Nhà họ Diệp.
“Diệp tổng.” Lâm Tri Nguyên đến tìm Diệp Hà, ông lên tiếng trước.
Anh nhìn thấy người tới là Lâm Tri Nguyên, lập tức kính cẩn nói: “Chào Lâm đại sư. Ông tìm tôi có việc gì à?”
“Diệp tổng, tôi nghe nói Lạc thị có ý định tái khởi công dự án trên núi Nguyệt Minh, có đúng không?” Lâm Tri Nguyên hỏi.
Diệp Hà gật đầu đáp: “Đúng vậy, đường xá giao thông ở mảnh đất đó rất thuận tiện, nếu có thể phát triển mảnh đất đó sẽ thu được lợi nhuận không nhỏ. Lạc thị cũng rất có thành ý.”
Diệp Hà và Lạc Kỳ đã từng hợp tác với nhau rồi, anh rất tán thưởng năng lực của Lạc Kỳ.
Lâm Tri Nguyên cười cười: “Đúng là giao thông ở đó không tệ, nhưng mảnh đất kia có vấn đề.”
Diệp Hà xoa cằm: “Lạc thị nói sự cố năm xưa là ngoài ý muốn, sau đó bị thổi phồng đồn bậy đồn bạ hơi quá chứ mảnh đất không có vấn đề gì.”
Lâm Tri Nguyên im lặng một lúc rồi nói: “Lạc tổng quá lạc quan rồi.”
Diệp Hà cười cười: “Hoàn thành xong bản kế hoạch mới là Lạc tổng sẽ tìm người tiến hành thi công, đến lúc đó sẽ biết có vấn đề hay không thôi.”
Lâm Tri Nguyên gật đầu, cười nói: “Tôi có nghe tiếng về dự án này đã lâu, nếu Diệp tổng có nhu cầu…”
“Đây là dự án của Lạc thị, nhưng nếu họ cần thì tôi sẽ tiến cử Lâm đại sư.”
Mấy thiên sư như Lâm Tri Nguyên kiếm được nhiều tiền nhưng tiêu xài cũng rất nhiều, gần đây ông mua không ít dược liệu, lại mua một món pháp khí, lúc này túi tiền khá eo hẹp, thế là ông để ý đến mảnh đất trên núi Nguyệt Minh. Hiện tượng lạ trên núi đã xảy ra từ lâu, không ít đồng nghiệp của ông đã thất bại mà về, nếu bây giờ ông giải quyết được thì tiếng tăm sẽ tăng vọt. Mà dự án lớn như vậy, nếu giải quyết được thì tiền thưởng sẽ không ít.
Sau khi Lâm Tri Nguyên đi rồi, Diệp Đình Vân từ trong phòng đi ra.
Diệp Hà nhìn em trai nói: “Em có chắc dự án trên núi Nguyệt Minh sẽ không có vấn đề gì không?”
Cậu gật đầu đáp: “Thứ trên núi biến mất rồi.”
Anh nghi ngờ hỏi: “Thật không? Hôm qua anh và Lạc Kỳ bàn chuyện hợp tác, Lạc Kỳ chia lợi nhuận rất nhiều, anh còn tưởng Lạc Kỳ muốn nhờ anh tìm đại sư. Nhưng nếu đã giải quyết chuyện trên núi thì không cần chia lợi nhuận nhiều như vậy.”
Diệp Đình Vân nghi ngờ hỏi lại: “Anh ta chia nhiều lắm à?”
Diệp Hà gật đầu: “Lạc Kỳ là người khôn khéo, lần này hợp tác chia ba phần, còn nói có thể thương lượng lại, không giống phong cách làm việc của anh ta chút nào.” Lạc Kỳ chia lợi nhuận nhiều như vậy ngược lại làm Diệp Hà cảm thấy như có bẫy.
Diệp Đình Vân suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh, cứ thỏa thuận phân chia lợi nhuận như bình thường thôi, nên bao nhiêu thì bấy nhiêu. Chúng ta không chiếm lợi.”
Diệp Đình Vân buồn bực, cảm thấy Lạc Kỳ chia lợi nhuận như vậy giống “trả nợ” thay cho Giang Thiếu Bạch.
Diệp Hà gật đầu nói: “Anh cũng nghĩ vậy. Có điều mảnh đất kia thật sự không có vấn đề gì chứ?”
Cậu đáp: “Đã tìm người xử lý rồi ạ.”
“Vị đại sư nào vậy? Không phải là một tên lừa đảo nào đó chứ?” Diệp Hà hỏi thêm.
Chuyện liên quan đến Giang Thiếu Bạch, Diệp Đình Vân không tiện giải thích nhiều bèn nói: “Anh vẫn chưa tin em sao? Chắc chắn không còn vấn đề gì đâu.”
Diệp Hà cười nói: “Sao anh lại không tin em được chứ.” Anh nhìn em trai, cảm thấy gần đây cậu thay đổi khá nhiều, cứ thần thần bí bí, anh nói tiếp: “Anh nghĩ Lâm đại sư có ý với mảnh đất trên núi Nguyệt Minh.”
Diệp Đình Vân nhún vai: “E là Lâm đại sư phải thất vọng rồi, thứ trên núi đã không còn.”
Diệp Hà nghi ngờ đảo mắt một cái, năm xưa trước khi Lạc Kỳ mua lại mảnh đất đó thì đã cũng có người để ý đến mảnh đất, còn mời không ít đại sư nhưng không cách nào giải quyết được, hiện giờ im hơi lặng tiếng đã giải quyết rồi sao?
Đời sống xã hội sôi động, thuật sư không để lại ấn tượng trong lòng mọi người, họ là thế ngoại cao nhân ẩn sâu trong rừng sâu núi thẳm.
Gần đây đa số các thuật sư đều thích danh lợi, có danh tiếng mới có thể quen biết đại gia giàu có hoặc các quan chức, từ đó mượn tay họ có được thứ mong muốn.
Thế mà đại sư mà Lạc Kỳ mời đến lại im hơi lặng tiếng, làm xong lại phất tay bỏ đi, tác phong giấu hết công danh thế này thật khiến người ta bất ngờ.
…
Ban ngày, Giang Thiếu Bạch rút thời gian đi đến mảnh đất ở núi Nguyệt Minh, hắn đi dạo một vòng, phát hiện không còn vấn đề gì nữa mới gọi điện thoại cho Lạc Kỳ.
Anh rất tin tưởng em trai, ngay trong ngày đã điều mấy máy xúc đến. Năm xưa sự cố xảy ra dồn dập, nhưng lần này Lạc Kỳ ra giá cao nên vẫn có người nhận làm.
Để động viên tinh thần mọi người, giúp mọi người yên tâm làm việc, Lạc Kỳ còn đích thân đến hiện trường giám sát, ngày tiếp theo cũng không xảy ra sự cố gì. Chuyện Lạc thị tái khởi công nhanh chóng được vài thuật sư để ý tới, tất cả đều chờ xem có gì xảy ra không, kết quả khá bất ngờ…
Lạc Kỳ đến công trường liên tục mấy ngày, các công nhân xây dựng an tâm hơn rất nhiều. Người càng giàu có càng tiếc mạng sống, thế mà ngày nào Lạc Kỳ cũng đến công trường khiến không ít người nhìn anh với cặp mắt khác xưa.
“Lạc tổng, Diệp tổng đến.”
Lạc Kỳ gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Hai bên đã ký hợp đồng hợp tác, công việc các giai đoạn đầu do Lạc thị phụ trách, hôm nay Diệp Hà đến thăm công trường, đương nhiên Lạc Kỳ phải ra tiếp đãi.
Thật ra Diệp Hà không muốn đến nhưng bị Lâm Tri Nguyên thúc giục. Dự án khởi công ba ngày mà không xảy ra sự cố gì, công nhân vốn có tâm lý hoang mang cũng không còn, tất cả bình tâm làm việc. Thật ra mấy công nhân này là Lạc Kỳ ra giá gấp đôi thuê được, với tình hình này thì mấy ngày nữa sẽ khôi phục thù lao cũ.
“Diệp tổng đến rồi, hoan nghênh…”
Diệp Hà nhìn Lạc Kỳ nói: “Lạc tiên sinh thật đúng là tận trách, đích thân đến giám sát?”
Lạc Kỳ bất đắc dĩ nói: “Dự án này rất quan trọng đối với tôi, tôi đến giám sát cũng phải thôi…” Đây là dự án đầu tiên của anh năm đó, hiện giờ là dự án đầu tiên anh và em trai hợp tác.
“Vị này chính là Lâm đại sư.” Diệp Hà giới thiệu Lâm Tri Nguyên.
“Hân hạnh được gặp, Lâm đại sư.” Lạc Kỳ quay qua ông gật đầu chào.
Vừa rồi Lâm Tri Nguyên đã đi một vòng, không phát hiện có gì bất thường.
“Lạc tổng, lúc khởi công mảnh đất này có gì bất thường không?”
“Không có gì bất thường. Tôi đã hiểu rõ rồi, trước kia dưới đất có vi khuẩn mang mầm bệnh, thế nên công nhân vừa đào xuống là nhiễm bệnh, kỳ thật mảnh đất này rất bình thường, hiện tại tôi đã tiêu độc khử trùng nên mấy ngày qua không còn vấn đề gì nữa.” Lạc Kỳ cười nói.
Lâm Tri Nguyên nghe Lạc Kỳ giải thích đầy “khoa học”, tâm trạng hơi vi diệu, ông thầm nghĩ có lẽ Lạc Kỳ là người không tin phong thủy, không tin vào thuật sư, bây giờ ông không biết nên nói gì mới tốt.
Lạc Kỳ từng nghe Giang Thiếu Bạch nhắc đến “Lâm đại sư”, em trai anh còn nói Lâm đại sư “thiếu tiền” hắn. Thế nên anh có ấn tượng sâu sắc với vị Lâm đại sư “thiếu tiền” này.
Nếu công trình đã không xảy ra vấn đề gì thì Lâm Tri Nguyên cũng không tiện nói sẽ hỗ trợ, ông đi tham quan một vòng với Diệp Hà rồi ra về.
Dự án trên núi Nguyệt Minh khởi công hừng hừng khí thế khiến không ít người ghen tỵ. Thủ đô tấc đất tấc vàng, càng ngày càng ít đất trống, mà mảnh đất này nếu xây chung cư thì vừa nhìn là biết có thể bán được giá cao cỡ nào.
Vốn có vài người nghĩ mảnh đất này không thể khởi công, sẽ tiếp tục đóng băng, nhưng hiện giờ nhìn dự án tiến hành thuận lợi, mấy người kinh doanh sôi nổi tán thưởng Lạc Kỳ tinh mắt, biết mua mảnh đất “ngon” như vậy từ lâu.
Còn Lạc Hải, hắn cũng đang chờ Lạc Kỳ thất bại. Kết quả, khởi công tốt đẹp, không xảy ra chút vấn đề gì, Lạc Hải thầm cảm thấy kỳ quái.
Hắn quay về nói với anh trai: “Anh, dự án kia khởi công mấy ngày rồi, có ai chết chưa? Có phải Lạc Kỳ che giấu tin tức nên mới không bị đăng lên báo?”
Lạc Dương lắc lắc đầu: “Không có. Anh đã sắp xếp người bên đó rồi, công việc của họ rất thuận lợi.”
Lạc Hải buồn bực: “Sao lại như vậy?” Năm đó rất nhiều người gặp tai nạn, chính Lạc Kỳ cũng phải vào bệnh viện, sau này khi công trình bị dừng lại thì Lạc Kỳ mới khôi phục.
Hiện giờ Lạc Kỳ không bán đất mà tái khởi công dự án, hắn đang chờ xem thằng em họ bị thất bại và bị nhạo báng, kết quả lại không như ý hắn.
Lạc Dương sầm mặt: “Lạc Kỳ tung tin nói rằng trước kia mảnh đất có hàm lượng vi khuẩn cao nên mới khiến công nhân bị bệnh, hắn đã tiêu độc khử trùng nên không còn vấn đề gì nữa.”
Lạc Hải liếc mắt: “Sao có thể, rõ ràng là do phong thủy có vấn đề.”
Lạc Dương hít sâu một hơi: “Có lẽ do hắn may mắn, thứ quấy phá đã biến mất hoặc dời đi chỗ khác rồi.”
“Hay thứ đó đang nấp đi, sau này sẽ quay lại quấy phá?” Lạc Hải vẫn không cam lòng.
Lạc Dương lắc lắc đầu: “Đừng nói chuyện này nữa. Nghe nói tình trạng cơ thể Lạc Kỳ tốt lên rồi.”
“Ý anh là gì? Hắn “được” rồi sao?”
Lạc Dương đáp: “Anh mua chuộc tên học trò bên cạnh Hoa lão tiên sinh, không dễ gì có được tin tức này đâu. Tình trạng Lạc Kỳ tốt hơn rất nhiều, tuy vẫn chưa được nhưng tiếp tục dùng thuốc sẽ khỏi.”
“Từ lúc nào mà Hoa lão tiên sinh lợi hại như vậy? Ông ta từng nói bó tay hết cách rồi mà.” Lạc Hải khó hiểu.
“Không phải do ông ta chữa trị, hình như là bác sĩ nào đó bên nhà họ Diệp. Gần đây không biết Diệp gia có được kỹ thuật mới gì mà nuôi trồng được không ít dược liệu quý.”
Vả lại gần đây Lạc Kỳ và Diệp thị còn hợp tác rất nhiều dự án, không biết có được lợi gì không.
“Có lẽ… ngũ sắc liên thật sự có hiệu quả.”
Lạc Hải sầm mặt, nếu Lạc Kỳ khôi phục bình thường thì bọn họ sẽ không còn quan hệ gì với tập đoàn Thiên Kỳ nữa.
Đều là đời thứ ba của nhà họ Lạc, luôn luôn bị so sánh với nhau, Lạc Hải cực kỳ hận Lạc Kỳ “có tiền đồ” trong miệng người lớn ở nhà, hắn luôn mong ngóng thằng em họ này gặp xui xẻo, hiện giờ thình lình nghe được tin tức này khiến hắn vô cùng tức tối.
…
Nhà họ Diệp.
“Sư phụ, dự án kia thật gì không xảy ra vấn đề gì.” Lâm Bằng hơi kỳ quái nói.
Lâm Tri Nguyên gật đầu. Lạc Kỳ nói mảnh đất có vi khuẩn, đương nhiên ông không hề tin chút nào, nhưng mấy công nhân lại rất tin tưởng. Thương trường như chiến trường, giở mọi mánh khóe, bị người mưu hại, bất cứ việc gì cũng dùng lý do này để nói cho qua chuyện. Mà sự cố trên núi xảy ra đã lâu, mấy công nhân hiện giờ không biết rõ chuyện trước kia.
“Xem ra hiện tại đã yên ổn rồi.”
Đã mấy ngày mà không xảy ra sự cố, khác hẳn trước kia. Ông đã đến hiện trường quan sát, không phát hiện gì bất thường.
“Sư phụ, hay là có người ra tay trước, xử lý chuyện trên núi rồi?” Lâm Bằng hỏi.
Lâm Tri Nguyên gật gù: “Cũng có khả năng này.”
Thật ra ông đã đi hỏi thăm một vòng trong giới, không có ai xử lý chuyện này, còn có người hỏi Lâm Tri Nguyên có phải chính ông lén giải quyết hay không. Xem ra có lẽ là một ẩn sĩ ra tay.
“Sư phụ, có lẽ Diệp nhị thiếu biết gì đó.” Lâm Bằng nói.
Lâm Tri Nguyên suy nghĩ một chút rồi nói: “Có lẽ vậy.” Mảnh đất bỏ hoang đã lâu, Lạc Kỳ bất ngờ mời Diệp Hà hợp tác, thế mà Diệp Hà lại dễ dàng đồng ý.
Lâm Tri Nguyên bỗng nhớ đến sự kiện ở hầm đầu xe, cậu “shipper” kia đột ngột xuất hiện, nhưng sau đó không còn lộ diện nữa.
Hết chương 110