Mục lục
Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tưởng Nguyễn nhẹ nhàng gật đầu, Tề Phong nói. “Chờ Tam ca trở lại, hai người sẽ thành thân.” Nói tới đây, khoang miệng hắn bỗng đắng chát, quay đầu, thiếu nữ trước mặt xiêm y đỏ nhạt, tựa như mọi ánh sáng rực rỡ đều tập trung trên người nàng. Mi mắt minh diễm quyến rũ như hoa, nhìn nóng rực tựa như một ngọn lửa, nhưng khi tới gần lại phát hiện đó là một khối băng. Mấy ngày nay hắn bầu bạn bên cạnh cô gái này, nhìn nàng bày mưu lập kế, nhìn nàng tiên tri biết trước, nhưng dường như không hề để mọi chuyện vào lòng. Hắn thỉnh thoảng cũng sẽ nghĩ, có phải mọi chuyện trên thế gian này đều không lọt được vào mắt nàng hay không, nay nói ra tin tức Tiêu Thiều sắp trở về, dáng vẻ như có điều suy tư của Tưởng Nguyễn rơi vào mắt hắn, Tề Phong lập tức hiểu ra.

Hắn giấu đi ưu tư trong mắt, trêu ghẹo nói. “Tam tẩu, đến ngày đó, ta thấy các huynh đệ núi Già Nam Sơn đều sẽ tới uống ly rượu mừng.”

Tưởng Nguyễn mỉm cười nói. “Đa tạ.”

Thái độ của nàng luôn hời hợt có thừa, thân cận không đủ. Tề Phong chớp mắt, tìm lý do rời đi. Để lại mình Tưởng Nguyễn đứng đó, Đông đi Xuân tới, một năm vừa rồi đã xảy ra rất nhiều chuyện. Tiêu Thiều ở bên ải truyền tin về, Triệu Cẩn tới biên ải, việc ấy thật sự nằm ngoài dự đoán của nàng, Triệu Cẩn còn cứu được Tưởng Tín Chi ra. Triệu Cẩn vốn xuất thân nhà võ tướng, phong cách hành sử hào sảng như nam nhi, Tưởng Nguyễn báo việc này lại cho Triệu phu nhân, Triệu phu nhân yên lòng, hai vị huynh trưởng Triệu gia thông tình đạt lý, không làm khó quá nhiều. Chẳng qua sau khi Lâm Tự Hương biết chuyện này thì tới Cẩm Anh vương phủ trách mắng Tưởng Nguyễn một phen, oán Tưởng Nguyễn không phải, nói tại sao Tưởng Tín Chi lại tùy tiện câu mất Triệu Cẩn, đúng là không nên thân, khiến Tưởng Nguyễn không biết phải làm sao.

Nói tới Lâm Tự Hương, gần đây thường xuyên đến phủ Cẩm Anh vương, không phải vì thăm Tưởng Nguyễn, mà vì có dụng ý khác, không biết có đụng chạm gì với Hạ Thanh, sau đó hóa giải hiểu lầm, chẳng biết từ lúc nào hai người trò chuyện vui vẻ, trông Hạ Thanh có vẻ rất thích Lâm Tự Hương, có điều tâm tư hai người trong sáng, muốn hiểu được tâm ý nhau chắc sẽ khó khăn trùng trùng.

Liên Kiều và Dạ Phong cũng thân cận hơn, thỉnh thoảng Liên Kiều sẽ đưa ít điểm tâm cho Dạ Phong, dầu gì Dạ Phong cũng là thủ hạ đắc lực của Tiêu Thiều, chung quy cũng là nam nhân ưu tú, lại không thèm để ý thân phận tìm lý do nói đôi câu với Liên Kiều, kẻ ngu cũng nhìn ra ẩn tình bên trong.

Dạ Phong và Liên Kiều hòa thuận bao nhiêu, thì phía Cẩm Nhị và Lộ Châu ầm ĩ bấy nhiêu, hai người cãi nhau suốt ngày, chỉ cần đụng mặt là sẽ gây gổ, người sáng suốt đều nhìn ra nguyên nhân. Đáng tiếc hai kẻ kia ngày ngày quần là áo lụa, tùy tiện tới lui, không biết đến lúc nào mới có thể tu thành chánh quả.

Nay ngay cả Cẩm Anh vương phủ Tưởng Quyền cũng không chịu tới, bắt đầu từ lúc Tưởng Siêu xảy ra chuyện, Tưởng Quyền lấy giọng ra lệnh sai Tưởng Nguyễn ý nghĩ cách cứu Tưởng Siêu ra, Tưởng Nguyễn lại không thèm để tâm tới. Sau cái chết của Tưởng Siêu, Tưởng Quyền như già đi mười tuổi, lúc gặp Tưởng Nguyễn, tựa như nhìn người dưng nước lã vậy. Tâm tư của lão Tưởng Nguyễn biết rõ, lòng lão oán hận Tưởng Nguyễn. Hiện tại Tưởng Quyền lại nạp thêm mấy vị thiếp thất, như muốn để lại tử tự cho Tưởng gia—— lão chưa từng coi Tưởng Tín Chi là con trai mình. Có lúc Tưởng Nguyễn cũng cảm thấy kỳ quái, dựa theo bản tính, Tưởng Quyền là một kẻ ham mê quyền thế, một gã nam nhân không từ bất kỳ thủ đoạn gì để leo lên, nay nàng và Tưởng Tín Chi có thể đưa Tưởng phủ lên chỗ cao hơn, nhưng tận bây giờ Tưởng Quyền vẫn chưa từng muốn lấy lòng bọn họ, thậm chí hận bọn họ thấu xương. Có lẽ một số người trời sinh đã là oan nghiệt, thù hận bẩm sinh, bất luận Tưởng Nguyễn và Tưởng Tín Chi làm gì, chỉ cần họ là con Triệu Mi, thì Tưởng Quyền không thể thích nỗi. Mặt từ ái của một người cha, lão vĩnh viễn chỉ dành cho Tưởng Tố Tố và Tưởng Siêu mà thôi.

Sau trận sóng gió lương thảo, Tuyên Ly vẫn yên lặng không có động tĩnh gì. Hiển nhiên cái chết của Hạ gia đã tạo thành tổn thất cực lớn cho Tuyên Ly. Thời gian qua hắn như vô hình, ở trong triều làm một hoàng tử an phận, thậm chí không âm thầm làm gì, thế lực bị hủy phần lớn, sau khi Hạ gia ngã, hắn rất khó để tìm được một kẻ khác thay thế Hạ gia. Ngũ hoàng tử Tuyên Hoa hành xử càng thêm chín chắn, thậm chí ngay cả Thập Tam hoàng tử Tuyên Phái cũng được hoàng đế xem trọng, Ý Đức thái hậu cũng vô cùng yêu thích. Nay tựa như Thái tử đã thông minh hơn, không hoang đường như xưa, có nhiều đối thủ như vậy, e rằng trong lòng Tuyên Ly cũng không thoải mái gì cho cam. Nhưng không đại biểu vì thế mà Tuyên Ly sẽ bỏ cuộc, ngược lại, Tưởng Nguyễn chắc rằng, bây giờ Tuyên Ly không động thủ, là vì hắn vẫn chưa tìm được thời cơ thích hợp, kẻ này rành nhất hành vi giả vờ, một khi có cơ hội, sẽ không do dự mà ra tay.

Tưởng Đan từ Mỹ nhân lên tới Tam phẩm Chiêu nghi, cuộc sống trong cung thuận lợi, trên từ hoàng hậu, cho tới cung nữ thái giám, ai cũng thưởng thức yêu mến nàng ta. Thậm chí người nghiêm khắc như Ý Đức Thái hậu cũng không tìm được chỗ sai của nàng ta, Tưởng Đan âm thầm cấu kết với Tuyên Ly, cuộc sống xem như không tệ, làm việc cẩn thận lại thông minh, che giấu dã tâm rất tốt, ở hậu cung từng bước thăng lên, từng bước ổn định. Nàng ta sống quá tốt, Tưởng Nguyễn lại không hề nóng nảy, thiên hạ này chỉ như một cuộc săn bắt, phải xem ai có kiên nhẫn hơn. Đã nhịn được cả cuộc đời, chờ thêm ít ngày thì có ngại gì?

Tưởng Nguyễn rủ mắt, đưa tay hứng lấy một hạt tuyết, tuyết nhanh chóng hòa tan trong lòng bàn tay. Năm mới lại sắp tới, trong hoảng hốt như trở về năm vừa sống lại, nàng rút bên trong căn phòng bẩn thỉu ở thôn trang của nhà Trương Lan, ngay cả than cũng không có mà đốt, tỉnh lại từ huyết thù đời trước, vây quanh là thực tế tàn khốc, kẻ thù đứng ở vị trí cao cao tại thượng, mà nàng lại thấp bé chẳng có tiếng nói.

Thời gian qua mau, hiện tại nàng đứng ở Cẩm Anh vương phủ, vị trí ít ai chạm tới được, kẻ thù người chết người bị thương, nàng lại hoàn hảo không tổn hao. Nhớ đến lời Tề Phong vừa nói, Tiêu Thiều sắp trở lại rồi, đời trước không đợi được một lễ cưới, đời này nó lại tới, rơi xuống con người lạnh lùng lạnh lòng hiện tại, cũng không biết là họa hay phúc.



Phủ Bát hoàng tử, thị vệ quỳ dưới đất, bẩm báo nói. “Hồi bẩm điện hạ, biên ải truyền tin, Thiên Tấn không chống nổi. Cẩm y vệ đã vào đến đại quan Thiên Tấn, Thiên Tấn đầu hàng.”

Tuyên Ly ngồi trên ghế ở giữa nhà, sắc mặt hết sức ôn hòa, rõ ràng tin tức thủ hạ hồi báo không hề làm người ta vui thích, nhưng hắn tựa như rất vui vẻ, nụ cười như mộc xuân phong, thật sự khiến người khác cảm thấy kỳ lạ.

Các vị phụ tá đều không dám nói câu nào, một năm qua, Tuyên Ly gặp đả kích vì chuyện Hạ gia, hành xử càng lúc càng điềm tĩnh. Vui giận không hiện ra mặt, luyện đến lô hỏa thuần thanh, nếu như trước kia Tuyên Ly có thể thuần thục thể hiện một mặt ôn nhã, thì nay chiếc mặt nạ ấy như đã hòa thành một thể với Tuyên Ly.

“Nhanh hơn so với dự tính của ta.” Tuyên Ly thở dài. “Quả nhiên có làm gì cũng không hủy được Cẩm Y vệ ư?”

“Điệnhạ, nay chúng ta vẫn chưa hoàn toàn trở mặt với Cẩm Anh vương phủ, Cẩm Anh vương cũng giữ thế trung lập, tránh đi vẫn hơn.” Một phụ tá tiến lên khuyên nhủ. Thế lực hiện tại của Tuyên Ly yếu đi một nửa, cứng đối cứng với Tiêu Thiều là một hành động không khôn ngoan, huống hồ Tiêu Thiều luôn mặc kệ chuyện triều chính, nếu có thể tránh đối kháng trực diện với hắn, thì hiển nhiên sẽ bớt được một vài chuyện.

“Muộn rồi.” Tuyên Ly cười nói. “Các ngươi thật sự cho rằng chúng ta có thể chung sống hòa thuận với phủ Cẩm Anh vương sao?” Hắn giờ thư trong tay lên. “Chư vị, các ngươi có biết kẻ phóng hỏa đốt kho lương, Hạ gia ngã đài do ai gây ra không?”

Các phụ tá trố mắt nhìn nhau, chuyện này Tuyên Ly vẫn luôn phái người điều tra, nhưng không tra ra được gì, vì thế nên Tuyên Ly rất tức giận, đây cũng là tâm bệnh của hắn. Nay nhìn dáng vẻ này, hẳn đã biết được người sau lưng là ai?

Tuyên Ly bình tĩnh nói. “Là Cẩm Anh Vương phi, Tưởng Nguyễn.”

“Sao có thể?” Người trong phòng kinh ngạc. “Cẩm Anh Vương phi kia chỉ là một nữ nhân, sao có thể làm ra chuyện lớn bậc này, huống hồ cô ta không thể tiên tri biết trước. Nếu tất cả mọi chuyện đều xuất phát từ tay Cẩm Anh Vương phi, vậy há chẳng quá đáng sợ rồi ư? Rốt cuộc tại sao cô ta lại muốn làm như thế, tại sao lại muốn đối nghịch với điện hạ chứ?”

“Ta biết trong lòng chư vị kinh ngạc, bổn điện cũng thẳng thắn nói cho các ngươi biết, chuyện này đúng là Cẩm Anh Vương phi cầm đầu.” Hắn ý vị thâm trường nói. “Các ngươi cho rằng Cẩm Anh Vương phi không thể nào làm được chuyện này, không có lý do gì đối phó bổn điện, thế có từng nghĩ tới, đấy có phải đại biểu cho ý của Cẩm Anh vương hay không?”

Lời này vừa nói ra, mọi người đều yên lặng. Tuyên Ly nhìn quanh một vòng, mới nói. “Chắc gì Cẩm Anh Vương phi không phải bị Cẩm Anh vương bày mưu đặt kế?” Thật ra Tuyên Ly biết việc ấy là không thể nào, lúc hắn nhận được tin thám tử báo lại rằng Tưởng Nguyễn là người đứng sau khiến Hạ gia rơi đài cũng đã rất kinh ngạc, nhưng hắn tin. Hắn luôn cảm thấy Tưởng Nguyễn kỳ lạ, mặc dù biết sự hoài nghi này khó lòng giải thích, đối phương chỉ là một tiểu thư nhà quan không hiểu sự đời, sao có thể có thủ đoạn lợi hại như vậy. Thế nhưng mỗi lần nhìn thấy Tưởng Nguyễn, Tuyên Ly đều có một cảm giác khó lòng hình dung, hắn luôn cảm thấy Tưởng Nguyễn hận mình. Dù hắn tự hỏi bản thân chưa hề làm ra chuyện gì khiến Tưởng Nguyễn hận.

Sau khi biết tin này, Tuyên Ly vô cùng tức giận, nghiệp lớn của hắn lại hủy trong tay một nữ nhân. Tưởng Nguyễn đứng sau khiến hắn mất đi một cánh tay đắc lực là Hạ gia, sau đó mất luôn cả tám trăm xe quân lương, thật sự tiền mất tật mang. Mỗi khi nghĩ về chuyện đó, Tuyên Ly đã hận không thể lập tức giết chết nữ nhân kia.

“Tiêu Thiều sắp khải hoàn hồi triều rồi.” Tuyên Ly cười thành tiếng. “Ta muốn tặng hắn một món quà.”

Cẩm Anh vương phủ là một sự tồn tại đặc biệt ở Đại Cẩm, nhiều năm như vậy mà hắn vẫn không chạm tới được một phần lực lượng thật sự của Cẩm Y vệ, nếu nói trước đây hắn đã nổi tâm tư với Cẩm Anh vương phủ, thì nay biết chuyện Tưởng Nguyễn là kẻ đứng sau càng như một cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà. Có lúc một số việc nhất định phải bí quá hóa liều, Tuyên Ly không hy vọng Tưởng Nguyễn thành công gả cho Tiêu Thiều, nếu Tưởng Nguyễn tâm cơ thâm trầm đúng như thám tử hồi báo, nếu để nàng và Tiêu Thiều ở bên nhau, thì thực lực của Cẩm Anh vương phủ sẽ trở nên quá đỗi đáng sợ.

Thừa dịp Tiêu Thiều vẫn chưa trở về, hắn cần xác nhận một chuyện, cũng muốn giải quyết phiền phức này. Tuyên Ly từ từ siết chặt nắm đấm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK