Tuyên Phái ngồi trong ngự thư phòng, vô số chiết tử chất đống thành núi. Vốn đang thời điểm hỗn loạn, cậu vẫn còn tâm tư ngồi đây phê duyệt tấu chương. Ban đầu Tưởng Nguyễn từng nói với cậu, lấy bất biến ứng vạn biến, thuận theo tự nhiên, thân là quân vương, nếu cậu rối loạn, toàn bộ triều đình cũng sẽ rối loạn. Cậu vốn bình tĩnh, huống chi cậu cũng tin tưởng rằng, cục này Tuyên Ly ắt không phá nổi, cậu tin tưởng Tiêu Thiều có thể giải quyết tốt, chuyện quân chủ phải làm là dùng người, chứ không phải tự mình đi làm. Cậu dùng người dùng rất tốt, nhìn bề ngoài Tuyên Ly chiếm thượng phong, thực chất đã rơi vào thế hạ phong rồi.
Điều Tuyên Phái lo lắng nhất bây giờ, dĩ nhiên là Tưởng Nguyễn, đến tận nay Tưởng Nguyễn vẫn không có tin tức. Đây chính là chuyện Tuyên Phái lo lắng, Tuyên Phái cũng biết ý định ban đầu của Tưởng Nguyễn, theo lời Tưởng Nguyễn nói với Tề Phong, Tuyên Ly nhất định sẽ muốn lấy Tưởng Nguyễn ra giao dịch với Tiêu Thiều, nay Tuyên Ly đã phất cờ tạo phản, bước kế tiếp dĩ nhiên dùng Tưởng Nguyễn tới trao đổi lợi ích với Tiêu Thiều. Thứ Tuyên Ly muốn chính là quyền khống chế Cẩm y vệ. Nhưng đã mấy ngày trôi qua, vì sao Tuyên Ly chậm chạp không nhúc nhích, tình trạng hiện tại không phải lúc ẩn nhẫn, mỗi một khắc đều ảnh hưởng tính mạng, Tuyên Ly nhất định gấp gáp giao dịch với Tiêu Thiều. Mãi mà không có động tĩnh, chỉ có một khả năng, Tưởng Nguyễn không có trong tay hắn.
Tại sao Tưởng Nguyễn không nằm trong tay hắn, một là có lẽ Tưởng Nguyễn bỏ trốn, cho nên Tuyên Ly không tìm được người. Điều này cũng khớp với lời Tưởng Nguyễn nói, nàng nói nàng sẽ tìm cơ hội chạy trốn ra ngoài. Hai là Tưởng Nguyễn hiện tại đã gặp nguy hiểm, đây chính là việc Tuyên Phái không muốn xảy đến nhất. Cậu tự an ủi mình Tưởng Nguyễn thông minh gian trá, chỉ có nàng tính toán người khác, khả năng lớn nhất là nàng lừa được bọn chúng rồi tự bỏ trốn, nhưng không thể không nghĩ theo chiều hướng xấu nhất. Tuyên Phái đang lo lắng, nếu không như mình nghĩ thì phải làm sao? Nếu Tưởng Nguyễn thật sự bỏ trốn, vì sao không nghĩ cách liên lạc với bọn họ? Bây giờ nàng ở nơi nào?
Tuyên Phái suy nghĩ một hồi, lòng buồn rầu nôn nóng, nghĩ tới điều gì, đột nhiên đưa tay vẫy Minh Nguyệt đứng bên cạnh, nói. “Gần đây Tiêu Thiều đang làm gì?”
Minh Nguyệt đáp. “Thiếu chủ đang truy đuổi Nguyên Xuyên.”
“Nguyên Xuyên?” Tuyên Phái nhíu mày, nhớ ra Nguyên Xuyên chính là tên đeo mặt nạ đi theo bên cạnh Đan Chân, liền nói. “Hắn truy đuổi Nguyên Xuyên làm gì? Có phải đã có tung tịch của quận chúa không?”
“Không phải.” Minh Nguyệt kiên nhẫn đáp. “Gần đây Cẩm y vệ có báo, người của Tuyên Ly cũng đang đuổi giết Nguyên Xuyên, Nguyên Xuyên đang bỏ trốn, Thiếu chủ cảm thấy chuyện có điểm kỳ hoặc, có lẽ có thể biết được chuyển cơ từ chỗ Nguyên Xuyên, nên đang truy đuổi gã.” Minh Nguyệt là người của Tiêu Thiều, tuy nhiên Tuyên Phái dùng cũng thuận tay. Tiêu Thiều đã dặn việc liên quan đến Tưởng Nguyễn không cần giấu Tuyên Phái, Minh Nguyệt không giấu giếm, nói hết tất cả chuyện mình biết.
“Tuyên Ly đang đuổi giết Nguyên Xuyên?” Tuyên Phái ngồi thẳng người, sắc mặt ngưng trọng. “Tại sao?”
…
Bóng đêm như mực, đường núi hiểm trở, có hai con ngựa đang chạy trong núi, con ngựa đi trước hiển nhiên đã mệt, người cưỡi ngựa liều mạng điên cuồng giơ roi xông về phía trước, người phía sau càng ung dung hơn nhiều, con ngựa kia màu lông sáng bóng, vó ngựa nhanh nhẹn có lực, hiển nhiên là một lương câu.
Người cưỡi ngựa phía sau mặc hắc y, gần như hòa làm một với bóng đêm, đột nhiên phi thân nhảy lên, mủi chân điểm trên lưng ngựa, người chợt bay về phía trước. Người đằng trước biết không ổn, muốn đổi đầu ngựa hướng về phía khác, ai ngờ người sau bay trên không trung, một cục đá từ trong tay bay ra, bắn thẳng vào chân con ngựa trước mặt, chân ngựa mềm nhũn, lập tức quỳ sụp xuống đất, người trên lưng ngựa té xuống. Người mặc hắc y bay tới trước mặt kẻ đó, không chờ người nọ kịp phản ứng, một con dăm găm đã kề vào cổ họng kẻ kia.
“Tam ca đợi ta với!” Phía sau truyền tới âm thanh huyên náo, ngay sau đó là hàng loạt tiếng vó ngựa, có rất nhiều người chạy tới bên này. Đợi đến gần, vài thị vệ tay cầm đuốc, hai người dẫn đầu không mặc trang phục thị vệ, cẩn thận nhìn kỹ, chính là Mạc Thông và Tề Phong.
Mạc Thông cầm cây đuốc đi tới trước, đợi nhìn thấy người dưới đất không nhịn được kêu to. “Tam ca, huynh chắc chắn gã chính là sứ giả Nam Cương sao? Ta thấy lúc trước gã đeo mặt nạ trông cũng không đến nỗi nào? Ai đây nha? Mặt mũi dữ tợn như quỷ vậy.”
Nam nhân mặc đồ xám nằm trên đất tả tơi không chịu nỗi, tóc rối tung, đáng sợ nhất không phải quần áo lôi thôi, mà là gương mặt đã bị hủy hoàn toàn. Giống như bị phỏng vậy, cứ như bị tróc một lớp da, loang lổ, có một ít còn treo trên măt, phơi bày máu thịt bên trong. Đáng sợ nhất là vết sẹo gần mắt, suýt chút đốt mất hốc mắt. Nhìn toàn thân, đều là vết bỏng, hình như không được chữa trị tốt, toàn thân đã bắt đầu chảy mủ, vừa đến gần mùi hôi thối đã ập vào mặt.
“Nàng ở đâu? Tại sao Tuyên Ly đuổi giết ngươi?” Tiêu Thiều không để ý Mạc Thông, thanh dao kề trên cổ Nguyên Xuyên không nới lỏng. Mới đầu Cẩm y vệ phát hiện người của Tuyên Ly đang đuổi giết một người, người nọ nhìn qua rất giống sứ giả Nam Cương trước kia. Sau khi nói với Tiêu Thiều, hắn lập tức tự mình tới bắt người, xác thật không sai, Nguyên Xuyên đã bị trọng thương, tất nhiên do người Tuyên Ly ra tay. Nếu không phải gã bị trọng thương, lấy sự gian xảo của Nguyên Xuyên, chưa chắc sẽ dễ dàng bị Tiêu Thiều bắt. Mặc dù vậy, vẫn có rất nhiều điểm khả nghi, Nam Cương và Tuyên Ly luôn là đồng minh, sao Tuyên Ly đột nhiên muốn giết người mình. Nếu nói mối quan hệ đồng minh tan vỡ, lại không thấy Tuyên Ly đuổi giết Kỳ Mạn, huống chi đã lâu không ai thấy tung tích Đan Chân.
Nhất định Nguyên Xuyên biết Tưởng Nguyễn ở đâu, bởi vì ban đầu chính người Nam Cương bắt Tưởng Nguyễn đi. Tuyên Ly không dám đích thân ra mặt, vẫn luôn do người Nam Cương trông chừng Tưởng Nguyễn. Nay Nguyên Xuyên bị đuổi giết, có phải có liên quan với Tưởng Nguyễn hay không.
Nguyên Xuyên nghe vậy, cười lạnh nói. “Tiêu vương gia, ngươi muốn biết tại sao Tuyên Ly đuổi giết ta? Ngươi thật sự muốn biết sao?”
“Đừng nói nhảm,” không đợi Nguyên Xuyên nói xong, Mạc Thông đánh gãy lời gã. “Giao ra tung tích của Tam tẩu ta, tiểu gia bảo đảm để ngươi chết thống khoái. Nếu không nói ra, hừ.”
“Ta vốn không muốn sống.” Nguyên Xuyên ngước mắt nhìn Tiêu Thiều đang lạnh lùng nhìn chằm chằm mình, dưới ánh lửa dung nhan Tiêu Thiều tuấn mỹ phi phàm, nhưng lại lạnh nhạt vô cùng, Nguyên Xuyên không kiềm được nhớ tới Đan Chân si yêu người trước mặt, vậy mà người này một lòng chỉ có nữ nhân ác độc Tưởng Nguyễn. Lòng gã đột nhiên sinh ra một luồng oán khí, cười khiêu khích. “Tiêu vương gia chắc chắn phải biết, ta dĩ nhiên chỉ nói sự thật. Tiêu vương gia biết Tuyên Ly luôn muốn dùng Vương phi tới giao dịch một vụ làm ăn với Tiêu vương gia, nhưng ta đã phá hỏng vụ làm ăn này. Ngươi biết tại sao không?” Gã toét miệng cười, bắp thịt căng ra động tới vết thương khiến càng giống ác quỷ hơn. “Bởi vì ta giết ả. Nữ nhân kia chết rồi, Tuyên Ly tổn thất một khoản vốn có thể lấy được từ ngươi, nên mới muốn đuổi giết ta.”
Vừa dứt lời, đã cảm thấy dao găm trên cổ đâm vào sâu hơn chút, chất lỏng lành lạnh từ cổ họng thấm ra, gã nhắm mắt, nhưng cảm giác dao không đâm vào nữa. Giọng Tiêu Thiều lạnh lùng vang lên bên tai. “Ngươi đang nói dối.”
Tề Phong và Mạc Thông đồng thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi họ rất sợ Tiêu Thiều tức giận đâm chết Nguyên Xuyên. Nếu nói có thứ gì có thể tác động đến Tiêu Thiều, thì chỉ có Tưởng Nguyễn. Bất kỳ ai nghe được kẻ khác nguyền rủa thê tử mình đều sẽ khó chịu, huống chi người bao che như Tiêu Thiều. Mạc Thông tức giận nói. “Ngươi nói bậy nói bạ nói gì đó? Ngươi cho rằng Tam ca ta sẽ tin chuyện hoang đường đó sao? Ngươi có bản lãnh gì mà giết được Tam tẩu ta? E rằng đến cả một đầu ngón tay của Tam tẩu ta ngươi cũng không đụng được, nói khoác mà không biết ngượng. Thật buồn cười!”
Nguyên Xuyên đột nhiên cười lớn, miệng đầy máu, nhìn Tiêu Thiều, cắn răng gằn từng chữ một. “Vậy thì có là gì? Ta không chỉ giết ả, ta còn giết tạp chủng trong bụng ả!”