Diệp Đình Vân đi đến gần, Diệp Tinh vừa thấy cậu lập tức phấn khởi nói: “Anh Đình Vân, anh tới rồi!”
Cậu cười nói: “Ừ, Tiểu Tinh ngày càng dễ thương nha!”
Diệp Tinh xấu hổ đỏ mặt: “Anh họ, anh mặc bộ đồ này đẹp quá.”
Diệp Đình Vân cười đáp: “Miệng em cũng ngọt quá đó.”
“Bạn Diệp, trà sữa của cậu đây.” Một giọng nói vang lên.
Diệp Đình Vân thản nhiên đáp: “Cám ơn.”
Nữ sinh phụ trách mua đồ cho cậu đỏ mặt nói: “Bạn Diệp khách sáo quá.”
Diệp Đình Vân đưa một ly trà sữa cho Diệp Tinh, ly còn lại đưa cho Giang Thiếu Bạch: “Muốn uống không?”
Hắn chớp mắt hỏi lại: “Cậu không uống à?” Tổng cộng chỉ có hai ly trà sữa, đưa cho hắn rồi thì cậu không có.
Diệp Đình Vân lắc đầu: “Không uống, tôi không thích trà sữa.”
Giang Thiếu Bạch gật đầu nói: “Vậy cám ơn nhiều.” Hắn đứng cả buổi trời, vừa lúc đang khát nước bèn lập tức cắm ống hút uống ngay.
“Thầy ơi, trà sữa này ngon quá! Ngọt ngào, đúng không thầy?”
Giang Thiếu Bạch: “…” Sao câu này nghe mập mờ quá vậy? Chắc là hắn suy nghĩ quá nhiều rồi.
“Wow! Mau nhìn kìa, một thanh niên cổ trang đang uống trà sữa! Thật đáng yêu.”
“Mau chụp, mau chụp.”
“Nhìn kìa, có một con thỏ.”
Diệp Đình Vân đưa trà sữa cho Giang Thiếu Bạch xong thì rời đi, còn hắn thì đang đeo mảnh vải che mắt nên không nhìn rõ ly trà sữa, bây giờ nhìn kỹ mới phát hiện trên cái ly có in hình một con thỏ răng kim cương màu hồng.
Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ chắc chắn là Diệp Đình Vân cố ý.
Mấy nữ sinh la hét rồi chụp hình lia lịa.
Hắn thật không hiểu nổi mấy người này, hở một chút là hưng phấn, gặp chuyện gì cũng la hét, không thì chụp hình lia lịa.
Sau đó Giang Thiếu Bạch tiếp tục tươi cười phát tờ rơi, Diệp Tinh quấn hắn không chịu đi, hắn dứt khoát chia tờ rơi cho cậu bé đi phát luôn. Diệp Tinh bị bắt làm không công cũng không tức giận mà còn vui vẻ không thôi.
Diệp Tinh rất đáng yêu, hôm nay ăn mặc càng dễ thương nên có không ít nữ sinh chủ động đến lấy tờ rơi.
Diệp Tinh – bị chứng tự kỷ – bỗng nhiên bị nhiều người vây quanh, bé vừa vui vừa căng thẳng, nhưng có Giang Thiếu Bạch bên cạnh nên bé không sợ hãi. Diệp Tinh là fan trung thành nhất của Giang Thiếu Bạch, luôn tin tưởng không hề nghi ngờ năng lực của thầy.
Giang Thiếu Bạch phát tờ rơi mấy tiếng đồng hồ, bắt đầu chán nên kéo Diệp Tinh tám nhảm.
“Diệp Tinh, em thấy anh họ em hóa trang có đẹp không?”
Cậu bé suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói: “Đẹp ạ! Anh Đình Vân vốn đã đẹp rồi mà, bây giờ mặc như vậy càng đẹp hơn, giống hệt như trong truyện tranh vậy đó.” Cậu bé bỗng nghĩ đến điều gì đó, lập tức bổ sung: “Thầy cũng rất đẹp, có phong cách mỹ nam cổ trang, nhiều chị gái đều nói thích thầy.”
Có lẽ vì Giang Thiếu Bạch đang đeo mảnh vải che mắt nên mấy nữ sinh vốn ngại ngùng, nay ỷ hắn “không nhìn thấy” mà chụp ảnh rất nhiều.
Giang Thiếu Bạch cười cười: “Tàm tạm…”
Diệp Tinh hiếu kỳ hỏi hắn: “Thầy nghĩ anh Đình Vân mặc như vậy không đẹp sao?”
“Sao không đẹp được? Rất đẹp, chỉ là còn phải gắn móng tay màu đen thật dài.” Không biết móng tay đen dài là tạo hình kiểu gì nữa. “Một cái móng tay đen lây hai bệnh.” Giang Thiếu Bạch cảm thấy thú vị, bật cười hi hi ha ha.
Diệp Tinh ngẩng đầu, dùng ánh mắt khó miêu tả nhìn Giang Thiếu Bạch, thầy đúng là… tự tìm đường chết! Rõ ràng móng tay đen cũng rất đẹp mà.
“Bạn Giang, có chuyện gì mà vui quá vậy? Nói cho tôi nghe được không?” Giọng nói của Diệp Đình Vân bỗng nhiên vang lên.
Giang Thiếu Bạch: “…” Sao Diệp Đình Vân cứ như xuất quỷ nhập thần vậy, rõ ràng vừa nãy cậu đã đi xa rồi mà?
Diệp Tinh rụt cổ, vội trốn qua một bên, cặp mắt to nhìn qua nhìn lại, dường như hiếu kỳ sự tình sẽ phát triển đến đâu.
Giang Thiếu Bạch hơi luống cuống nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại: “Tôi đang kể cho Diệp Tinh nghe về công chúa Bạch Tuyết đó mà.”
Diệp Đình Vân cười nói: “Công chúa Bạch Tuyết à, hình như không phải là chuyện hài.”
Hắn vô tội nói: “Có lẽ do tôi không được hài hước lắm.”
Diệp Đình Vân khẽ hừ một tiếng rồi bỏ đi.
Hắn cúi đầu lườm Diệp Tinh: “Tiểu quỷ, sao không nhắc thầy hả?”
Cậu bé gãi đầu nói: “Không kịp nhắc.” Thầy nhanh miệng quá, hơn nữa bé không ngờ thầy sẽ nói như vây, đúng là không biết thưởng thức gì cả.
Giang Thiếu Bạch: “…”
“Cậu Giang, sao cậu hóa trang thế này, suýt nữa không nhận ra.” Một giọng nói khá quen thuộc vang lên.
Giang Thiếu Bạch hơi kéo mảnh vải che mắt xuống, nhìn rõ hai người trước mặt, chính là Hàn Uy và Hàn Châu từng gặp ở công viên trò chơi.
Thoạt nhìn sắc mặt Hàn Châu không tồi, trên tay vẫn còn cột sợi dây đỏ.
Diệp Tinh đi đến gần Giang Thiếu Bạch, nhỏ giọng nói: “Thầy, là người có hai cái đầu. Nhưng bây giờ chỉ còn một cái đầu thôi.”
Hắn nhìn học trò nhỏ, thầm nghĩ trí nhớ của cậu bé thật tốt, lâu vậy rồi mà còn nhớ rõ.
Sau khi Hàn Châu tỉnh lại, Hàn Uy có kẻ cho hắn nghe chuyện anh nghe được trong nhà vệ sinh. Hàn Châu cũng biết vì sao hắn nhìn thấy quỷ, nhưng từ sau khi đi công viên về thì hắn không còn thấy nữa.
“Cám ơn cậu Giang chuyện lần trước.” Hàn Châu đầy cảm kích nói.
Giang Thiếu Bạch cười cười: “Chỉ là chuyện nhỏ, tiên sinh đừng để trong lòng.”
Hàn Châu do dự một chút rồi thận trọng hỏi: “Sau chuyện lần trước thì tôi không nhìn thấy nữa, hẳn sẽ không gặp lại đúng không?”
“Có lẽ sẽ không thấy nữa.” Giang Thiếu Bạch đáp, Hàn Châu không phải có mắt âm dương bẩm sinh, hiện giờ hồn phách đã ổn định, hẳn là không còn vấn đề gì nữa.
Hàn Châu thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi.” Trước kia khi nhìn thấy những “thứ đó”, hắn thường mất ngủ trắng đêm, cảm giác mất ngủ thật tồi tệ.
“Trong học viên có rất nhiều gian hàng thú vị, hai anh có thể đi tham quan.” Giang Thiếu Bạch giới thiệu.
Hàn Uy nhìn hắn nói: “Vậy chúng tôi không quấy rầy cậu Giang nữa.”
Diệp Tinh nhìn theo bóng dáng Hàn Châu rời đi, có chút hâm mộ nói: “Người có hai cái đầu không còn nhìn thấy “thứ kia” nữa, thật tốt.”
Giang Thiếu Bạch nghe vậy nhìn học trò nhỏ: “Tốt sao?”
“Đương nhiên.” Cậu bé không chút nghĩ ngợi đáp.
Diệp Tinh có mắt âm dương bẩm sinh, thật ra có thể đóng lại, nhưng mắt âm dương mỗi người mỗi khác, trong giới pháp thuật, người có mắt âm dương bẩm sinh thường có thiên phú cao, rất nhiều cao nhân muốn nhận người có thiên phú mắt âm dương làm đệ tử.
Mắt âm dương có thể phiền phức, nhưng cũng là một loại tài phú.
“Cái gì hai đầu, một đầu?” Diệp Diểu bỗng xuất hiện hỏi.
Giang Thiếu Bạch cố gắng nhìn rõ Diệp Diểu, thầm mắng bản thân sơ suất, Diệp Diểu đến lúc nào cũng không biết, đều tại mảnh vải che mắt làm hại.
“Thầy nói bị nhức đầu (đầu đại), em nhìn kỹ thì không thấy lớn chỗ nào.” Diệp Tinh ngọt ngào nói.
Hai mắt Giang Thiếu Bạch sáng lên, thầm nghĩ Diệp Tinh đúng là thiên tài! Nói dối hạng nhất, đúng là thiên tài. Trưởng thành nhất định có tiền đồ.
Các hoạt động kỷ niệm trường rất sôi nổi, người đến tham quan rất nhiều, gian hàng nào cũng đầy người.
Buổi tối học viện còn có liên hoan, để sinh viên các lớp bộc lộ tài năng. Rất nhiều sinh viên Yên Đại bộc lộ tài hoa, khiêu vũ, ca hát… Các tiết mục lần lượt lên sân khấu, mọi người vỗ tay không ngớt.
Giang Thiếu Bạch phát tờ rơi một ngày, đến tối lại tham gia biểu diễn thời trang, bận rộn không thấy trời đất.
Bận rộn và vất vả một ngày, cuối cùng hắn cũng về đến ký túc xá, vừa vào phòng là lập tức ngã xuống giường.
“Lão tứ, cậu hot rồi đó.” Quách Phạn đi đến nói.
Giang Thiếu Bạch nhìn cậu bạn, thầm nghĩ hắn hot đã không phải chuyện mới, lão nhị nói câu này không mới mẻ chút nào.
“Lão tứ, cho cậu này.”
Hắn nhìn Bách Quang Vũ, không còn sức lực hỏi lại: “Cái gì vậy?” Hôm nay hắn mặc đồ cổ trang bị người ta vây xem như gấu trúc, thật là mệt mỏi, so với việc đánh nhau với lão sư phụ còn mệt hơn.
Bách Quang Vũ cười nói: “Là hình chụp! Trong các hoạt động của học viện lần này, rất nhiều sinh viên trang điểm xinh đẹp để tham dự, bộ phận tuyên truyền của học viện tranh thủ chụp hình không ít. Trong đó có vài người tranh thủ bán ảnh chụp. Lão tứ, hình của cậu bán khá chạy đó. So với nữ thần của học viện còn bán chạy hơn.”
Nhưng ảnh được nhiều người mua nhất vẫn là hình chụp Diệp Đình Vân.
Giang Thiếu Bạch: “…” Hắn hẳn nên cảm thấy vinh dự mới đúng.
Hắn nhìn vài tấm hình, có tấm chụp cảnh Diệp Đình Vân đang đưa trà sữa cho hắn. Giang Thiếu Bạch nhìn tấm hình, trong lòng bỗng có cảm giác kỳ quái, mơ hồ cảm thấy tấm hình này có gì đó mập mờ ái muội, hắn rất hoài nghi người chụp tấm hình này là một hủ nữ.
Bách Quang Vũ nhích lại gần nói: “Lão tứ, cậu cũng thấy tấm hình này chụp rất đẹp phải không? Tấm này bán chạy lắm đó.” Tuy quần áo của Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân khác xa vạn dặm, nhưng trai đẹp chính là trai đẹp, trông hai người rất xứng đôi.
“Lão tứ, Diệp Đình Vân mua trà sữa cho cậu à? Cậu ta thế mà mua trà sữa cho cậu.” Hai mắt Bách Quang Vũ sáng lên.
Giang Thiếu Bạch hỏi: “Trà sữa thì làm sao hả?”
Cậu bạn phú nhị đại chớp mắt, trà sữa ấy à, chính là dễ khiến người ta suy nghĩ miên man nha.
Sau khi học viện kết thúc các hoạt động kỷ niệm, Giang Thiếu Bạch trở nên nổi tiếng trong học viện, lúc đến nhà ăn cũng bị người ta nhìn ngó. Hắn đành nhờ mấy người trong ký túc xá lấy cơm giúp rồi ở trong phòng ăn luôn. Sau đó hắn rút chút thời gian đi kiểm tra cái thẻ Diệp Tinh đưa cho hắn, kết quả bị chấn động không thôi.
Giang Thiếu Bạch đứng trước máy ATM kiểm tra nhiều lần, xác định không có sai sót, không phải 50 tệ, cũng không phải 500 tệ mà đúng là 5 triệu tệ.
Có vết xe đổ của Hoàng Bội Bội trước đó nên hắn không ôm quá nhiều hy vọng vào cái thẻ của Diệp Tinh, hơn nữa cậu bé còn nói đây là học phí dạy kèm, dù học phí có cao đến đâu thì cũng không nhiều lắm.
Giang Thiếu Bạch cầm cái thẻ, thầm nghĩ không biết Diệp Tinh ngu ngơ có cầm nhầm thẻ không? Có phải bị dư hai số 0 không?
Hắn càng nghĩ càng thấy Diệp Tinh ngốc nghếch, mà Trịnh Ly cũng kỳ lạ, dám tùy tiện giao cái thẻ có 5 triệu cho một đứa bé. Sau khi xem kỹ cái thẻ xong, Giang Thiếu Bạch bỗng ngơ ngơ ngác ngác luôn.
Hết chương 64