Mục lục
Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Thiều đã ra ngoài, lúc này không biết đang ở đâu, nhìn dáng vẻ Dạ Phong như có việc gấp, Tưởng Nguyễn nói. “Xảy ra chuyện gì?”

Tiêu Thiều không có ở đây, chuyện Cẩm y đều qua tay Tưởng Nguyễn xử lý, Tưởng Nguyễn làm việc chừng mực, nếu bản thân xử lý không được, cũng không vội giải quyết, sẽ để qua một bên, chờ Tiêu Thiều trở lại. Dạ Phong không do dự, nói. “Diêu Niệm Niệm giả được người cứu ra ngoài rồi.”

“Tìm được người rồi?” Tưởng Nguyễn cau mày hỏi.

“Không có, nhưng người canh giữ ở thành Tây thấy có người vào một gian nhà, hoài nghi vọt vào, phát hiện nhà không phòng trống, đi vào lục soát, bên trong có dấu vết người ở, là vết tích của người Nam Cương không sai.” Dạ Phong đáp.

“Theo như ngươi nói, ấy ắt hẳn là viện quân của chúng, Tuyên Ly không có động thái chuẩn bị ra tay, nên tất nhiên không phải hắn. Những người khác trong triều không có năng lực này.” Tưởng Nguyễn trầm ngâm nói. “Như vậy, chỉ có thể là người Nam Cương, dưới tình thế thiên la địa võng này mà vẫn thoát được, hiển nhiên kẻ đó rất quen thuộc địa thế kinh thành. Theo ta thấy có lẽ người nọ đã ẩn núp trong kinh thành từ lâu, hẳn đã rất nhiều năm, mới có thể cứu người ra ngoài trong hoàn cảnh này. Ẩn núp lâu như vậy mà không bị phát hiện, đối với Nam Cương mà nói, chắc chắn là một thanh bảo đao vô cùng tốt.”

Chỉ dựa vào một chuyện đã có thể phân tích ra nhiều như vậy, Dạ Phong ngẩn ra, ngay sau đó bội phục nói. “Thiếu phu nhân nói không sai, có huynh đệ ở thành Tây nhìn thấy người, chẳng qua lúc đó vội vã nên không để trong lòng, sau đó nghĩ lại, cảm thấy rất giống một người.”

“Ai?”

“Đại di nương Tưởng phủ, Ức Sương.” Dạ Phong đáp.

Ức Sương, cái tên này có hơi xa lạ, Tưởng phủ như đã chìm vào quên lãng, nghe được hai chữ này từ miệng Dạ Phong, Tưởng Nguyễn thoáng hoảng hốt. Nhưng cực nhanh nghĩ ra, Ức Sương? Trong đầu hiện lên gương mặt Đại di nương luôn không thích nói chuyện gần như vô hình ở Tưởng phủ.

Nhiều năm qua, Đại di nương này chiếm một vị trí nhìn như không hề quan trọng ở phủ thượng thư, thế nhưng bà ta luôn bình an vô sự, từ lúc huynh muội Tưởng Nguyễn bị đuổi, lúc Triệu Mi chết, đến hiện tại Tưởng phủ biến mất, bà ta luôn có thể an toàn lui thân, thật sự là một chuyện không tưởng tượng nổi. Tưởng Nguyễn đã từng hoài nghi bà ta, nhưng sau khi Tưởng phủ ngã lại không tìm thấy bóng dáng bà ta, nay bất ngờ xuất hiện trước mắt, lại bằng phương thức như vậy.

Dạ Phong nhắc tới thành Tây, đã nói rõ đang hoài nghi quan hệ giữa Ức Sương và người Nam Cương. Tưởng Nguyễn đảo mắt, vậy chứng tỏ, sự hoài nghi của nàng không hề sai. Ức Sương là ai, ẩn núp nhiều năm ở Tưởng phủ vì mục đích gì. Mà thời gian bà ta xuất hiện. Tưởng Nguyễn giật mình, trong đầu không kiềm được lóe lên một suy nghĩ.

“Ngươi phái người chú ý bên thành Tây, nếu có đi, hẳn cũng không đi xa. Địa vị của Diêu Niệm Niệm giả tất rất quan trọng với người Nam Cương, nếu không sẽ không trà trộn vào Diêu gia dễ như vậy. Rất có thể là thủ lĩnh của người Nam Cương, mà người cứu Diêu Niệm Niệm, nếu có bản lĩnh ấy, cũng không phải hạng người bình thường. Ra tay ngay thời điểm này, hiển nhiên không hề sợ chúng ta, trên đời không ai tự phụ vô cớ, nên ta cho rằng, kẻ đó đã chuẩn bị kỹ càng. Nếu như bà ta là Ức Sương, dựa theo thời gian bà ta mai phục ở Tưởng phủ, hiện giờ động thủ, chỉ có thể nói rõ, bọn chúng đã chuẩn bị xong, nay đến lúc thật sự ra tay, hẳn sẽ tới nhanh thôi.”

“Nhưng mà..” Thiên Trúc nghi ngờ nói. “Không phải đã phá cục rồi ư?” Thân phận của Diêu Niệm Niệm giả bị phơi bày, chuyện của Lộ Châu và Cẩm Nhị cũng đã rõ, Tưởng Nguyễn và Tiêu Thiều càng không hề cách lòng, trái lại còn phối hợp rất tốt. Nay đã ép người Nam Cương trốn chui trốn nhũi như chuột, sao chúng còn có thể động thủ?

“Đối đầu với chúng ta cũng không phải mục đích của chúng.” Giọng Tưởng Nguyễn không rõ vui giận, có điều nét mặt nặng nề hiếm thấy. “Hoặc nói, không phải mục đích của người đó. Đám người Nam Cương rõ ràng chia làm hai phe, mặc dù ta không biết vì sao, một phe nhắm vào ta, một phe khác,” nàng hơi trầm ngâm, nói. “Hướng về vị trí kia mà đến. Nay phe nhắm vào ta là Diêu Niệm Niệm giả đã thất thủ, người Nam Cương chỉ có thể nghe theo lệnh người phe còn lại mà làm việc, người phe này, đang chờ một cơ hội, bây giờ, cơ hội kia đã tới.”

“Cơ hội?” Thiên Trúc vẫn không hiểu, Dạ Phong lại như từ lời nàng mà hiểu rõ điều gì, sắc mặt thay đổi. Tưởng Nguyễn không để ý đến y, xoay người đi về phía thư phòng. “Dạ Phong, gần đây trong triều có chuyện gì đặc biệt không, ngươi đi vào kể lại cho ta nghe.”

Đêm ấy, Tiêu Thiều về rất trễ, nếu là ngày thường Tưởng Nguyễn đã sớm nghỉ ngơi, nay đèn vẫn sáng. Tiêu Thiều về thấy vậy thì hơi ngạc nhiên, sau đó đi tới bên cạnh nàng, nhẹ giọng trách nói. “Sao vẫn chưa ngủ?”

“Chờ huynh, có chuyện muốn nói với huynh.” Tưởng Nguyễn ngẩng đầu lên, Tiêu Thiều ngẩn ra, sắc mặt Tưởng Nguyễn hiện ra mấy phần mệt mỏi. Việc này quả rất hiếm thấy, Tiêu Thiều không đi khỏi, thuận thế ngồi xuống cạnh nàng, hỏi. “Xảy ra chuyện gì?”

Tưởng Nguyễn kể lại chuyện Dạ Phong nói cho Tiêu Thiều nghe, sau khi Tiêu Thiều nghe xong, nhíu mi suy nghĩ một lúc, mới nói. “Ta biết.”

“Không, ý ta không phải chuyện này.” Tưởng Nguyễn kéo tay áo hắn, nhìn hắn nói. “Tiêu Thiều, nói thế có hơi kỳ quặc, nhưng trong lòng ta có một trực giác. Ta hoài nghi, Ức Sương chính là Kỳ Mạn.” Lời nói ra, Tưởng Nguyễn thở phào nhẹ nhõm, nàng không biết tại sao mình lại có suy nghĩ này. Từ lúc trùng sinh tới nay, đối với Đại di nương Ức Sương Tưởng Nguyễn vẫn có một cảm giác rất đặc biệt, đó là trực giác của người từng chết một lần đối với nguy hiểm, nhưng Ức Sương này ẩn núp quá tốt, kiên nhẫn tới mức đáng sợ, Tuyên Ly muốn so sánh với với bà ta, thật sự không so nổi. Nhiều năm qua, Ức Sương không hề làm gì, Tưởng Nguyễn không đoán ra dụng ý của bà ta, nhưng hôm qua lời Dạ Phong xác nhận có lẽ bà ta có liên quan với Nam Cương, cánh cửa trong đầu Tưởng Nguyễn như được mở ra, vô cùng tự nhiên, nàng xuất hiện suy nghĩ này.

Tiêu Thiều nhìn nàng, không nói gì. Tưởng Nguyễn thấy dáng vẻ bình tĩnh của hắn, cau mày nói. “Huynh không tin ta? Suy nghĩ này thật sự rất hoang đường, nhưng ta không phải chỉ suy đoán hoàn toàn bằng trực giác. Ta hồi tưởng cả một buổi tối, theo thời gian Kỳ Mạn biến mất mà huynh nói, không sai lệch mấy với thời gian Đại di nương xuất hiện ở Tưởng phủ. Nếu có liên quan với người Nam Cương, lại có thể khiến người Nam Cương dù đã qua nhiều năm không gặp vẫn nghe theo lệnh bà ta, địa vị công chúa Nam Cương tuyệt đối làm được điều này.”

“Không phải ta không tin nàng,” Tiêu Thiều cong môi, nói. “Ta cũng đang hoài nghi bà ta.”

Tưởng Nguyễn ngẩn ra, nói. “Huynh đã sớm biết rồi?”

“Chỉ hoài nghi thôi.” Tiêu Thiều đáp. “Nhiều năm trôi qua, người Nam Cương luôn truy đuổi ta, ta cũng định tìm ra Kỳ Mạn năm đó, nhưng không thu hoạch được gì, hiển nhiên Kỳ Mạn còn sống, mấy lần đi sâu vào Nam Cương lại không hề thấy bóng dáng bà ta, với bản tính có thù tất báo của bà ta, biết ta tồn tại, tất nhiên sẽ ở lại kinh thành chờ cơ hội báo thù. Cho nên ta luôn sắp xếp nhân thủ tìm kiếm ở kinh thành.” Tiêu Thiều thở dài. “Chẳng qua gần đây mới có đầu mối, ta cũng không ngờ, bà ta vậy mà lại trốn đến phủ thượng thư.”

Đường đường một công chúa Nam Cương, xinh đẹp vô song, lại cam chịu làm một tỳ thiếp không được sủng ái ở Tưởng phủ. Dung mạo có thể ngụy trang, nhưng ngụy trang tính cách mấy chục năm, thật sự quá đáng sợ.

Tưởng Nguyễn cẩn thận nhìn Tiêu Thiều, người Nam Cương dù sao cũng có huyết thù với hắn, trên lưng mỗi người đều cõng theo chuyện riêng, Tưởng Nguyễn mang theo thù hận kiếp trước, Tiêu Thiều lưng đeo nợ máu kiếp này. Đây là số mạng của hắn, dẫu sao Tiêu Thiều lâm vào hoàn cảnh này, tất cả đều do một tay Kỳ Mạn tạo thành, cha mẹ ruột và cha mẹ nuôi đều vì người Nam Cương mà bỏ mạng, huyết hải thâm cừu có thể tưởng tượng. Nhưng trước mắt xem ra, lúc Tiêu Thiều nói tới Kỳ Mạn, thần sắc bình thản, vẫn rất tỉnh táo, Tưởng Nguyễn thoáng thả lõng. Nàng suy nghĩ giây lát, nắm lấy tay Tiêu Thiều nói. “Đã biết người sau lưng là ai, ta nghĩ chúng sẽ ra tay nhanh thôi, nay chúng ta trong tối bọn chúng ngoài sáng, chung quy sẽ có lợi. Lần này, ta giúp huynh báo thù, nhé?” Nàng có lòng muốn dỗ Tiêu Thiều vui hơn một chút.

Tiêu Thiều không nhịn được bật cười, sờ tóc nàng, nói. “Được.”

“Nhưng vẫn rất lạ.” Tưởng Nguyễn nghi ngờ nói. “Ta đã nhìn ra, người Nam Cương chia làm hai phe, một phe là Diêu Niệm Niệm giả, những người này mới tới kinh thành, có rất nhiều địa phương trong kinh thành vẫn chưa quen thuộc, nên mới bị quân lính của Kinh Triệu doãn truy bắt đến không còn chỗ trốn. Mà Kỳ Mạn chính là người phe khác, bà ta mai phục trong kinh thành nhiều năm, đã sớm nắm giữ rất nhiều nơi trong kinh thành, nên mới thuận lợi cứu Diêu Niệm Niệm giả ra ngoài. Nhưng mục đích của hai kẻ này khác nhau. Kỳ Mạn ẩn núp nhiều năm có lẽ vì báo thù, Diêu Niệm Niệm giả kia thiết kế âm mưu nhắm vào Cẩm Nhị và Lộ Châu, mục đích muốn khiến huynh ta cách lòng, ta cứ cảm thấy, nàng ta nhắm vào ta? Ta và nàng ta có thâm cừu đại hận gì à? Dù có hận, cũng nên hận huynh mới chúng chứ nhỉ.”

Vừa dứt lời, nàng thấy sắc mặt Tiêu Thiều hơi kỳ lạ, lòng giật thót, nắm tay áo Tiêu Thiều nói. “Chuyện này là sao? Huynh nói rõ ràng cho ta, không phải lại là đào hoa huynh dẫn tới đấy chứ? Kéo thêm phiền phức cho ta.” Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này, Tưởng Nguyễn căm tức nhìn Tiêu Thiều, gần như muốn ăn tươi nuốt sống hắn luôn.

“Khụ khụ.” Tiêu Thiều không chịu nổi áp lực như vậy, ho khan hai tiếng, như không có chuyện gì xảy ra đứng dậy nói. “Ừm, ta đi tắm.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK