Lộ Châu nói chuyện còn chừa lại ba phần, nghĩ tới có lẽ ngôn từ của những người đó còn chói tai hơn thế. Tưởng Nguyễn có chút trầm tư, nàng còn chưa kịp để lộ ra tin tức, người bên ngoài làm sao biết được? Người Hạ gia và người nhà họ Tưởng tất nhiên sẽ không nói ra, Tuyên Ly cũng sẽ không tự tìm phiền toái. Nàng hỏi. “Những lời này nghe ai nói ra vậy?”
“Là vị đại phu trung niên kia.” Lộ Châu che miệng cười. “Người nọ uống rượu say ở trong quán rượu, uống say rồi liền xem chuyện này như chuyện cười mà nói ra. Bây giờ đoán chừng toàn bộ kinh thành đều đang bàn tán về chuyện này.”
Tưởng Nguyễn nhíu mày, đang yên đang lành, nam nhân kia nhận được lợi ích sao có thể tự mình nói ra chứ, tất nhiên là bị người khác sai khiến. Trong đầu liền hiện lên hình dáng của một người, Tiêu Thiều có phải là cũng quá nhiều chuyện rồi không? Chẳng qua nếu như do hắn làm, trái lại bản thân cũng bớt đi rất nhiều chuyện phiền toái.
“Xe ngựa đã chuẩn bị xong chưa?” Tưởng Nguyễn hỏi, chuyện vào cung không thể chậm trễ.
“Đã chuẩn bị xong rồi ạ, đang chờ ngay trước cửa ạ.” Bạch Chỉ nói.
Vừa đi tới cửa lớn, đúng lúc gặp phải Tưởng Quyền. Sắc mặt Tưởng Quyền cực kỳ âm trầm, sáng sớm hôm nay bên ngoài liền truyền ra tin tức này, khiến cho mặt hắn không có chút ánh sáng nào. Sau khi hạ triều liền vội vàng hồi phủ, dường như tất cả mọi người trên đường đều đang xem hắn như chuyện cười. Xảy ra loại chuyện như này, cả đời này hắn đều sẽ bị người khác nói xấu sau lưng. Tưởng Quyền giờ phút này chỉ hận không thể bóp chết Hạ Nghiên người bắt đầu tất cả chuyện này, trong lòng buồn bực vô cùng. Lại nhìn thấy Tưởng Nguyễn đang chuẩn bị xuất phủ, liền hỏi. “Ngươi đi đâu vậy?”
Tưởng Nguyễn quay đầu lại nhìn hắn, mỉm cười nói. “Thái Hậu nương nương gọi ta vào cung một chuyến. Phụ thân có chuyện gì sao?”
Tưởng Quyền nhất thời nói không ra lời, kể từ khi Tưởng Nguyễn được phong làm Quận chúa, quan hệ với Ý Đức Thái hậu tăng lên rất nhiều, người phụ thân này ở trước mặt Thái hậu còn không có mặt mũi bằng Tưởng Nguyễn. Nghĩ tới đấy, trong lòng tràn đầy sự phẫn nộ. Ánh mắt nhìn vào gương mặt của Tưởng Nguyễn, lại thêm sửng sốt. “Đây là cái gì?”
Năm dấu ngón tay rõ ràng in hằn trên gương mặt, dường như đang lên án người làm ra xuống tay nặng đến mức nào. Tuy đã vài ngày trôi qua, những dấu vết kia vẫn không hề biến mắt, vẫn giống như chỉ mới có từ hôm qua, sưng đỏ không hề bớt đi, xuất hiện trên gương mặt trắng nõn vô cùng nổi bật.
Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Đây là cái gì? Phụ thân không biết sao?”
Tưởng Quyền thẹn quá hóa giận. “Ngươi như thế này sao có thể tiến cung diện thánh, đây là bất kính với Thái Hậu nương nương. Nhanh trở về tìm cách che bớt lại cho ta.”
“Quận chúa.’’ Thiên Trúc đúng lúc mở miệng. “Nên lên xe rồi, nếu như để lỡ thời gian, Thái Hậu nương nương trách xuống thì không tốt đâu ạ.”
Tưởng Nguyễn cười nói. “Đúng vậy.’’ Nàng nhìn về phía Tưởng Quyền. “Phụ thân, ta đi trước.”
Thấy Tưởng Nguyễn không hề nghe lời hắn nói. Tưởng Quyền tức đến mức muốn nổ cả phổi, hắn giận dữ nói. “Tưởng Nguyễn!”
“Phụ thân, Thái Hậu nương nương đối xử với ta như với ruột thịt, sẽ không để ý chút quy củ nhỏ này.” Trong lời nói của Tưởng Nguyễn có chút châm chọc, nàng cười nói. “Phụ thân nếu như khăng khăng muốn như vậy, sau khi hồi phủ ta sẽ thỉnh tội với phụ thân.” Dứt lời thì phân phó Thiên Trúc đi mở cửa, cửa lớn Tưởng phủ vừa mở ra, bên ngoài có không ít bách tính đến xem náo nhiệt đều đang vây quanh. Tưởng Quyền không tiện tiếp tục ở lại, mặc dù trong lòng nổi giận đùng đùng, nhưng cũng chỉ có thể nghiến răng nói một câu. “Nghiệt tử!” Phất tay áo bỏ đi.
Thiên Trúc khinh bỉ nhìn thoáng qua Tưởng Quyền, cẩn thận đỡ Tưởng Nguyễn lên xe ngựa. Bách tính bên ngoài tất nhiên đều có mắt, nhìn thấy dấu bàn tay trên mặt Tưởng Nguyễn, lại liên tưởng đến chuyện trong lời đồn nghe nói Hạ Nghiên bị sảy thai, Tưởng Quyền không nói lời nào liền tát Tưởng Nguyễn một cái. Rối rít bàn luận. “Hoằng An Quận chúa một người yếu đuối như vậy, Tưởng thượng thư kia vậy mà cũng xuống tay cho được, nhìn vết đỏ trên gương mặt đó cũng thật khiến người ta đau lòng.”
Một người khác liền nói. “Ngươi thì biết cái gì? Tưởng thượng thư từ trước đến nay luôn cưng chiều một đôi nhi nữ do vị tài nữ kia sinh ra, lúc trước khi cố Tưởng phu nhân qua đời liền đưa Hoằng An Quận chúa đến thôn trang. Chuyện này có người cha ruột nào có thể làm được chứ?”
Có một phu nhân liền khinh thường nói. ‘‘Phi, còn nói tài nữ cái gì chứ, rõ ràng chính là một dâm phụ. Ai biết được Tưởng Nhị tiểu thư và Tưởng Nhị thiếu gia kia có phải là của Tưởng Thượng thư không, có khi là của gian phu kia cũng không chừng.’’
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, lại bắt đầu tràn đầy hưng phấn bàn luận. Lúc này, chính là hoài nghi thân phận của Tưởng Tố Tố và Tưởng Siêu.
Lộ Châu xốc một góc rèm xe ngựa lên, bên ngoài bàn luận gì đều sẽ truyền vào tai bọn họ. Lộ Châu nói. “Những người này thật biết suy đoán, nếu như bị Nhị tiểu thư và Nhị thiếu gia nghe được, thế nào cũng sẽ tức đến mức không ra khỏi cửa.”
Tưởng nguyễn cười nhạt một tiếng, trên đời này chỉ có miệng lưỡi của bách tính là không cách nào chặn lại được, chỉ cần thêm một chút dẫn dắt, lời đồn phát triển lên, đủ để bóp chết cuộc sống của một người. Ví dụ như nàng của kiếp trước, chẳng phải cũng bị những lời đồn này từng bước từng bước ép đến kết cục cuối cùng hay sao? Quay lại một kiếp này, cũng nên để cho Tưởng Tố Tố tự cho là tiên tử và Tưởng Siêu tâm cao khí ngạo kia nếm thử loại tư vị này. Còn Tưởng Quyền, lúc trước ông ta yêu Hạ Nghiên nhiều bao nhiêu, bây giờ liền hận bấy nhiêu.
Vào cung gặp Ý Đức thái hậu, quả nhiên, Ý Đức Thái hậu vừa nhìn thấy mặt của Tưởng Nguyễn liền nhíu mày, nói. “Sao lại trở thành như vậy?”
Dương cô cô đứng một bên cũng nhìn thấy gương mặt của Tưởng Nguyễn, nhớ tới những lời đồn đãi ở bên ngoài. Ý Đức thái hậu ở sâu trong thâm cung, cũng không quan tâm tới chuyện bên ngoài làm gì, tất nhiên vẫn chưa biết chuyện về Hạ Nghiên.
Tưởng Nguyễn cười nói. “Không sao ạ.”
Ý Đức Thái hậu nhìn nàng một cái, liền nói với Thiên Trúc. “Ngươi nói đi.’’
Người quanh năm quen ra lệnh cho người khác lúc nói chuyện tự có một loại trấn áp, Thiên Trúc quỳ xuống nói. “Hồi Thái hậu nương nương, tiểu thư là bị lão gia đánh. Bởi vì phu nhân sảy thai sau đó vu oan cho tiểu thư, lão gia dưới cơn tức giận liền đánh tiểu thư, lúc ấy Bát Điện hạ cũng có mặt.”
Trong lòng Tưởng Nguyễn không khỏi cười thầm, Thiên Trúc cũng muốn kéo Tuyên Ly xuống nước cùng.
Ý Đức Thái hậu vừa nghe liền biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì, giận dữ nói. “Muốn phản rồi hay sao? Lại dám động thủ với người của Ai gia! Hoằng An, lão Bát đến phủ nhà con làm gì?”
Tưởng Nguyễn suy tư một chút, lắc đầu nói. ‘‘Nguyễn Nương cũng không biết, có lẽ là cùng Hạ Hầu gia đến tìm lão gia đàm luận chuyện chính sự.’’
Ý Đức Thái hậu không phải là người chỉ biết đến tranh đấu hậu cung của nữ nhân, lúc còn trẻ đã từng nắm giữ quyền lực, nâng đỡ tân đế lên ngôi, tất nhiên cũng nghe ra được sự bất ổn trong lời này. Nghĩ tới hôm nay dã tâm của Bát hoàng tử càng ngày càng rõ ràng, Ý Đức thái hậu khẽ nhíu mày. Lại nhìn về phía dấu tay trên mặt Tưởng Nguyễn, tất nhiên không thể nén được sự giận dữ, lập tức nói. “Tưởng phủ kia là cái thứ gì chứ, con mấy ngày này cứ ở lại chỗ này của Ai gia, Ai gia không tin cái vị phụ thân kia của con còn có gan lớn như vậy!” Dừng một chút, bà lại nói. “Hạ Nghiên kia bây giờ thế nào rồi?”
Dương cô cô cười rộ lên. “Thái Hậu nương nương bớt giận, chuyện này nô tỳ cũng biết được một hai, trước tiên hãy để Quận chúa ngồi xuống uống một ly trà, nô tỳ sẽ kể cho người mọi chuyện.”