‘Rắc’ Tuyên Ly bóp nát ly sứ trên tay, nét mặt hàm chứa nụ cười ấm áp, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy khóe miệng đang giật giật co rút, hiển nhiên là tức giận không nhẹ.
“Giỏi cho một Triệu Quang!” Hắn lạnh lùng nói.
Quan phụ tá nói. “Điện hạ, sao chuyện đó lại bị lộ, lẽ nào trong phủ có nội gián?”
Tuyên Ly cười lạnh. “Còn có thể là nguyên nhân gì chứ. Triệu Quang làm việc này, đúng là khiến ta mở mang tầm nhìn!” Lúc đầu hắn muốn nhân cơ hội này ép Triệu Quang xuất hết vốn liếng trong phủ ra để cứu trợ thiên tai, có thêm người của hắn ở sau hát đệm, hiện nay quốc khố thiếu hụt, hoàng đế nóng ruột, tất nhiên sẽ đồng ý. Tài lực Triệu gia suy yếu, sau này tất nhiên sẽ dễ đối phó hơn nhiều. Mà biện pháp này của hắn, vừa có thể khiến hoàng đế vui lòng, triều đình và dân chúng cũng sẽ tung hô mừng rỡ.
Bây giờ Triệu Quang lại chủ động phát cháo miễn phí, tuy rằng tài lực của Triệu gia vẫn sẽ suy yếu như kế hoạch của hắn, nhưng ý nghĩa của việc này đã sai lệch quá nhiều! Triệu Quang thức thời chủ động phát cháo miễn phí, không những sẽ nhận được sự tán thưởng của hoàng đế, mà còn có được uy vọng lớn hơn nữa trong lòng dân chúng, ngoài mặt thì thế lực suy yếu, thật ra lại không hề yếu, ngược lại còn tăng lên không ít. Mà chuyện này còn không có cơ hội cho hắn nhúng tay, đúng là công cốc hết rồi, đáng tiếc phải bỏ lỡ một cơ hội tốt!
“Sao Triệu Quang lại nghĩ đến chuyện chủ động cứu trợ chứ?” Phụ tá nói. “Trước giờ bản tính của lão vừa thối vừa cứng, tích góp mấy đời của Triệu gia cứ vậy hết sạch, sao lão cứ thế xuống tay được?” Một lúc quên hết tích góp mấy đời của mình, thật sự cần có dũng khí rất lớn.
“Lão ta thế mà cũng rất quyết đoán.” Tuyên Ly nói. “Ta càng không thể lưu lại lão già đó.” Ngay cả biện pháp lấy lùi làm tiến này cũng có thể nghĩ ra, Triệu gia mấy đời triều thần, quả thật không dễ lung lạc. Hắn không bao giờ nghĩ rằng có người khác treo cờ Triệu Quang phát cháo miễn phí, dù sao hiện giờ lương thực so với ngân lượng còn mắc hơn, sẽ không có ai ngu đến mức bỏ một núi bạc như vậy để làm giá y cho người khác.
“Điện hạ, nội gián trong phủ…” Phụ tá chần chờ hỏi.
“Có thể dễ dàng qua mặt ta báo tin cho Triệu gia, tất nhiên sẽ không dễ bị lộ. Giết toàn bộ, đổi người.” Hắn nói.
“Điện hạ.” Phụ tá khiếp sợ. “Đó đều là những người được tỉ mỉ chọn ra.” Bồi dưỡng người cần bỏ rất nhiều thời gian và tiền của, cứ vậy giết hết thật sự đáng tiếc.
Tuyên Ly không có hành động nào, trên mặt là nụ cười lạnh lẽo tàn khốc. “Thà giết lầm một nghìn, cũng không thể bỏ qua một tên nào. Giết.”
Chuyện đại tướng quân phụ quốc Triệu Quang tự móc tiền túi bỏ hết gia tài để cứu tế nạn dân, lấy tốc độ cực nhanh truyền tới triều đình, hoàng đế tất nhiên vô cùng hài lòng. Hành động này của Triệu Quang, khiến hoàng đế có cớ yêu cầu những quan viên khác, vì vậy quan viên từ trên xuống dưới đều phải chi một khoản nhất định để bổ khuyết quốc khố đã trống rỗng. Triệu Quang được tán thưởng một phen, ở dân gian cũng có thêm một mỹ danh, nhìn chung cũng không có thiệt thòi gì.
Người phát cháo miễn phí làm như lời đã nói, sáng sớm mỗi ngày đều ở trong thành phát cháo miễn phí cho người dân, có thức ăn ổn định, lưu dân cướp bóc trong kinh thành cũng ít đi đáng kể, kinh thành trở nên thái bình hơn rất nhiều. Triệu Quang không lên tiếng phủ nhận về chuyện phát cháo, cũng chưa từng đi tới địa điểm phát cháo, vẫn bình đạm trôi qua. Ngày hôm đó, Triệu Nghị dẫn binh thị sát kinh thành, mấy ngày qua lưu dân yên ổn, nhờ vậy mà hắn cũng giảm bớt được một số công việc. Thế nhưng hôm nay lại xảy ra chuyện, một binh lính cưỡi ngựa phi thật nhanh tới, trông rất vội vã, dáng vẻ rất lo lắng, nói. “Đại nhân, thôn Sùng Tân ở thành Đông có hai lưu dân đang ẩu đả với bách tính, chúng muốn cướp lương thực.”
Triệu Nghị nhíu mày, thân là trưởng tôn Triệu gia, hắn thừa kế tính cách cương trực của Triệu Nguyên Giáp, thứ ghét nhất là lũ cướp bóc đạo tặc này. Cả giận nói. “Bây giờ mỗi ngày đều có người phát cháo miễn phí, chúng lại còn ngông cuồng như vậy, khinh người quá đáng!” Dứt lời hắn lập tức cất nhanh bước chân, nói. “Cùng ta đi xem.”
“Đại Nhân!” Tiểu binh kia lại nói. “Khúc Uông Sơn ở thành Tây cũng có lưu dân đánh nhau với bách tính, so với thành Đông thì nhiều người hơn rất nhiều, hãy để một đội huynh đệ khác đi Khúc Uông Sơn bên kia.”
Triệu Nghị suy tư chốc lát, nói. “Nếu như thành Đông không nhiều người, vậy ta mang hai người theo là được. Đều là lưu dân tay không tấc sắt, chẳng qua cũng chỉ là tranh giành miếng cơm, các ngươi đừng làm tổn thương đến tính mạng.”
Dứt lời liền nói với hai binh lính sau lưng. “Hai người các ngươi cùng đi với ta.”
Binh lính truyền lời kia sau khi thấy Triệu Nghị rời đi, nói với đám binh sĩ. “Đi theo ta.”
Hai đội nhân mã mỗi bên đi về một hướng, Triệu Nghị tổng cộng lại chỉ dẫn theo hai người. Công phu của hắn xuất sắc, ngày bình thường trấn áp lưu dân vốn cũng không cần đến nhiều người như vậy, vì vậy cũng không để việc này trong mắt.
Tuấn mã chạy cực nhanh, ở một bên lại lao ra một chiếc xe ngựa, Triệu Nghị hốt hoảng, nhanh chóng ghìm ngựa dừng lại, hình như xe ngựa kia cũng bị kinh sợ, con ngựa hí dài một tiếng, không dễ gì mới ngừng lại được.
Trong lòng Triệu Nghị lo lắng, xuống ngựa nói. “Vị bên trong, không biết bị thương chỗ nào không?”
Phu xe là người được tạm thời mướn tới, cũng không biết làm sao bèn nhìn vào bên trong. Lúc này, rèm xe được nhấc lên, một nha đầu có lông mày thanh mảnh với đôi mắt sáng ngời đẹp đẽ mặc y phục màu xanh biếc nhảy ra.
Nha đầu kia nhảy xuống xe, nói với Triệu Nghị. “Ngươi thật vô lễ, nếu như tiểu thư nhà chúng ta bị một chút thương tích nào, nhất định khiến ngươi khó coi.”
Triệu Nghị làm người chính trực thiện lương, lúc này áy náy nói. “Đều là tại hạ không phải, nhưng tại hạ còn có chuyện quan trọng, nếu tiểu thư không chê, để lại tên quý phủ, ngày sau tại hạ sẽ tới cửa nhận lỗi.”
Nha hoàn váy xanh biếc nổi giận. “Ai cần ngươi tới cửa nhận lỗi, nhìn cách ăn mặc của ngươi, chắc là quan binh thủ thành, đây là muốn đi làm chuyện công? Kinh thành hiện tại thái bình, chẳng lẽ còn có người gây sự?”
Triệu Nghị chắp tay. “Thôn Sùng Tân bên thành Đông có lưu dân cướp bóc, chuyện này vô cùng cấp bách, xin phiền tiểu thư nhường một chút, đợi tại hạ xử lý xong quay lại, nhất định sẽ bồi thường.”
“Thôn Sùng Tân?” Từ trong xe ngựa truyền đến một âm thanh ôn nhu, ngay sau đó, rèm xe bị người vén lên, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp động lòng người. Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Có phải đại nhân có gì nhầm lẫn hay không? Sao có thể có người cướp bóc thôn Sùng Tân được?”
Triệu Nghị nhìn gương mặt đó có chút thất thần, ba đời Triệu gia bọn họ đều là võ thế gia, nghe nói lúc trước có một cô cô, nhưng từ rất lâu đã không còn liên hệ với Triệu gia. Ngày thường hắn tiếp xúc đều là mấy tiểu thư nhà võ tính tình thô lỗ, đã bao giờ gặp qua thiếu nữ xinh đẹp nhu mì như vậy? Mặc dù mấy người bá phụ đều nói cô nương nhà văn thần chỉ biết thêu hoa còn bên trong tâm địa lại không đơn giản, nhưng mà thiếu nữ xinh đẹp trước mặt này, hắn nhìn cũng sẽ có chút đỏ mặt.
Binh lính sau lưng ho nhẹ hai tiếng, Triệu Nghị chợt lấy lại tinh thần, ngại ngùng gãi đầu. “Vị tiểu thư này, vì sao lại nói như vậy?”
Tưởng Nguyễn thu hết thần sắc của hắn vào mắt, vị biểu ca Triệu gia này cũng khá thú vị, nàng cười nói. “Trước đó vài ngày ta có đi qua thôn Sùng Tân, nơi đó gần núi, bị nước mưa tàn phá nghiêm trọng. Chủ nhân của thôn Sùng Tân đã sớm rời đi, rất nhiều lưu dân tiến vào, ở đó vốn không có dân chúng kinh thành, tại sao lại nói là cướp bóc?”
Triệu Nghị sững sờ, nghiêm mặt. “Lời của tiểu thư là thật?”
“Ta lừa ngươi làm gì?” Tưởng Nguyễn khẽ cười nói. “Hơn nữa...”
Triệu Nghị chăm chú nhìn nàng, Tưởng Nguyễn nói. “Hơn nữa, vài ngày trước ta đến, đám lưu dân kia đều có đao côn, nhìn rất là tàn bạo hung ác, thật sự đại nhân định chỉ đưa theo hai người qua đó? Chỉ sợ chưa tới thôn trang, đã bị lưu dân nơi đó giết rồi.”
Hai binh lính sau lưng Triệu Nghị đều giật mình, chần chờ nói. “Đại nhân...”
Triệu Nghị ngồi vào vị trí quan thủ thành này, tất nhiên cũng không phải là đứa bé vô tri không biết gì. Hàm ý trong lời nói của Tưởng Nguyễn, khiến cho hắn lập tức hoài nghi chuyện hôm nay là một âm mưu đã lên kế hoạch từ trước, nghĩ đến đây, bất giác nhíu chặt lông mày.
Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Ta cho đại nhân một chủ ý, đám lưu dân ở thành Đông kia nhiều như vậy, thủ hạ của đại nhân chỉ có hai người tất nhiên không đủ, không bằng mượn người của Kinh Triệu Doãn đi một chuyến. Nếu như Kinh Triệu Doãn biết chuyện này, cũng sẽ không đứng ngoài quan sát.”
Tâm tư Triệu Nghị khẽ động, quả thật, hắn chỉ có hai người, tùy tiện tiến tới không phải là thượng sách, nhưng nếu như không đi thôn Sùng Tân, chuyện hôm nay liền không thể làm rõ, cũng sẽ không bắt được kẻ giật dây. Kinh Triệu Doãn vốn cũng là nơi duy trì trật tự trong kinh thành, mượn người cũng không khó. Nghĩ đến đây, hắn liếc mắt nhìn chằm chằm Tưởng Nguyễn, thiếu nữ này xuất hiện một cách kỳ lạ, có vẻ chính là chờ để nói với hắn những chuyện này, nhìn thì có vẻ như vô tình nói ra, nhưng. Triệu Nghị suy xét, quả thật chuyện gì nàng cũng không biết sao? Bất luận thế nào, nếu như lời Tưởng Nguyễn là thật, chính là cứu hắn một mạng, Triệu Nghị chắp tay. “Đa tạ tiểu thư nhắc nhở.”
“Đại nhân khách khí.” Tưởng Nguyễn khẽ cười nói, buông xuống rèm xe ngựa, Lộ Châu quay lại xe, âm thanh Tưởng Nguyễn từ trong xe ngựa truyền tới. “Lại khuyên đại nhân thêm một câu, đám lưu dân ở thành Đông tàn bạo hung ác, cũng không phải là bọn cướp bình thường, đại nhân mượn người của Kinh Triệu Doãn, càng nhiều càng tốt, nếu không, toàn quân bị diệt.” Dứt lời, xe ngựa lộc cộc hướng phía trước rời đi.
Triệu Nghị nhìn xe ngựa dần biến mất trong tầm mắt, xoay người lên ngựa, quát. “Đi Kinh Triệu phủ!”
Trong xe ngựa, Tưởng Nguyễn đang ngẩn người dựa vào cái đệm, lấy cớ đi Lâm phủ tìm Lâm Tự Hương để ra ngoài, rốt cuộc kịp cứu Triệu Nghị một mạng. Ở kiếp trước, Triệu Nghị chính là bị loạn đao chém chết khi trấn áp lưu dân ở thôn Sùng Tân, lúc trước Tưởng Nguyễn luôn không hiểu được, tại sao lưu dân tay không tấc sắt lại đột nhiên trở nên hung tàn như vậy, thân thủ Triệu Nghị dù không tốt đi nữa, cũng không thể trở thành kết cục chết thảm như vậy. Khi lưu dân bắt đầu vào kinh nàng liền để Lộ Châu ra ngoài tìm người để ý động tĩnh bên thôn Sùng Tân. Hôm qua liền có người tới báo, thôn Sùng Tân đột nhiên có một đám người tới, tất cả đều mang theo binh khí, sau đó ăn mặc như lưu dân.
Lưu dân tầm thường sao có thể mang nhiều binh khí như vậy, vẫn là một đám người này, có lẽ muốn giả danh lưu dân, chuẩn bị hôm nay vây giết Triệu Nghị. Tính toán của người này cũng thật tinh thông, muốn đổ hết mọi chuyện lên đầu lưu dân, Triệu Nghị vừa chết, đích trưởng tôn Triệu gia không còn, Triệu gia chịu một vết thương lớn như vậy, tất nhiên tổn thương nguyên khí nặng nề, bên kia lại phối hợp thu bạc của Triệu gia… Chỉ sợ từ nay về sau Triệu gia sẽ không đứng lên nổi.
Người này là ai? Tưởng gia? Hạ gia? Lý gia? Ánh mắt Tưởng Nguyễn u ám, chỉ sợ chuyện này đều liên quan đến Tuyên Ly. Triệu gia suy yếu, là chuyện khiến hắn vui mừng nhất.
Tuy nhiên ở kiếp này, nàng bỏ lương thực ra giúp Triệu gia cứu trợ thiên tai, Triệu Nghị cũng không chết, Triệu gia sừng sững đứng vững trong giới quý tộc kinh thành, Tuyên Ly biết được chuyện này, không biết sẽ có thái độ gì?
Triệu Nghị bắt được đám người kia, bất kể như thế nào, biết trong quân thủ thành có gian tế, quay lại nói với người Triệu gia, người Triệu gia chắc chắn sẽ không nhẹ nhàng cho qua, vào lúc hiểu rõ sự tình, cũng sẽ bắt đầu sinh lòng cảnh giác. Tuyên Ly muốn ra tay lần nữa, đã không còn dễ dàng nữa rồi.
Quan trọng nhất là, Tưởng Nguyễn khẽ thở dài, chuyện lúc trước đối với Triệu Quang là một điều then chốt. Nàng cứu được Triệu gia, cứu được Triệu Nghị, không biết dùng cái này làm thù lao giao dịch, có thể đổi cho nàng cơ hội bước vào cổng lớn phủ tướng quân hay không. Dù như thế nào, vì Tưởng Tín Chi, cũng phải thử một lần.