Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đi đến khu luyện đan ngoài trời, trông thấy một nữ tu tướng mạo diễm lệ, thần thái lười biếng dựa vào ghế.
Nữ tu mặc váy áo màu tím lộng lẫy, thoạt nhìn vô cùng sang quý, cao cao tại thượng như một nàng công chúa, xem ra nữ tu còn rất trẻ, mấy trưởng lão Đan Đỉnh Các đang vây quanh nàng ta.
Các trưởng lão ngày thường mắt cao hơn đầu, rất khó gặp được bọn họ, lúc này người sau im lặng hơn người trước, rất có dáng vẻ người hầu.
Giang Thiếu Bạch phát hiện rất nhiều thanh niên trẻ tuổi tài giỏi của Đan Đỉnh Các đều đến đây, hắn nghĩ có lẽ đây là ý của các trưởng lão, người đến chính là đại tiểu thư Thảo Đan Môn, có thể lọt vào mắt vị tiểu thư này thì sẽ một bước lên mây.
Các công tử Đan Đỉnh Các ngày thường rất rành rẽ trêu ghẹo nữ nhân, nhưng lúc này bọn họ có phần câu nệ, vẻ ăn nói khéo léo, phong độ nhẹ nhàng không lộ nổi ba phần so với ngày thường. Mà ánh mắt bọn họ nhìn Âu Dương Tuyết còn có vẻ say mê, tựa hồ thật sự động lòng.
Bản thân Âu Dương Tuyết đã là một mỹ nữ hiếm có, cộng thêm bối cảnh và thực lực không tầm thường càng lộ vẻ quyến rũ phi phàm, mấy công tử động lòng cũng là chuyện bình thường.
Mặc Đình hơi khinh thường nhìn các thanh niên bên cạnh, rõ ràng không để bọn họ vào mắt.
Bình thường thì các thanh niên tuấn kiệt ai cũng rất kiêu ngạo, vậy mà lúc này đành phải nhẫn nhịn.
“Đan sư trong Đan Đỉnh Các các ngươi chỉ có trình độ này thôi sao?” Mặc Đình lành lạnh nói.
Một trưởng lão lúng túng đáp: “Tề trưởng lão có thể luyện chế Tam Văn Thanh Long Đan, đan thuật không tồi.”
Mặc Đình khinh thường nói: “Tam Văn Thanh Long Đan, lại không phải là đan dược gì ghê gớm, biết luyện chế đan dược này chẳng có gì to tát.”
Diệp Đình Vân nhìn các luyện đan sư có mặt ở đây mà cau mày.
Tề trưởng lão là đan sư số một số hai trong Đan Đỉnh Các, bình thường được vạn người kính ngưỡng, vậy mà lại bị người khác xem thường ở đây. Bị người ta xem thường thì thôi đi, còn không đối đáp lại được.
Giang Thiếu Bạch cau mày nhìn Mặc Đình, trên đường tới đây tiểu trưởng lão đã nhắc đến người này.
Âu Dương Tuyết là đại tiểu thư cao quý của Thảo Đan Môn, tuy có phần cao ngạo nhưng tính cách còn được, còn người tên Mặc Đình bên cạnh Âu Dương Tuyết thì có vẻ chỉ cần đúng lý là không buông tha người ta.
Y là người của Thảo Đan Môn, là sư huynh của Âu Dương Tuyết, tựa hồ có ý với nàng, thế nên có địch ý với những “thanh niên tài giỏi đẹp trai” của Đan Đỉnh Các.
Diệp Đình Vân thì cho rằng các trưởng lão Đan Đỉnh Các hơi quá tham vọng, Âu Dương Tuyết là con gái môn chủ Thảo Đan Môn, ngày thường gặp không ít thanh niên tuổi trẻ tài giỏi, nàng còn có tu vi trung kỳ Tiên Vương, mà thoạt nhìn tuổi tác nàng cũng không lớn.
Mấy thanh niên của Đan Đỉnh Các có tu vi và thiên phú kém hơn nàng, mà nhiều người đã có tam thê tứ thiếp, hưởng thụ *tề nhân chi phúc, khí tức trên người đã vô cùng hỗn tạp, sao có thể lọt vào mắt tiểu công chúa người ta.
*齐人之福 tề nhân chỉ phúc: chỉ cuộc sống sung sướng, thê thiếp đầy đủ.
Âu Dương Tuyết nhìn thấy Diệp Đình Vân đi tới, ánh mắt chợt lóe, hỏi một tu sĩ bên cạnh: “Vị kia cũng là đan sư của Đan Đỉnh Các các ngươi?”
“Không sai, Diệp đan sư cũng là đan sư của Đan Đỉnh Các chúng ta.”
Âu Dương Tuyết hứng thú nhìn Diệp Đình Vân nói: “Đan hương trên người ngươi rất nồng.”
Cậu cười nói: “Ta vừa luyện chế chút đan dược.”
Nàng lắc đầu nói: “Đan hương trên người ngươi như được tích lũy nhiều năm. Mấy năm qua ngươi luyện chế không ít tiên đan phải không?”
Ngoài mặt Diệp Đình Vân không biểu hiện gì khác thường nhưng trong lòng lo ngay ngáy, chuyện cậu luyện chế được số lượng lớn đan dược trong năm năm ở trong Vạn Phương Cốc vẫn là bí mật, dù đã mang một số đan dược ra bán đấu giá nhưng đó chỉ là một phần nhỏ mà thôi.
Diệp Đình Vân không ngờ, cách nhiều năm như vậy lại bị người khác phát hiện. Người ở tinh vực cấp bảy đều lợi hại như vậy sao? Chỉ dựa vào mùi hương đã đoán ra được nhiều việc như vậy.
“Phần lớn chỉ là tiên đan cấp ba phổ thông mà thôi.” Diệp Đình Vân đáp.
Âu Dương Tuyết đi đến bên cạnh cậu: “Đan hương trên người ngươi rất hỗn tạp, đa số là mấy năm gần đây lưu lại, hẳn là trên trăm loại. Ngươi luyện chế không ít đan dược nhỉ.”
Cậu cười cười: “Tiểu thư quá khen.”
Âu Dương Tuyết khẽ gật đầu: “Chính là ngươi. Ngươi muốn đi đến tinh vực cấp bảy thì chuẩn bị một chút rồi đi theo ta.”
Mặc Đình bên cạnh nàng lập tức kích động nói: “Sư muội, làm vậy có phải quá qua loa rồi không?”
Âu Dương Tuyết không vui liếc nhìn y: “Sư huynh đang chất vấn quyết định của ta?”
Mặc Đình thấy nàng tức giận, y xấu hổ cười nói: “Sao có thể, chỉ là sư phụ dặn dò thà thiếu chứ không làm ẩu, huynh nghĩ nên thận trọng một chút vẫn hơn…”
Mặc Đình liếc mắt nhìn Diệp Đình Vân, ánh mắt không có ý tốt.
Giang Thiếu Bạch khẽ cong khóe miệng cười nhẹ, ở Tiên giới, ngoại hình của Diệp Đình Vân coi như vô cùng xuất chúng, có lẽ gã Mặc Đình này cho rằng nguyên nhân Âu Dương Tuyết chọn Diệp Đình Vân là vì dung mạo.
Âu Dương Tuyết nhìn cậu hỏi: “Diệp đan sư thấy sao? Có đồng đi theo ta đến Thảo Đan Môn không?”
Cậu cười nói: “Đương nhiên ta bằng lòng, nhưng ta muốn đưa đạo lữ theo cùng.”
Nàng nghe thế nhìn sang Giang Thiếu Bạch đứng cạnh cậu, khẽ gật đầu hỏi: “Là vị này sao?”
Diệp Đình Vân gật đầu.
“Được thôi.” Nàng sảng khoái đồng ý.
Mặc Đình trông thấy Giang Thiếu Bạch, địch ý bớt đi một chút nhưng ánh mắt nhìn Diệp Đình Vân vẫn không vui như cũ.
“Đa tạ.” Cậu nhàn nhạt đáp.
***
Được sự đồng ý của Âu Dương Tuyết, Diệp Đình Vân lập tức quay về chuẩn bị đồ đạc, Mục Đông đi theo cùng hai người.
Giang Thiếu Bạch nhìn y nói: “Tiểu trưởng lão cứ rời đi như vậy có được không? Không cần nói vài câu với đại tiểu thư sao?”
Mục Đông hít một hơi: “Không cần, ta không am hiểu trò chuyện với đại tiểu thư như thế, có thời gian rảnh rỗi không bằng luyện chế hai lô đan dược.”
Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ quả nhiên là tiểu trưởng lão, tư tưởng giác ngộ cao hơn mấy trưởng lão Đan Đỉnh Các rất nhiều.
Mục Đông nhìn Diệp Đình Vân nói: “Âu Dương tiểu thư quyết định nhanh chóng như sấm rền gió cuốn.”
Cậu cười nói: “Đúng vậy, ta cũng không ngờ.” Cậu còn tưởng cần phải trổ tài luyện chế đan dược, khảo nghiệm trình độ luyện đan của cậu, vậy mà chỉ vì trên người cậu có đan dương, Âu Dương Tuyết lập tức tin tưởng thuật luyện đan của cậu.
Mục Đông tò mò hỏi Diệp Đình Vân: “Diệp đan sư, Âu Dương tiểu thư nói trên người ngươi có đan hương của mấy trăm loại đan dược, ngươi luyện chế được nhiều như vậy trong Vạn Phương Cốc sao?”
Tuy Diệp Đình Vân đã mang hơn trăm viên đan dược đi đấu giá, nhưng nhiều loại trùng nhau, tính ra chỉ có mấy chục loại đan dược.
“Âu Dương tiểu thư có phần khoa trương.”
Mục Đông khẽ gật đầu, không hỏi nhiều thêm, chỉ là trong lòng y nghĩ Âu Dương Tuyết không nói thì thôi, một khi đã nói ra đương nhiên có nắm chắc mới nói.
Diệp Đình Vân đổi đề tài: “Xem ra tu sĩ bên cạnh Âu Dương tiểu thư không thích ta.”
Mục Đông cười cười: “Người đến từ tinh vực cấp bảy khó tránh khỏi kiêu ngạo, kỳ thật ta thấy thái độ của Âu Dương tiểu thư đối với vị sư huynh này cũng bình thường, hắn chỉ ra vẻ ta đây trước mặt chúng ta thôi.”
Giang Thiếu Bạch nhìn Mục Đông, cảm thấy tiểu trưởng lão cũng chướng mắt gã Mặc Đình kia. Hắn thầm nghĩ điều kiện tu luyện ở tinh vực cấp bảy tốt hơn cấp sáu rất nhiều, nến như điều kiện tu luyện ngang nhau, thành tựu của Mục Đông sẽ không kém gì Mặc Đình, có điều trên đời này không có “nếu như”.
Tuy Mặc Đình gọi Âu Dương Tuyết là sư muội nhưng tu vi lại yếu hơn nàng một chút, phỏng chừng nhập môn sớm hơn đối phương nên mới giành được cái danh sư huynh, mà ở Tiên giới lấy tu vi luận cao thấp. Thiên phú Mặc Đình không bằng Âu Dương Tuyết, muốn giành được trái tim người ta e là không dễ.
Mục Đông cười cười, cảm thán nói: “Ta nghe nói Âu Dương Tuyết rất nổi tiếng ở Lạc Nguyệt tinh vực, vô số người quỳ dưới váy, Mặc Đình chỉ là một trong số đó.”
Giang Thiếu Bạch gật gù: “Ra là vậy.”
Xem chừng Mặc Đình không quá nổi bật trong số những người theo đuổi Âu Dương Tuyết, lần này gã đi cùng nàng, gần quan được ban lộc, đoán chừng gã đang sốt ruột biểu hiện. Giang Thiếu Bạch nhìn thế nào cũng thấy biểu hiện của gã hơi quá lố.
Mục Đông thở dài nói: “Bên cạnh Âu Dương tiểu thư có một người như vậy, Diệp đan sư không khỏi phải chịu ấm ức. Có điều Âu Dương tiểu thư có vẻ xem trọng ngươi.”
Diệp Đình Vân chỉ cười mà không nói gì.
Kỳ ngộ trong Vạn Phương Cốc luôn là bí mật của cậu, Diệp Đình Vân không rõ, rốt cuộc Âu Dương Tuyết đã nhìn ra được bao nhiêu, so với Mặc Đình thì cậu càng kiêng kị Âu Dương Tuyết hơn.
Diệp Đình Vân nghĩ kỹ lại thấy cậu lo lắng quá mức rồi, điều kiện tu luyện ở tinh vực cấp bảy vượt xa tinh vực cấp sáu, có lẽ có rất nhiều địa phương tương tự Vạn Phương Cốc. Những linh thảo cậu lấy được trong Vạn Phương Cốc phỏng chừng không quý hiếm như tưởng tượng của cậu.
***
Trong phòng.
“Sư muội rất xem trọng Diệp Đình Vân?” Mặc Đình lên tiếng hỏi.
Âu Dương Tuyết khẽ gật đầu: “Không sai, đan hương trên người hắn rất nồng, chắc hẳn là một luyện đan sư không tồi.”
Mặc Đình cười cười: “Ta vừa ra ngoài hỏi thăm, mấy năm trước Diệp Đình Vân vẫn là tu sĩ Hư Tiên, kết quả trong thời gian ngắn đã tiến giai trung kỳ Tiên Vương, đoán chừng là dùng đan dược chồng chất, cách làm này rất tiêu hao tiềm lực, e là tương lai tiến cảnh có hạn.”
“Hắn thân là luyện đan sư, bởi vì mau chóng đột phá mà chọn cách làm chỉ vì cái lợi trước mắt, quả thật không biết sợ là gì.”
Âu Dương Tuyết không thèm để ý nói: “Tương lai của hắn như thế nào không liên quan gì nhiều đến Thảo Đan Môn chúng ta, chỉ cần hắn luyện chế đan dược cho chúng ta mười năm, mười năm sau, người này đi con đường nào không liên quan gì đến chúng ta.”
Mặc Đình nghe nàng nói như vậy thì yên tâm hơn một chút, y nói tiếp: “Hắn có được không? Tông môn từng nhận hai đan sư ở tinh vực cấp sáu, trình độ hai người này chẳng ra làm sao, chỉ lãng phí cả đống linh thảo, đan dược luyện chế ra cũng không nhiều.”
Âu Dương Tuyết thản nhiên đáp: “Hẳn là Diệp Đình Vân không tồi, đan dương trên người hắn cực nồng, ta chỉ ngửi được đan hương phức tạp như vậy từ Lung Dạ sư cô.”
“Sư muội quá đề cao hắn rồi, một tu sĩ vừa tiến giai Tiên Vương như hắn sao có thể so sánh với Lung Dạ sư cô.” Mặc Đình khinh thường nói.
Đa số đan sư tập trung luyện chế các loại đan dược phù hợp với bản thân, nhưng Lung Dạ Tiên Vương thì khác, cô thích nghiên cứu đan dược bàng môn, biết luyện chế rất nhiều chủng loại. Vì say mê luyện chế đan dược bàng môn, còn thích nghiên cứu các đan phương chưa hoàn chỉnh mà Lung Dạ Tiên Vương tự sáng tạo ra được không ít chủng loại mới.
Vì quá say mê các loại đan dược kỳ quái mà Lung Dạ Tiên Vương chậm trễ tu luyện tu vi nhiều năm.
Thiên phú của Lung Dạ Tiên Vương vốn cực tốt, vậy mà nhiều tu sĩ vốn ngang hàng với cô nay đã trở thành Tiên Tôn, chỉ có cô vẫn là Tiên Vương. Mà Lung Dạ Tiên Vương cũng không để ý cho lắm, cứ chìm đắm vào việc nghiên cứu đan thuật.
Âu Dương Tuyết nhìn Mặc Đình, không tranh luận gì thêm, vừa nãy nàng đã hỏi thăm những chuyện liên quan đến Diệp Đình Vân. Đối phương vừa mới tổ chức một buổi đấu giá đan dược, vừa vặn xác minh suy đoán của nàng.
Âu Dương Tuyết xoa xoa trán, nếu không phải trước đó Thảo Đan Môn tổn thất mấy tiên đan sư thì họ đã không cần đến tinh vực cấp sáu chọn người. Tầm mắt các đan sư ở tinh vực cấp sáu vẫn còn khá hạn hẹp, nhiều người đến tinh vực cấp bảy mà biểu hiện không được như ý muốn của bọn họ.
Nhưng vẫn có vài người tài năng xuất chúng, mấy năm trước Bích Đan Môn tìm được một đan sư từ tinh vực cấp sáu, thiên phú rất cao. Người này đến Bích Đan Môn không lâu đã thăng thành tiên đan sư cấp năm, nghe nói còn có thể luyện chế được đan dược cấp năm, có khả năng một thời gian nữa sẽ trở thành tiên đan sư cấp sáu.
Từ trên xuống dưới Bích Đan Môn đều gửi gắm hy vọng vào người này, vì lôi kéo đối phương, thậm chí môn chủ còn gả con gái cho hắn.
Thảo Đan Môn và Bích Đan Môn có quan hệ cạnh tranh, hiện tại Bích Đan Môn phát triển không ngừng, Thảo Đan Môn lại hơi xuống dốc.
Trước đó Thảo Đan Môn bọn họ vốn định bộc lộ tài năng trong bí cảnh, kết quả bí cảnh kia chính là một cái bẫy, chẳng những bọn họ không kiếm được thứ gì tốt mà còn bị tổn thất những người đi vào.
Thảo Đan Môn đang đứng trên bờ vực nguy hiểm, một cây chẳng chống vững nhà, một mình phụ thân chèo chống Thảo Đan Môn to lớn, dù có lòng nhưng lực không đủ.
Nếu không nhanh chóng bổ sung máu mới, Thảo Đan Môn sẽ từ từ xuống dốc. Tuy tình hình trước mắt không ổn chút nào nhưng không thể tùy tiện nhận người, không cẩn thận lỡ nhận gian tế vào tông môn thì vô cùng tai họa.
Tinh vực cấp bảy vốn có rất ít tán tu, vài đan sư có năng lực đều được thế lực lớn thu nhận, thân thế trong sạch lại có thực lực thì không dễ chiêu mộ, vì vậy phải nghĩ cách tìm người từ tinh vực cấp thấp hơn.
Nếu gặp được một hai đan sư có tư chất, từ từ bồi dưỡng thì tốt. Chẳng qua đưa đan sư từ tinh vực cấp sáu đến tinh vực cấp bảy, nếu không phải là người được thế lực lớn bồi dưỡng từ nhỏ thì họ không có lòng trung thành quá lớn. Từng có trường hợp thế lực lớn chiêu mộ được vài đan sư có tư chất, nhưng khi được bồi dưỡng xong họ đã rời đi.
Mặc Đình nhìn Âu Dương Tuyết nói: “Sư muội thấy người này được thì cứ nghe theo muội.”
Mặc Đình đã dò la không ít tin tức liên quan đến Diệp Đình Vân, tu sĩ Đan Đỉnh Các đánh giá cậu cực cao, có người nói với y Diệp Đình Vân từng giao chiến với Tiên Vương hậu kỳ lôi tu có lôi võ hồn. Có điều Mặc Đình không coi đó là chuyện to tát, y cho rằng Đan Đỉnh Các không có nhân tài nên tự biên tự diễn.
Hết chương 397