhận được chỉ là gương mặt bất thiện của hoàng đế, quốc khố trống rỗng, trước đó vì cứu nạn thiên tai quốc khố đã bị quét sạch, năm nay hoa màu lại bị phá hủy hết, số thuế lương thực nộp lên chắc chắn là không hề có.
Khi lòng người đang bàng hoàng, trong thành đã có người dựng lều, bắt đầu phát cháo.
Ngay lúc sống còn này, triều đình có sức nhưng không có lực, đã sớm ngừng phát lương thực, bách tính và lưu dân tất nhiên vui sướng vì nghĩ triều đình thương dân chúng, vội vàng truyền lời cho nhau nghe.
Lều dựng phát cháo miễn phí rất giản dị, trước lều có người rao, bên cạnh có người nhấc một cái nồi cháo to đùng, cam đoan không ngừng cung cấp. Người xếp hàng kéo dài đến tận hai con phố. Tổng cộng có tám người canh nồi cháo, thân hình tám người đều rất vạm vỡ cường tráng, vẻ mặt hung dữ, vốn có người muốn thừa cơ giở trò, thấy vậy cũng dập tắt hết ý nghĩ xấu xa.
Người phát cháo miễn phí là một phụ nhân mặt mũi hiền từ, nàng lớn tiếng nói. “Trời sinh dị tượng, lũ lụt càn quét khắp nơi, bách tính cơ khổ, tướng quân nhà ta thương hại bách tính, cố ý lấy nửa gia sản đổi lấy lương thực, phân cho mọi người. Từ hôm nay trở đi, mỗi sáng sớm chúng ta sẽ ở đây phát cháo miễn phí cho mọi người, ai cũng có thể lĩnh một bát cháo, nhưng chỉ có một bát mà thôi. Thời thế khó khăn, tướng quân nói nếu sau khi số lương thực hiện tại dùng hết, ngài sẽ gom tất cả tài sản còn lại của mình để cứu tế lê dân bách tính. Xin mọi người hãy thông cảm, trời cao yêu thương con dân Đại Cẩm triều, bệ hạ là một minh quân yêu nước thương dân, tin tưởng chúng ta nhất định có thể vượt qua tai họa lần này!”
Lời nàng nói rất có hiệu quả, trong nháy mắt đã khiến người khác có hy vọng. Có người hỏi. “Xin hỏi phu nhân, vị tướng quân kia là vị nào?”
“Ta chỉ là một vú già sao dám xưng phu nhân?” Phụ nhân cười nói. “Quý phủ chính là đại tướng quân phụ quốc Triệu gia.”
“Triệu tướng quân!” Trong đám người có người nghị luận, danh vọng của Triệu Quang trong lòng dân chúng vốn không tệ, đoàn người lập tức nháo nhào kêu lên. “Đa tạ ân đức của đại tướng quân.”
“Triệu tướng quân quả thực là anh hùng.”
“Chúng ta có làm trâu làm ngựa cũng bằng lòng.”
Phần nhiều là khen ngợi, ngoài vòng người lĩnh cháo, có một chiếc xe ngựa dừng gần đó, Lộ Châu vén một góc rèm lên nhìn lén, hưng phấn khẽ nói. “Tiểu thư, như vậy là đã tốt rồi đúng không ạ.”
Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Người ngươi tìm, rất được.” Chỉ đứng bên ngoài nghe đã cảm thấy phụ nhân kia ăn nói vô cùng sắc sảo. Lộ Châu thẹn thùng cười nói. “Phụ nhân kia vốn là ma ma giáo dưỡng của một tiểu thư nhà cao cửa rộng ở Thương Châu, hiểu biết chữ nghĩa, ăn nói lưu loát, chỉ là cả nhà đều đã chết trong lũ lụt, chỉ còn lại mình nàng lên kinh thành. Nô tỳ thấy dáng điệu của nàng, thầm nghĩ nếu muốn giả vờ làm người của phủ tướng quân, tất nhiên phải ra hình ra dạng.”
“Thế này rất tốt.” Tưởng Nguyễn cười nói.
Cách đó không xa, có một nam nhân đang đứng, thân thể như ngọc, toàn thân mặc y phục đen tuyền cũng không thể che nổi vẻ ngọc thụ lâm phong ấy. Lúc này hắn nhìn hàng người xếp hàng lĩnh cháo, trong đôi mắt đẹp đẽ xẹt qua một suy nghĩ sâu xa.
Hắn quay lại nói với thị vệ. “Tra phụ nhân kia.”
“Không phải là người của phủ tướng quân sao?” Cẩm y vệ sửng sốt. “Lẽ nào… Ai lại làm việc tốt mà báo tên người khác chứ?” Huống hồ bây giờ lương thực trong thành khan hiếm, một ngày một chén cháo, trước đó thì không đáng gì, nhưng hiện tại đó không còn là một chuyện nhỏ nữa.
Tiêu Thiều im lặng, trước mắt hiện lên nụ cười lạnh nhạt của Tưởng Nguyễn, trước đó một tháng nàng đã mua sạch lương thực trong kinh thành, chính vì ngày này sao? Hắn cảm thấy việc này có liên quan đến Tưởng Nguyễn, nhưng hơn một tháng trước chỉ vừa đổ mưa mấy ngày, sao nàng có thể biết được sẽ có lũ lụt xảy ra?
Trong phủ tướng quân.
Triệu Quang ngồi trong thư phòng, mặc dù tuổi đã lục tuần, nhưng tinh thần vẫn khỏe mạnh, gương mặt nghiêm nghị đoan chính, vừa nhìn đã biết là võ tướng từng chinh chiến sa trường.
Ba con trai của Triệu Quang đứng trước mặt ông, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
“Hôm qua khi bãi triều Quận công gia đã nói phong phanh với ta.” Triệu Quang nói tiếp. “Bát điện hạ chuẩn bị bắt đầu đối phó Triệu gia rồi.”
Tam thiếu gia Triệu gia Triệu Nguyên Phong tính tình nóng nảy. “Cha, chúng ta không cần sợ hắn, cây ngay không sợ chết đứng, cho dù có chuyện gì ập tới, Triệu gia không phải chỉ dựa vào một hoàng tử là có thể rung chuyển.”
“Câm miệng.” Triệu Quang cả giận nói. “Quận công gia nói vậy, chính là có chuyện khó giải quyết. Ngươi cút qua một bên đi, đừng tìm thêm phiền phức cho lão tử!”
“Tam đệ!” Nhị thiếu gia Triệu gia Triệu Nguyên Bình tuấn tú, làn da trắng nõn, hơi có dáng vẻ của thư sinh, nói. “Tuyên Ly là loại người thế nào đệ không biết sao, mấy năm trước trong triều những người không đứng về phía hắn, bao nhiêu người bại dưới tay hắn? Bình thường thủ đoạn quang minh chính đại, hắn sẽ không dùng.”
Đại thiếu gia Triệu gia Triệu Nguyên Giáp thở dài. “Nhị đệ nói không sai, có điều, tại sao Bát hoàng tử đột nhiên lại muốn đối phó Triệu gia, Ngũ hoàng tử vẫn còn sừng sững ở đó, người chúng ta ủng hộ là thái tử điện hạ, sao hắn lại tùy tiện động thủ?”
“E là có chuyện lớn sắp xảy ra.” Sắc mặt Triệu Quang nặng nề. “Bệ hạ bảo vệ thái tử nhiều năm như vậy, với tài trí của Bát hoàng tử, sợ rằng sớm đã nhìn ra được. Hắn là muốn lôi Triệu gia xuống nước.”
“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?” Triệu Nguyên Phong không cam lòng nói. “Cứ để mặc hắn tính kế chúng ta sao?”
“Quận công gia dù chết cũng không hé răng.” Triệu Quang than thở. “E rằng không phải chuyện đùa.” Lại nói tới chuyện khác. “Bây giờ lưu dân ở kinh thành càng ngày càng nhiều, lũ lụt có lẽ sẽ còn kéo dài, bệ hạ lại phái Bát hoàng tử cùng Lý gia sửa chữa đập chứa nước, ta luôn cảm thấy chuyện không hề đơn giản như vậy.”
Lúc Triệu Quang còn trẻ đã đánh thắng vô số trận nên ông có một sự mẫn cảm tự nhiên với nguy hiểm, đó là trực giác của một vị tướng.
Triệu Nguyên Giáp trầm ngâm nói. “Nghị nhi đã nói, thời gian qua số lượng quân giữ thành đã tăng lên không chỉ gấp đôi, kinh thành e rằng sắp trở trời.”
Đang nói, đột nhiên gã sai vặt vội vàng chạy vào. “Lão gia, xảy ra chuyện rồi!”
Triệu Quang nhíu mày. “Chuyện gì?”
Tên sai vặt cũng thông minh lanh lợi, hai ba câu đã nói rõ ràng mọi chuyện. “Có người phát cháo miễn phí trong thành, một ngày một chén, nhưng lại treo cờ hiệu của phủ tướng quân chúng ta.”
“Cái gì?” Triệu Quang đứng bật dậy. “Chuyện này là thật sao?”
Triệu Nguyên Phong nói. “Không phải chứ? Cha, đó là ý của Bát hoàng tử sao? Có phải hắn bị điên rồi không?”
Triệu Quang nhíu mày nói. “Có quen người đó không?”
Người hầu lắc đầu. “Người trong phủ đã tới nhìn thử, đều không có ai biết người đó. Nhưng họ không làm gì khác, chỉ phát cháo miễn phí thôi ạ.”
“Cha, hay là chúng ta đi xem thử?” Triệu Nguyên Giáp khẽ nói.
“Không được.” Triệu Quang khoát tay. “Chuyện này quá kỳ lạ, đợi thêm mấy ngày lại nói.”
Có thể chắc chắn một điều rằng người phát cháo miễn phí không phải người của phủ tướng quân, đối phương treo cờ phủ tướng quân rốt cuộc có mục đích gì? Là Tuyên Ly hay người nào khác? Nếu như là Tuyên Ly, chẳng lẽ còn có âm mưu khác? Nếu nói là người khác, trong tình hình này có thể xuất nhiều lương thực như thế, rốt cuộc người đó có địa vị gì, tại sao lại làm như vậy?
Dù thế nào đi nữa, việc này không thể hành động thiếu suy nghĩ.