Mục Đông nhìn Giang Thiếu Bạch hỏi: “Giang đạo hữu phát hiện chuyện gì sao?”
Hắn cau mày, hướng đông có hạm đội đang ẩn nấp, đối phương hoàn toàn che giấu khí tức, nếu không có Không Không cảnh báo từ trước thì hắn cũng không cảm nhận được gì cả.
Mục Đông hỏi tiếp: “Nơi đó thật sự có gió lốc không gian sao?”
Giang Thiếu Bạch lắc đầu đáp: “Ta cũng không biết, có lẽ là ta nghĩ nhiều rồi, đa tạ thiếu gia tín nhiệm.”
Mục Đông cười cười: “Ta không chỉ vì ngươi, chính ta có trực giác nếu cứ tiếp tục đi về hướng đó, e là sẽ xảy ra chuyện không hay.”
“Trực giác? Thiếu gia có võ hồn tiên tri sao?”
Y lắc đầu đáp: “Võ hồn tiên tri rất hiếm có, ta làm gì có được. Có điều trực giác của ta rất chuẩn, ít khi sai lầm.”
“Thì ra là thế.”
Giang Thiếu Bạch lại nhanh chóng nhận được tin tức của Tinh Không Diễm lần nữa, thuyền của bọn họ vừa chuyển hướng thì hạm đội ẩn nấp kia cũng chuyển hướng theo.
Rất nhanh, trong khoang thuyền có mấy tu sĩ vọt ra: “Thiếu gia, hình như chúng ta bị theo dõi, Tiên Vương đại nhân mời ngài nhanh vào khoang thuyền.”
Giang Thiếu Bạch hít sâu một hơi, cuối cùng tiền bối trên thuyền cũng tỉnh táo một chút, nhận ra điểm khác thường. Hắn đã cảnh báo, tiếp theo sẽ thế nào thì không biết được, hy vọng Thái Ất Tiên Vương có thể chống chọi với trận chiến một lúc, không nên vừa ra trận đã ngủm, tốt xấu gì cũng phải tranh thủ thời gian cho bọn họ.
Diệp Đình Vân vội vã đi ra, nói với Giang Thiếu Bạch đang đứng ở đầu thuyền: “Hình như thuyền đã vào trạng thái giới nghiêm, sắp xảy ra chuyện gì sao?”
Hắn lắc đầu: “Không biết nữa.”
Hắn chỉ nghe Không Không truyền tin nói là có cao thủ, còn cụ thể cao thủ lợi hại cỡ nào thì không xác định.
“Phi thuyền tăng tốc.” Diệp Đình Vân hô lên.
Giang Thiếu Bạch thấy toàn bộ phi thuyền dâng lên một màn sáng lưu ly, sau đó vọt về phía tây.
Màn sáng lưu ly có tính năng phòng vệ hạng nhất, chỉ cần bật màn sáng này là có thể mạnh mẽ lao đi trong khu vực này. Nhưng màn sáng lưu ly tốn kém rất nhiều, dù Đan Đỉnh Các giàu nứt đố đổ vách cũng không thể bật màn sáng suốt dọc đường. Chính vì vậy mới cần tu sĩ tinh võ hồn như bọn hắn dẫn đường.
Phi thuyền tăng tốc lao đi vun vút, các mảnh vỡ ngôi sao đụng vào thuyền đều bị văng ra.
Giang Thiếu Bạch nói: “Phi thuyền tăng tốc đến cực hạn, quả nhiên rất nhanh.”
Lúc này hắn chợt nghe Không Không truyền âm đến: “Đuổi tới, tới rồi, đáng sợ quá, ta chạy trước đây.”
Giang Thiếu Bạch hít sâu một hơi, nghe thế nào cũng có cảm giác trong giọng nói của Không Không có ý cười trên nỗi đau của người khác.
Hắn phóng linh hồn lực ra, nhìn thấy mấy chiếc tinh thuyền đang đuổi theo bọn họ. Đại khái biết đã bị phát hiện nên đối phương không tiếp tục ẩn nấp nữa.
Diệp Đình Vân thấy tất cả họng pháo giấu kín trên thuyền đều được kéo ra, cậu vội nói: “Đây là chuẩn bị giao chiến sao?”
“Hình như không đúng lắm.”
Cậu quay qua nhìn hắn: “Không đúng chỗ nào?”
Hắn cau mày: “Mấy chiến hạm đuổi theo chúng ta phản ứng quá nhanh.” Bọn họ vừa đổi hướng là kẻ bám đuôi lập tức có phản ứng.
“Nếu như mục tiêu của bọn chúng đúng là Mục Đông thì rất có khả năng chúng đã cài gián điệp từ trước.”
Đạn pháo liên tục bắn vào màn sáng lưu ly nhưng bị màn sáng ngăn cản.
Giang Thiếu Bạch nhìn màn sáng, vô cùng bất ngờ nói: “Màn sáng này thật lợi hại!” Không biết bố trí màn sáng bao trùm phi thuyền thế này phải tiêu tốn bao nhiêu nguyên thạch.
Diệp Đình Vân hít sâu một hơi: “Dù màn lưu ly có lợi hại thế nào đi nữa, cứ tiếp tục bị bắn phá thế này chỉ sợ không chống đỡ được bao lâu nữa.”
Đan Đỉnh Các rất có tiếng tăm, có thể thấy thế lực dám ra tay với Đan Đỉnh Các cũng không phải hạng tầm thường.
Diệp Đình Vân nhìn màn sáng liên tục chớp lóe: “Nhanh vào khoang thuyền đi, với tình hình này, phía trên sẽ không yêu cầu ngươi dẫn dắt tinh tú, bên ngoài quá nguy hiểm.”
“Được.”
Đào Lộ nhìn thấy Giang Thiếu Bạch, vội vã đến gần nói: “Giang đạo hữu, chủ quản cho mời.”
Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch nghe vậy hai mặt nhìn nhau. Khi đến phòng họp trong khoang thuyền, hắn trông thấy có đến mười mấy Mục Đông, còn có mấy chục tu sĩ Hư Tiên, đa số là hậu kỳ và đỉnh Hư Tiên. Hắn và Diệp Đình Vân chỉ có tu vi sơ kỳ Hư Tiên, đứng trong đám đông không thích hợp lắm.
Hắn còn trông thấy Bắc Lâm đứng giữa đám đông, y có vẻ rất được mọi người chú ý.
Mặc dù Giang Thiếu Bạch và Bắc Lâm hợp tác một thời gian rồi, nhưng quan hệ giữa hai người chỉ bình thường thôi. Hắn còn cảm thấy Bắc Lâm mơ hồ không vừa mắt hắn. Tục ngữ nói hay lắm, cùng nghề là oan gia, hắn đoán chừng đối phương ghen tỵ hắn có năng lực điều khiển tinh tú.
Giang Thiếu Bạch đang chờ trong khoang thuyền thì chợt cảm nhận được tử khí đậm đặc tiến vào cơ thể. Hắn lập tức hiểu ra, hai phe giao chiến, đã có không ít người bỏ mạng.
Từ khi lên Tiên giới đến nay, hắn luôn ở tộc Cổ Hùng, mà tộc Cổ Hùng coi như thái bình, hắn rất ít khi thu được tử khí. Lúc này có đến mấy chục tia tử khí ào ạt chui vào người hắn như thủy triều, khiến thực lực của hắn tăng vọt.
Nếu tình hình trước mắt không nguy cấp ngàn cân treo sợi tóc như lúc này thì hắn thật sự muốn tìm một nơi yên tĩnh để hấp thu tử khí. Đáng tiếc, tình hình hiện tại đang rất hỗn loạn, không chừng hắn cũng sẽ bỏ mạng ở đây, Giang Thiếu Bạch đành phải hấp thu hết tất cả tử khí vào người, chờ sau này chậm rãi tiêu hóa.
“Đan Đỉnh Các chúng ta gặp đại nạn, tiểu trưởng lão tuyệt đối không thể chết ở đây, hy vọng các vị có thể đưa tiểu trưởng lão xông ra khỏi vòng vây.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Thế nhưng ở đây có đến mười mấy tiểu trưởng lão!
“Bên ngoài đang đậu mười hai chiếc phá vân thoa, chỉ cần các vị đưa tiểu trưởng lão thoát khỏi vòng vây, quay về Đan Đỉnh Các, dù là ai, Đan Đỉnh Các tất trọng báo.”
Giang Thiếu Bạch hít sâu một cái, đây là ý của tên ngốc nào vậy. Có điều người trên thuyền nghĩa ra cách này, chứng tỏ nguy cơ lần này vô cùng nghiêm trọng.
Mấy tu sĩ lập tức tiến lên đón một tiểu trưởng lão rồi đi lên phá vân thoa, xông ra khỏi vòng vây.
Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân cũng dẫn một người đi. Mười mấy tiểu trưởng lão giống nhau như đúc, khí tức cũng giống hệt nhau, không làm sao phân biệt được.
Tốc độ của phá vân thoa rất nhanh, mọi người phân ra xuất phát, chớp mắt đã phân tán nhau.
Giang Thiếu Bạch vừa bước lên phá vân thoa, lập tức cảm nhận được một luồng tử khí còn đậm đặc hơn. Lần này là mấy trăm tia tử khi, nguyên khí va chạm kịch liệt, vô cùng đáng sợ, hắn thầm đoán là Tiên Vương giao chiến.
Bữa tiệc tử khí bày ngay trước mắt lại không thể hưởng thụ thỏa thích. Hắn hơi tiếc nuối, nhưng vẫn phải tranh thủ thời gian chạy trốn.
“Ầm!” một tiếng thật lớn vang lên, Giang Thiếu Bạch phát hiện một chiếc phá vân thoa bị đạn bắn trúng, chia năm xẻ bảy.
Tốc độ của phá vân thoa rất nhanh nhưng tính năng phòng hộ lại chẳng ra làm sao, bị đạn bắn trúng lập tức tan nát, hắn đoán người bên trong khó mà thoát được một kiếp.
Giang Thiếu Bạch điều khiển phá vân thoa vọt về phía gió lốc sao trời tụ tập. Đối với người bình thường, xông về hướng gió lốc là hành động đâm đầu vào chỗ chết, nhưng hắn có tinh võ hồn, có thể tìm được đường ra trong gió lốc.
Tình huống hỏng bét đến nỗi Đan Đỉnh Các bảo bọn họ phân tán phá vòng vây, rõ ràng thực lực đám truy binh vô cùng khủng bố, không dùng phương pháp đặc biệt e là không trốn thoát được.
Chợt có vài luồng tử khí truyền đến, Giang Thiếu Bạch phỏng đoán có người đuổi theo bọn họ nhưng bị cuốn vào gió lốc sao trời, cuối cùng bỏ mạng.
Giang Thiếu Bạch dẫn theo “Mục Đông” chạy trốn hơn mười ngày, cuối cùng tạm thời thoát khỏi truy binh, nhưng hắn cũng hoàn toàn lạc đường trong dải sao Nhật Diệu. Thấy đã thoát khỏi hiểm cảnh, hắn thầm thở phào một hơi.
Giang Thiếu Bạch nhìn “Mục Đông” hỏi: “Vị đạo hữu này, tiếp theo ngươi có dự tính gì?”
Hắn rất có thiện cảm với người này, rõ ràng cấp bậc của y cao hơn hắn, nhưng trên đường chạy trốn không hề hoa tay mua chân, mặc cho hắn xông vào khu vực gió lốc mãnh liệt nhất.
Mục Đông cau mày nói: “Đương nhiên là về Đan Đỉnh Các.”
Giang Thiếu Bạch nhíu mày: “Không rõ chúng ta đang ở đâu, muốn về Đan Đỉnh Các không dễ.”
Mục Đông nghĩ nghĩ rồi nói: “Không sao, hai vị đi đâu thì ta theo đó.”
Y lấy một cái ngọc giản ra đưa cho Diệp Đình Vân: “Diệp đạo hữu là luyện đan sư, ở đây có một ngọc giản đan thuật, tặng cho các hạ.”
Diệp Đình Vân nhận ngọc giản nhìn sơ bên trong, phát hiện ngọc giản ghi chép rất nhiều về tiên đan thuật, còn kèm theo không ít phương pháp luyện tiên đan. Thù lao của nhiệm vụ lần này chính là ngọc giản đan thuật, nhưng ngọc giản của “Mục Đông” có chất lượng cao hơn ngọc giản Đan Đỉnh Các hứa hẹn rất nhiều.
Diệp Đình Vân nhìn chằm chằm “Mục Đông” một lúc rồi nhíu mày nói: “Ngọc giản này có chút nặng, chẳng lẽ ngươi là thật?”
Cậu nắm chặt ngọc giản trong tay, thầm nghĩ ngọc giản chất lượng thế này không phải là thứ mà “người giả” có thể tùy tiện lấy ra.
Mục Đông cười cười: “Chẳng lẽ hai vị cho rằng ta là giả?”
Diệp Đình Vân: “…”
Dù sao Mục Đông cũng là tiểu trưởng lão của Đan Đỉnh Các, mười hai chọn một, tuy tinh võ hồn của Giang Thiếu Bạch có thể phát huy ưu thế ở nơi này nhưng Diệp Đình Vân vẫn không hiểu nổi tại sao Mục Đông lại chọn phá vân thoa của bọn họ, dù sao thì thực lực của Giang Thiếu Bạch và cậu quá thấp.
Giang Thiếu Bạch nhìn Mục Đông, hít sâu một hơi: “Không thể nào.”
“Thái Ất Tiên Vương an bài phá vân thoa cho ta không phải là chiếc này, nhưng ta đã đổi với người kia.”
Giang Thiếu Bạch: “…”
Má ơi, chuyện gì xảy ra thế này? Một tên giả mạo thì dễ xử lý rồi, cứ ném đại đâu đó cũng được, nhưng đây là người thật, nếu xảy ra chuyện, Đan Đỉnh Các truy cứu thì phải làm sao đây? Còn nếu không có chuyện gì, những kẻ muốn ra tay với Mục Đông biết hắn đã phá hỏng kế hoạch thì phải làm sao đây?
“Tiểu trưởng lão quá to gan rồi, ta chỉ mới sơ kỳ Hư Tiên.”
Mục Đông bình thản nói: “Ngươi không phải sơ kỳ Hư Tiên bình thường! Ta đã nói rồi, trực giác của ta rất chuẩn.”
Giang Thiếu Bạch cười gượng: “Tiểu trưởng lão quá khen.”
Mục Đông chắp tay sau lưng nói: “Giang đạo hữu, ta không gạt ngươi, bên cạnh ta chắc chắn có nội gián, ta vẫn chưa biết là ai nên ta không tin tưởng bọn họ được.”
“Tiểu trưởng lão không sợ ta cũng bị mua chuộc sao?”
Mục Đông cười cười: “Nếu Giang đạo hữu bị mua chuộc thì đã không cảnh báo từ trước.”
Giang Thiếu Bạch: “…”
“Giang đạo hữu, tinh thần thuật của ngươi rất lợi hại!”
Lần này quản sự của Đan Đỉnh Các tìm được hai tu sĩ có tinh võ hồn là Giang Thiếu Bạch và Bắc Lâm, Giang Thiếu Bạch chỉ có tu vi sơ kỳ Hư Tiên, nhưng lúc hắn điều khiển tinh thuyền còn ổn định hơn Bắc Lâm nhiều.
Khi gặp truy sát, Giang Thiếu Bạch quyết định thật nhanh, xông vào giữa các lốc xoáy tinh không, nhờ đó mà tìm được đường sống. Nếu là Bắc Lâm thì e là không làm được. Hiện tại xem ra y đã đánh cược đúng rồi.
Giang Thiếu Bạch hơi đau đầu, thân phận đối phương cao quý, hậu trường cũng không nhỏ, như củ khoai nóng phỏng tay vậy, biết làm thế nào cho phải đây?
“Tiểu trưởng lão, tiếp theo phải đi thế nào? Ngài có dự định gì không?” Giang Thiếu Bạch cau mày, hắn đi đâu cũng được nhưng tiểu trưởng lão sẽ không bằng lòng phiêu bạt tứ hải cùng bọn họ.
Mục Đông suy nghĩ một lúc rồi nói: “Giang đạo hữu quyết định đi.”
“Ta?”
Y khẽ gật đầu: “Đúng vậy. Ta không biết ai muốn giết ta, nhưng chắc hẳn bọn chúng hiểu rõ tác phong làm việc của ta. Nếu để ta tự quyết định, rất có thể bọn chúng sẽ đoán được.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Vị tiểu trưởng lão này mưu tính sâu xa hay là thiếu thông minh vậy?
“Tất cả trông cậy vào Giang đạo hữu, ta đi nghỉ ngơi một chút.” Mục Đông nói.
Giang Thiếu Bạch: “…”
Mục Đông rời đi, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân ở lại hai mặt nhìn nhau.
Cậu cau mày, do dự một chút rồi nói: “Ánh mắt tiểu trưởng lão không tồi.”
Giang Thiếu Bạch hít một hơi: “Nhặt phải rắc rối to rồi.”
Diệp Đình Vân giơ ngọc giản trong tay lên: “Có thứ tốt như vậy, ta có thể bớt được rất nhiều công sức.”
Giang Thiếu Bạch cười cười: “Ngươi thích là được.”
Cậu nhìn hắn hỏi: “Tiếp theo ngươi định làm gì?”
“Không biết nữa.” Hắn lắc lắc đầu, sau đó ngửa đầu hít một hơi, thầm nghĩ tiểu trưởng lão kia cứ mặc kệ như vậy, thật là hết cách.
Phá vân thoa không thể so sánh với tinh thuyền khổng lồ, nhưng bên trong vẫn có vài căn phòng. Mục Đông ở một phòng, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân ở phòng kế bên.
Mục Đông đang ở trong phòng, nét mặt nghiêm trọng, trên bàn trước mặt y có bày mười một viên mệnh thạch, đã có tám viên bị vỡ, còn lại ba viên.
Mười một người giả mạo kia là con rối thế thân mà Đan Đỉnh Các bồi dưỡng ra, Mục Đông là bản tôn nên có mệnh thạch của những người này, có thể nắm rõ tình hình sinh tử của bọn họ. Có tổng cộng mười một viên mệnh thạch mà đã có tám viên vỡ vụn, chứng tỏ những kẻ đuổi giết y lần này không tầm thường.
Mục Đông ngồi trên ghế trầm tư, bỗng một viên mệnh thạch lại nứt ra.
Y thấy thế hít sâu một hơi, sau đó cất hai viên mệnh thạch còn lại, trong lòng khá sầu lo.
Mục Đông nhắm nghiền hai mắt. Theo kế hoạch bạn đầu, y vốn sẽ đi chiếc phá vân thoa số chín, nhưng y đột nhiên đổi ý bèn đổi vị trí với tên thủ hạ. Khi đó tất cả dùng phá vân thoa rời đi, người trên chiếc số chín là người đầu tiên tử vong, mà tu sĩ trên đó vừa khéo chính là Bắc Lâm.
Tu sĩ phụ trách hộ tống phá vân thoa thứ chín cũng là tu sĩ có thực lực mạnh nhất.
Hết chương 373