Mục lục
Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời điểm Tưởng Tín Chi vội vàng chạy tới Cẩm Anh vương phủ, sắc mặt đã không thể dùng hai từ khó coi để hình dung. Đêm hôm khuya khoắt, đột nhiên có người xông vào phòng hắn, nếu không phải kịp thời chứng minh thân phận, đã bị coi thành thích khách mà xử lý rồi. Người tới dáng vẻ vội vàng, chỉ nói Tưởng Nguyễn xảy ra chuyện, muốn hắn lập tới tới vương phủ một chuyến. Tưởng Tín Chi nghe cái lập tức nóng nảy, bất chấp mọi thứ cưỡi ngựa xông thẳng đến phủ Cẩm Anh vương. Càng nghĩ càng căm tức, muội muội của hắn đang yên ổn tại sao mới gả vào phủ Cẩm Anh vương một ngày đã xảy ra chuyện, người tới truyền lời thì không thèm nói rõ. Tuy nhiên trong lòng Tưởng Tín Chi hiểu rõ, nếu không phải chuyện nghiêm trọng, Tiêu Thiều tuyệt sẽ không sai người đến thông báo.

Thật vậy, lúc đến được phủ Cẩm Anh vương, vừa vào cửa chính viện, đã nhìn thấy mấy người Bạch Chỉ và Liên Kiều sắc mặt nghiêm trọng đứng bên ngoài, Lòng Tưởng Tín Chi trầm xuống, bước nhanh vào, lập tức nhìn thấy Tưởng Nguyễn được Tiêu Thiều ôm trong lòng đang khóc thầm.

Sau khi từ thôn trang trở về kinh thành đến nay, Tưởng Nguyễn chưa từng khóc đến mức thế này. Dù trước mặt Tưởng Tín Chi, nàng vẫn luôn thản nhiên bình tĩnh, Tưởng Tín Chi biết rõ tính tình của muội muội mình đã được chui rèn đến mức vô cùng bền bỉ. Nào từng thấy nàng để lộ dáng vẻ như thế, nhất thời lòng hoảng hốt, thiếu nữ trước mặt hiện tại như hợp lại với bóng dáng tiểu cô nương dịu dàng yếu đuối ngày xưa khi Triệu Mi vẫn còn sống.

Chỉ thoáng thất thần, Tưởng Tín Chi trấn tĩnh lại, ba bước đi tới trước mặt Tiêu Thiều, giận dữ nói. “A Nguyễn, muội sao rồi? Có phải tên này ức hiếp muội không?”

Tưởng Nguyễn khóc dữ như vậy, khiến ruột gan Tưởng Tín Chi quặn thắt, trên đời này chưa từng có kẻ nào có thể khiến nàng khóc thành như vậy, nhưng nếu là Tiêu Thiều. Tưởng Tín Chi quắc mắt, Dạ Phong hơi căng thẳng, nghĩ chỉ cần Tưởng Nguyễn đáp một tiếng phải, chắc chắn Tưởng Tín Chi sẽ dằn một trận ra trò với Tiêu Thiều tại đây ngay.

“Nàng ấy trúng độc.” Tiêu Thiều lạnh nhạt nói. “Lại có tâm ma quấn thân, thần trí không rõ, ta gọi ngươi tới, vì có một việc muốn hỏi ngươi, trước lúc đám người Hạ gia hợp mưu hại ngươi, ngươi có từng trúng bẫy của kẻ khác hay không?”

“Trúng độc gì chứ, rốt cuộc ngươi đang nói gì?” Tưởng Tín Chi nhíu mày, không hiểu Tiêu Thiều đang nói gì. Trông Tưởng Nguyễn như vẫn chưa nhận ra hắn đến, lòng mơ hồ cảm thấy không đúng. Tiến lên một bước, cúi người xuống xít lại gần Tưởng Nguyễn, nói. “A Nguyễn?”

Tưởng Nguyễn vẫn hồn nhiên không hay biết, đôi mắt trống rỗng như một hồ nước sâu thẳm, mà từng lời nàng nói, như sấm sét giữa trời quang nổ vang bên tai Tưởng Tín Chi. Nàng nói. “Ca ca, huynh đừng chết, đừng bỏ lại muội một mình.”

Tưởng Tín Chi ngốc lăng tại chỗ, Tiêu Thiều rủ mắt. “Bây giờ ngươi đã biết, tại sao ta phải gọi ngươi đến chưa.”

“Rốt cuộc việc này là thế nào?” Tưởng Tín Chi không phải người ngu, nhìn thấy trạng thái Tưởng Nguyễn khác thường thì hiểu ra mấy phần. Hắn nhìn Tưởng Nguyễn một vòng, không thấy vết thương khác trên người nàng, lúc này mới thoáng yên tâm. Nhìn Tiêu Thiều hết sức bất thiện. “Rốt cuộc A Nguyễn bị làm sao? Vì sao ngay cả ta mà con bé cũng không nhận ra? Dáng vẻ lại như hoảng sợ nói mớ.” Nhớ tới lời Tiêu Thiều nói, Tưởng Tín Chi thất kinh. “Ngươi nói con bé trúng độc?”

“Phải.” Tiêu Thiều nhìn Tưởng Nguyễn, cảm súchoảng sợ đã kéo dài quá lâu, thỉnh thoảng nói đôi câu ẩn chứa bí mật, từng chuyện từng chuyện đều đủ khiến người khác khiếp vía. Dù là hắn, cũng có rất nhiều chỗ nghi hoặc không hiểu. Tưởng Tín Chi là ca ca ruột của Tưởng Nguyễn, vốn nghĩ rằng Tưởng Tín Chi ít nhất sẽ biết được một hai, nhưng hiện tại xem ra, giữa hai huynh muội dường như không phải không có bí mật. Tưởng Nguyễn vẫn luôn vây bản thân giữa không gian hẹp, không ai vào được, bởi vì bí mật nàng bảo vệ, dường như là một âm mưu to lớn.

“Sao con bé lại trúng độc?” Tưởng Tín Chi nắm vạt áo Tiêu Thiều, có lẽ sợ làm bị thương Tưởng Nguyễn, nên động tác nhẹ hơn nhiều, hắn hạ thấp giọng, vành mắt hơi ửng đỏ, giọng vô cùng tức giận. “Tiêu Thiều, con bé mới gả qua có một ngày, ngươi lại để con bé bị hạ độc ngay trước mắt mình sao? Ngươi chăm sóc con bé như thế đó sao! Nếu biết vương phủ nguy hiểm như thế, ta thà răng để con bé ở lại trong nhà rồi nuôi cả đời, cũng tuyệt đối không để cho con bé gả cho ngươi!”

Trước nay Tưởng Tín Chi vốn yêu thương muội muội, tuy nhiên Dạ Phong nghe thế thì bất bình thay chủ tử, nói. “Cữu thiếu gia, ngài nói vậy thì không ổn lắm đâu. Độc này của Thiếu phu nhân không phải trúng ở phủ chúng ta, nếu muốn truy cứu, thì hẳn đã trúng độc từ lúc còn là thai nhi trong bụng mẹ, tích tụ trong cơ thể từ khi còn nhỏ, nguyên nhân không phải do vương phủ, ngài oán trách chủ tử, thế có phải quá vô lý rồi không.”

Bọn Cẩm y vệ vô cùng tôn kính Tiêu Thiều, nhưng đối với người khác lại không để ý nhiều như thế, Dạ Phong nói không chút khách khí. Trực tiếp khiến Tưởng Tín Chi sững sốt, hắn hỏi ngược lại. “Trúng độc từ lúc còn là thai nhi trong bụng mẹ?”

“Thế nên ta hỏi ngươi,” Tiêu Thiều mắt lạnh nhìn hắn. “Trong Tưởng phủ, kẻ đã từng xuống tay với các ngươi, là ai?”

Tưởng Tín Chi ngơ ngẩn, tiếp đó cười lạnh, trước nay khi đối đãi với người khác hắn luôn ôn hòa lỗi lạc, cực ít khi nào âm u thế này. Hắn nói. “Ta và A Nguyễn ở Tưởng phủ là cái gai trong mắt cái kim trong thịt của tất cả mọi người, ngươi hỏi ta ai muốn xuống tay với bọn ta, thế thì nhiều lắm. Từ khi A Nguyễn ra đời đã không ngừng bị người khác ức hiếp sỉ nhục, ban đầu có mẫu thân và ta che chở, ít nhất còn có thể an ổn sống qua ngày, nay nếu ngươi không nói, ta vẫn không biết, từ rất lâu trước kia con bé đã bị kẻ khác hạ độc.” Tưởng Tín Chi siết chặt quả đấm. “Nếu ta biết kẻ đó là ai, tất nhiên phải bằm thây vạn đoạn!”

“Trước kia phu nhân cũng trúng loại độc này,” Tiêu Thiều nói. “Vì thế nên mới qua đời. Nhưng hình như ngươi không trúng chiêu,” Tiêu Thiều nhìn Tưởng Nguyễn. “Chuyện ở Tưởng phủ, chỉ có chính các ngươi rõ nhất. Ngọn nguồn sâu xa bên trong, ngươi phải tìm hiểu. Sau khi tìm được người nọ, không cần đợi ngươi ra tay, ta cũng sẽ không để yên cho kẻ đó.”

Hắn nói rất nhẹ nhàng, không khí trong phòng lại lạnh hơn chút, mấy chữ cuối cùng mang theo sát khí, ùn ùn kéo đến. Khiến người khác nghi ngờ rằng thanh niên tuấn mỹ ưu nhã này chỉ cần một giây sau sẽ biến thành Tu La máu lạnh vô tình.

Tưởng Tín Chi bình tĩnh nhìn hắn, Tiêu Thiều thẳng thừng đối diện, một lát sau, Tưởng Tín Chi mới trầm giọng nói. “Nếu ngươi hỏi kẻ thù lớn nhất là ai, dĩ nhiên là một nhà Hạ Nghiên. Lúc trước bà ta muốn làm đương gia chủ mẫu, rõ ràng chỉ là một thiếp thất, nhưng nơi nơi làm khó mẹ ta, còn giả vờ khoan dung độ lương, Tưởng Quyền lại luôn bao che bảo vệ bà ta.” Biểu cảm của Tưởng Tín Chi như nuốt phải ruồi, chỉ cần nghĩ tới những ngày đó, Hạ Nghiên giả vờ yếu đuối lại thẳng tay cho mẹ con họ biết bao áp bức và lăng mạ, hắn đã cảm thấy buồn nôn. Giờ đây ngay cả một tiếng ‘cha’ hắn cũng không muốn gọi, đối với phủ thượng thư hắn không có một chút cảm tình gì.

“Hạ Nghiên chết rồi, nàng ấy lại bị kẻ khác dùng vật dẫn kích phát độc tố ra, người xuống tay không phải Hạ Nghiên.” Tiêu Thiều nói. “Chuyện này ta sẽ tra rõ, hôm nay...” Hắn nhìn Tưởng Nguyễn trong ngực mình. “Ngươi tới xem nàng một chút đi.” Hắn buông tay ra, trước đó Tưởng Nguyễn được hắn dỗ nên bình tĩnh hơn, ít nhất không còn cuồng loạn chất vấn, tuy nhiên dáng vẻ vẫn hết sức tiêu điều khổ sở, tựa như đã trãi qua một chuyện vô cùng tuyệt vọng.

Tiêu Thiều nhường chỗ, Tưởng Tín Chi lập tức đỡ lấy Tưởng Nguyễn, mắt Tưởng Nguyễn đã sưng đỏ, mặc dù Tưởng Tín Chi đã được Tiêu Thiều giải đáp thắc mắc, nhưng hiện tại thấy cảnh này vẫn nghi ngờ, vội vàng hỏi. “Sao A Nguyễn lại trở nên thế này?”

“Đánh bậy đánh bạ, nàng sinh tâm ma.” Giọng Tiêu Thiều không nghe ra vui giận, tuy nhiên người khác vẫn nghe được từ âm thanh điềm tĩnh ẩn chứa sự tức giận. Hắn đứng dậy, nhìn Tưởng Nguyễn. “Đây chính là tâm ma của nàng. Tưởng Tín Chi, nàng mỗi ngày đều đắm chìm trong sợ hãi, ta không thể hiểu, ngươi cũng không hiểu, nhưng có một số việc, ta nghĩ hẳn ngươi biết.” Hắn rủ mắt, lông mi thật dài khẽ động, giọng không chút gợn sóng. “Muội muội ngươi, Hoằng An quận chúa, không hề điềm tĩnh như vẻ bề ngoài. Nàng cũng sẽ lo lắng sợ hãi, chẳng qua ngươi ta đều không biết mà thôi.” Nói xong câu này, hắn đẩy cửa đi ra ngoài, chỉ để lại một mình Tưởng Tín Chi ngây ngốc.

Sau giây phút hoảng sợ, Tưởng Tín Chi mới rõ ràng, hắn cúi đầu nhìn Tưởng Nguyễn. Tưởng Nguyễn hồn nhiên không cảm giác được, dù Tưởng Tín Chi đang ở bên cạnh, mắt nàng lại như xuyên qua Tưởng Tín Chi nhìn thứ gì khác. Tưởng Tín Chi chú ý tới ngón tay út của nàng, cong lên quấn trong lòng bàn tay, vành mắt Tưởng Tín Chi đỏ ửng. Lúc nhỏ Tưởng Nguyễn rất nhát gan, lúc sợ hãi, luôn không tự chủ được mà làm động tác nhỏ này. Sau đó Tưởng Nguyễn từ thôn trang về lại kinh thành, nàng thông minh điềm tĩnh, lớn gan linh hoạt, tựa như không sợ bất kỳ thứ gì, và cũng chưa từng thấy nàng làm động tác ấy nữa. Vốn tưởng rằng không còn bất kỳ thứ gì có thể dọa nàng sợ nữa, nên thói quen này cũng biến mất, nhưng hôm nay nhìn thế mới biết, thì ra nàng vẫn luôn là cô bé con năm xưa, sao hắn lại để muội muội mình rơi vào tình cảnh này chứ? Từng lời Tiêu Thiều nói như búa tạ nện thẳng từng cái từng cái vào lòng hắn, Tưởng Nguyễn cả ngày lẫn đêm đều đắm chìm trong lo lắng sợ hãi, mà hắn lại chẳng biết gì hết? Hắn không biết gì hết!? Tưởng Tín Chi cắn răng, đấm thẳng một quyền lên đầu giường.

Bình hoa đầu giường vỡ nát, máu từ từ chảy ra, cả người Tưởng Nguyễn run lên, Tưởng Tín Chi nhìn nàng, nàng bắt lấy tay Tưởng Tín Chi, miệng lẩm bẩm nói. “Chảy máu, đại ca chảy máu, đại ca chết. Đại ca chết trận sa trường, ca ca không phải chết trận sa trường, huynh ấy bị kẻ khác hại! Ca ca!” Nàng vốn đang yên tĩnh lại trở nên kích động, hai mắt hiện vẻ điên cuồng, từng câu từng chữ đều là Tưởng Tín Chi. Mặc dù Tưởng Tín Chi không hiểu nàng vì sao lại nói vậy, thế nhưng chóp mũi đau xót, không nhịn được nữa mà ôm Tưởng Nguyễn vào lòng, tựa như nhiều năm trước an ủi cô muội muội nhỏ bé của mình, khẽ nói. “A Nguyễn, đại ca vẫn khỏe, đại ca sẽ không bỏ muội lại một mình, muội không phải sợ. Ta cũng không đi đâu cả..”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK