Tinh Nguyệt Thần Tông.
“Hai vị tiền bối, tháng sau tông môn chúng ta sẽ tổ chức phi tiên đại điển mừng hai vị. Hai vị tiền bối xem thời gian này có được không?” Tả Lâm lên tiếng hỏi.
Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đã về Tinh Nguyệt Thần Tông, Tả Trầm lập tức phái Tả Lâm đến làm trợ thủ cho hai người. Cậu ta là cháu trai của Tả Trầm, năm xưa từng đi theo Giang Thiếu Bạch một thời gian, được hắn hỗ trợ thức tỉnh võ hồn, coi như có chút giao tình với hai người.
Ngoài Tả Lâm, Tinh Nguyệt Thần Tông còn phái chín đệ tử đến.
Chuyện Diệp Đình Vân là đan sư địa cấp đã lan truyền khắp Tinh Nguyệt Thần Tông, các đệ tử cho rằng được phái đến đây là công việc béo bở, vì tiêu chuẩn chỉ có mười người mà bọn họ giành giật nhau đến bể đầu mẻ trán.
Giang Thiếu Bạch nhìn Tả Lâm nói: “Báo với Tinh Diệu tông chủ và Nguyệt Tôn tông chủ, đừng quá phô trương.”
Tả Lâm lập tức nói: “Hai vị tông chủ đã nói hai tiền bối tiến giai Bách Kiếp là đại hỉ sự, không được qua loa. Vả lại các thế lực ở đại lục Phi Hồng đều muốn dính hỉ khí từ hai vị tiền bối.”
“Vậy làm phiền hai vị tông chủ.”
Theo lý mà nói, phi tiên đại điển thế này phải do đệ tử của Giang Thiếu Bạch đốc thúc, nhưng mặc dù cả hai có cái danh khách khanh trưởng lão của Tinh Nguyệt Thần Tông nhưng lại không có mấy người để sai khiến. Tinh Diệu cũng biết Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân coi như là nửa tán tu, đồng thời không có kinh nghiệm tổ chức lễ mừng, ông đành phải làm thay.
Giang Thiếu Bạch đi một vòng Tinh Nguyệt Thần Tông, dọc đường gặp các đệ tử, ai ai cũng rối rít hành lễ với hắn, thái độ vô cùng cung kính và sùng bái. Hắn nhịn không được cảm thán, có thực lực là có tất cả. Năm đó khi hắn đến Tinh Nguyệt Thần Tông chỉ mới là tu sĩ Toàn Đan, không có được đãi ngộ thế này.
Giang Thiếu Bạch đứng trên đỉnh núi Tinh Nguyệt Thần Tông, nhớ lại những việc từng trải qua ở đại lục Phi Hồng.
Lúc đó hắn còn chưa tiến giai Toàn Đan, đến ấu học phủ Đô Thiên nho nhỏ làm đạo sư. Tam đại thế lực Tinh Nguyệt Thần Tông, Chí Tôn Kim Thành và Kiếm Thần Cốc là quái vật khổng lồ mà hắn không dám trêu vào. Hiện tại hắn đã trở thành một trong những người tối cao nhất Tinh Nguyệt Thần Tông.
Giang Thiếu Bạch đứng trên đỉnh núi nhìn xuống, có cảm giác hào sảng như nắm cả thiên hạ trong tay.
“Giang trưởng lão, có cố nhân tới thăm, Diệp trưởng lão mời ngài trở về.” Tả Lâm đi đến nói.
Giang Thiếu Bạch hiếu kỳ: “Cố nhân, là ai vậy?”
“Là một vài đạo sư của Đô Thiên ấu học phủ, còn có vài đệ tử ngài từng dạy.”
Giang Thiếu Bạch cười cười: “Thì ra là từ ấu học phủ, đã lâu không gặp rồi.”
Mấy đứa nhóc hắn dạy năm xưa là một đám thò lò mũi xanh còn thơm mùi sữa, nhoáng cái đã nhiều năm trôi qua, không biết bọn nhóc đã lớn thế nào rồi. Nhớ lại chuyện trước kia, hắn chợt xúc động bùi ngùi.
Giang Thiếu Bạch vừa đi vào đại sảnh, các tu sĩ lập tức rối rít hành lễ với hắn.
“Chúc mừng Giang tiền bối tiến giai Bách Kiếp.” Thẩm Thục Di lấy lòng nói.
“Thẩm đạo sư quá khách sáo. Ta nghe nói hiện tại Đô Thiên đã là học phủ xếp trong mười hạng đầu.”
Thẩm Thục Di vội vàng nói: “Giang tiền bối chê cười, so với tiền bối tung hoành tứ phương thì chút thành tích của học phủ mấy năm nay không tính là gì.”
Thẩm Thục Di thật sự không ngờ, năm xưa cô chỉ tiện tay cứu hai người gặp nạn trên biển, thế mà trong thời gian ngắn cả hai đã tiến giai Bách Kiếp, trở thành thái thượng trưởng lão của Tinh Nguyệt Thần Tông.
Mấy năm nay Đô Thiên ấu học phủ phát triển mạnh mẽ cũng nhờ phúc của Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân. Học viện đã có tiếng tăm, rất nhiều người nghe danh mà gia nhập học viện.
Mà Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đã quay lại Tinh Nguyệt Thần Tông, danh tiếng tại đại lục Phi Hồng tăng lên đến đỉnh điểm, hai người lại từng làm đạo sư học viện, giúp Đô Thiên được thơm lây. Gần đây Thẩm Thục Di nhận được mấy chục đơn xin nhập học.
Gặp lại người quen cũ, Giang Thiếu Bạch có phần hoài niệm, cũng có chút buồn vô cớ.
“Hai vị này là?” Hắn thấy hai tu sĩ trẻ đi cùng Thẩm Thục Di hơi quen quen.
“Đây chính là Bạch Triều và Bạch Qua. Năm xưa cũng nhờ Diệp đạo hữu giải quyết phản phệ võ hồn của bọn họ.”
Giang Thiếu Bạch nhìn hai thiếu niên, khẽ gật đầu: “Thì ra là hai tiểu quỷ đó.”
Hắn nhớ lại chuyện năm đó, hai anh em Bạch Triều và Bạch Qua xuất thân Bạch gia nhưng đã phân gia, có tiềm chất thức tỉnh võ hồn bạch hổ. Nhưng khi hai đứa nhỏ đi về nhà chính Bạch gia đã bị rút lấy tinh huyết, khiến thức tỉnh võ hồn thất bại. Sau khi đến học viện thì được Diệp Đình Vân cứu.
“Bạch Triều tạ ơn tái tạo của hai vị tiền bối.”
Giang Thiếu Bạch phất tay: “Đừng khách sáo.”
Hắn nhận ra Bạch Triều đã tu luyện đến đỉnh Động Thiên, tấn cấp không tồi, rõ ràng mấy năm qua thiếu niên đã cố gắng rất nhiều. Biến cố xảy ra lúc nhỏ đã thay đổi tính cách thiếu niên, xem ra là một nhân tài có thể đào tạo.
“Hai tiểu hữu đã gia nhập tông môn nào chưa?” Giang Thiếu Bạch thuận miệng hỏi.
Bạch Triều kiềm chế tâm trạng xúc động: “Chưa ạ.”
Vì chuyện xảy ra năm xưa, Bạch gia muốn nhổ cỏ tận gốc Bạch Triều, hai anh em e dè thực lực của Bạch gia nên luôn phải trốn đông trốn tây.
Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Bích Thiên Phong của ta đang thiếu hai đệ tử, hai ngươi ở lại đây đi.”
Bạch Triều vội vàng nói: “Đa tạ tiền bối.”
Thẩm Thục Di nhìn hai thiếu niên, thầm nghĩ thời của hai anh em đã tới rồi, có tu sĩ Bách Kiếp làm chỗ dựa thì Bạch gia sẽ không dám làm gì bọn họ nữa.
Đón tiếp rồi tiễn hết từng lượt khách khứa, hết đợt này đến đợt khác, cuối cùng đến khuya chỉ còn lại Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân.
Hắn nhìn lễ vật đầy phòng: “Mấy món này mới được đưa tới hả?”
“Ừ.” Diệp Đình Vân gật đầu.
Giang Thiếu Bạch thở dài: “Từ trước đến giờ nhiều người dệt hoa trên gấm, ít ai đưa than ngày tuyết.”
Khi hắn còn ở tu vi Động Thiên từng nghĩ tập tục quà cáp ở thế giới này không khác gì ở Trái Đất, tâm lý so bì rất phổ biến. Lúc đó hắn rất hâm mộ những đại năng, tổ chứa sinh thần hay cưới tiểu thiếp đều nhận quà đến mỏi tay. Hắn từng chờ mong có ngày được như vậy, rốt cuộc ngày đó cũng đến, hắn lại phát hiện bản thân không có hứng thú gì.
Đa Đa xoa xoa móng vuốt, hai mắt sáng trưng nhìn quà cáp chất đầy trong phòng: “Rất nhiều đồ tốt.”
Giang Thiếu Bạch hào phóng nói: “Ngươi thích thì lấy đi.”
Đa Đa quay phắt qua, hai mắt mở to không tin nổi.
“Sao vậy? Không muốn hả?”
Chuột ngố vội nói: “Muốn, muốn chứ. Không ngờ nha, lão đại cũng có lúc hào phóng như thế.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Con chuột chết tiệt này!
“Đình Vân, nghe nói hôm nay Nguyệt Tôn tìm ngươi, ông ta muốn làm gì?” Giang Thiếu Bạch hỏi.
Hai người có chút giao tình với Tinh Diệu nhưng lại chưa từng tiếp xúc với Nguyệt Tôn.
Diệp Đình Vân đáp: “Nguyệt Tôn hỏi ta có biết luyện chế Ngưng Nguyệt đan không, ta đã đồng ý thử xem.”
“Dạo này nhiều người cầu đan dược quá.” Giang Thiếu Bạch thì thầm.
“Ừ.”
Tả Trầm đại nạn sắp đến bèn đến cầu đan dược, Diệp Đình Vân bán cho ông một viên duyên thọ đan trăm năm. Truyền thừa của đan sư thánh cấp đa số là truyền thừa về duyên thọ đan, trong tay cậu đang có một số đan dược mà cậu luyện tập điều chế.
Tả Trầm dùng một viên, vấn đề tuổi thọ tạm thời được giải quyết, khiến các tu sĩ trong tông môn kích động không thôi. Gần đây ngày càng nhiều tu sĩ Toàn Đan tìm đến Diệp Đình Vân.
Chỉ riêng trong Tinh Nguyệt Thần Tông thôi đã có rất nhiều người đến cầu đan dược rồi, các tu sĩ bên ngoài càng nhiều hơn.
Bây giờ Diệp Đình Vân đã hiểu ra vì sao đan sư luôn cao ngạo hoặc không có tình người, vì nếu đan sư dễ tính quá, ai đến xin đan dược cũng nhận lời thì chắc sẽ bận rộn đến chết luôn.
Diệp Đình Vân lên tiếng: “Trong Tinh Nguyệt Thần Tông có không ít tàng thư không tồi.”
Bây giờ cậu đã là thái thượng trưởng lão Tinh Nguyệt Thần Tông, có thể đọc tất cả điển tịch của tông môn. Cậu vừa tiến giai Bách Kiếp, hơi luống cuống không biết tiếp theo phải tu luyện thế nào, mà Tàng Thư Các của tông môn rất phong phú, cậu có thể tham khảo ít nhiều.
“Ừm, Tàng Thư Các rất có lợi.” Thời gian gần đây hắn cũng thường xuyên ngâm mình trong Tàng Thư Các.
Trong Tàng Thư Các có đủ mọi loại sách, có không ít kỳ nhân dị sự, danh nhân truyện ký, mặc dù không có ích gì trong việc tu luyện nhưng kiến thức phong phú, rất có giá trị tham khảo.
Dù Giang Thiếu Bạch đã tiến giai Bách Kiếp thành công nhưng hắn không hề lười biếng trễ nải việc tu luyện, có điều tu luyện ở tu vi này tiến bộ cực kỳ chậm.
Trên đường về Tinh Nguyệt Thần Tông, hắn đã giết bảy tu sĩ Bách Kiếp, thế mà tử khí hấp thu được lại chỉ như hạt cát trong sa mạc.
Hắn nghĩ nếu chỉ hấp thu tử khí để tiến giai trung kỳ Bách Kiếp thì e là hấp thu 180 tu sĩ Bách Kiếp cũng chưa chắc tiến giai thành công. Tu sĩ Bách Kiếp tu luyện vốn rất vất vả, mà Hoang Cổ Thánh Thể càng vất vả hơn.
***
Giang Thiếu Bạch đi vào phòng, trông thấy Đa Đa vừa nhảy ra khỏi một hộp quà. Dạo này nó say mê tầm bảo trong số các món lễ vật.
Có người phát hiện Giang Thiếu Bạch có một thuộc hạ như thế, họ nhanh chóng nghĩ ra một cách, không dễ lấy lòng tu sĩ Bách Kiếp thì lấy lòng con chuột kia vậy. Trong lúc nhất thời, mọi người ào ào tặng quà cho chuột ngố, Đa Đa sung sướng nhận hết, vui đến quên trời quên đất.
Giang Thiếu Bạch nhìn một đống quả hạch ở góc tường, bất đắc dĩ nói: “Ngươi kiềm chế một chút cho ta.”
Hắn xoa xoa trán, dạo này Đa Đa nhận được rất nhiều đồ ăn, nhiều đến nỗi nhẫn không gian không chứa hết, nó đành ném loạn khắp nơi.
“Nếu ăn không hết thì chia bớt đi, đỡ hơn để mốc meo.”
Chuột ngố trừng mắt: “Ăn hết, sao lại không hết.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Đồ giữ của, đợi đến lúc ăn bể bụng lại thành trò cười.
“Một tu sĩ Bách Kiếp của Chí Tôn Kim Thành đến, danh xưng Kim Toán Bàn, không làm ăn lỗ vốn.”
Hắn lắc đầu: “Không nên trêu chọc mấy người thế này.”
Đa Đa gật đầu: “Đúng vậy! So với mấy người thông minh lanh lợi như vậy thì ngươi không khác gì kẻ ngu.”
Giang Thiếu Bạch: “…”
“Đối phương nói Chí Tôn Kim Thành bọn họ có qua lại làm ăn với tập đoàn Thiên Kỳ của Long tộc, nếu ngươi muốn truyền tin thì bọn họ có thể giúp một tay.” Đa Đa nói tiếp.
Giang Thiếu Bạch liếc nhìn nó, bất mãn nói: “Sao ngươi không nói sớm?”
Đa Đa vô tội mở to hai mắt: “Ngươi không hỏi.”
Giang Thiếu Bạch: “…”
Hắn hít sâu một hơi: “Ta đi gặp người này.”
Chuột ngố nhìn hắn, không yên lòng nói: “Ngươi cẩn thận một chút, đừng bị người ta lừa.”
Giang Thiếu Bạch: “…”
Hết chương 352