Có duyên gặp được phương thuốc bào chế trúc cơ đan, kể từ đó Giang Thiếu Bạch nhìn thứ gì trong hội giao lưu cũng thấy không đáng giá. Cuối cùng hắn chờ được đến ngày tổ chức buổi đấu giá thuật sư.
Muốn tham gia buổi đấu giá không dễ, phải có một loại thẻ đặc biệt màu đen mới được tham dự.
Mà người mới muốn đi vào cần phải có ba người giới thiệu, cộng thêm ký tên vào hiệp nghị giữ bí mật, còn phải tra xét tài sản, không có tài sản cỡ hai trăm triệu thì dù có người dẫn vào cũng không được.
Diệp Đình Vân tìm vài người giới thiệu Giang Thiếu Bạch, có khá nhiều người từng nghe đến tên tuổi của hắn, thế là họ vui vẻ giúp đỡ, tương đương tạo ân huệ, rất nhanh thông qua cuộc tra xét.
Giang Thiếu Bạch lấy được cái thẻ khắc màu đen, nhịn không được nói: “Buổi đấu giá này thần bí quá, giống như mấy băng đảng ngầm tổ chức.”
Diệp Đình Vân cười cười giải thích: “Buổi đấu giá này có nhiều thứ là hàng cấm, nếu để lộ sẽ gây ra sóng to gió lớn, đương nhiên phải cẩn thận một chút.”
“Hàng cấm?”
“Ừ, theo tôi được biết, đại hội trước kia từng bán đấu giá cả cương thi, nếu để người bình thường biết thì… Mấy thứ đào được trong cổ mộ là bình thường nhất ở đây.”
Giang Thiếu Bạch: “…”
Hội trường đấu giá trang hoàng xa hoa, nhưng không mất đi vẻ thần bí.
Rất đông người tham dự buổi đấu giá này, nhiều người đeo mặt nạ, làm vậy để phòng ngừa mua được đồ quý sẽ bị đuổi giết.
“Đông người quá!” Giang Thiếu Bạch cảm thán.
Diệp Đình Vân gật đầu: “Buổi đấu giá có chất lượng rất cao.”
“Đúng là nhiều người có tiền.” Lúc kiểm tra tài sản yêu cầu tài sản phải có hai trăm triệu, đây không phải là con số nhỏ. Cũng may hiện giờ hắn có tiền, chứ nếu một năm trước thì hai chục ngàn cũng không có.
Diệp Đình Vân cười cười: “Ừ.”
Giang Thiếu Bạch nhìn xuống tờ danh sách giới thiệu các món hàng: “Không biết sẽ đấu giá cái gì.”
Tuy trên tờ danh sách có giới thiệu về đồ vật sẽ được đấu giá, nhưng nhiều món được dùng dấu * để che bớt ký tự, dường như vì giữ cảm giác thần bí.
Hắn hơi sốt ruột nói: “Khi nào mới bắt đầu vậy?”
“Gấp cái gì, đến giờ thì bắt đầu thôi.”
Giang Thiếu Bạch buồn bực, là do hắn chưa từng tham gia nên tò mò chút thôi mà.
Lúc này một người phụ nữ mặc váy đỏ đi lên bục đấu giá, Giang Thiếu Bạch nhìn ra cô ta là tu sĩ cuối hoàng cấp, thực lực không tồi, ngoại hình lại xinh đẹp.
“Cám ơn mọi người đã đến buổi đấu giá hôm nay. Ngày hôm nay chúng tôi có rất nhiều báu vật quý giá, chắc chắn mọi người sẽ không thất vọng. Tôi tin mọi người đang nóng lòng chờ mong, không nói nhiều nữa, mời mọi người chiêm ngưỡng món đầu tiên của buổi đấu giá hôm nay… Mâm Ngân Nguyệt.”
Một xe đẩy được đẩy lên trước bục, xe đẩy được phủ vải đỏ, mà trên tấm vải đó là một cái mâm nhỏ màu trắng sứ.
Giang Thiếu Bạch tò mò nói: “Nhìn không có gì đặc biệt.”
“Món đầu tiên hẳn phải có gì đó khác thường.” Diệp Đình Vân đáp.
Như biết mọi người đang nghĩ gì, người chủ trì búng tay một cái, bóng đèn lập tức tắt ngúm, Mâm Ngân Nguyệt được cẩn thận giơ lên cao. Trong bóng tối, cái mâm tỏa ra ánh sáng nhu hòa như ánh trăng, chiếu sáng toàn bộ hội trường rộng lớn.
Tất cả mọi người có mặt đều nín thở, khiếp sợ nhìn cái mâm bên trên.
Giang Thiếu Bạch hơi ngạc nhiên: “Cái mâm nhỏ sẽ sáng lên, giống bóng đèn quá nhỉ.”
Diệp Đình Vân: “…” Dưới sự so sánh của Giang Thiếu Bạch, món bảo vật lập tức bị hạ thấp đẳng cấp.
Mâm Ngân Nguyệt tỏa ra ánh sáng dìu dịu, thanh mát như ánh trăng, lúc nó được giơ lên cao, trong hội trường như có thêm một vầng trăng sáng.
Chuột tầm bảo trong túi Giang Thiếu Bạch bức rứt không yên, liên tục bày tỏ nó muốn có cái mâm…
Hắn ấn đầu Đa Đa vào túi áo, thầm nghĩ chuột ngố là khách nhập cư trái phép mà lại ồn ào muốn làm loạn. Mà chính hắn cũng cảm nhận được luồng linh khí nhàn nhạt từ cái mâm tỏa ra, hắn đoán đây có thể là pháp khí.
Triển lãm cái mâm xong, đèn trong hội trường bật sáng, gian phòng sáng lại, mọi người mơ hồ có cảm giác như vừa tỉnh mộng.
Người chủ trì chỉ cười mà không nói gì nhiều, lúc này có cảm giác như không nói gì lại hay hơn.
“Mâm Ngân Nguyệt, giá khởi điểm tám mươi triệu.”
Giang Thiếu Bạch vừa nghe lập tức ngớ ra. Đến lúc hắn kịp phản ứng thì mọi người đã bắt đầu đấu giá.
“Chín mươi triệu.”
“Một trăm triệu.”
“Một trăm hai chục triệu.”
“Ba trăm triệu.” Giang Thiếu Bạch giơ cái bảng trong tay lên, gia nhập cuộc đấu giá.
Trước kia hắn có đi cùng Lạc Kỳ tham gia một buổi đấu giá, anh trai nói nếu hắn thật sự vừa ý món nào đó thì cứ ra giá thật cao, dọa những người khác. Nếu họ bị dọa sợ thì không chừng sẽ mua được món đó với giá thấp, còn nếu họ không bị dọa thì tương đối phiền phức.
“Ba trăm hai chục triệu.”
“Bốn trăm triệu.” Giang Thiếu Bạch nghiến răng nói.
Sau khi hắn hô giá bốn trăm triệu, cả sảnh phòng im lặng như tờ.
Im lặng một lúc lâu, có lẽ mọi người nghĩ còn những món hàng quý hơn, không cần tiêu tốn quá nhiều vào cái mâm, thế là Mâm Ngân Nguyệt thuộc về Giang Thiếu Bạch.
Diệp Đình Vân nhìn hắn nói: “Có quyết đoán.”
Hắn cười khổ: “Tàm tạm.”
Chuột tầm bảo rất thích Mâm Ngân Nguyệt, cứ ồn ào trong túi hắn, vì trấn an chuột ngố mà hắn đành phải mua về. Vung tay một cái là bay luôn bốn trăm triệu, dù ngoài mặt hắn không biểu hiện gì nhưng lòng đau như cắt. Giang Thiếu Bạch thầm tự an ủi bản thân, tiền là để tiêu, đối với những tu sĩ như hắn thì nhà cửa xe cộ chỉ là thứ yếu, tài nguyên tu luyện mới quan trọng.
Giang Thiếu Bạch hít sâu một hơi, vỗ ngực thì thầm: “Thôi… thôi…”
Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng, thiên kim tán tận hoàn phục lai.
*Trời sinh ra ta có tài thì ắt sẽ được dùng /Ngàn vàng tiêu sạch hết rồi sẽ có trở lại – trích bài thơ Thương tiến tửu (xin mời rượu) của Lý Bạch.
Món đấu giá thứ hai được đưa lên, là một đoạn rễ cây màu tím, tên là Tử Tâm Đằng, dùng ngâm nước uống rất tốt cho tinh thần và cơ thể, thích hợp với đan sư và phù sư.
Trong mắt người bình thường, có thể Tử Tâm Đằng chỉ là rễ cây thông thường, nhưng đối với người biết nhìn hàng thì đây là bảo vật vô giá. Giá khởi điểm của nó là một trăm triệu, vừa ra giá, mấy tu sĩ sôi nổi tranh nhau.
Giang Thiếu Bạch phát hiện lúc đầu chỉ là những thuật sư cao thâm tranh nhau mua, nhưng có lẽ vì bầu không khí quá sôi sục, mọi người đua nhau ra giá khiến những người không biết nhìn hàng cũng đứng ngồi không yên mà gia nhập, có lẽ mấy đại gia lắm tiền thầm nghĩ rễ cây là linh đan diệu dược có thể kéo dài tuổi thọ.
Ngược lại Giang Thiếu Bạch không có hứng thú với Tử Tâm Đằng. Chỉ cần hắn liên tục hấp thu quỷ hồn là tinh thần lực tự động tăng lên, Tử Tâm Đằng không có tác dụng lớn đối với hắn.
Cuối cùng Tử Tâm Đằng được bán với giá ba trăm ba chục triệu.
Món thứ ba được đưa lên, là một bộ xương, khung xương sáng loáng như ngọc, không biết là xương của động vật gì.
Giang Thiếu Bạch tò mò nói: “Bộ xương được bảo quản tốt nhỉ, là động vậy gì vậy?”
Diệp Đình Vân lắc đầu: “Tôi cũng không biết.”
Động vật bình thường chết đi thì xương sẽ không biến thành như vậy, có lẽ đây là dị thú nào đó.
Giang Thiếu Bạch từ từ nhắm mắt, cảm nhận được linh khí nhàn nhạt trên bộ xương, nhưng linh khí đã tiêu tan phần lớn, chẳng còn gì nhiều.
Người chủ trì nói thẳng: “Bộ xương này tình cờ tìm thấy trên một ngọn núi, chúng tôi đã tiến hành giám định Cacbon-14, xác định đây là xương sinh vật cách đây bảy ngàn năm, có thể bảo tồn được đến ngày nay là rất hiếm…”
*Cacbon-14, 14C, hay cacbon phóng xạ, là một trong các đồng vị phóng xạ của nguyên tố cacbon với hạt nhân chứa 6 proton và 8 neutron. Định tuổi bằng cacbon phóng xạ là phương pháp định tuổi bằng đồng vị phóng xạ sử dụng (14C) để xác định tuổi của vật liệu hay mẫu có chứa cacbon với độ tuổi lên tới 60.000 năm. Một trong những kỹ thuật hay áp dụng là xác định niên đại của mẫu hữu cơ tồn tại ở các khu khảo cổ. Thực vật cố định cacbon trong khí quyển trong quá trình quang hợp do vậy mức 14C trong thực vật và động vật khi chúng chết xấp xỉ bằng mức 14C có trong khí quyển ở thời điểm đó. Tuy nhiên, lượng cacbon-14 sau đó giảm đi do quá trình phân rã, cho phép các nhà khảo cổ xác định được niên đại mà thực vật chết hoặc thời điểm nó cố định cacbon lần cuối. Mức 14C ban đầu dùng cho tính toán có thể ước lượng được, hoặc so sánh trực tiếp với dữ liệu đã biết theo chuỗi thời gian từ dữ liệu đếm vòng-cây (phương pháp xác định tuổi thọ của cây) lên tới 10.000 năm trở về trước (sử dụng các dữ liệu bổ sung từ các cây còn sống và đã chết xung quanh vùng đó), hoặc từ các hang trầm tích (speleothems), cho phép xác định niên đại tới 45.000 năm từ hiện tại. Kết quả tính toán hoặc (chính xác hơn) so sánh trực tiếp mức cacbon-14 trong mẫu khảo cổ với mức cacbon-14 của vòng cây hoặc của hang đá trầm tích đã biết tuổi, sẽ cho biết tuổi của mẫu gỗ hay xương lúc thực – động vật chết.
“Chúng tôi đã mời chuyên gia khôi phục hoàn chỉnh hình dạng thật của bộ xương…”
Trong màn hình lớn trên sân khấu xuất hiện các thao tác công nghệ cao, cuối cùng là hình dạng sinh vật được phục chế.
Giang Thiếu Bạch thấy được một sinh vật vừa giống sư tử lại vừa giống chó. Hắn thầm nghĩ giới huyền thật thật tân tiến, còn dùng giám định cacbon-14, dùng công nghệ cao phục hồi hình dạng.
“Chúng tôi suy đoán đây là linh thú mấy ngàn năm trước, có lẽ là dị thú trong Sơn Hải Kinh.”
Người chủ trì vừa nói xong, mấy người bên dưới lập tức bàn tán xôn xao.
Giang Thiếu Bạch phát hiện có nhiều người đỏ cả mắt, hắn lắc đầu nói: “Không có gì đặc biệt, nếu còn sống thì tôi mới có hứng thú.”
Nếu còn sống thì có thể ăn thịt nó, dựa vào linh khí còn sót lại trên bộ xương có thể đoán được khi còn sống nó rất bổ, nhưng hiện giờ chỉ còn xương là xương. Hắn không phải chó, không có hứng thú gặm xương. Hơn nữa đây là xương từ mấy ngàn năm trước rồi, không chừng có mầm bệnh gì đó.
Tuy Giang Thiếu Bạch không có hứng thú với bộ xương, nhưng ở đây có rất nhiều người muốn có.
“Một tỷ hai.”
“Một tỷ hai trăm năm chục triệu.”
“Một tỷ tư.”
Giang Thiếu Bạch nhìn mọi người xung quanh liên tục giơ bảng, sau đó quay qua Diệp Đình Vân nói: “Mấy người này điên rồi à?” Chỉ là một bộ xương thôi mà.
Món hàng thứ ba, bộ xương được bán với giá rất cao hai tỷ.
Giang Thiếu Bạch nghĩ mấy người này dư tiền quá, bỏ hai tỷ mua một bộ xương, hắn mua món đầu tiên với giá bốn trăm triệu đúng là may mắn.
“Sao họ bỏ cả đống tiền mua bộ xương khô nhỉ?” Hắn nhịn không được nói.
Diệp Đình Vân đáp: “Đây là sinh vật tiền sử, có giá trị nghiên cứu rất cao.”
Hơn nữa ở các buổi đấu giá thường nhìn xem tình hình, món nào càng có nhiều người tranh giành thì có nghĩa là đồ tốt. Một món hàng trị giá ba bốn trăm triệu, nhưng đưa đấu giá có thể bán được mấy tỷ, đó là chuyện hết sức bình thường.
Đấu giá ba món đã xong, món thứ tư lại bình thường hơn rất nhiều. Đó là một thanh bảo kiếm, còn không phải là đồ cổ, hẳn là luyện khí sư hiện đại rèn ra.
Xem ra luyện khí sư này có bản lĩnh cao, thanh kiếm chém sắt như chém bùn.
Kế đó các món hàng lần lượt được đưa lên, xen lẫn một ít bùa chú, phẩm chất cao hơn các cửa hàng bày bán bên ngoài khá nhiều.
Hết chương 186