Mục lục
Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tưởng lão phu nhân nói. “Các con đều là con cháu Tưởng gia, tất nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau, tổ mẫu không còn sống được bao lâu nữa, chỉ mong có thể nhìn huynh đệ tỷ muội các con tương thân tương ái, chuyện ngày trước là phụ thân có lỗi với các con, giờ đây tổ mẫu đã nhốt nữ nhân xấu xa kia lại, chuyện đã qua cũng đừng nhắc lại nữa. Tưởng gia vinh hoa, sau này con cũng được nở mày nở mặt, đúng không?” Bà thao thao bất tuyệt. “Đại ca con làm quan trong triều, cũng cần huynh đệ giúp đỡ, sau này con gả đi, không phải phía phu lang cũng sẽ nhìn gia thế nhà ta hay sao. Tổ mẫu biết con là một cô nương tốt, bình thường hãy giúp đỡ mấy đứa chúng nó một tay, ngày sau cũng dễ chăm sóc giúp đỡ lẫn nhau.”

Tưởng Nguyễn cúi đầu, một lát sau ngẩng đầu mỉm cười nói. “Tổ mẫu hy vọng ta làm như thế nào?”

Nói thẳng thừng như vậy, ngược lại khiến Tưởng lão phu nhân rất kinh ngạc, tất nhiên bà biết đứa cháu gái này khác biệt, ngày xưa do Tưởng phủ nhìn sai, không ngờ được nàng sẽ rực rỡ như hiện tại. Có điều Tưởng lão phu nhân biết mình đã gần đất xa trời, ngày giờ không còn nhiều, nhìn Tưởng phủ ngày càng suy bại, lòng lo lắng, giờ đây chỉ trông cậy được ở Tưởng Nguyễn và Tưởng Tín Chi, ấy vậy hai người này lại là người bị Tưởng Quyền bỏ mặc từ thuở tấm bé, sợ rằng lòng khó tránh oán hận. Hôm nay bà gọi Tưởng Nguyễn đến đây, có chăng chỉ muốn nhắc nhở Tưởng Nguyễn vài câu, chẳng ngờ được rằng thái độ của Tưởng Nguyễn lại như vậy.

Lòng lão phu nhân dâng lên cảm giác bực bội, cho dù hôm nay Tưởng Nguyễn đã là quận chúa được Thái hậu cưng chiều, thái độ của phủ Tướng quân cũng sâu xa khó đoán, nhìn sắc mặt lạnh nhạt của Tưởng Nguyễn, lòng bà ta cảm thấy hơi bất lực và phẫn nộ, cuối cùng chỉ đành cười nói. “Dạo gần đây Nhị ca của con hành xử cũng không tệ, con rất thân thiết với Thái hậu nương nương, ngày thường có thể thỏ thẻ cất nhắc đôi lời. Còn Tố nhi, suy cho cùng cũng là muội muội của con, vào các buổi tiệc tụ hội cùng các vị tiểu thư, con hãy dẫn nó theo, để nó nhìn nhận hiểu biết nhiều chuyện nhiều người hơn.”

Tưởng lão phu nhân muốn giúp Tưởng Siêu, còn về Tưởng Tố Tố, bà đã sống đến tuổi này rồi, nói sao thì cũng là đứa bé lớn lên bên cạnh mình từ nhỏ, Tưởng lão phu nhân vẫn có mấy phần tình cảm bà cháu với Tưởng Tố Tố. Có điều… Tưởng Nguyễn cười nhạt. “Hậu cung không được can chính, Thái hậu nương nương có ân lớn với Nguyễn nương, sao Nguyễn nương dám có tâm làm hại đến ngài. Còn Nhị muội, từ nhỏ muội ấy lớn lên trong kinh thành, số quý nữ mà muội ấy quen biết nhiều hơn Nguyễn nương không biết bao nhiêu, nếu so ra, muội ấy còn có mối quan hệ rộng rãi hơn Nguyễn nương nhiều lắm.”

Tưởng lão phu nhân nghẹn lời, không nói đến Tưởng Siêu, chỉ riêng Tưởng Tố Tố đã khiến người khác nhức đầu không thôi. Từ sau khi Hạ Nghiên gặp chuyện không may, Tưởng Quyền không chỉ bị người trong kinh thành cười nhạo lão bị đệ nhất tài nữ kinh thành cho đội nón xanh, mà Tưởng Tố Tố cũng bị liên lụy không ít. Các quý nữ ngày trước hay qua lại vội tránh xa, đã rất lâu không có quý nữ gửi thiệp mời nàng ta ra ngoài, sau này chuyện hôn sự sẽ càng khó kiếm hơn. Tưởng lão phu nhân sốt ruột, muốn Tưởng Nguyễn dẫn theo Tưởng Tố Tố ra ngoài, không muốn bị Tưởng Nguyễn từ chối thẳng thừng như vậy.

“Bọn chúng đều là huynh đệ tỷ muội của ngươi, ngươi thật sự không muốn dang tay giúp đỡ sao?” Tưởng lão phu nhân nổi giận nói.

“Thứ cho Nguyễn nương bất lực.” Tưởng Nguyễn thở dài. “E rằng phải khiến tổ mẫu thất vọng rồi.”

Tưởng lão phu nhân nhìn Tưởng Nguyễn chằm chằm, nói. “Nguyễn nha đầu, cho đến tận ngày hôm nay, ngươi vẫn còn oán Tưởng gia sao?”

Tưởng Nguyễn mỉm cười hờ hững, không phải oán, là hận. Lúc này đây nàng không biết có nên nói Tưởng lão phu nhân quá ngây thơ hay không, cả đời này nàng chỉ muốn khiến Tưởng gia từng bước sụp đổ, sao có khả năng đi giúp huynh muội Tưởng Tố Tố chứ. Càng đừng nói đến chấn hưng Tưởng gia, nếu Tưởng Quyền đã xem trọng quan tâm tòa phủ đệ này như vậy, thì nàng sẽ khiến lão mở to mắt ra nhìn thứ lão quý trọng bị phá hủy, chứ không phải ngày càng tốt đẹp hơn.

Có lẽ cảm thấy nụ cười của Tưởng Nguyễn quá châm chọc, Tưởng lão phu nhân nhìn thấy vô cùng chướng mắt, bà ta vỗ bàn, quát. “Cút!” Thải Tước hoảng sợ, vội vàng tới an ủi, nói. “Lão phu nhân đừng nóng giận, chú ý bảo toàn sức khỏe.”

“Đừng quên ngươi là do Tưởng gia sinh ra!” Tưởng lão phu nhân tức giận, lời nói cũng chua ngoa chói tai vô cùng. “Thứ ngươi ăn, đồ ngươi dùng, tất cả đều do Tưởng gia ban tặng, ngươi có tư cách gì oán Tưởng gia? Mẹ ngươi chết sớm, nếu không có Tưởng gia, ngươi còn có thể sống đến bây giờ sao?”

Thải Tước hơi bất an liếc nhìn Tưởng Nguyễn, Bạch Chỉ và Liên Kiều nghe vậy thì rất giận dữ. Tưởng Nguyễn đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Tưởng lão phu nhân. Người ngày trước là một chủ tử hô mưa gọi gió muốn gì được ấy nay đã già rồi, thần sắc tức tối vặn vẹo như thế này kết hợp với gương mặt nhăn nheo già nua, nhìn qua có chút buồn cười.

Người Tưởng gia trời sinh đã mang sẵn trong mình sự ích kỷ lạnh nhạt, ai cũng mặc định rằng người trên đời này có thể mặc chúng sai sử. Tưởng lão phu nhân cũng giống vậy. Nàng mỉm cười, trong giọng nói là ý lạnh khắc cốt ghi tâm. “Có lẽ ta nên hỏi một câu, nếu không phải do Tưởng gia, mẹ ta sao lại phải chết?”

Tưởng lão phu nhân cứng người, trong mắt hiện vẻ bối rối. “Ngươi nói cái gì?”

“Chắc tổ mẫu cũng rõ, không phải sao?” Tưởng Nguyễn thản nhiên nói.

“Ngươi đang ăn nói bậy bạ gì đó? Cút ra ngoài, ta không muốn nhìn thấy ngươi! Cút ra ngoài!” Tưởng lão phu nhân đột nhiên kích động, dùng sức ném gối ngọc quăng ra ngoài, gói ngọc rơi xuống đất vỡ nát, mặt đất trải đầy bột phấn trong suốt.

Tưởng Nguyễn cúi đầu, mỉm cười, ánh mắt quái dị. “Quả nhiên là thế.” Tưởng lão phu nhân đối diện với đôi mắt long lanh ngậm cười của nàng, chỉ thấy cả người như rơi vào hầm băng, toàn thân không nén nổi run rẩy.

“Tổ mẫu đang sợ gì vậy?” Tưởng Nguyễn nói. “Ta sẽ không đối xử với Tưởng gia như cách các người đã đối xử với mẹ ta đâu.” Nào có chuyện đơn giản như vậy, những đau khổ họ chịu ngày trước, nàng sẽ bắt Tưởng gia trả lại gấp trăm nghìn lần.

Tưởng lão phu nhân nhìn Tưởng Nguyễn, đôi mắt trợn trừng, đột nhiên thân thể co giật, khóe miệng chậm rãi tràn ra tia máu. Thải Tước sợ hết hồn, vội vàng vỗ nhẹ lên lưng lão phu nhân. “Lão phu nhân, ngài sao rồi?”

Tưởng Nguyễn ngừng chân, nhìn lão phu nhân đang từ từ xụi xuống, sắc mặt lão phu nhân trắng xanh, khóe môi thâm đen, máu chảy ra rõ ràng là màu đen. Thải Tước hốt hoảng đưa ngón tay tới mũi lão phu nhân, sắc mặt lập tức trắng bệt, hét lên. “Giết người, giết người rồi!”

“Xảy ra chuyện gì?” Đỗ Quyên đang bận rộn bên trong cũng vén rèm đi ra, vừa nhìn đã sợ đến ngây người, Thải Tước sợ thiên hạ không loạn mà hét lên. “Đại tiểu thư giết lão phu nhân! Người đâu! Cứu mạng với!”

Sắc mặt Bạch Chỉ và Liên Kiều biến đổi, đồng thanh nói. “Ngươi nói bậy bạ gì đó? Cô nương đang đứng xa ở đây, có liên quan gì đến cô nương chứ, ngươi làm vậy chính là ngậm máu phun người!”

“Trời ơi! Đại tiểu thư, ngươi dám mưu hại lão phu nhân?” Một giọng nói quen thuộc vang lên từ hướng cửa vào, mang theo mấy phân cay nghiệt sắc bén xưa kia, nghe kỹ hơn thì, còn có mấy phần hả hê vui sướng. Chính là Nhị di nương.

Tưởng Nguyễn híp mắt, cười lạnh, nhìn Thải Tước đang ôm Tưởng lão phu nhân. “Thải Tước, ngươi thật sự đã nhìn thấy ta giết người?”

Thải Tước bị đôi mắt ấy nhìn thẳng, lòng khó nén chột dạ, nhưng đáp trả rất nhanh. “Trong phòng chỉ có Đại tiểu thư và lão phu nhân, khoảng cách của Đại tiểu thư và lão phu nhân rất gần nhau, khi nãy lão phu nhân và Đại tiểu thư còn cãi vã…”

“Ôi trời ơi.” Nhị di nương khoa trương kêu ầm lên. “Cho dù ngươi và lão phu nhân có cãi nhau, thì cũng không thể ra tay giết lão phu nhân chứ, chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, trời ạ!”

“Di nương xin tự trọng,” Liên Kiều tức giận nói. “Có biết miệt thị Quận chúa đương triều là tội gì?”

Nhị di nương hơi khựng lại, rồi tiếp tục cao giọng nói. “Sao hả? Đương triều quận chúa thì có thể tùy tiện giết người? Thế thôi cứ diệt khẩu thiếp luôn đi, trên đời này còn có vương pháp hay không chứ?”

Giọng bà ta rất lớn, gần như đả động toàn bộ hạ nhân trong phủ. Tưởng Tố Tố và Tưởng Đan vội vàng chạy tới, Hồng Anh ở cách xa hơn, ôm bụng to được người khác đỡ tới, dọc đường được nha hoàn báo lại, vừa nhìn thấy Tưởng Nguyễn thì nhìn nàng với ánh mắt phức tạp.

Tưởng Tố Tố cười hả hê trên sự đau khổ của người khác, Tưởng Đan khựng người, hoảng hốt nói. “Tổ mẫu, tổ mẫu bị sao thế này?”

“Tứ muội không hiểu sao?” Tưởng Nguyễn thờ ơ nói. “Tổ mẫu bị người khác hại, đến chết cũng không nhắm mắt.”

Vẻ mặt Tưởng Đan hơi sựng lại, hoảng sợ nhìn Tưởng Nguyễn. “Đại tỷ tỷ, tại sao tỷ lại hại tổ mẫu, tổ mẫu yêu thương tỷ như vậy, hôm nay còn cố ý mời tỷ tới ôn chuyện, sao tỷ có thể hại bà ấy như thế?”

“Tứ muội, coi chừng họa từ miệng mà ra.” Tưởng Nguyễn nhắc nhở. “Lời từ miệng bổn Quận chúa, há không bằng một đại sử nha hoàn? Từ đầu tới cuối, hầu như chỉ có một mình Thải Tước nhận định bổn Quận chúa hại tổ mẫu, Tứ muội thân là thứ muội của bổn Quận chúa, không tin tỷ tỷ của mình mà lại đi tin một nha hoàn? Tình tỷ muội thế này có phải mỏng manh quá rồi hay chăng?”

Tưởng Đan cứng họng, không tìm được câu nào để phản bác. Chợt nghe thấy một giọng nam lạnh lùng. “Bổn quan phụng lệnh làm việc, người đâu, bắt Tưởng gia đại trưởng nữ mưu hại tổ mẫu lại!”

Đi sau là một tốp quan binh, Tưởng Nguyễn cười như không cười nhìn người dẫn đầu, nhẹ giọng nói. “Bổn Quận chúa không biết hành động của phòng tuần bộ lại nhanh như vậy đấy, giống như… Từ đầu đã biết trước tổ mẫu của ta sẽ gặp chuyện vậy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK