Mục lục
Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: OnlyU

Diệp Đình Vân đột nhiên mở mắt ra, Giang Thiếu Bạch hơi bối rối nghiêng đầu.

Tuy cậu vẫn là gương mặt đó, nhưng hắn lại có cảm giác cậu trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều.

Giang Thiếu Bạch chớp chớp mắt, đột nhiên cúi đầu hôn lên môi Diệp Đình Vân.

Hắn vốn định hôn nhẹ một cái, nhưng cảm giác quá “phê”, hắn không kiềm được cúi người, đẩy sâu nụ hôn này.

Diệp Đình Vân vừa mới tỉnh lại, không ngờ Giang Thiếu Bạch sẽ tập kích bất ngờ nên cậu không kịp phản ứng. Đến lúc cậu chợt tỉnh thì ánh mắt phát lạnh, lập tức cắn hắn một cái.

Giang Thiếu Bạch vội rút lui, tuy rút nhanh nhưng trên môi vẫn lưu lại hai dấu răng. Hắn liếm liếm môi, thầm nghĩ tuy thoạt nhìn cậu khá lạnh lùng, nhưng có vẻ trong lòng nhiệt tình như lửa đây.

“Khốn kiếp, anh làm gì đó hả?” Diệp Diểu trợn mắt, hoảng hồn nói to.

Giang Thiếu Bạch cười cười, nét mặt rất thiếu đòn: “Không phải trước đây cậu luôn cầu tôi hôn anh hai cậu sao? Bây giờ tôi làm như cậu mong muốn đó!”

Diệp Diểu: “…” Đó là chuyện mấy ngày trước, hơn nữa khi đó chỉ là hiểu lầm thôi.

Phía trên nóc tòa nhà gần đó, Lâm Tri Nguyên đang nhìn xuống, bị hành động bất ngờ của Giang Thiếu Bạch làm cứng đờ, Vô Ưu đại sư càng giật mình, lão hòa thượng rút tràng hạt ra không ngừng niệm “A di đà phật”.

Lâm Tri Nguyên bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thì ra quan hệ giữa Diệp nhị thiếu và cậu nhân viên giao hàng này là vậy.

Diệp Diểu nhìn tòa nhà trước mặt, thầm nghĩ tên háo sắc thật không biết xem hoàn cảnh, hiện tại là tình huống gì chứ! Hắn còn có tâm trạng hôn hôn hít hít, không sợ đột nhiên bê tông đá tảng rơi xuống sao? Nếu lúc này bê tông rơi trúng đè chết hắn thì cũng không sao, nhưng lỡ trúng anh hai y thì sao?!

Diệp Diểu nhìn tòa cao ốc, trong lòng có cảm giác kỳ lạ, trước kia y thấy tòa nhà này âm u lạnh lẽo, hiện giờ thì không còn cảm giác này nữa.

Giang Thiếu Bạch cười cười nói: “Có thể đi về được rồi.”

Diệp Đình Vân liếc nhìn hắn: “Nó vốn muốn cám ơn cậu, nhưng mà, cậu ăn nhiều lắm à?”

Giang Thiếu Bạch hấp thu sát khí tích tụ đã lâu dưới tầng hầm, kế tiếp chỉ cần phá bỏ trụ trấn long dưới hầm là long mạch có thể từ từ khôi phục. Thế nhưng hắn lại ăn quá nhiều, chẳng những ăn phần lớn sát khí mà ngay cả khí tức bản nguyên của long mạch cũng bị nuốt không ít. Trải qua nhiều năm bị trấn áp, long mạch vốn đã bị tổn thương nguyên khí nặng nề, lại bị Giang Thiếu Bạch hút quá nhiều.

Hắn nhìn cậu nói: “Cũng không còn cách nào khác, tôi mà thấy món ngon là không kiềm chế được cái miệng.”

Diệp Diểu thắc mắc hỏi: “Anh hai, “nó” là ai?”

Diệp Đình Vân không nói gì, Diệp Diểu lập tức buồn bực. Dường như anh hai và tên háo sắc này rất ăn ý, y ẩn ẩn có cảm giác bị cho ra rìa.

Giang Thiếu Bạch nhìn về phía tòa nhà nói: “Đồ vật trong tòa nhà đã an tĩnh, mọi người trở về đi.”

Diệp Diểu: “Anh không vào xem tình hình sao?”

Hắn cười đáp: “Nhìn cái gì, cũng không có gì tốt để lấy.” Cấp trên đã phái người đến xử lý, hắn không nên làm thay người ta, vả lại đã trễ lắm rồi, hắn nên về ngủ.

Diệp Diểu: “…” Lại nữa rồi.

Giang Thiếu Bạch lắc mình một cái, rất nhanh đã không thấy bóng dáng.

“Anh hai, hắn lại chạy rồi.” Diệp Diểu buồn bực nói.

Diệp Đình Vân nhìn tòa cao ốc rồi nói: “Chúng ta cũng về trước thôi.”

Y nhìn tòa nhà lung lay như sắp sập, khó xử nói: “Không quản nơi này à?”

Cậu thản nhiên đáp: “Sẽ có người khác đến xử lý, yên tâm, tạm thời tòa nhà không dễ sập như vậy đâu.”

Diệp Diểu gật đầu nói: “OK, vậy về thôi.” Đã mấy ngày rồi y không được ngủ ngon giấc, có thể nghỉ ngơi một chút cũng tốt. “Anh hai, cơ thể anh không sao chứ?”

“Anh khỏe rồi.” Cậu nhàn nhạt đáp, dòng khí chạy loạn trong người cậu đã được khống chế, sau này chỉ cần không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì cậu sẽ không xảy ra tình trạng giống thời gian trước nữa, cứ động một chút là bị mộc hóa.

Diệp Đình Vân nhìn về hướng Lâm Tri Nguyên và Vô Ưu đại sư đang đứng trên nóc tòa nhà kia. Diệp Diểu thấy ánh mắt cậu thâm thúy cũng nhìn theo: “Anh hai, anh nhìn gì vậy, ở đó có gì hả?”

Cậu lắc đầu: “Không có gì, đi thôi.”

Diệp Diểu: “…”

Giang Thiếu Bạch đứng dựa vào tường, hắn giơ tay sờ sờ lên môi, xúc cảm tuyệt vời kia vẫn còn lưu lại trên môi. Hắn nghiêng đầu, thầm nghĩ đúng là ma xui quỷ khiến, tại sao hắn lại không kiềm chế được mà hôn Diệp Đình Vân? Thật sự kỳ quái. Cũng tại lão thần côn, khi không chọn cho hắn một vị nam thê, làm hắn không bình thường luôn.



Sáng sớm hôm sau.

Giang Thiếu Bạch ngồi dậy trên giường, Quách Phạn tò mò nhìn hắn.

“Lão nhị, cậu nhìn tôi như vậy là sao?” Giang Thiếu Bạch theo bản năng liếm môi, dấu răng mà Diệp Đình Vân cắn môi hắn hẳn là đã mất đi, cơ thể hắn cũng đã khôi phục, chỉ là khỏe hơn người thường rất nhiều.

Quách Phạn nghi ngờ hỏi: “Lão tứ, mấy ngày nay cậu về phòng lúc nào vậy?”

Hôm qua hắn chơi game rất hăng, đến hai ba giờ sáng mới kết thúc, hình như lúc đó Giang Thiếu Bạch ra ngoài còn chưa về. Nhưng sáng nay, khi hắn thức dậy đã thấy lão tứ trong phòng, chuyện này đã xảy ra nhiều lần rồi, tối nào lão tứ cũng đi ra ngoài nhưng sáng sớm không hiểu sao đã về, như xuất quỷ nhập thần vậy.

Buổi tối có nội quy cấm ra ngoài, rốt cuộc lão tứ vào bằng cách nào?

Giang Thiếu Bạch: “…” Chuyện này thật khó nói, hắn lảng sang chuyện khác: “Nhanh rời giường, sắp trễ học rồi.”

Quách Phạn hơi khinh bỉ nhìn hắn: “Cậu trốn học suốt, còn có mặt mũi nói tui hả?”

Giang Thiếu Bạch: “…” Chuyện ở hầm đậu xe đã kết thúc, hắn có thể rảnh rỗi rồi.

Bách Quang Vũ quan sát Giang Thiếu Bạch, hắn cau mày nói: “Nhìn cái gì?”

Cậu bạn xoa cằm đáp: “Không biết có phải cảm giác của tôi sai không, tôi thấy lão tứ mặt mày hồng hào, chẳng lẽ…” Thật sự mất zin rồi?

Giang Thiếu Bạch trừng mắt nhìn Bách Quang Vũ: “Cậu nghĩ nhiều quá rồi, tôi chỉ ăn ngon ngủ ngon nên mới khỏe mạnh đầy sức sống như vậy mà thôi.”

Bách Quang Vũ: “…” Ăn ngon tạm không nói đến, nhưng ngủ có ngon không? Hình như cũng rất ngon, tối ngủ không ngon nhưng ban ngày thường trốn học ngủ bù.



Lâm Tri Nguyên và Vô Ưu đại sư đi một vòng quanh tòa cao ốc.

“Sát khí đã tiêu tan hết rồi.”

Vô Ưu đại sư gật gật đầu, cảm thán nói: “Đúng là thủ đoạn thần kỳ.”

Lâm Tri Nguyên vốn đang sầu não vì sát khí ở tòa nhà, kết quả chỉ trong vòng một đêm, sát khí đã tiêu tan hết. Vấn đề khó khăn nhất đã được giải quyết, tiếp theo chỉ cần tiến hành dỡ bỏ tòa nhà là được. Chỉ cần thứ bên dưới không làm loạn thì việc tháo dỡ không thành vấn đề.

“Rốt cuộc người đó là ai?” Vô Ưu đại sư thầm nghĩ âm sát nơi này rất nhiều, không biết năng lực của người kia đến trình độ nào, nếu có thể sử dụng năng lực này, có lẽ sẽ giải quyết được vấn đề cực khó khăn về phong thủy phía trên.

Lâm Tri Nguyên thở dài: “Diệp tam thiếu nói cậu ta không biết người kia. Mỗi lần đối phương xuất hiện đều giấu đầu giấu đuôi.”

Ông vốn không định truy hỏi về “nhân viên giao hàng” kia, nhưng năng lực của đối phương quá đặc biệt, tuy tuổi tác của ông đã không còn nhỏ nhưng vẫn không nhịn được mà tò mò.

Ông nghĩ Diệp Diểu không nói dối nhưng còn che giấu vài điều. Lúc nhắc đến người kia, trông Diệp Diểu rất buồn bực.



Lúc này Diệp Đình Vân đang ngồi trong phòng khách, Diệp Diểu ngồi đối diện như một chú chó Pug.

Cậu nhìn vẻ mặt của em trai, nhịn không được xoa đầu y: “Sao lại làm cái mặt này?” Giống như một chú chó nhỏ bị bỏ rơi, làm bộ đáng thương.

Diệp Diểu phồng má, y cứ có cảm giác anh hai sắp bị người ta bắt cóc đi.

“Anh hai, hai vị đại sư đã xem xét tòa nhà kia, công trình hư hỏng tương đối nghiêm trọng, đành phải dỡ bỏ. Hình như cấp trên có ý xây dựng lại, nhưng vì trước kia xảy ra vài chuyện nên không ai trả giá.”

Diệp Đình Vân lóe lên vài suy nghĩ: “Đây là cơ hội tốt!”

Vị trí của tòa nhà vốn là long mạch, trước đây bị sát khí bao phủ, hiện tại toàn bộ sát khí đã bị tiêu trừ, tính chất ưu việt của long mạch sẽ từ từ hiện ra, hiện tại cần tìm một đại sư đến sửa phong thủy, sau này tài nguyên sẽ ào ạt tiến vào.

Diệp Diểu gật đầu nói: “Hiện tại người ngoài chưa biết tòa nhà đã thay đổi, có thể mua lại với giá rẻ.” Những mảnh đất hữu dụng ở thủ đô đa số đã được đưa vào sử dụng, mảnh đất ở hầm đậu xe kia chính là một miếng thịt béo.

Diệp Đình Vân cúi đầu, lần này giải quyết sự tình ở hầm đậu xe, cấp trên sẽ đánh giá hai vị đại sư tăng cao, nhưng nói cho chính xác thì công thần lớn nhất trong việc này phải là người kia! Tựa hồ người nọ không theo đuổi danh vọng mà là tiền tài.

Diệp Diểu nhìn anh trai hỏi: “Cơ thể anh đã khá hơn chút nào chưa?”

Cậu gật đầu đáp: “Đã khôi phục hoàn toàn, ngày mai có thể đến trường.”

“Anh nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa cũng không sao, trường học sẽ không đuổi anh đâu.” Nhà họ Diệp bọn họ “quyên góp” cho Yên Đại không ít tiền đâu.

Diệp Đình Vân lắc đầu nói: “Không cần, đã thiếu khá nhiều tiết học rồi.”

Diệp Diểu cúi đầu, thầm nghĩ anh hai gấp như vậy, không phải là muốn đến trường gặp tên háo sắc đó chứ?

Diệp Diểu lắc lắc đầu, cố vứt suy nghĩ vớ vẩn này ra khỏi đầu. Y gãi đầu một cái, bỗng nhớ đến một việc bèn nói: “Anh hai, nhân viên giao hàng kia chính là người… người nhảy lầu trong trường học.” Diệp Diểu vốn định nói chính là người hôn trộm Diệp Đình Vân, nhưng nghĩ nghĩ lại thấy nói vậy không ổn lắm.

“Sao em biết?”

Diệp Diểu chớp mắt đáp: “Chính hắn nhận tội.”

“Hắn nói em cầu xin hắn hôn anh, là thật không?” Diệp Đình Vân hỏi lại.

Diệp Diểu bày vẻ mặt đưa đám: “Là em hiểu lầm.” Thì ra không cần hôn môi cũng được. Y còn tưởng hai lần trước tên háo sắc vì cứu người mà làm liều, là y nghĩ quá nhiều rồi, tên háo sắc chỉ đơn giản chiếm lợi mà thôi.

Diệp Đình Vân nhìn chằm chằm Diệp Diểu một lúc rồi nói: “Xem ra trong thời gian anh hôn mê đã xảy ra rất nhiều việc.”

Diệp Diểu: “…”

Hết chương 61

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK