Mục lục
Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: OnlyU

Diệp Đình Vân bế quan trong phòng tu luyện, Giang Thiếu Bạch một mình nhàm chán, thỉnh thoảng sẽ nhận nhiệm vụ đi săn tiên yêu thú.

Hiện tại tiên yêu thú chạy loạn bốn phía, khắp nơi đều có thông báo nhiệm vụ săn tiên yêu thú.

Thực lực của Giang Thiếu Bạch mạnh hơn tu sĩ bình thường rất nhiều, giết tiên yêu thú cùng cấp dễ như trở bàn tay, dần dần tạo được uy danh hiển hách.

Yêu đan của tiên yêu thú rất hữu dụng, bán cho Đan Đỉnh Các thu được một khoản không nhỏ.

Trong mấy năm này, Giang Thiếu Bạch say sưa săn giết tiên yêu thú, vừa tích góp tài sản vừa nhanh chóng bộc lộ tài năng trong số các tu sĩ Hư Tiên, tạo tiếng tăm hiển hách.

Không có Diệp Đình Vân bên cạnh, hắn luôn cảm thấy thiếu đi gì đó.

Thời gian trôi qua cực nhanh, chớp mắt đã hơn hai năm.

Trong tửu lâu, Giang Thiếu Bạch đang uống rượu nói chuyện phiếm với vài tu sĩ.

“Giang đạo hữu, lần này lại đa tạ ngươi.” Lâu Cẩn nói.

Giang Thiếu Bạch xua tay nói: “Đừng khách sáo, chuyện nhỏ thôi mà.”

Lâu Cẩn cũng là một trong những thân tín của tiểu trưởng lão, lúc Giang Thiếu Bạch làm nhiệm vụ bên ngoài đã cứu y một mạng, thế nên hai người dần dần thân thiết hơn rất nhiều.

Giang Thiếu Bạch đi ra ngoài nhiệm vụ mấy năm này, dần dần quen biết không ít tu sĩ Đan Đỉnh Các.

Diệp Đình Vân không có mặt, thỉnh thoảng hắn sẽ đi uống rượu với bạn bè mới quen, trao đổi tin tức và tâm đắc tu luyện.

Lâu Cẩn cười cười: “Khoảng thời gian này tu vi của Giang đạo hữu lại tiến bộ không ít. Xem ra có hy vọng tiến lên Tiên Vương.”

Giang Thiếu Bạch cười đáp: “Lâu đạo hữu quá khen, muốn tiến giai Tiên Vương nào có dễ dàng như vậy.”

Lâu Cẩn thầm nghĩ đối với người khác thì tiến giai Tiên Vương không dễ, nhưng đối với Giang Thiếu Bạch thì không khó lắm. Năm xưa khi cứu tiểu trưởng lão, hắn mới có tu vi sơ kỳ Hư Tiên, vậy mà giờ sắp lên đỉnh Hư Tiên luôn rồi. Trong thời gian ngắn như vậy mà thăng mấy cấp bậc nhỏ, rõ ràng tư chất vô cùng bất phàm.

Lâu Vũ cười nói với Giang Thiếu Bạch: “Giang thiếu quá khiêm tốn, với tư chất của huynh, muốn tiến giai Tiên Vương là chuyện dễ như trở bàn tay.”

Giang Thiếu Bạch thản nhiên nói: “Mượn cát ngôn của Lâu tiểu thư.”

Lâu Cẩn nhìn Lâu Vũ mà thở dài trong lòng, cô em gái này của y từ nhỏ đã có mắt nhìn cao, lập chí muốn gả cho một thiên tài tuyệt thế, trong nhà giới thiệu đối tượng cho cô, thế mà cô không vừa ý một ai. Trước đó Lâu Vũ gặp được Giang Thiếu Bạch, vừa gặp đã hãm sâu, đáng tiếc người ta đã có đạo lữ rồi.

Lâu Cẩn không chịu nổi Lâu Vũ làm phiền, y thử ám chỉ với Giang Thiếu Bạch một lần, hắn không hề do dự từ chối, từ đó về sau y không nhắc lại chuyện này nữa.

Lâu Cẩn nhìn Giang Thiếu Bạch vài lần, có cảm giác đối phương không được yên lòng cho lắm.

“Giang đạo hữu là có chuyện gì sao?”

Hắn lắc đầu: “Không có gì.”

Giang Thiếu Bạch thầm suy tính thời gian Diệp Đình Vân bế quan, đã gần ba năm trôi qua, sắp đến thời điểm cậu xuất quan rồi, hắn luôn ghi nhớ việc này nên tinh thần không tập trung cho lắm

Giang Thiếu Bạch đang uống rượu thì thông tấn phù trong ngực chợt sáng lên một cái. Hắn vừa nhìn thấy tin tức thông tấn phù truyền đến, gương mặt lập tức hiện vẻ vui sướng không thôi.

Lâu Cẩn luôn thấy vẻ mặt không hề có cảm xúc của đối phương, hiện tại thấy mặt hắn hớn hở đầy vui sướng như vậy, y không kiềm được lòng hiếu kỳ bèn hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì vui sao?”

Giang Thiếu Bạch cười đáp: “Xem như là chuyện vui, Đình Vân xuất quan.”

Lâu Cẩn hơi bất ngờ: “Diệp đạo hữu xuất quan? Nhắc đến chuyện này mới nhớ, hai vị đạo hữu đúng là đại gia giàu có, phòng tu luyện mà dám thuê ba năm.”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Chỉ cần đáng giá là được. Ta đi trước đây.”

Lâu Vũ nhìn theo Giang Thiếu Bạch rời đi, cô há miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng không nói ra. Thấy bóng lưng hắn biến mất, ánh mắt cô lộ vẻ nuối tiếc.

“Giang đạo hữu đi gấp gáp quá.”

“Không còn cách nào khác, tiểu biệt thắng tân hôn mà. Diệp đạo hữu bế quan đã lâu, hai người không gặp nhau thời gian dài rồi.”

“Giang đạo hữu rất cao hứng, hiếm khi thấy hắn vui vẻ như vậy.”

Lâu Vũ nghe mấy tu sĩ nhao nhao bàn tán bèn đứng lên, không vui nói: “Muội no rồi, đi trước đây.”

Lâu Cẩn áy náy cười cười với mấy bằng hữu: “Ta cũng đi trước.”

Y sải bước đuổi theo Lâu Vũ, bất đắc dĩ nói: “Muội muội, Giang đạo hữu có đạo lữ, mà muội cũng nhìn ra rồi đó, Giang đạo hữu rất yêu thích đạo lữ của hắn. Muội thích người khác đi.”

Lâu Cẩn thầm thở dài trong lòng, Giang Thiếu Bạch có không ít người ái mộ. Nhiều nữ tu biết rõ hắn đã có đạo lữ, vậy mà có người vẫn to gan bày tỏ tình cảm với hắn, còn nguyện ý làm thiếp, nhưng hắn không hề có chút hứng thú, đối với những người ái mộ đều giữ thái độ kính trọng nhưng không gần gũi.

Giang Thiếu Bạch rất lạnh nhạt với Lâu Vũ, tiếp xúc qua loa có lệ, có lẽ là nể mặt tiểu trưởng lão và Lâu Cẩn.

Lâu Vũ nhìn anh trai nói: “Đại ca tìm cho muội một tu sĩ Hư Tiên có thể giết chết yêu thú Tiên Vương đi.”

Lâu Cẩn: “…” Tu sĩ trâu bò như vậy làm sao tìm được.

Y sống lâu như vậy mà chỉ gặp một mình Giang Thiếu Bạch là tu sĩ Hư Tiên giết được yêu thú Tiên Vương. Tu sĩ khiêu chiến vượt cấp là thiên tài hiếm có, chỉ có thể gặp mà không thể cầu.

“Tiểu Vũ, muội giảm yêu cầu xuống một chút đi.”

Lúc Giang Thiếu Bạch vừa đến tổng bộ Đan Đỉnh Các, Lâu Cẩn đã nghe kể sự tích đối phương giết chết yêu thú Tiên Vương, nhưng y nghe qua mà không để trong lòng, cho đến khi y tận mắt chứng kiến hắn đồ sát một con yêu thú Tiên Vương.

Lâu Cẩn hít sâu một hơi, mặc dù thực lực của Giang Thiếu Bạch còn ở hậu kỳ Hư Tiên, nhưng khi thực chiến lại không giống một tu sĩ Hư Tiên. Mấy con yêu thú Hư Tiên bình thường căn bản không đấu nổi một hiệp với hắn.

Năm xưa Lâu Cẩn cho rằng Giang Thiếu Bạch nhờ may mắn mới cứu được tiểu trưởng lão, nhưng sau khi tiếp xúc với đối phương vài lần, y không dám nghĩ như vậy nữa. Vì mấy năm nay Giang Thiếu Bạch luôn chạy đến chiến trường tiên yêu thú, chiến lực của một mình hắn bằng hơn mười tu sĩ Hư Tiên.

Năm đó tiểu trưởng lão vừa nhậm chức đã giao hai lệnh bài thân tín cho một cặp đạo lữ chỉ có tu vi sơ kỳ Hư Tiên, Lâu Cẩn đã cho rằng tiểu trưởng lão làm việc hơi lỗ mãng, nhưng sau khi tận mắt thấy thực lực của Giang Thiếu Bạch, y không khỏi cảm thán tiểu trưởng lão mắt sáng như đuốc. Thì ra tiểu trưởng lão đã nhìn ra tiềm lực của Giang Thiếu Bạch từ sớm nên mới kéo người về dưới trướng.

Với tư chất của Giang Thiếu Bạch thì rất có khả năng sẽ tiến giai Tiên Vương.

Hắn đang là tu sĩ Hư Tiên đã có thể giết chết yêu thú Tiên Vương, một khi tiến giai Tiên Vương, có thể đoán được hắn sẽ lợi hại đến cỡ nào.

Nếu Giang Thiếu Bạch tiến giai Tiên Vương, địa vị của tiểu trưởng lão sẽ càng thêm vững chắc.

Lâu Vũ cau mày nói: “Muội chỉ muốn người như vậy thôi.”

Lâu Cẩn bất đắc dĩ thở dài, hơi phiền muộn nói: “Muội muội, nếu muội muốn như vậy thì e là cả đời sẽ không gả đi được.”

Cô tức giận nhìn y, khó chịu nói: “Đại ca nói gì đó?”

Y bất đắc dĩ lắc đầu: “Đại ca đang lo lắng cho muội. Ta nghĩ muội cũng nhìn ra được, trong lòng Giang Thiếu Bạch chỉ có đạo lữ của hắn mà thôi.”

Lâu Cẩn lắc đầu, ngày thường Giang Thiếu Bạch luôn nghiêm túc thận trọng, dù có giết yêu thú vương cấp, nét mặt hắn vẫn vô cùng bình tĩnh, vậy mà vừa nghe tin đạo lữ xuất quan lại mừng rỡ như một đứa trẻ.

Lâu Vũ không cam tâm xoay người đi: “Đại ca biết đạo lữ của Giang Thiếu Bạch có dáng vẻ thế nào không?”

Y lắc đầu: “Nghe nói là luyện đan sư, rất có thiên phú, ngoại hình không tồi, nhưng ta chưa từng gặp mặt.”

Lâu Vũ nghĩ nghĩ rồi nói: “Đại ca, vậy chúng ta đi xem một chút được không?”

Lâu Cẩn nhức đầu nhìn muội muội: “Đi xem một chút cũng được, nhưng muội đừng làm loạn.”

Lâu Vũ khẽ gật đầu, lại không nhịn được nói: “Biết rồi, muội chỉ muốn biết rốt cuộc đạo lữ của Giang Thiếu Bạch có dáng vẻ ra sao thôi.”.

***

Giang Thiếu Bạch quay về biệt viện, Diệp Đình Vân đã đi ra khỏi phòng tu luyện.

“Cuối cùng đã xuất quan!” Giang Thiếu Bạch nhìn thấy Diệp Đình Vân, tâm trạng rất phấn khởi.

“Kéo dài ba năm, quả thật hơi tốn kém.” Cậu cười nói.

Hắn không thèm để ý nói: “Có tác dụng là được. Ngươi yên tâm đi, chuyện nguyên thạch không cần ngươi nhọc lòng.” Mấy năm nay hắn kiếm được không ít nguyên thạch.

Giang Thiếu Bạch nhìn tiến độ tu luyện của Diệp Đình Vân, coi như hài lòng, tu vi của cậu đã lên đỉnh trung kỳ Hư Tiên, nguyên lực rất vững chắc.

Diệp Đình Vân lắc lắc đầu, mấy năm nay cậu dốc sức cố gắng tu luyện, tốn nhiều nguyên thạch như vậy, nếu không tu luyện cho đủ vốn thì thật có lỗi với số nguyên thạch đã tiêu kia, cũng trách Giang Thiếu Bạch, một lúc nộp phí hết ba năm.

Diệp Đình Vân thấy hắn cứ nhìn mình chăm chú, cậu bất đắc dĩ hỏi: “Nhìn cái gì đấy?”

“Đã rất lâu rồi không gặp nhau, đương nhiên phải nhìn cho đủ. Đình Vân, hình như ngươi lại đẹp hơn rồi.”

Cậu cười cười: “Mấy năm không gặp, miệng lưỡi ngươi ngọt hơn nhiều rồi đó.”

“Có sao?”

“Ba năm nay ngươi sống thế nào?”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Ta thường ra ngoài làm nhiệm vụ.”

Trong khoảng thời gian này, Giang Thiếu Bạch đi săn giết không ít yêu thú, chinh chiến thời gian dài giúp nguyên khí của hắn vững chắc hơn. Mấy năm nay hắn sinh hoạt ở chiến trường yêu thú thời gian dài, cũng hấp thu được rất nhiều tử khí, khoảng cach tiến lên đỉnh Hư Tiên không còn xa.

“Rất vất vả phải không?” Diệp Đình Vân quan tâm hỏi.

Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Vẫn ổn.” Chẳng qua không có cậu bên cạnh, hắn luôn không an tâm.

Những khi đối mặt với hiểm cảnh, hắn đều nhớ tới Diệp Đình Vân, thực tế không dễ tìm được một người khiến hắn hoàn toàn yên tâm giao phó phía sau lưng khi đang đối địch.

Đa Đa bỗng nhảy lên nói: “Ba năm nay trừ những lúc làm vài nhiệm vụ thì hắn còn thuận tiện quyến rũ mấy cô gái nữa.”

Giang Thiếu Bạch không vui nhìn chuột ngố: “Nói bậy bạ gì đó?”

Đa Đa bực mình nói: “Ai nói bậy? Không nói những người khác, Lâu Vũ vừa nhìn là biết có ý với ngươi.”

Giang Thiếu Bạch: “…”

Diệp Đình Vân khá hứng thú nhìn hắn hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Giang Thiếu Bạch nhún vai: “Đều là người của tiểu trưởng lão, lúc làm nhiệm vụ có tiếp xúc vài lần.”

“Mấy lần?”

Giang Thiếu Bạch khoanh tay, lắc đầu nói: “Ngươi đừng nghe Đa Đa nói bậy, không đến mấy lần, mà chuyện này không thể trách ta.”

Hắn chưa từng chủ động dụ dỗ ai, chẳng qua do hắn có sức hấp dẫn quá lớn, không còn cách nào khác.

Tiên giới sùng bái cường giả, ba năm nay hắn giết không ít yêu thú, bắt đầu có danh tiếng, thế là có kha khá người hâm mộ.

Diệp Đình Vân cười cười: “Ta biết, không trách ngươi.”

Giang Thiếu Bạch thở phào một hơi: “Đình Vân, ngươi hiểu rõ là được, ngươi biết trong lòng ta chỉ có ngươi.”

“Được rồi, ta tin tưởng ngươi.”

“Vậy tốt rồi.”

Đa Đa quơ quơ móng vuốt: “Đình Vân, ngươi không biết mấy năm nay Giang lão đại làm anh hùng cứu mỹ nhân không ít lần đâu.”

Cậu nghe vậy hào hứng hỏi: “Thật không?”

Giang Thiếu Bạch trợn mắt: “Không có chuyện như vậy, chỉ tình cờ gặp hoạn nạn thì giúp một tay.”

Tại chiến trường yêu thú mà hắn chinh chiến có rất nhiều người thuộc các thế lực của Đan Đỉnh Các, thấy người ta cầu viện, hắn không thể thấy chết mà không cứu.

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đang trò chuyện thì một người hầu đi vào nói: “Giang trưởng lão, Diệp trưởng lão, có Lâu Vũ và Lâu Vũ đến chơi.”

Hắn thầm trợn mắt, đúng là sợ cái gì sẽ gặp cái đó.

Đa Đa kêu lên chít chít, dường như đang cười trên nỗi đau của người khác.

Diệp Đình Vân nghiêng đầu: “Có khách đến, ra gặp một chút đi, không nên lạnh nhạt.”

Giang Thiếu Bạch bất đắc dĩ nói: “Đình Vân, chúng ta đã rất lâu không gặp nhau, chúng ta tâm sự tiếp đi, khách khứa gì đó đuổi đi là được.”

Cậu lắc đầu nói: “Ta đã xuất quan, sau này còn nhiều thời gian, tâm sự thì sau này hãy nói.”

Giang Thiếu Bạch: “…”

Đình Vân thật là, chẳng lẽ không nghe ra “tâm sự” là cách nói uyển chuyển của hắn sao? Hắn đã ăn chay ba năm rồi, hiện giờ phải cho hắn ăn mặn chút chứ.

Đa Đa nhìn Giang Thiếu Bạch, chớp chớp mắt rồi chạy đi theo.

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân cùng đi ra phòng khách.

Lâu Vũ nhìn thấy cậu, ánh mắt hơi dao động một chút.

“Giang đạo hữu, vị này chính là đạo lữ của các hạ phải không? Quả nhiên quang phong tễ nguyệt, khiến người ta gặp một lần khó quên.” Lâu Cẩn lấy lòng nói.

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Đương nhiên Đình Vân là tốt nhất.”

Lâu Vũ quan sát Diệp Đình Vân, có cảm giác bầu không khí giữa hai người rất đặc biệt, người ngoài không thể xen vào.

Cô do dự một chút rồi hỏi: “Nghe nói Diệp đạo hữu là luyện đan sư phải không?”

Diệp Đình Vân khẽ gật đầu: “Đúng vậy.”

Lâu Vũ chần chừ nói: “Diệp đạo hữu có thể giúp ta luyện chế một lò Thanh Lộ Đan được không?”

Lâu Cẩn nghe vậy, theo bản năng trừng mắt nhìn em gái.

Y trách cứ nói: “Muội muội, Diệp đạo hữu vừa mới xuất quan, cần nghỉ ngơi một thời gian. Chuyện luyện đan thì muội tìm đan sư khác đi.”

Lâu Cẩn nhíu mày, Thanh Lộ Đan là tiên đan nhị phẩm, trong số các tiên đan nhị phẩm, đẳng cấp của Thanh Lộ Đan tương đối cao. Đan dược này có thuộc tính nhu hòa, trong quá trình luyện chế, một khi xảy ra chút sai sót sẽ khiến cả lô đan dược bị hủy trong chớp mắt. Người muốn luyện chế đan dược này phải có năng lực khống chế linh lực đầy đủ.

Đan sư cũng cần danh tiếng, xác suất thành công quá thấp, ảnh hưởng đến danh dự, nhiều đan sư không muốn mạo hiểm.

Diệp Đình Vân quay đầu nói: “Không sao, chỉ cần Lâu Vũ tiểu thư tin tưởng, ta bằng lòng luyện chế Thanh Lộ Đan cho tiểu thư.”

Lâu Vũ cười cười: “Vậy làm phiền.”

Giang Thiếu Bạch nhíu mày, thấy Diệp Đình Vân đã đồng ý nên hắn không nói gì thêm.

Hết chương 381

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK