Cẩm Tam che cái mũi của mình, ai nhìn cảnh tượng này thì máu trong người cũng sẽ dâng trào. Mặt Tiêu Thiều không thay đổi biểu cảm, nhận lấy thuốc giải từ Cẩm Tam, hắn nói. “Đi ra ngoài.”
Khi Cẩm Tam đi ra ngoài rất là khó xử, rốt cuộc mình đã làm chuyện tốt hay chuyện xấu? Không ngờ Thiếu chủ nhìn lạnh lùng như vậy nhưng cũng nhiệt tình như lửa nha. Thiếu phu nhân đang làm gì dưới áo Thiếu chỉ nhỉ? Mình đưa thuốc giải cho Thiếu chủ thì sau này có bị Thiếu chủ ghi vào sổ thù vặt vì chuyện này không?
Cẩm Tam càng nghĩ càng bất an, quyết định đi tìm Cẩm Tứ bàn luận về chuyện ngày hôm nay. Giờ chỉ có Lâm quản gia tức đến giậm chân, tay đấm ngực thùm thụp, nước mắt tuôn đầy mặt.
Thiếu chủ, ngài tốn nhiều ngân lượng như vậy chỉ để mua thuốc giải mà bản thân có thể tự giải ngài có biết không? Phá của!! Chẳng nhẽ ngài không tự nhận ra ngài chính là thuốc giải dược tốt nhất sao? Lão gia và phu nhân ở trên cao chắc chắn đang rất tức giận.
Tiêu Thiều đang đỡ Tưởng Nguyễn cho nàng dùng thuốc giải, hắn cúi đầu nhìn người đang nằm trong ngực, vừa mới rồi còn hàng động đầy xấu hổ, giờ đã ngoan ngoãn vô cùng. Bên ngoài phòng ầm ầm như vậy, hắn đâu phải kẻ điếc. Về chuyện thuốc giải, dù Tưởng Nguyễn không ngại việc này, thì hắn cũng không phải người lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn. Chuyện này đế cả nghĩ thì hắn cũng chưa từng nghĩ đến. Chỉ là hôm nay trong lòng Tiêu Thiều thừa nhận bản thân có tình cảm khác thường với Tưởng Nguyễn, nhưng có lẽ chuyện chỉ như hạt mới nảy mầm. Ở những phương diện khác, mặc dù Tiêu Thiều xông pha bên ngoài rất nhiều, thấy cũng nhiều chuyện, nhưng áp dụng vào bản thân thì chẳng biết cái gì. Nếu dùng từ ngữ để miêu tả, thì chính là quá quân tử.
...
Một đêm trôi qua, đám kẻ dưới ở Cẩm Anh Vương Phủ gần như không ngủ ngon giấc, kể cả Cẩm Y Vệ. Nhưng mà là kẻ vui quá mà thức đến tận sáng, người thì căng thẳng không ngủ được. Tất cả kẻ dưới ở Cẩm Anh Vương Phủ chỉ lặng lẽ bàn luận có phải chăng trong phủ sẽ có thêm một nữ chủ nhân hay không. Nhưng mà dù là Lâm quản gia hay bất kể là ai cũng đã trải qua huấn luyện đặc thù, vô cùng kín miệng, chuyện hôm qua chưa từng bị lộ ra ngoài, nếu không thì danh dự khuê nữ của Tưởng Nguyễn cũng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
Khi Tưởng Nguyễn tỉnh dậy, chỉ cảm thấy cả người đau nhức, xoa đầu ngồi dậy, vừa mới dậy thì thấy một thị nữ xinh đẹp đang dọn dẹp trên bàn. Thấy nàng tỉnh thì quan tâm hỏi. “Tưởng tiểu thư có thấy người khá hơn chưa?”
Tưởng Nguyễn nhìn khuôn mặt của thị nữ này, thấy ánh mắt của nàng nhìn mình có chút kỳ lạ, giống như có gì đó khá vui vẻ, nhiệt tình. Tưởng Nguyễn nghi ngờ trong lòng, nụ cười vẫn hiện trên mặt. “Ta không sao. Đây là đâu?”
“Cẩm Anh Vương Phủ.” Thị nữ cười ngọt ngào hơn. “Hôm qua Vương gia đưa tiểu thư về đây, sau đó ngài ấy còn chăm sóc tiểu thư nguyên một đêm. Tinh mơ hôm nay mới rời đi.” Thi nữ nhìn chén thuốc đen trên bàn, bưng đến trước mặt Tưởng Nguyễn. “Tiểu thư tỉnh dậy rồi thì nên uống thuốc đi ạ.”
Như là muốn làm chứng cho lời nàng ấy nói, Tiêu Thiều đi từ bên ngoài vào, thấy thị nữ đang muốn giúp Tưởng Nguyễn uống thuốc, nói. “Đi ra ngoài, để ta đút cho nàng ấy.”
Thị nữ cười tinh quái, che miệng lui ra ngoài phòng, quay đầu lại còn cẩn thận gài cửa. Tưởng Nguyễn nhìn Tiêu Thiều, trong đầu hiện thoáng qua vài hình ảnh, hôm qua rõ ràng nàng trúng xuân dược rất mạnh, có rất nhiều chuyện không nhớ nổi, chỉ nhớ mơ hồ là Tiêu Thiều đã cứu nàng trước mặt Tuyên Du. Tiêu Thiều sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, điều này Tưởng Nguyễn cực kỳ tin tưởng. Cái nàng lo lắng là bản thân dưới sự mất lý trí có làm gì con nhà người ta hay không. Nghĩ đến đây, Tưởng Nguyễn có chút đau đầu, vì khi nhớ đến đây thì không thể nhớ thêm gì cả.
Tiêu Thiều ngồi xuống giường, rất tự nhiên mà cần chén thuốc đến, Tưởng Nguyễn muốn đưa tay đón nhưng cánh tay lại đau đớn. Nàng cúi xuống nhìn thì thấy trên tay mình được quấn một tầng vài trắng, lúc đó mới nhớ ra hôm qua đã tự đâm mình bị thương. Tưởng Nguyên đưa tay tìm kiếm dao găm, nhưng tìm một lúc cũng không biết ở đâu.
Tiêu Thiều lấy một vật từ bên hông đặt xuống trước mặt nàng. “Nàng tìm cái này?”
Chính là con dao găm tinh xảo kia, Tưởng Nguyễn dùng một tay nắm lấy nó, ngẩng đầu đối diện với tròng mắt sáng như sao của Tiêu Thiều. Nàng hơi sững sờ một chút, Tiêu Thiều đã cúi xuống, yên lặng dùng muỗng bạc đưa từng thìa thuốc tới miệng nàng.
Hiện giờ tay nàng cử động không tiện, cũng không hề thấy xấu hổ, cứ ngoan ngoãn nuốt từng thìa thuốc. Hai người ở gần sát nhau, có thể ngửi được mùi thơm sạch sẽ trên người Tiêu Thiều. Tưởng Nguyễn hơi ngẩn ngơ một lúc.
Đợi đến khi uống cạn chén thuốc, Tiêu Thiều lấy một viên kẹo đường đặt sẵn bên cạnh đưa cho Tưởng Nguyễn. Màu sắc viên kẹo đường kia rất đáng yêu, Tưởng Nguyễn hơi ngần ngừ, Tiêu Thiều nói. “Ăn đi, sẽ không thấy đắng nữa.”
Tưởng Nguyễn. “...”
Nàng cũng không phải trẻ nhỏ ba tuổi, vì sao Tiêu Thiều phải dùng giọng điệu dỗ trẻ con này? Ánh mắt nghiêm túc ngày trước đâu rồi? Nhưng là ý tốt khó chối từ, lại còn có ánh nhìn của đôi mắt đen nhánh như sao, ngay cả lời từ chối Tưởng Nguyễn cũng không nói được. Đợi khi bỏ viên kẹo đường vào trong mồm, nàng mới phục hồi lại tinh thần, kiếp trước hay kiếp này, bao lâu rồi nàng chưa ăn những thứ như này? Ngay cả thuốc cũng là thứ xa xỉ, chứ đừng nói đến những viên kẹo đường ngon ngọt được người khác chuẩn bị cho. Cảm thấy ăn viên kẹo này sắp làm hỏng hình tượng bình tĩnh nhã nhặn của mình bấy lâu, Tưởng Nguyễn nhìn Tiêu Thiều, nghĩ thầm. ‘ Yêu nghiệt!’
Tiêu Thiều nhướng mày, nhìn rõ phản ứng của Tưởng Nguyễn ở trong mắt, hắn chỉ cảm thấy thú vị, nghĩ một chút rồi nói. “Tối hôm qua nàng trúng Xuân Phong Độ.”
Nghe xong Xuân Phong Độ rốt cục là thứ gì, Tưởng Nguyễn nghi ngờ nhìn Tiêu Thiều, trong lòng có chút bất an, thử dò xét hỏi. “Hôm qua ta có làm gì ngươi hay không?”
“Không có.” Tiêu Thiều nói.
Tưởng Nguyễn thở phào nhẹ nhõm trong lòng, sau đó lập tức nghe được giọng nói đầy bình tĩnh, âm điệu bằng phẳng của Tiêu Thiều vang lên trong căn phòng yên tĩnh. “Chỉ có nhào vào người ta, cầm đai lưng của ta, rồi ôm ta mãi không buông mà thôi.”
Tưởng Nguyễn trợn mắt há hốc mồm, Tiêu Thiều vẫn dùng tiếp vẻ mặt lạnh nhạt đó, ai nhìn vào cũng không nghĩ hắn nói đùa.
“Ngươi là nam nhân, nếu có chịu thiệt thòi cũng là ta.” Tưởng Nguyễn nhấn mạnh.
Tiêu Thiều nghĩ nghĩ, gật đầu nói. “Ừ!”
Chỉ sợ Tiêu Thiều tiếp tục chủ đề khiến mình xấu hổ, Tưởng Nguyễn vội vàng chuyển hướng, hỏi. “Ngươi biết chuyện hôm qua là ai đã hãm hại ta?”
Nghe đến việc này, ánh mắt Tiêu Thiều chuyển thành lạnh băng. “Biết!” Sau đó hắn nhìn Tưởng Nguyễn, thấy nàng cũng dùng vẻ mặt lạnh lùng, hắn nói. “Nàng cũng biết?”
Biểu cảm của Tưởng Nguyễn rõ ràng thể hiện rằng nàng biết kẻ chủ mưu phía sau là ai, Tưởng Nguyễn nói. “Không phải ngươi cũng biết sao?”
Tiêu Thiều yên lặng, Cẩm Y Vệ là thân phận như nào, chính là đội quân tình báo mạnh nhất kinh thành. Sau khi biết được Trần quý phi ra tay, Tiêu Thiều ngoài tức giận còn kinh ngạc. Mặc dù hiện giờ thân phận Tưởng Nguyễn có chút đặc biệt, nhưng Trần quý phi cũng không nên dùng thủ đoạn như vật mà làm nhục Tưởng Nguyễn mới đúng. Nếu Trần quý phi là người thông minh thì nên học Tưởng Nguyễn, phát triển thế lực của mình, không nên dùng bất kỳ phương pháp này. Đây quả thực là muốn huỷ hoại cả đời của Tưởng Nguyễn. Nếu tối hôm qua hắn đã tới chậm một ít, Tưởng Nguyễn sợ là chạy trời không khỏi nắng.
“Trần quý phi dám mưu hại ta, không trả được phần đại lễ này thì sao dám nhìn mặt bà ta.” Đầu mày đuôi mắt Tưởng Nguyễn đều sắc lạnh, con đường báo thù cũng bước thêm một bước, nhưng mà Trần quý phi đã chủ động khiêu chiến, chẳng lẽ nàng phải ngồi chờ chết?
“Ta giúp nàng.” Tiêu Thiều nói. Chỉ một câu đã thể hiện rõ lập trường của hắn.
Tưởng Nguyễn nhìn hắn. “Ngươi không liên quan đến chuyện này, cuốn vào làm cái gì?” Thật ra trong tâm tư, có Tiêu Thiều bên cạnh thì không khác gì một tấm thẻ bài hộ mạng, bình thường cũng sẽ dễ làm việc hơn rất nhiều. Nếu nói là dựa thế, thật sự Tiêu Thiều có thể che chở tốt hơn Liễu Mẫn. Chỉ là càng dựa dẫm càng thấy bất an, trên đời khó trả nhất là nợ ân tình! Người này kể cả trọng tình trọng nghĩa, là chính nhân quân tử đi nữa thì suy nghĩ và hành động ngày thường như khúc gỗ.
“Ta có được lợi từ nàng hôm qua. Giờ phải bồi thường!” Tiêu Thiều nghiêm túc nhìn nàng một cái, cứ thế nói.
Tưởng Nguyễn. “...” Nàng tự thấy mình mới là khúc gỗ!
“Bịch!” Một tiếng, cửa bị người ở bên ngoài mở ra, cả một đám chen nhau nghe lén bên ngoài đều ngã chồng lên nhau. Tiêu Thiều nhíu nhíu mày, Lâm quản gia vẫn đứng dậy đầu tiên, hắng giọng một cái, nói nghiêm túc. “Vương gia! Đêm qua đã mua thuốc cho Tưởng tiểu thư mất một vạn lượng vàng, ta đã ghi vào sổ. Vương gia có muốn kiểm tra lại không?”
“Không cần.”
Tưởng Nguyễn kinh ngạc nhìn Tiêu Thiều. “Một vạn lượng?”
Cẩm Tú núp phía sau lưng Lâm quản gia, rất ‘có lòng’ nói lại cho Tưởng Nguyễn. “Đêm qua tiểu thư trúng Xuân Phong Độ còn gì? Vương gia dùng vạn lượng để mua thuốc giả từ Bách Hoa Lâu mang về.”
Lông mày của Tiêu Thiều lại nhíu một cái, lắm miệng! Bình thường tiêu tiền có bao giờ hỏi lại hắn, hôm nay thì kéo nhau đến kể lể.
Bách Hoa Lâu là chốn nào? Là chỗ tiêu tiền, chuyện ngày trước Tưởng Siêu trả giá cho hoa khôi Tưởng Nguyễn cũng có tìm hiểu kỹ, nhưng không ngờ hoa khôi đã đắt mà ngay cả thuốc giải xuân dược cũng đắt như vật. Vạn lượng vàng! Tốt lắm, giờ bản thân nàng thành con nợ của hắn rồi.
Lâm quản gia đắc ý trong lòng, Thiếu phu nhân biết bản thân đang thiếu nợ tiền rồi, nhiều như vậy không trả được thì có thể dùng thân trả nợ a!
Cẩm Tú nhìn Thiếu chủ nhà mình có vẻ không vui, không kìm được mà đỡ trán! Chủ nhân mình sao lại ngây ngô như vậy chứ. Bản thân vung tiền như rác không kể lể ra thì làm sao để cô nương nhà người ta biết đường mà cảm động.
Hai người trong phòng không hề biết tâm tư phức tạp của những người khác. Một người có vẻ mặt kỳ quái, một người thì nhíu chặt lông mày. Kẻ thì trách thanh lâu kia thật sự đen tối, khiến mình nợ người ta một khoản tiền có khi cả đời không trả hết. Người thì nghĩ những người trong phòng thật ồn ào, hắn hoàn toàn là một cây cột gỗ không hiểu phong tình.