Mục lục
Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: OnlyU

Liễu Ngọc biết Diệp Đình Vân muốn ra ngoài mua dược liệu bèn đi cùng.

“Diệp thiếu, có phải ngươi sắp trở thành đan sư linh cấp không?”

“Sao ngươi nghĩ vậy?”

Liễu Ngọc cười nói: “Bởi vì tam thúc nói phẩm chất đan dược ngươi luyện chế ngày càng cao. Có vài đan dược đã đạt đỉnh phàm cấp, chất lượng lại thượng phẩm, rất khó có được.”

Diệp Đình Vân lắc đầu nói: “Ta đã thử luyện chế đan dược linh cấp vài lần rồi, nhưng đều thất bại.”

“Luyện đan rất khó, nhất là vào thời điểm tiến giai, lúc này cách tiến giai nhanh nhất là có người hướng dẫn bên cạnh, lại thêm luyện chế liên tục cùng một loại đan dược. Thất bại càng nhiều thì kinh nghiệm tích lũy được càng nhiều, thử nhiều lần sẽ thành công.”

Diệp Đình Vân nhìn y, hiếu kỳ hỏi: “Liễu thiếu rất có hiểu biết.”

Y gãi gãi đầu, cười nói: “Ông ngoại ta dạy đó.”

Liễu Ngọc thở dài, ông ngoại có ý bồi dưỡng y thành đan sư từ lâu, nhưng làm đan sư cần thiên phú cao, y học một thời gian, làm tổn thất không ít linh thảo mà không học được gì, còn chọc giận ông ngoại.

“Có người đặt cửa hàng một ngàn viên dược tề giải độc, Diệp thiếu có thể hỗ trợ luyện chế không?”

Diệp Đình Vân gật đầu: “Đương nhiên có thể, nhưng sao đột nhiên cần nhiều dược tề giải tộc như vậy?”

“Một ngàn nghe thì nhiều nhưng không nhiều lắm đâu, hình như lối vào Vạn Độc Cốc sắp mở ra, chắc chắn rất nhiều người muốn vào trong tìm cơ duyên.” Liễu Ngọc đáp.

“Vạn Độc Cốc?”

Liễu Ngọc gật đầu, nói Vạn Độc Cốc là một tiểu bí cảnh, bên trong có không ít độc vật, một khi tiểu bí cảnh mở ra, rất nhiều người vào đó tìm kiếm và tranh đấu mãnh liệt.

Vạn Độc Cốc là một tiểu bí cảnh có tài nguyên nghèo nàn, khi vào đó có xác suất tử vong rất cao, nhiều đại gia tộc chê Vạn Độc Cốc, nhưng đối với vài tán tu thì đây lại là cơ hội tốt.

Diệp Đình Vân khẽ gật đầu: “Ta sẽ cố gắng luyện chế.”

“Được.”

***

“Liễu thiếu, ngươi định đi đâu vậy?” Diệp Đình Vân và Liễu Ngọc đang đi trên phố thì một tu sĩ Động Thiên Cảnh xuất hiện lôi kéo bắt chuyện.

Liễu Ngọc cau mày nói: “Ta đi mua đồ với bằng hữu.”

“Vị này là Diệp công tử, bạn của Liễu thiếu đúng không? Quả nhiên tuấn tú lịch sự.”

Liễu Ngọc không kiên nhẫn nói: “Chúng ta còn có việc, cáo từ.”

“Liễu thiếu bận rộn, ngài…”

Diệp Đình Vân thấy nét mặt bực bội của Liễu Ngọc bèn nói: “Chúng ta đi nhanh đi.”

Y gật đầu: “Ừ.”

Bước chân Liễu Ngọc chợt hơi khựng lại, Diệp Đình Vân nhìn lướt quá, trông thấy Mạc Đông đứng ở ven đường. Hắn đứng ven đường nhìn về phía này, bên cạnh còn có hai thiếu niên nhà họ Mạc.

Dường như Liễu Ngọc hơi xấu hổ, y cúi đầu nói: “Diệp thiếu, chúng ta đi nhanh một chút.”

Diệp Đình Vân gật đầu, cậu nhìn ra Liễu Ngọc có ý né tránh Mạc Đông bèn cùng y rời đi.

Mạc Đông đi cùng hai thiếu niên Luyện Huyết Cảnh của Mạc gia, hắn thấy Liễu Ngọc không chào hỏi đã bỏ đi, lập tức cảm thấy khó chịu.

“Đông ca, người kia chính là Diệp Đình Vân, nghe nói hắn ta là đan sư, Liễu Ngọc muốn giới thiệu hắn ta với Tô tiền bối.”

Khoảng thời gian này Liễu gia khách khứa tấp nập, không ít đan sư linh cấp đến Liễu gia, hy vọng được Tô Dịch chỉ dạy.

Đan sư linh cấp có địa vị rất cao, tính tình cũng khó gần, muốn thu hút những người như vậy là cực kỳ khó khăn. Kết quả Liễu gia tập trung rất nhiều đan sư linh cấp, khiến các thế lực khác vô cùng hâm mộ và đố kị.

Mạc Đông nhìn theo Diệp Đình Vân và Liễu Ngọc rời đi, trong lòng sôi trào.

Lần trước hắn đến Liễu gia, bị người nhà họ chặn ngoài cửa. Hắn đành phải quay về nhà, đối với việc này vô cùng phẫn nộ. Nhưng dù phẫn nộ nhưng trong lòng hắn luôn cho rằng không phải Liễu Ngọc cự tuyệt hắn, e là Liễu phu nhân, chờ đến khi Liễu Ngọc biết chuyện sẽ tự động đến Mạc gia xin lỗi hắn.

Mạc Đông đợi tới đợi lui vẫn không thấy Liễu Ngọc đến, trái lại nghe được tin tức Liễu Ngọc và hai người Giang Thiếu Bạch, Diệp Đình Vân càng lúc càng thân thiết.

Hơn một tháng qua, Mạc Đông cảm nhận được không khí trong gia tộc hơi kỳ lạ, nhưng hắn không để ý lắm. Có điều gần đây hắn nghe nói Tô Dịch sắp đến, tình hình thay đổi không giống trước nữa.

“Đông ca, huynh biết Diệp Đình Vân không?”

Hắn gật đầu: “Biết, từng gặp ở man hoang.”

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân có vẻ chỉ là tán tu lớn lên ở man hoang, không nơi nương tựa. Hai tên mọi rợ, Mạc Đông không coi ra gì, hắn không ngờ hai tên kia lại được Liễu Ngọc để mắt. Nếu Diệp Đình Vân được Tô Dịch nhìn trúng rồi nhận làm đệ tử, vậy coi như một bước lên trời.

“Ngoại hình tên kia không tồi nha.”

Mạc Đông lạnh lùng nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Sau lần bị Liễu Ngọc cự tuyệt, Mạc Đông không thể xuống nước trước, thế nên hôm nay hắn xuất hiện ở đây không phải là tình cờ, hắn biết được tuyến đường của Liễu Ngọc hôm nay nên cố ý ra ngoài tản bộ, chính là muốn hợp tình hợp lý hòa hoãn quan hệ với đối phương. Kết quả Liễu Ngọc nắm tay Diệp Đình Vân bỏ đi, căn bản không để ý đến hắn. Ngoài mặt hắn không biểu hiện gì nhưng trong lòng vừa xấu hổ vừa tức giận không thôi.

“Đông ca, huynh đi trước đi, chúng ta dạo chơi một lúc nữa.” Mạc Dũng lên tiếng.

“Đúng vậy, huynh cứ đi trước đi.” Mạc Tuấn phụ họa.

Mạc Đông nhìn thái độ của hai người, cau mày không nói gì mà xoay người bỏ đi.

Mạc Dũng và Mạc Tuấn nhìn theo Mạc Đông, sau đó nhìn nhau.

“Xem ta không thể trông cậy vào Mạc Đông, Liễu Ngọc đã thay đổi không ít, vừa rồi rõ ràng nhìn thấy chúng ta nhưng không đến chào hỏi lấy một tiếng.”

“Đúng vậy. Không biết hai tên ngoại lai kia đã chuốc thuốc gì Liễu Ngọc nữa.”

“Thật không ngờ, trước đó Liễu Ngọc luôn một lòng với Mạc Đông, hiện giờ nói thay đổi là lập tức thay đổi.”

“Ta thấy Đông ca cũng có ý hòa hoãn quan hệ với Liễu Ngọc, chỉ là không xuống nước được.”

“Giờ là lúc nào rồi mà hắn còn làm bộ làm tịch, thật sự nghĩ bản thân có mị lực vô biên à.”

“Ở man hoang, hắn gặp nguy hiểm lập tức bỏ chạy, hiện giờ còn chờ mong Liễu Ngọc vẫn một lòng với hắn, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.”

“Tô trưởng lão sắp đến rồi! Mấy trưởng lão Liễu gia thật có phúc.”

“Còn phải nói, mỗi lần Tô trưởng lão đến đều mang theo rất nhiều tài nguyên.”

Chuyện Tô Dịch đến Thương Minh ảnh hưởng không nhỏ đến Mạc gia. Mạc Đông là bị Mạc Dũng và Mạc Tuấn kéo đi, có điều dù không có hai người thì Mạc Đông cũng sẽ tự mình ra ngoài.

***

Liễu Ngọc đi được một đoạn, không thấy bóng dáng Mạc Đông nữa mới thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Liễu thiếu rất khẩn trương sao?”

Liễu Ngọc cười xấu hổ: “Tàm tạm.”

Diệp Đình Vân lắc đầu, nếu nói cho rõ thì là Mạc Đông có lỗi với Liễu Ngọc, kết quả lại thành thế này, hai bên gặp mặt lại là Liễu Ngọc chột dạ.

“Trở về đã lâu rồi, Liễu thiếu chưa từng gặp Mạc Đông sao?”

Liễu Ngọc lắc đầu: “Không có gặp.”

Y đã về một thời gian nhưng luôn ở trong nhà, thỉnh thoảng ra ngoài cũng chỉ đi đến cửa hàng của Liễu gia. Lần trước Mạc Đông đến nhà tìm bị từ chối ngoài cửa, hôm nay là lần đầu tiên hai người chạm mặt.

“Vậy thật đúng là trùng hợp.”

Liễu Ngọc nghe thế chỉ thở dài mà không nói gì.

Mặc dù tâm tư y đơn thuần nhưng cũng không phải ngu ngốc toàn tập, mấy ngày nay gặp đủ loại tình cờ, lại trong giai đoạn mấu chốt này vừa khéo gặp Mạc Đông, có lẽ tất cả vốn không phải là trùng hợp.

Diệp Đình Vân đi đến cửa hàng mua một số linh dược, vì đi cùng Liễu Ngọc nên cậu được giảm giá nhiều nhất từ trước đến nay.

Diệp Đình Vân mang theo linh dược quay về trang viên.

“Về rồi à?” Giang Thiếu Bạch xoa cằm, suy nghĩ linh tinh một lúc rồi nói: “Dạo này mọi người đều bàn tán về Tô đan sư. Xem ra vị Tô đan sư này khá giống đại minh tinh.”

Cậu liếc nhìn hắn nói: “Nói nhảm gì đó, có giống thì phải giống lãnh đạo chứ.”

Hắn nghĩ nghĩ rồi gật đầu tán thành: “Đúng nhỉ.” Hắn nói tiếp: “Lúc nãy ngươi vừa đi thì có người đến thăm.”

Diệp Đình Vân ngờ vực: “Ai vậy?”

Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Không biết, chắc là hy vọng chúng ta giới thiệu với Liễu Ngọc.”

“Mấy người này đúng là xuất hiện khắp nơi.”

***

Dưới sự chờ mong tha thiết của Liễu gia, cuối cùng Tô Dịch trưởng lão đã đến.

Ông ngồi phi thuyền Thiên Vũ đến, cảnh tượng phi thuyền bay trên bầu trời trông vô cùng hoành tráng và gây chú ý, không ít dân chúng Thương Minh chạy ra hóng chuyện.

Tô Dịch không đến một mình mà dẫn theo mấy đệ tử Lăng Thiên Tông. Mấy đệ tử này khí độ bất phàm,  nhìn thấy mấy chàng rể vàng đến, mấy nữ tu Thương Minh phấn khích không thôi.

Vì Tô Dịch đến mà Liễu gia chuẩn bị yến hội long trọng, tứ đại gia tộc Thương Minh đều phái người đến tham dự. Bởi vì quá đông người đến nên vé vào Liễu gia rất khó có được. Nhiều người tìm kiếm các mối quan hệ khắp nơi để được tham gia yến hội.

Khoảng thời gian này, chẳng những địa vị của các đệ tử dòng chính Liễu gia được tăng cao mà ngay cả nha hoàn, tạp dịch, thủ vệ của Liễu gia cũng được người người tranh nhau lấy lòng, có thể nói là một người đắc đạo, cả họ được nhờ.

Lúc đầu Liễu Ngọc muốn sắp xếp cho Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân tham gia yến tiệc, có điều hai người từ chối.

Vì Tô Dịch đến, không ít tu sĩ Liễu gia đang ra ngoài rèn luyện đều trở về.

Tô Dịch không quá hứng thú với người nhà họ Liễu, ông càng có hứng thú với người khác. Trên bàn rượu, Tô Dịch nhiều lần quan sát Liễu Ngọc, luôn miệng lẩm bẩm: “Gầy, gầy quá, chịu khổ nhiều rồi.”

Mấy trưởng lão Liễu gia nghe Tô Dịch cảm thán mà thầm bất đắc dĩ. Lời này của ông tựa hồ đang chỉ trích Liễu gia bọn họ bạc đãi Liễu Ngọc, mấy trưởng lão Liễu gia khó xử không thôi.

Sau khi yến tiệc kết thúc, Tô Dịch đến biệt viện của Liễu Ngọc hỏi thăm những gì xảy ra ở man hoang. Y không giấu giếm chút nào mà kể rõ đầu đuôi sự tình.

“Tên Vu Phàm đáng chết!” Tô Dịch nghiến răng nghiến lợi nói.

Tô Tình thản nhiên nói: “Phụ thân, con đã cho người giết hắn rồi.”

Tô Dịch lạnh lùng nói: “Vu Phàm đáng chết, Mạc Đông và Mạnh Nhan Ngọc cũng không phải thứ gì tốt.”

“Ông ngoại, sự tình đã qua, ông đừng quá tức giận.” Liễu Ngọc nhíu mày nói.

Ông cau mày: “Cháu quen hai người ở man hoang, xem ra khá thú vị.”

Liễu Ngọc gật đầu nói: “Bọn họ rất lợi hại, biết rất nhiều thứ đặc biệt.”

Tô Dịch thấy cháu trai tôn sùng hai người như thế càng thêm hứng thú về Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân. Liễu Ngọc có vết xe đổ, trước kia y cũng vô cùng tôn sùng Mạc Đông, thế nên hiện tại Tô Dịch chỉ tin một nửa.

Liễu Ngọc ôm lấy cánh tay ông ngoại nói: “Ông ngoại, ông đi với cháu gặp họ nha. Diệp Đình Vân sắp trở thành đan sư linh cấp rồi nhưng còn thiếu vài thứ.”

Tô Dịch ôn hòa cười nói: “Được thôi.”

Tô Dịch là đan sư huyền cấp, bình thường đan sư linh cấp không lọt vào mắt ông, càng không cần nhắc đến đan sư phàm cấp. Nhưng vì Liễu Ngọc, Tô Dịch cho rằng đến đó chỉ bảo một chút cũng không có vấn đề gì.

Liễu Ngọc hí ha hí hửng nói: “Ông ngoại, ông đáp ứng cháu rồi?”

Một đệ tử Lăng Thiên Tông đi theo Tô Dịch cạn lời: “Liễu công tử, bọn họ muốn được Tô tiền bối chỉ bảo thì phải để họ tự mình đến đây, sao lại để Tô tiền bối đến đó?”

Liễu Ngọc cau mày, nét mặt thêm phần sầu lo.

Tô Dịch khoát tay nói: “Không sao, dù sao cũng không xa.” Là đan sư huyền cấp nên đương nhiên Tô Dịch cũng kiêu ngạo, có điều liên quan đến cháu trai thì ông trở nên vô cùng hiền lành dễ chịu.

Liễu Ngọc cười nói: “Ông ngoại, chỗ bọn họ có cái ghế dựa biết xoa bóp, rất thú vị đó, chắc chắn ông ngoại sẽ thích.”

Ông nghe thế cười nói: “Nếu đúng là thú vị như cháu nói thì ông phải mở mang kiến thức một chút.”

Y sung sướng cười hì hì: “Sẽ không làm ông thất vọng đâu.”

Mấy đệ tử kia nhìn nhau, cuối cùng không nói gì. Với trình độ của Liễu Ngọc, nếu đến Lăng Thiên Tông thì căn bản không đáng được chú ý, nhưng y lại là cháu ngoại của Tô Dịch, dù tư chất có kém thế nào đi nữa thì những người như họ vẫn không thể nào so sánh được.

Thế là Tô Dịch đi đến trang viên của Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân theo lời mời của Liễu Ngọc.

Vừa vào trang viên, ông hơi bất ngờ nói: “Trang viên không tồi nha.”

Trang viên Tô Tình đưa cho Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân chỉ có hai bồn hoa lớn trong sân, sau khi Diệp Đình Vân vào ở liền trồng đủ loại linh dược trong sân.

“Còn nhiều hoa chưa nở, nếu không càng đẹp hơn.”

Tô Dịch liếc mắt nhìn Liễu Ngọc: “Đây không phải là vấn đề đẹp hay không đẹp mà là phân bố các loại linh dược vô cùng hợp lý.” Có vài loại linh dược sinh trưởng cạnh nhau sẽ xung khắc, có vài loại sinh trưởng chung một chỗ thì có thể hỗ trợ lẫn nhau. Các loại linh dược trong bồn đầy sức sống, phân bố không tồi.

“Chào Tô tiền bối.” Diệp Đình Vân nhìn thấy Tô Dịch, lập tức hành lễ với ông.

Tô Dịch cười nói: “Ngươi đã cứu cháu ngoại ta, không cần khách sáo như vậy.”

Diệp Đình Vân mời Tô Dịch vào nhà, Liễu Ngọc lập tức chạy đến ghế mát xa ngồi xuống: “Thật là thoải mái. Ngươi đã đồng ý làm cho ta một cái, bao giờ mới có vậy?”

Diệp Đình Vân bất đắc dĩ nói: “Nhanh thôi.”

Tô Dịch cũng rất hiếu kỳ về cái ghế này, Liễu Ngọc mời ông ngồi xuống thử.

“Đúng là không tồi.” Tô Dịch dứt khoát ngồi trên ghế không đứng lên luôn, Giang Thiếu Bạch nhìn dáng vẻ như ông lão về hưu của ông mà cạn lời.

Tô Dịch và Diệp Đình Vân trò chuyện một lúc, đúng là cậu có rất nhiều vấn đề muốn hỏi. Dù sao đối phương cũng là đan sư huyền cấp, nhãn lực và kiến thức vượt xa Diệp Đình Vân, cậu không thể so sánh được.

Tô Dịch vốn chỉ định chỉ dạy Diệp Đình Vân một chút, nể ân tình cậu đã cứu mạng Liễu Ngọc trước đó, nhưng sau khi trò chuyện một lúc, ông bắt đầu có cảm giác quý tài.

Dưới sự chỉ bảo của ông, Diệp Đình Vân luyện chế được một viên đan dược linh cấp, chính thức trở thành đan sư linh cấp.

Hết chương 262

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK