Đến sáng hôm sau, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân cùng bốn người kia đi tách ra mỗi người một ngả.
Liễu Ngọc tựa hồ muốn mời hai người cùng nhau lên đường, nhưng tâm lý đề phòng của ba người kia rất cao nên không đồng ý. Giang Thiếu Bạch còn muốn buôn bán với Liễu Ngọc, hắn nhìn bọn họ rời đi mà âm thầm tiếc nuối.
“Liễu Ngọc này thật ngốc nghếch.” Hắn không kiềm được lắc đầu cảm thán.
“Ừ, có hơi ngốc.”
“Ta mà như Liễu Ngọc, e là đã bị sư phụ thanh lý môn hộ từ lâu rồi.”
Diệp Đình Vân lườm hắn một cái: “Ngươi được lợi còn khoe mẽ, không phải gặp mấy người tiêu tiền như nước này rất tốt sao?”
“Cũng đúng.” Hôm qua hắn bán nửa khối thịt nướng, sau đó bán thêm một tấm da gấu, Đa Đa lại bán manh được một đống nguyên thạch vụn, tổng cộng gần sáu trăm khối nguyên thạch vụn.
Đây là đại thu hoạch! Nếu Bạch Miểu nhìn thấy, chắc chắn ông ta sẽ hết hồn cho coi. Với tính cách này của Liễu Ngọc, rõ ràng ba người đồng hành kia càng chiếm được nhiều thứ tốt hơn, mà theo quan sát của Giang Thiếu Bạch, ba người kia chưa hẳn đã cảm kích.
Hôm qua hắn bán tấm da gấu tuyết cho Liễu Ngọc, rõ ràng đối phương rất thích. Kết quả sáng nay hắn vào hang thỏ liếc mắt một cái, phát hiện tấm da gấu tuyết lại nằm bên dưới Mạnh Nhan Ngọc.
Tối qua Liễu Ngọc muốn đưa da gấu tuyết cho Mạc Đông, Vu Phàm lại bảo mọi người phải nhường nữ nhân, bọn họ là nam nhân, dù hoàn cảnh khó khăn thế nào thì chịu đựng một chút cũng được. Mạc Đông cũng nghĩ như vậy, cuối cùng tấm da gấu tuyết thuộc về Mạnh Nhan Ngọc. Mặc dù Liễu Ngọc không vui nhưng không cãi lại, phục tùng an bài như vậy.
Giang Thiếu Bạch lấy một cái lệnh bài ra, đây là Liễu Ngọc đưa cho hắn, vì không thể dẫn hai người đi ra ngoài nên có vẻ vị đại thiếu gia kia hơi xấu hổ. Liễu Ngọc nói nếu sau này hai người đi ra ngoài, có thể đến Liễu gia tìm y, Liễu Ngọc có thể giúp đỡ trong khả năng cho phép.
Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ vị đại thiếu gia này đúng là tốt bụng quá mức.
***
Liễu Ngọc đi trong rừng, hơi buồn bực nói: “Trong rừng dơ bẩn quá.” Y nhìn xuống chân mà cau mày, khắp nơi trong vùng hoang dã này đều là hung thú, thích tiểu tiện tùy ý, không cẩn thận là sẽ đạp phải phân.
Nơi này còn có đủ loại thực vật, hai ngày trước Liễu Ngọc còn gặp một cây đại vương hoa, khi y đi ngang qua, cây hoa bỗng há to miệng, lộ ra răng cưa sắc bén. Mặc dù Liễu Ngọc không xảy ra chuyện gì nhưng bị phun chất dịch thối um cả người.
“Đại thiếu gia của ta, đây không phải là biệt viện nhà ngươi, ngươi mong chờ hoàn cảnh thoải mái à.” Vu Phàm châm chọc nói.
Chính Vu Phàm cũng rất ghét vùng hoang dã này, nhưng chuyện này không trở ngại hắn ta châm chọc Liễu Ngọc, tìm cảm giác hơn người.
“Tại sao chúng ta không mời hai người kia cùng lên đường. Bọn họ là người ở đây, khá hiểu biết nơi này.” Mà hai người kia còn nướng thịt rất ngon, Liễu Ngọc đi vào vùng đất hoang dã này đã là lâu, tối qua là lần đầu tiên được một bữa no. Ở nhà y đã quen ăn sơn hào hải vị, nhưng ở đây thì không có. Bọn họ săn hung thú lại không biết cách xử lý.
Vu Phàm liếc Liễu Ngọc nói: “Bọn chúng là người hoang dã, thô bạo thành tính, lúc thì khách sáo với ngươi, nhưng không biết khi nào sẽ đâm ngươi một dao.”
Y nghe thế cau mày: “Bọn họ không giống người như vậy.”
Vu Phàm cười gằn, vừa trào phúng vừa châm chọc nói: “Liễu công tử không nỡ bỏ, chẳng lẽ coi trọng tên nào trong bọn chúng?”
Liễu Ngọc lập tức kích động: “Ngươi nói bậy bạ gì đó?” Y vừa phản bác vừa dè dặt nhìn Mạc Đông. Thấy nét mặt đối phương vẫn bình thường, Liễu Ngọc thở phào một hơi, lại có chút rầu rĩ.
Mạc Đông nhìn hai người nói: “Được rồi, tìm sư vương mới quan trọng. A Ngọc, ngươi đối xử với người ta quá tốt, nguyên thạch hôm qua ngươi đưa cho bọn chúng đủ để mua mấy con yêu thú, bọn chúng kiếm lời rồi.”
Liễu Ngọc sửng sốt: “Vậy sao?”
Mạc Đông khẽ gật đầu: “Chỉ là hai người xa lạ, không được quá tin bọn chúng.”
Vu Phàm liếc nhìn Liễu Ngọc, đáy mắt đầy đố kị.
Tứ đại gia tộc ở Thương Minh có tài lực ngang ngửa nhau, mà thế hệ trẻ tuổi trong tứ đại gia tộc cạnh tranh rất kịch liệt, tư chất càng tốt sẽ được bồi dưỡng càng nhiều. Mặc dù Vu Phàm thuộc dòng chính Vu gia, nhưng trong nhà lại không được để ý, thế nên tài nguyên đến tay hắn ta có hạn.
Mà trong tứ đại gia tộc, Liễu Ngọc là một ngoại lệ.
Tư chất của Liễu Ngọc vô cùng kẻm cỏi, bản thân cũng không có chí tiến thủ, chọn nhẹ sợ nặng, ham ăn biếng làm. Người như y ở Liễu gia hẳn phải bị bỏ rơi từ lâu, nhưng thực thế Liễu Ngọc lại có địa vị rất cao trong Liễu gia, tất cả đều nhờ vào ông ngoại Tô Dịch của y.
Tô Dịch là đan sư, mẹ của Liễu Ngọc là Tô Tình – con gái duy nhất của Tô Dịch. Vì thế dù Liễu Ngọc là bùn nhão không dính lên tường được, nhưng Tô Dịch vẫn xem y là bảo bối. Từ nhỏ Liễu Ngọc đã có nguyên thạch xài không hết, có đan dược dùng mãi không cạn. Những người như Vu Phàm phải hao tâm tổn trí tranh thủ tài nguyên, còn Liễu Ngọc lại có được dễ như trở bàn tay.
Tô Dịch dùng hết mọi cách, cuối cùng tăng tu vi của Liễu Ngọc lên đến Động Thiên Cảnh. Nhiều năm qua, tài nguyên mà Tô Dịch dùng cho Liễu Ngọc đủ để bồi dưỡng được mười Động Thiên Cảnh, nếu những tài nguyên này mà cho Vu Phàm, nói không chừng hắn ta đã lên đến hậu kỳ Động Thiên rồi.
Vu Phàm cho rằng dù tư chất của hắn ta kém hơn thiên tài ở Thương Minh, nhưng so với thằng ngu Liễu Ngọc thì cao hơn rất nhiều. Hắn ta biết Liễu Ngọc thích Mạc Đông, nhìn đối phương hao tâm tổn trí lấy lòng Mạc Đông, thế mà Mạc Đông lại thản nhiên như không, kỳ thật trong lòng hắn ta rất vui sướng. Trong lòng Vu Phàm rất xem thường Liễu Ngọc, thầm nghĩ ngoại trừ tốt số thì đối phương chả còn gì khác, y còn thích nam nhân, đúng là quá buồn nôn.
Liễu Ngọc xác thực hào phóng, còn mang theo không ít đan dược, nếu ai không đủ đan dược có thể mượn y, Liễu Ngọc sẽ không từ chối.
Mà Liễu Ngọc càng hào phóng thì càng khiến Vu Phàm đố kị.
“Mạc Đông, ta thấy hôm qua Liễu Ngọc và hai tên tiểu bạch kiểm kia nói chuyện khá vui vẻ.” Vu Phàm lên tiếng.
Mạc Đông thản nhiên: “Tính tình của Liễu Ngọc như thế, dù là ai cũng có thể trò chuyện vui vẻ được.”
Vu Phàm híp mắt, trong lòng thầm mắng Mạc Đông làm ra vẻ. Hắn ta cảm thấy Mạc Đông đã nhìn ra tâm tư của Liễu Ngọc từ lâu nhưng cứ làm ra vẻ ca ca tốt, mò được không ít thứ tốt từ Liễu Ngọc. Nếu không phải nhờ đan dược từ Liễu Ngọc thì thực lực của Mạc Đông sẽ không tăng nhanh như vậy.
***
Sau một đêm nghỉ ngơi, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân tiếp tục lên đường.
Giang Thiếu Bạch rất hiểu rõ bản thân, gặp phải yêu thú Toàn Đan, hai người sẽ không tấn công, nhưng nếu thừa cơ hội nhặt được chỗ tốt thì có thể cân nhắc.
Trong vòng vài ngày, hai người giết được ba con soái cấp yêu thú.
Thời gian gần đây, Thập Vạn Đại Sơn liên tục có đánh nhau, nếu may mắn sẽ gặp được yêu thú bị thương. Dị năng hệ mộc của Diệp Đình Vân có thể biến ra dây mây, hạn chế hung thú rất nhiều. Cậu biến ra dây leo hút máu, không chỗ nào không có, cực kỳ khủng bố.
Sau khi tiến vào Động Thiên Cảnh, thực lực của Giang Thiếu Bạch tăng cao, dựa vào uy lực mạnh mẽ của sấm sét và dị năng kim loại, hung thú cùng cấp không phải là đối thủ quá khó đối với hắn.
Cảm giác của Đa Đa cũng nhanh nhạy hơn, hai người thường kiếm con mồi ngon mới ra tay, suốt dọc đường không gặp bất trắc gì.
“Ầm ầm.”
Giang Thiếu Bạch thoáng nhìn Diệp Đình Vân: “Lại xảy ra đại chiến rồi?”
Cậu suy nghĩ một chút rồi nói: “Có lẽ là tìm được sư vương kia rồi.”
“Chúng ta đến đó xem sao.” Hắn khá có hứng thú, vương cấp yêu thú cả người toàn là bảo đó!
Diệp Đình Vân khẽ gật đầu: “Được.”
Trên bầu trời có một tu sĩ trung niên đang bay, cả người tỏa ra uy áp mạnh mẽ.
“Người đang bay trên trời kia chính là tiền bối Toàn Đan sao?”
“Chắc là vậy.”
“Trông thật lợi hại.”
“Hình như ông ta bị thương.” Tu sĩ đang bay trên không kia mặt mày hồng hào, xem khí sắc rất tốt, nhưng không hiểu sao dáng vẻ này của đối phương lại khiến Diệp Đình Vân có cảm giác không hài hòa.
“Vương thú ở bên trong, nó sắp không xong rồi!”
“Không sai, mọi người thêm chút lực ép nó đi ra.”
“Chặn từng lối ra, đừng để nó chạy thoát!”
“…”
Giang Thiếu Bạch thả linh hồn lực, phát hiện đám người kia bao vây một ngọn núi kỳ lạ, bên trong như bị đào các thông đạo. Bọn họ tấn công như điên, bên trong thỉnh thoảng có sóng năng lượng xông ra, mấy tu sĩ đứng gần bị bức lui.
“Rồng ở nước cạn bị tôm trêu.” Giang Thiếu Bạch thì thầm.
Diệp Đình Vân nhíu mày: “Ta cứ có cảm giác sự việc không đơn giản như vậy.”
“Có khả năng. Thông đạo trong sơn động hơi kỳ quái, giống như không phải tự nhiên tạo thành.”
Đa Đa bỗng đứng thẳng người, hấp tấp nói: “Mau trốn, mau trốn!”
Giang Thiếu Bạch nghe thế, lập tức cầm lấy Đa Đa chạy ngược ra đằng sau. Hắn luôn cho rằng Đa Đa rất hố, dưới tình huống bình thường, hắn sẽ nghĩ ý kiến của chuột ngố chỉ đáng để tham khảo. Nhưng vừa rồi không biết tại sao, trong lòng hắn có cảm giác hồi hộp.
Giang Thiếu Bạch lập tức nhận ra, e là sắp xảy ra đại sự gì đó, cẩn thận sẽ không chết, tránh trước vẫn hơn.
Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân ăn ý thối lui, dọc đường có gặp mấy tu sĩ, bọn họ khá tò mò khi thấy hai người chạy trối chết, nhưng hắn căn bản không thèm để ý.
“Grào!” Một tiếng gào thật lớn vang lên.
Đại sơn lập tức nứt ra. Một con phi xà to lớn từ trong núi bay ra, uy áp từ nó cực mạnh, rõ ràng cũng là vương cấp yêu thú. Đại xà gào một tiếng dài, miệng phun ra từng mũi tên bằng băng, mấy tu sĩ gần đó đồng loạt mất mạng.
“Nghiệt súc!” Tu sĩ Toàn Đan trên trời hét lên, đối đầu với phi xà.
Nó tức giận bắt đầu tấn công tu sĩ Toàn Đan, sức chiến đấu của hai vương cấp đủ để hủy thiên diệt địa. Trong lúc nhất thời, thây phơi khắp nơi.
Giang Thiếu Bạch quay đầu nhìn thoáng quá, trông thấy cơ thể mấy tu sĩ gần đó trực tiếp nổ tung, chỉ còn một bãi máu. Hắn cau mày, thầm nghĩ vương cấp yêu thú quả nhiên lợi hại. Tu sĩ Động Thiên Cảnh đối mặt với chúng sẽ chết thảm như thế.
Mặc dù cách xa nhưng hắn vẫn cảm nhận được uy áp khổng lồ, khiến hắn có cảm giác thất khiếu muốn trào máu. Giang Thiếu Bạch kịp thời vận chuyển nguyên khí, ngăn chặn cảm giác này.
Một luồng âm khí nhanh chóng chảy vào trong cơ thể hắn, âm khí cuồn cuộn mà đến, âm châu trong đan điền nhanh chóng xoay tròn, trong thời gian ngắn đã to lên một vòng.
Giang Thiếu Bạch mừng rỡ, đến đây một chuyến hấp thu được nhiều âm khí như vậy, dù không có thu hoạch gì khác thì hắn cũng không lỗ.
Hắn đã nhận ra từ lâu, lúc giết soái cấp yêu thú sẽ có từng luồng âm khí tiến vào người hắn, khoảng cách càng gần càng hút được nhiều. Âm khí thình lình xuất hiện kia gấp mấy chục lần âm khí khi giết soái cấp yêu thú, rõ ràng chiến trường nơi ngọn núi kia đã thành hiện trường xay thịt.
Giang Thiếu Bạch vừa chạy trốn vừa hấp thu âm khí bốn phía, hắn phảng phất nghe được âm châu trong người vang lên tiếng kêu vui sướng.
Hết chương 252