Linh Lung tiên tử nói vài câu với Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch rồi rời đi.
Giang Thiếu Bạch quay đầu nhìn Diệp Đình Vân, buồn bực hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Cậu lắc đầu: “Không có gì.”
Linh Vi Tiên Vương là luyện đan sư, Linh Lung tiên tử cũng thế. Lần Linh Lung tiên tử đến mua linh dược trùng hợp gặp Diệp Đình Vân đang luyện đan, thế là cô nhìn trúng cậu.
Linh Lung tiên tử vô cùng tán thưởng bản lĩnh luyện đan của cậu, bèn hỏi cậu có đồng ý kết thành đạo lữ với cô không, cả hai sẽ cùng tìm hiểu đan thuật đại đạo.
Diệp Đình Vân nghe mà hết hồn, nói thẳng cậu đã có đạo lữ rồi, tình cảm giữa hai người rất tốt, không có ý kết đạo lữ với người khác. Linh Lung tiên tử vô cùng tiếc nuối nhưng không cưỡng cầu, chỉ nói khi nào cậu chia tay đạo lữ thì nên suy xét đề nghị của cô.
Giang Thiếu Bạch nghe Diệp Đình Vân đáp qua loa như vậy, hắn khó chịu nói: “Nói bậy, chắc chắn có chuyện gì đó.”
Đa Đa kêu lên chít chít, dùng truyền âm nói cho Giang Thiếu Bạch biết khi hắn bế quan, Linh Lung tiên tử để ý đến Diệp Đình Vân, còn muốn sinh con với cậu.
Hắn nghe xong mà trợn trắng mắt.
“Đình Vân, ngươi…” Chuyện quan trọng như vậy mà Đình Vân giấu diếm không nói với hắn.
Giang Thiếu Bạch xoa xoa trán, hắn phải nghĩ đến chuyện này từ lâu rồi mới đúng, Diệp Đình Vân xuất sắc như vậy, bị người ta dòm ngó là chuyện bình thường, nhưng mấy năm nay không gặp tình huống này làm hắn hơi thiếu cảnh giác.
Diệp Đình Vân nhìn hắn, bất đắc dĩ cười cười: “Ngươi đừng nghĩ nhiều, Linh Lung tiên tử chỉ muốn tìm một luyện đan sư xuất sắc, mà trong thiên hạ có rất nhiều đan sư xuất sắc, Linh Lung tiên tử sẽ nhanh chóng tìm được lựa chọn tốt hơn.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Muốn tìm người tốt hơn Đình Vân không dễ đâu.
“Cô ta dám thừa dịp ta bế quan mà nạy góc tường của ta.”
Cậu lắc đầu: “Ta đã nói rõ với Linh Lung tiên tử, ngươi yên tâm đi.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Yên tâm? Chuyện này sao hắn có thể yên tâm được?
Diệp Đình Vân đã tiếp xúc với Linh Lung tiên tử, không biết đầu óc vị tiên tử này đơn giản hay là chú tâm vào luyện đan đến tẩu hỏa nhập ma, cô ta coi trọng cậu đúng là vì thuật luyện đan của cậu, sau này sinh con, thiên phú luyện đan của đứa bé sẽ rất cao.
Tu Chân giới có vài tu sĩ như vậy, vì tu luyện mà có thể làm bất cứ chuyện gì, ví dụ như có tu sĩ vì truy cầu đại đạo mà giết vợ chứng đạo, thậm chí trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, đồ sát người thân cả nhà.
So sánh với những người đó, Linh Lung tiên tử thẳng thắn như vậy không tính là gì quái lạ.
Giang Thiếu Bạch liếc mắt, nhỏ giọng nói: “Biết vậy đã không nhận nhiệm vụ này.”
Diệp Đình Vân bất đắc dĩ trừng hắn: “Nói bậy gì vậy?”
Theo cậu thấy thì tỷ suất hoàn vốn của nhiệm vụ lần này rất cao, vì vài lý do nhảm nhí mà bỏ thì rất đáng tiếc.
***
Các tu sĩ tập trung càng lúc càng đông, tu sĩ Tiên Vương dẫn theo rất đông tùy tùng, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân lẫn trong đám đông, không hề nổi bật.
Cuối cùng mọi người đi theo các Tiên Vương tiến vào Thiên Quật, bên trong dày đặc cấm chế, bốn Tiên Vương sắp xếp người dò đường. Mặc dù có Tiên Vương cường giả bảo vệ nhưng vận may của mọi người không tốt, trên đường đi có không ít tu sĩ rơi vào bẫy bỏ mạng.
Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đi trong đội ngũ, vận may coi như không tồi, chưa bị phân công nhiệm vụ dò đường, chỉ tiếp tục đi cùng mọi người.
Dọc đường luôn có người tử vong, không khí trong đội ngũ khá căng thẳng. Tất cả tử khí của tu sĩ vừa chết đều bị Giang Thiếu Bạch hấp thu.
Nhờ hấp thu tử khí, thực lực của hắn tăng lên trình độ nhất định, vì những tu sĩ xui xẻo này tử vong lần lượt từng người nên thực lực của hắn tăng khá hòa hoãn, không khiến người khác chú ý.
Từ lúc lên đường, Giang Thiếu Bạch luôn bận tâm không biết Linh Lung tiên tử có đến gây rắc rối hay không, nhưng hắn nhanh chóng nhận ra bản thân suy nghĩ quá nhiều rồi. Linh Lung tiên tử là cao đồ của Linh Vi Tiên Vương, có biết bao nhiêu người nguyện quỳ dưới váy cô, xung quanh cô luôn có mấy tu sĩ lấy lòng, căn bản không có thời gian để ý đến hắn và Diệp Đình Vân.
Trong đội ngũ có khá nhiều nhân vật quan trọng, mọi người đều chú ý đến các đồ đệ của Tiên Vương.
Tu sĩ cấp bậc Tiên Vương khi nhận đồ đệ thường thăm dò nghiên cứu rất kỹ, đồ đệ của bọn họ đều có tư chất cao, ai cũng tinh thần phấn chấn, khí khái dũng cảm.
Giang Thiếu Bạch không để tâm bản thân bị phớt lờ, còn vui sướng làm người vô hình, *im lặng phát tài.
*闷声发大财 im lặng phát tài: Có đôi khi không nói lời nào, không kiêu căng lại có thể bảo đảm lợi ích của mình. Đồng thời có thể giải thích là tránh cho người khác biết mình đang làm gì, tránh người khác thấy mình thu được lợi ích, khiến người ta ghen tỵ.
Dọc đường đi, Giang Thiếu Bạch hấp thu được rất nhiều tử khí, hắn nghĩ dù lần này không thu hoạch được gì, chỉ cần có tử khí hắn đã không lỗ rồi.
“Phía trước có một lôi hồ!” Một tu sĩ dò đường hô lên.
Lôi hồ xuất hiện khiến đội ngũ xôn xao một trận.
Khí tức lôi điện cạnh hồ vô cùng dày đặc, còn có không ít linh thảo lôi hệ sinh trưởng bên cạnh hồ. Linh thảo lôi hệ có yêu cầu cực kỳ cao về môi trường sinh trưởng, rất khó mọc ở những nơi bình thường. Vì linh thảo lôi hệ rất hiếm nên có giá trị cao hơn linh thảo bình thường không ít.
Giang Thiếu Bạch nhìn đám linh thảo mà nóng cả mắt, nếu chia linh thảo từ trên xuống dưới, đến lượt hắn chỉ còn vài cọng èo uột.
Hắn đi đến gần đó, nhìn thấy một lôi hồ rất to, dưới đáy hồ dường như còn lưu lại không ít lôi tinh thạch.
Lôi tinh thạch dưới đáy hồ là tiên lôi tinh, hoàn toàn khác với lôi tinh thạch mà hắn từng thấy, mỗi một viên chứa lôi lực dào dạt.
Tiên lôi tinh có giá trị cực cao, dù là giữ lại dùng hay bán đi đều là lựa chọn tốt.
Các tu sĩ lôi võ hồn không chống lại được sức hấp dẫn, tất cả nhao nhao đi thẳng xuống lôi hồ.
Tiên giới không giống với Tu Chân giới, nơi này có rất nhiều tu sĩ lôi võ hồn, đối với bọn họ thì lôi hồ có sức hấp dẫn trí mạng.
Lôi hồ trước mắt chứa lôi lực dồi dào nhất trong số những lôi hồ mà Giang Thiếu Bạch từng thấy.
Thình lình từng tiếng kêu sợ hãi liên tục vang lên, truyền đến tai Giang Thiếu Bạch. Mấy tu sĩ vừa lặn xuống lôi hồ lập tức không còn khí tức, từng luồng tử khí tiến vào người hắn.
Có hai tu sĩ Hư Tiên thoát lên được, thế nhưng trên người lại bị quấn một tia hắc khí.
“Nguyền rủa!” Phụng An Tiên Vương mở to hai mắt.
Hai mắt Giang Thiếu Bạch sáng lên, lôi hồ ẩn chứa nguyền rủa, đây quả thật là nơi dành cho hắn mà.
Linh Vi Tiên Vương đi đến cạnh hồ, lắc đầu nói: “Một cái hồ nhiều tác dụng như vậy mà lại ẩn chứa nguyền rủa, quá đáng tiếc.”
Mấy tu sĩ Hư Tiên thoát ra khỏi hồ đang miễn cưỡng đè nén phản phệ nguyền rủa, mặc dù giữ được tính mạng nhưng xem ra rất vất vả.
Bốn Tiên Vương quyết định lưu lại bên lôi hồ một thời gian, thử đủ mọi cách để lấy lôi tinh thạch dưới đáy hồ. Có điều chỉ cần đến gần lôi tinh thạch dưới đáy hồ là nguyền rủa sẽ bạo động. Trong số bốn Tiên Vương không ai có lôi võ hồn, thế nên bọn họ không quá chấp nhất với tiên lôi tinh, thử vài lần không được bèn dứt khoát từ bỏ.
Giang Thiếu Bạch nhìn thấy các Tiên Vương thất bại mà thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi thất bại ở lôi hồ, đoàn người tiếp tục lên đường đi sâu vào Thiên Quật.
***
Hai ngày sau, bốn Tiên Vương dừng lại nghỉ ngơi, tùy ý các tu sĩ thuộc hạ đi thăm dò xung quanh. Cứ cách một thời gian là bọn họ sẽ dừng lại nghỉ ngơi một thời gian ngắn, cho phép thuộc hạ dưới trướng tự do hoạt động.
Đương nhiên thăm dò Thiên Quật rất nguy hiểm, tuy nhiên nếu gặp may thì sẽ có thu hoạch không tồi. Trong quá trình tu sĩ tự khám phá Thiên Quật, nếu phát hiện dược viên hay linh trì thì sẽ được ban thưởng hậu hĩnh.
Đội ngũ vừa dừng lại, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân lập tức rời đi, men theo đường cũ quay lại lôi hồ.
Cậu nhìn hắn nói: “Ngươi thật sự muốn xuống hồ sao? Có nắm chắc không?”
Hắn cười đáp: “Đương nhiên là có rồi, ngươi quên nguyền rủa là vật đại bổ đối với ta sao, không có việc gì đâu.”
“Dù thế nào ngươi vẫn phải cẩn thận một chút.”
Hắn khẽ gật đầu: “Yên tâm đi.”
Giang Thiếu Bạch lao thẳng xuống lôi hồ, vừa xuống nước, hắn lập tức vận chuyển cùng lúc thôn phệ võ hồn và lôi võ hồn, hấp thu vô số lôi lực và lực nguyền rủa trong hồ.
Hắn nhắm mắt lại, cảm giác lỗ chân lông toàn thân đang nở ra, nguyên khí đậm đặc tuôn vào người, cảm giác thư thái khó diễn tả được. Hắn nhắm chặt mắt, chìm đắm trong đó.
Diệp Đình Vân đứng trên bờ hồ nhìn một lúc, thấy Giang Thiếu Bạch thật sự không gặp trở ngại, cậu bèn tìm một nơi ẩn nấp cạnh hồ.
Năng lượng trong lôi hồ rất dồi dào, vừa khéo đáp ứng nhu cầu tu luyện của hắn.
Giang Thiếu Bạch ở dưới lôi hồ suốt mười sáu ngày rồi mới đi lên.
Trong vòng mười mấy ngày ngắn ngủi, thực lực của hắn tiến bộ kinh người, nguyên khí trong cơ thể tăng lên một thành rưỡi.
Diệp Đình Vân đi ra khỏi chỗ nấp: “Thiên Quật đúng là nơi đầy kỳ ngộ.”
Cậu nghĩ Giang Thiếu Bạch ngâm mình dưới lôi hồ hơn mười ngày đã bằng mười mấy năm khổ tu bằng nguyên thạch.
Hắn cười nói: “Chỉ là củng cố vững chắc tu vi hậu kỳ Hư Tiên, muốn tiến giai đỉnh Hư Tiên còn thiếu nhiều lắm.”
Diệp Đình Vân lắc đầu: “Vậy là đủ rồi, tu luyện Hư Tiên không dễ mà.” Nếu không thì tu sĩ Tiên Vương đã không hiếm hoi như vậy.
“Tiên lôi tinh đâu? Vớt lên hết được không?” Cậu hỏi tiếp.
Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Ừ, đây này.”
Hắn lấy một chiếc nhẫn không gian ném cho Diệp Đình Vân, cậu lướt sơ trong nhẫn, quả nhiên trông thấy tiên lôi tinh chất thành đống.
“Tốt quá rồi.”
Có nhiều tiên lôi tinh như vậy, hai người sẽ để lại dùng một số, số còn lại có thể đổi được không ít nguyên thạch.
Diệp Đình Vân thầm nghĩ tuy luyện đan có thể kiếm được nguyên thạch, nhưng xem ra vẫn kém hơn cơ duyên, đống tiên lôi tinh này đủ để bù cho mười mấy năm cực cực khổ khổ luyện chế đan dược của cậu.
Giang Thiếu Bạch cười nhẹ: “Quả nhiên cảm giác ăn một mình mới tốt.” May là bốn Tiên Vương kia không cách nào lấy được tiên lôi tinh trong hồ, bằng không nào đến lượt hắn.
“Được rồi, không nói chuyện này nữa, chúng ta nhanh đuổi theo mọi người đi.” Diệp Đình Vân lên tiếng.
Vì lý do an toàn, hai người vẫn nên đi cùng các Tiên Vương, có thể bảo đảm được sự an toàn.
Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Ừ, để lâu nữa e là bọn họ sẽ nghĩ chúng ta chết rồi.”
“Chúng ta đi đã khá lâu rồi, không biết bây giờ phải đuổi theo bọn họ cách nào đây.” Cậu lo lắng nói.
Mặc dù đội ngũ có để lại dấu hiệu trên đường đi, nhưng cậu không quá rành cách truy tung, mấy ngày trước còn có một trận mưa lớn, chỉ sợ dấu vết lưu lại đã bị rửa trôi ít nhiều.
Giang Thiếu Bạch cười cười: “Yên tâm đi, ta biết phải làm thế nào.”
Cứ đi theo hướng tử khí thổi đến là được, thăm dò Thiên Quật tử thương không ít, hắn có thể cảm nhận được gần trăm tia tử khí, có tử khí đã tiêu tan ít nhiều, hẳn là chết từ hơn mười ngày trước, có tử khí lại rất mới, chắc hẳn vừa tử vong. Mặc dù tử khí phân tán nhưng vẫn có thể đoán được lộ tuyến chung.
Diệp Đình Vân: “Vậy chúng ta đi thôi.”
Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân lên đường, trên đường hai người gặp vài thi thể, đồ đạc trên thi thể đã không còn.
“Mấy tu sĩ này tựa hồ bị yêu thú kỳ quái lén tấn công giết chết.” Diệp Đình Vân kiểm tra thi thể rồi nói.
Thình lình có một cái bóng từ trên không trung đáp xuống, linh hồn lực của Giang Thiếu Bạch đột nhiên nổ tung. Hắn không chút do dự lấy tinh thần lôi thương ra, đâm về phía bóng đen trên bầu trời. Bóng đen trúng lôi thương của hắn, nổ tung thành một đống máu.
Diệp Đình Vân thấy bóng đen bị giết mà thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Đó là yêu thú gì vậy? Nó bay nhanh quá.” Cậu cắn răng, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Giang Thiếu Bạch cau mày, yêu thú này đúng là bay rất nhanh, nếu hắn không có linh hồn lực mạnh mẽ, lại có thể dùng tinh võ hồn kiềm chế hành động của yêu thú thì e là thật sự khó giải quyết.
“Không hay rồi, cẩn thận!”
Mấy yêu thú màu đen lại bay tới, Giang Thiếu Bạch không hề suy nghĩ dùng tinh thần lôi thương liên tục tấn công. Tinh quang và lôi quang cùng nổ tung, đám yêu thú rơi xuống lả tả. Đàn yêu thú vốn hùng hổ khí thế tấn công hai người, vừa thấy cảnh này lập tức kinh hoàng bỏ chạy.
Khi xuống lôi hồ, Giang Thiếu Bạch có mang theo tinh thần lôi thương xuống hồ hàm dưỡng, tinh thần lôi thương được lôi hồ tẩm bổ, uy lực đã tăng lên khá nhiều.
Giang Thiếu Bạch thấy bầy yêu thú bay đi mà thở phào một hơi.
Diệp Đình Vân kiểm tra thi thể vài con yêu thú màu đen, phát hiện mấy lông vũ bản mệnh trên người chúng rất cứng, chắc hẳn sẽ đổi được chút nguyên thạch.
“Yêu thú này có hình thù quái dị, có khả năng những thi thể chúng ta gặp trên đường đã bị yêu thú lén tấn công giết chết.”
Cậu bỏ chút thời gian thu thập hết lông vũ màu đen, sau đó nói: “Xong rồi, chúng ta đi thôi.”
“Ừ, đội ngũ đi không quá nhanh, có lẽ hai ngày nữa chúng ta có thể đuổi kịp.”
Diệp Đình Vân nghe hắn nói vậy nhíu mày, nét mặt không vui cho lắm.
“Sao vậy?”
Cậu lắc đầu nói: “Không có gì, chỉ là… đội ngũ luôn cần người dò đường.”
Mười mấy ngày đã trôi qua, chắc hẳn đã chết rất nhiều người dò đường, lúc này cậu và Giang Thiếu Bạch về đến, không chừng đến lượt hai người đi dò đường.
Giang Thiếu Bạch thở dài: “Nếu đến lượt chúng ta dò đường thì đành chịu, không còn cách nào khác.”
Hắn đảo mắt, với thực lực hiện giờ của hắn có thể khiêu chiến với tu sĩ sơ kỳ Tiên Vương, do đó lỡ như bị an bài đi dò đường, nếu hắn cẩn thận một chút sẽ không gặp vấn đề gì.
Hết chương 378