Phượng Vũ nhàm chán ngồi trong văn phòng của Lạc Kỳ, Lạc Già rót một tách trà cho cô.
“Lúc nào Ngao Thiên mới đến?”
Lạc Già lúng túng đáp: “Không biết nữa.” Đại hoàng tử không phải là người đúng giờ, mỗi khi tâm huyết dâng trào, muốn ngủ một buổi trưa là có khi ngủ cả ngày luôn. Đối với Long tộc có cuộc đời dài đằng đẵng thì vài ngày chỉ là cái chớp mắt thoáng qua mà thôi.
Phượng Vũ khẽ hừ một tiếng: “Ngao Thiên không chuyên nghiệp chút nào. Sao Long tộc lại chọn hắn đến thay?”
Lạc Già: “…”
Đại khái vì không có người phù hợp nên chỉ có thể chọn người tốt nhất trong số bọn họ.
Long tộc đã chọn được người đại diện mới cho thương hội, là Đại hoàng tử Ngao Thiên. Đại hoàng tử có vũ lực rất cao, nhưng năng lực quản lý thương hội thì lại…
Sau khi Ngao Thiên đến thương hội, suốt ngày xem mê mệt thành viên các nhóm của Thiên Kỳ tập ca vũ kịch, rất ít khi lộ diện.
Mà uy áp từ Đại hoàng tử quá mạnh, lúc hắn vừa đến đã hù người của Thố tộc và Thử tộc sợ mất mật. Một thời gian sau các tiểu yêu mới nhận ra Đại hoàng tử không có ý ăn thịt tiểu yêu bọn họ, lúc này mới dần bình tĩnh lại.
Sau khi Lạc tổng rời đi, có một số việc rất lộn xộn, nhưng tập đoàn có trình tự hoạt động cố định, trước mắt không tính là quá hỗn loạn, nhưng chỉ là trước mắt mà thôi.
“Lạc Già, Lạc Kỳ có từng nhắc với ngươi về người tên là Diệp Đình Vân không?” Phượng Vũ quay đầu hỏi.
Lạc Già lắc đầu: “Không có. Sao Lạc tổng lại nói mấy chuyện như vậy với ta chứ?”
“Đừng tự coi nhẹ mình như vậy, ngươi là thư ký của Lạc Kỳ mà.”
Lạc Già thở dài trong lòng, mặc dù bọn họ là thư ký của Lạc Kỳ không sai, nhưng đối phương không hề nói về việc riêng tư. Có điều nhắc mới nhớ, khi Lạc Kỳ nghe đến cái tên “Lạc Văn Phong” thì anh khá là kích động.
Sau đó Lạc tổng chiêu mộ “Lạc Văn Phong” thất bại, anh khá thất vọng. Lẽ nào họ đã biết nhau từ trước?
“Phượng Vũ công chúa, Lạc tổng không sao chứ?” Lạc Già hỏi.
Tin tức trong Ân Khư lục tục truyền đến, nhưng chỉ lan truyền trong vài Yêu tộc cao cấp, Lạc Già không thể biết được.
Phượng Vũ chua lè nói: “Lạc Kỳ? Hắn rất tốt. Nghe nói ở trong bí cảnh rất dễ chịu.” Cả ngày ăn uống ngon lành, ăn uống kiểu đó có khi còn mập lên.
***
Tộc Huyền Vũ.
Huyền Thập Thất đứng trước một tế đàn tu luyện tĩnh mịch, một con huyền quy bạch ngọc bơi lên từ mặt nước dưới tế đàn.
“Xảy ra chuyện gì?” Lạc Phao Phao hỏi.
“Là tin tức của Lạc Kỳ.”
Lạc Phao Phao hơi kích động: “Lạc Kỳ xảy ra chuyện gì sao?”
Mặc dù tộc Huyền Vũ có ý giấu Lạc Phao Phao, nhưng cuối cùng quyết không giấu giếm. Trước đó không lâu cậu đã biết khi Lạc Kỳ đi vào Ân Khư, vì một tên tu sĩ bí ẩn giở trò mà Lạc Kỳ và những người hộ vệ bị phân tán.
Huyền Thập Thất vội vàng lắc đầu: “Không có, chẳng qua Lạc Kỳ đã đi cùng một người tên là Diệp Đình Vân. Người bên Long tộc muốn biết Diệp Đình Vân có ác ý với Lạc Kỳ hay không?”
Lạc Phao Phao ngờ vực: “Diệp Đình Vân? Hắn cũng ở trong Ân Khư sao?”
Ông khẽ gật đầu: “Đúng vậy.”
Cậu ta hơi kinh ngạc: “Nói vậy Đình Vân đã là tu sĩ Toàn Đan.”
“Thánh Tử biết Diệp Đình Vân?”
Lạc Phao Phao tiếc nuối nói: “Biết một chút. Diệp Đình Vân là người yêu của Giang Thiếu Bạch, đệ đệ của Lạc Kỳ. Diệp Đình Vân có tướng mạo không tồi, lại thông minh hơn người, đáng tiếc ánh mắt không tốt, đi thích một tên khốn kiếp ngu xuẩn.”
“Thì ra là vậy.”
Thì ra là đạo lữ nên Diệp Đình Vân gọi Lạc Kỳ là đại ca như Giang Thiếu Bạch. Trong giới tu luyện dùng thực lực luận trưởng bối, mà thực lực của Diệp Đình Vân vượt xa Lạc Kỳ rất nhiều, theo lý mà nói thì Lạc Kỳ phải gọi Diệp Đình Vân là đại ca mới đúng.
Huyền Thập Thất nghi ngờ, tên khốn kiếp ngu xuẩn theo lời Thánh Tử chính là Giang Thiếu Bạch sao? Người này có vẻ không ngu đâu. Nếu ngu xuẩn thì đã không tu luyện nhanh được như vậy, cũng không thể dựa vào tu vi Toàn Đan mà giết được tu sĩ Bách Kiếp.
“Sao trước giờ Thánh Tử chưa từng nhắc đến Giang Thiếu Bạch?”
Lạc Phao Phao khó chịu nói: “Nhắc đến hắn làm cái gì? Hắn đến đây thông qua vết nứt không gian sớm hơn ta mấy năm, ta còn tưởng hắn đã chết từ lâu rồi. Chẳng lẽ hắn chưa chết? Cũng đúng, tai họa ngàn năm, mạng hắn dai lắm. Hiện tại hắn thế nào rồi?”
“Không tồi. Có thể xếp trong mười người có thực lực cao nhất Ân Khư.”
Nếu lời Thánh Tử nói là thật thì tuổi tác của Giang Thiếu Bạch không lớn, mà thời gian xuyên đến thế giới này cũng không lâu. Trong thời gian mấy chục năm mà từ Luyện Huyết Cảnh tiến giai đỉnh Toàn Đan, tư chất không tầm thường!
Lạc Phao Phao vô cùng buồn bực nói: “Hừ, hắn tu luyện cũng khá nhanh!”
“Thánh Tử biết Lạc Văn Phong không? Hắn cũng là nhân vật lợi hại sao?” Huyền Thập Thất vô cùng hiếu kỳ hỏi.
Hai mắt Lạc Phao Phao chợt lóe: “Lạc Văn Phong? Ông ấy chỉ là người thường, chính là cha của Lạc Kỳ và Giang Thiếu Bạch.”
Ông kinh ngạc không thôi: “Ra là vậy.”
Thì ra là cha của Lạc Kỳ, thảo nào khi Lạc Kỳ nghe đến cái tên này đã mừng rỡ như vậy.
Một người có thể nuôi dạy hai người con trai như Lạc Kỳ và Giang Thiếu Bạch thì dù Lạc Văn Phong chỉ là một phàm nhân, hẳn không phải là phàm nhân bình thường.
Vậy là Diệp Đình Vân lấy tên cha của đạo lữ hắn làm tên giả sao? Thật không tôn trọng trưởng bối, quả nhiên Nhân tộc không kiêng kị gì cả, tên của trưởng bối mà dùng tùy tiện như vậy.
Lạc Phao Phao nhìn ông hỏi: “Giang Thiếu Bạch đã gặp Lạc Kỳ chưa?”
Ông ngượng ngùng nói: “Cũng nhanh thôi.”
Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân có thông tin thạch, hẳn là sẽ nhanh tìm được nhau, có lẽ là vậy.
Lạc Phao Phao khẽ gật đầu: “Vậy thì tốt. Mặc dù Giang Thiếu Bạch là tên khốn kiếp nhưng hắn vẫn có năng lực nhất định. Lạc Kỳ đi theo Giang Thiếu Bạch vẫn tốt hơn mấy tên vô tích sự mà Long tộc sắp xếp bảo vệ hắn.”
Huyền Thập Thất cười cười xấu hổ, trong số những bảo tiêu của Lạc Kỳ còn có cả người của tộc Huyền Quy. Lạc Phao Phao nói như vậy giống như mắng luôn người của tộc Huyền Quy bọn họ là vô tích sự. Có điều đúng là Giang Thiếu Bạch rất lợi hại.
***
Trong Ân Khư, Diệp Đình Vân lay tỉnh Lạc Kỳ đang tu luyện.
“Sao vậy?” Anh mở mắt ra hỏi.
“Vùng phụ cận có người giao chiến. Dù không lan đến chúng ta, nhưng chúng ta nên rút lui trước.” Diệp Đình Vân nói.
Lạc Kỳ gật đầu, ra khỏi sơn động chuẩn bị rời đi.
Dao động linh lực từ xa vô cùng kịch liệt, từ rất xa mà Lạc Kỳ có thể nhìn thấy minh nguyệt như đao cắt đứt hư không.
“Đây là Nguyệt Ảnh Trảm.”
Diệp Đình Vân nhìn nét mặt Lạc Kỳ, nghi ngờ hỏi: “Sao vậy ca, có vấn đề gì sao?”
Lạc Kỳ lắc đầu: “Không có gì, chẳng qua… đó là Nguyệt tộc, có lẽ là…” Vân Vọng Thư.
Lạc Kỳ nhìn ánh trăng trên bầu trời, tâm trạng hơi phức tạp.
Vân Vọng Thư là người mà Ngao Dạ thật lòng thích, nếu như không phải hắn từ chối Ngao Dạ thì có lẽ Lạc Kỳ đã chết rồi. Theo lý mà nói, anh cũng thiếu đối phương một phần ân tình, nhưng sâu trong lòng anh lại có phần không thích Vân Vọng Thư cho lắm.
Lạc Kỳ ngẫm nghĩ, có lẽ đối phương cũng không thích anh.
“Hay là chúng ta qua đó nhìn thử xem?” Diệp Đình Vân hiểu đại khái tâm trạng của Lạc Kỳ, thiếu ân tình luôn thấp hơn người ta, dù là ân tình tình cờ mắc nợ nhưng vẫn là thiếu. Chừng nào trả hết ân tình thì trong lòng mới thả lòng một chút.
Lạc Kỳ hơi do dự: “Cũng được. Nếu tình hình quá gay go thì chúng ta nhanh nấp đi.”
Nếu Vân Vọng Thư gặp chuyện thì Ngao Dạ cũng không dễ chịu.
“Đại ca yên tâm, đối thủ không khó giải quyết, không có vấn đề gì đâu.” Diệp Đình Vân rất tự tin vào thực lực của bản thân. Vả lại dù thực lực của Lạc Kỳ còn kém, nhưng nếu dùng võ hồn thời gian thích hợp thì dù đối thủ lợi hại cũng sẽ bị đánh bại.
Khi Diệp Đình Vân chạy đến nơi thì thấy Vân Vọng Thư đang giao chiến kịch liệt với một tu sĩ áo đen. Hai người đánh bất phân cao thấp, Vân Vọng Thư thoáng rơi xuống thế yếu.
Lạc Kỳ cảm thấy kỳ quái: “Trong Ân Khư có nhiều tu sĩ áo đen quá.”
“Không chỉ giống nhau ở y phục màu đen mà khí tức của bọn chúng cũng tương tự nhau.”
Diệp Đình Vân phát hiện tình huống không khó giải quyết, cậu thở phào nói: “Đệ lên hỗ trợ.”
Cậu thả Ma Huyết Đằng ra gia nhập cuộc chiến.
“Ma Huyết Đằng, lại là ngươi!” Tu sĩ áo đen thấy Diệp Đình Vân xuất chiêu, không cam lòng nhìn Vân Vọng Thư, mắng một câu “Xen vào việc của người khác!” rồi đào thoát.
Cậu nhìn theo bóng lưng đối phương, hoài nghi gã là cùng một bọn với đám tu sĩ áo đen tìm kiếm Lạc Kỳ, trước khi bọn chúng bị cậu giết chết đã kịp truyền tin cho nhau.
Vân Vọng Thư nhìn Diệp Đình Vân, cảm kích nói: “Đa tạ đạo hữu viện trợ.”
Cậu thản nhiên nói: “Đừng khách sáo, ta chỉ nhận người ta ủy thác.”
Lúc này Lạc Kỳ bước ra, Diệp Đình Vân bước lùi ra sau lưng anh, giống như hộ vệ.
“Là Lạc Kỳ à.” Vân Vọng Thư nhìn thấy Lạc Kỳ, nét mặt trở nên phức tạp.
Anh bình thản gật đầu nói: “Vân đạo hữu, đã lâu không gặp.”
Vân Vọng Thư nhìn vị trí đứng của Diệp Đình Vân, chợt hiểu ra: “Vị đạo hữu này là hộ vệ Long tộc an bài cho Lạc thiếu sao?”
Lạc Kỳ không giải thích nhiều mà chỉ nói: “Có thể xem là vậy.” Diệp Đình Vân đúng là bảo hộ anh, nhưng không phải do Long tộc an bài.
“Vân đạo hữu thất lạc người của Nguyệt tộc sao?”
“Phải. Lúc tiến vào Ân Khư, có một luồng sóng xung kích từ đâu đánh tới, mọi người bị tách ra. Lạc đạo hữu có tin tức của Ngao Dạ không?”
Lạc Kỳ lắc đầu: “Không có, Vân đạo hữu thì sao, có từng gặp Cửu hoàng tử không?”
Vân Vọng Thư lắc đầu, hơi tiếc nuối: “Không có. Không chỉ Ngao Dạ, ta cũng không gặp được người quen khác.”
Lạc Kỳ thầm nghĩ đúng là hai người kia chưa gặp nhau, chứ nếu Ngao Dạ mà gặp được Vân Vọng Thư thì sẽ ở lại bên cạnh hắn rồi.
Lạc Kỳ trò chuyện với Vân Vọng Thư vài câu rồi đường ai nấy đi.
Bên ngoài bí cảnh, các tu sĩ chứng kiến một màn Diệp Đình Vân cứu Vân Vọng Thư, ai cũng nổi tính nhiều chuyện.
Ngao Dạ, Vân Vọng Thư, Lạc Kỳ, tam giác quan hệ phức tạp đã lan truyền khắp nơi từ lâu, thế mà hai người này gặp mặt lại không đánh nhau, trái lại Lạc Kỳ còn giúp Vân Vọng Thư một tay, khiến các tu sĩ tặc lưỡi lấy làm lạ.
Ngao Lập và Ngao Thanh cũng thấy Lạc Kỳ gặp Vân Vọng Thư, hai người kích động không thôi, kết quả cuộc gặp gỡ này cứ vậy mà kết thúc đầu voi đuôi chuột, khiến hai vị hoàng tử chờ hóng chuyện đành phải thất vọng.
Mặc dù hai đương sự không xảy ra chuyện gì kinh dị, nhưng nhiều người hiểu chuyện lại liên tưởng xa xôi. Bọn họ thầm cảm thán thủ đoạn của Cửu hoàng tử Ngao Dạ, có thể khiến tân hoan đi cứu cựu ái, khiến không ít tu sĩ có mâu thuẫn nội bộ theo không kịp, hận không thể bái sư học nghệ.
***
Ngao Dạ đang đi trong bí cảnh, chợt ngửi được một mùi hương mê người.
Sau khi phá vỡ cấm chế không gian, y trông thấy một hồ nước cực lớn, trong hồ có một cây Long Nguyên Quả.
Ngao Dạ nhìn hồ nước, ẩn ẩn hoài nghi giữa hồ từng có một con rồng thuộc tính thủy rơi xuống.
Long Nguyên Quả rất có sức hấp dẫn đối với Long tộc, đây cũng là một trong những thứ mà y mong đợi có được khi tiến vào bí cảnh.
Ngao Dạ nhìn cây linh quả giữa hồ nước, mơ hồ có linh cảm xấu, tựa như giữa hồ có cạm bẫy gì đó.
Trên cây Long Nguyên Quả đang có chín quả màu lam, thoạt nhìn giống như ngọc bích, bên trong như có con rồng đang bay lượn.
Ngao Dạ do dự một lúc, cuối cùng vẫn đi xuống hồ.
Ngay khoảnh khắc khi y đi xuống hồ, gần hai mươi tu sĩ thình lình xuất hiện quanh hồ, bóng dáng bọn chúng lơ lưng trên không, giống như u linh vậy.
Bọn chúng vừa xuất hiện, giữa trung tâm hồ nước chợt sáng lên một trận pháp phong ấn cực to.
Ngao Dạ vô cùng tức giận, lập tức tấn công các tu sĩ trên bờ hồ, lại bị trận pháp phong ấn hành động. Vô số xiềng xích màu đen xuất hiện từ trận pháp, chúng giống như độc trong xương, gắt gao chế ngự Ngao Dạ.
Bóng dáng hai mươi tu sĩ chia ra canh giữ các hướng, bọn chúng cầm pháp khí cổ quái, dưới tác dụng của pháp khí, xiềng xích quấn trên người Ngao Dạ càng lúc càng nhiều.
Bên ngoài bí cảnh, Ngao Thanh hiếm khi quan tâm đến tình cảnh của Ngao Dạ, lại phát hiện em trai đang bị kẹt trong trận pháp phong ấn.
“Nó đang làm cái quái gì vậy?” Ngao Thanh hơi kích động nói.
Từ trước đến nay hắn luôn lo lắng Lạc Kỳ gặp chuyện không may sẽ ảnh hưởng đến Ngao Dạ, kết quả ngược lại, Lạc Kỳ khỏe mạnh không gặp vấn đề gì mà Ngao Dạ lại gặp bất trắc.
Ngao Lập nhìn màn ảnh, nét mặt rất khó coi: “Thập Phương Minh Chú Trận.”
“Tứ ca biết trận pháp này?”
Ngao Lập mặt lạnh nói: “Đây là cấm trận, ta còn tưởng rằng đã bị thất truyền rồi.”
Muốn bố trí Thập Phương Minh Chú Trận cần mười hồn phách của tu sĩ Bách Kiếp, một tu sĩ Bách Kiếp đã có thể tọa trấn một thế lực tầm trung, hồn phách của cao thủ như vậy không dễ có được, mà còn phải là mười người.
Dùng mười hồn phách tu sĩ Bách Kiếp đối phó một tu sĩ Toàn Đan thì quá khoa trương rồi. Quả nhiên các chủng tộc khác luôn điên cuồng khao khát huyết mạch của Long tộc.
Trong màn ảnh, Ngao Dạ vốn đã suy yếu, đột nhiên cả người y phát ra kim quang chói mắt, thoát khỏi phong ấn trói buộc mà lao tới.
Một tu sĩ áo đen muốn ngăn cản Ngao Dạ, kết quả bị y đang giận điên lên dùng Không Trảm chém làm hai.
Cửu hoàng tủ không còn bị trận pháp kiềm chế, những người này căn bản không địch lại Ngao Dạ.
Hết chương 338