Thời gian tiếp theo, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân ở lại Long tộc, hắn thả ong hoàng kim trong Tiên Vân Chi Cư ra ngoài.
Năm xưa hắn có đưa cho Lạc Kỳ một số ong hoàng kim, mấy trăm năm qua chúng được nuôi dưỡng tốt, ăn ngon uống sướng nên đã trưởng thành rất nhanh, con nào cũng khỏe mạnh béo tròn. Thế nên hiện giờ ong hoàng kim của Giang Thiếu Bạch kém hơn rất nhiều.
Ngao Dạ nhìn bầy ong của Giang Thiếu Bạch, liếc mắt trào phúng một trận, còn trách hắn cắt xén phần ăn của ong hoàng kim, khiến bầy ong quý giá gầy trơ xương, cực kỳ lãng phí.
Giang Thiếu Bạch bất đắc dĩ, hoàn cảnh tu luyện giữa hắn và Ngao Dạ hoàn toàn khác biệt, hắn có thể nuôi bầy ong như vậy đã là không tồi rồi. Còn Ngao Dạ, nếu không có Long tộc chống lưng thì e là ngay cả bản thân y cũng không sống nổi, đừng nói đến bầy ong.
Tên tu nhị đại này căn bản không hiểu được gian khổ của tu sĩ bình thường như hắn, Giang Thiếu Bạch thật muốn đưa tên khó ưa đến tinh vực cấp sáu linh khí mỏng manh rèn luyện một trận.
Lạc Kỳ phân tán bầy ong hoàng kim của Giang Thiếu Bạch đến mấy ngọn núi gần đó.
Mấy năm qua, bầy ong của hắn luôn bị nhốt trong Tiên Vân Chi Cư, tuy hắn có bổ sung vào Tiên Vân Chi Cư số lượng lớn nguyên thạch, nhưng đối với bầy ong hoàng kim đã tăng thực lực thì không gian bên trong vẫn quá nhỏ.
Vì không gian nhỏ mà nhiều con ong bị ép vào trạng thái ngủ đông.
Ngao Dạ sở hữu Long sơn không tồi, ong hoàng kim nhanh chóng thích ứng hoàn cảnh mới. Đẳng cấp của chúng khá thấp, ủ ra mật ong có chất lượng không cao, nhưng các tu sĩ Long tộc chỉ thích mùi vị của mật ong, dù chất lượng hơi thấp, bọn họ vẫn thích.
Tạm thời Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân định cư tại Long tộc, thỉnh thoảng hắn sẽ hàn huyên tâm đắc tu luyện với Ngao Dạ và Lạc Kỳ. Tuy thể chất giữa Nhân tộc và Long tộc chênh lệch rất nhiều, nhưng có vài vấn đề tu luyện lại tương đồng, mọi người tụ tập nói chuyện phiếm, lấy thừa bù thiếu lẫn nhau, trái lại có thu hoạch không nhỏ.
Tuy Long tộc chủ động mời hai người đến làm khách, nhưng địa vị của họ tại đây lại khá xấu hổ, thế nên họ không thường ra ngoài.
Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân an phận ở trong địa bàn của Ngao Dạ, thế mà lại chọc các tu sĩ hiếu kỳ đến hóng chuyện.
Đối với hành vi này của đối phương, Giang Thiếu Bạch không còn lời gì để nói, bọn họ coi thường Nhân tộc, thế nhưng ngẫu nhiên trong địa bàn Long tộc xuất hiện Nhân tộc, bọn họ lại thích đến xem mới mẻ. Ngày nào hắn cũng thấy mấy con rồng đến nhìn lén, còn xoi mói chỉ trỏ hắn.
Giang Thiếu Bạch rất bất đắc dĩ, không tránh đi mà dứt khoát thong thả ngồi trong đình viện, vờ như hoàn toàn không biết gì, để mấy con rồng này nhìn cho đã, hết cảm giác mới mẻ rồi sẽ tự động đi thôi.
Quả nhiên mấy ngày sau, các tu sĩ Long tộc cảm thấy hai người chỉ là dê hai chân bình thường, người đến nhìn lén dần dần ít đi.
***
Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đến ở Long tộc, khiến các tu sĩ Long tộc bàn tán sôi nổi. Đương nhiên Nhân tộc không đáng để bọn họ bàn tán như vậy, chẳng qua hai người không tính là Nhân tộc bình thường.
“Ngao Cấm, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân là người phi thăng cùng Ngao Dạ phải không?” Ngao Giang tò mò hỏi.
Ngao Cấm nhẹ gật đầu: “”Đúng vậy.”
“Thật lợi hại, mới mấy trăm năm mà tu vi của hai người họ đã vượt qua ngươi luôn.”
Ngao Cấm lườm Ngao Giang một cái, không lên tiếng. Ông thầm thở dài trong lòng, năm xưa khi gặp Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân, ông không coi hai người ra gì, còn cho rằng bọn họ không có tài. Nào ngờ mới mấy trăm năm trôi qua, cả hai đồng thời lên đến hậu kỳ Tiên Tôn, tuy nói hai người nhờ có Huyền Thiên linh quả mới được như thế, nhưng như vậy đã rất hiếm thấy rồi.
Tu vi bị Nhân tộc mình từng không thèm để ý vượt mặt, tuy ngoài miệng Ngao Cấm không nói gì nhưng trong lòng vẫn có cảm giác khó chịu.
Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân lại không phải là tu sĩ hậu kỳ Tiên Tôn bình thường, bọn họ còn là đan sư. Muốn tăng đan thuật còn khó hơn cả việc tăng tu vi, nhất là hai người không có thế lực nào chống lưng. Ngao Cấm thật sự không biết, rốt cuộc hai người làm cách nào đi đến được bước này.
Tuy trong lòng khó chịu nhưng ông không thể không thừa nhận, năm xưa ông đã nhìn nhầm.
Ngao Cấm liếc mắt nhìn Ngao Giang: “Không phải ngươi là trung kỳ Tiên Tôn sao?”
Ngao Giang cười cười: “Do ta vừa ngủ một giấc dài mới chậm trễ việc tu luyện.”
Ngao Cấm: “…” Với tư chất của Ngao Giang, dù không ngủ thì phỏng chừng mấy trăm năm nữa cũng tiến bộ không được bao nhiêu.
Ông lắc lắc đầu, tu vi càng cao càng khó tu luyện, mấy trăm năm qua ông không hề lười biếng, dùng tất cả các biện pháp tu luyện, thế mà tu vi tăng lên cực chậm. Tu vi đến tình trạng này, muốn tăng lên nữa thì không thể thiếu một trong hai thứ cơ duyên và thiên phú.
Ngao Cấm nghĩ đến Chân Linh Chi Thủy của Giang Thiếu Bạch, lại nghĩ đến Huyền Thiên linh quả của Ngao Dạ, ông cho rằng bản thân còn thiếu cơ duyên.
“Trên đường đến đây, Giang Thiếu Bạch đã xử lý không ít tu sĩ Tiên Tôn. Tên này thoạt nhìn văn nhã yếu ớt nhưng xem ra lại là người tâm ngoan thủ lạt. Năm xưa ngươi không kết thù với họ phải không, bây giờ ngươi chưa chắc đánh thắng họ.” Ngao Giang nói tiếp.
Ngao Cấm mất kiên nhẫn: “Sao ngươi nhiều lời vậy? Tại sao ta phải kết thù với hắn?!”
Năm đó khi ông gặp Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân, hai người còn không phải là Hư Tiên, ông không gây thù chuốc oán gì với họ, mà phỏng chừng cũng không để lại ấn tượng tốt.
Ngao Giang cười cười: “Nói chuyện chơi thôi mà, ngươi tức giận cái gì chứ.”
Ngao Cấm nhắm mắt lại, trong lòng hơi phiền muộn. Mấy ngày nay không ít người đến tìm ông nghe ngóng chuyện của Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân, ở Tiên giới này, hậu bối vượt mặt tiền bối là chuyện bình thường, nhưng khi sự tình xảy ra với chính bản thân thì không vui vẻ nổi. Suốt mấy ngày qua ông bị người ta hỏi nhiều lần, trong lòng rất khó chịu.
***
Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đến đây sinh sống, Lạc Kỳ cực kỳ vui mừng. Những lúc rảnh rỗi, anh và Diệp Đình Vân sẽ cùng nghiên cứu các phương pháp ủ linh tửu.
Ở mức độ nào đó, ủ linh tửu và luyện chế đan dược có vài điểm tương đồng, cậu có vài tâm đắc trong việc ủ rượu. Dưới sự hướng dẫn của cậu, tay nghề của Lạc Kỳ tăng lên rất nhanh.
Phương pháp ủ rượu Long tộc đưa cho Lạc Kỳ hoàn toàn khác biệt với phương pháp của Teddy, Diệp Đình Vân tổng hợp nhiều phương pháp khác nhau rồi cải tiến thành phương pháp mới. Sau nhiều lần thử nghiệm, hai người ủ được linh tửu chất lượng cao, hiệu quả càng xuất sắc.
Ngao Dạ đi vào phòng chưng cất rượu, nhìn hai người hỏi: “Có rượu không vậy?”
Lạc Kỳ đáp: “Có một số mới ra lò, còn thừa lại hai vò.”
“Hai vò? Ngươi lừa ta, số lượng không đúng!”
“Vốn có mười vò, có điều tám vò đã bị người ta mang đi.” Anh bất đắc dĩ xòe tay. Nhiều loại rượu ủ xong rồi vẫn phải cần một thời gian mới uống được, thế nhưng Long tộc là một đám thiếu kiên nhẫn.
Ngao Dạ khó chịu nói: “Đám khốn nạn! Không phải ta đã nói đuổi bọn họ đi rồi sao?”
Lạc Kỳ chỉ cười khổ mà không nói gì. Đuổi đi? Phải xem có đuổi được không đã!
Ngao Dạ làm ầm ĩ một lúc, đại khái nhận ra muốn đuổi tu sĩ Long tộc đi là việc không thực tế, y từ từ bình tĩnh lại.
“Số rượu này bao giờ mới uống được?”
“Phải một thời gian nữa.”
“Ngày nào hai người cũng chưng cất rượu, sao lại không đủ uống? Có phải hai người lén uống một mình không?”
Lạc Kỳ: “…” Thích ăn mảnh một mình không phải là Ngao Dạ sao?
Thấy Lạc Kỳ nhìn mình chằm chằm, Ngao Dạ chợt thấy chột dạ, buồn bực nói: “Ta đi ra ngoài xem ong hoàng kim thế nào rồi.”
Anh gật đầu: “Ừm.”
***
Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân sống tại Long tộc hơn ba mươi năm, trong khoảng thời gian này, hai người củng cố vững chắc tu vi hậu kỳ Tiên Tôn, bắt đầu có tiếng tăm tại Long tộc.
“Giang đan sư, có Thối Cốt Đan không?”
Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu với Ngao Giang: “Có.”
“Cho ta mười lọ đi.”
Hắn cau mày, ngờ vực hỏi: “Cần nhiều vậy sao, ngươi lại đè đạo lữ gãy xương hả?” Còn không phải là một người.
“Ta không có dùng sức.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Làm đạo lữ của tu sĩ Long tộc phải có thể lực hơn người, cơ thể không đủ khỏe mạnh thì tốt nhất đừng thử, lỡ sơ sót một chút là nguy hiểm đến tính mạng.
“Muốn mấy lọ đan dược chữa thương không?” Hắn hỏi thêm.
Ngao Giang khẽ gật đầu: “Cũng được.”
Giang Thiếu Bạch lắc lắc đầu, Long tộc thật là một chủng tộc đáng sợ. Đại ca đi theo Ngao Dạ đúng là đáng thương, may là tu vi của đại ca không bị giảm xuống.
Sau Ngao Giang, có mấy tu sĩ lục tục đến mua đan dược.
Từ khi đến Long tộc, hai người luôn luyện chế đan dược, ban đầu là giữ lại tự dùng, dần dần có người đến mua. Mấy năm gần đây, số người đến mua ngày càng nhiều, hắn dần có chỗ đứng tại Long tộc.
Hơn ba mươi năm qua, đan thuật của hắn tiến bộ không ít, có thể luyện chế càng nhiều đan dược cấp bảy.
Sau khi tiễn hết khách đến mua đan dược ra về, Giang Thiếu Bạch đi ra khỏi phòng luyện đan dưới chân núi, chậm rãi đi lên núi.
Từ trên đỉnh núi có thể trông thấy bầy ong hoàng kim đang bay xung quanh, có lẽ vì môi trường sống ở đây quá tốt, bầy ong nhanh chóng trưởng thành, con nào cùng béo tròn như quả bóng, đẳng cấp tiến bộ không ít.
Ong hoàng kim tăng đẳng cấp kéo theo chất lượng mật ong tăng lên, nhờ đó hắn thu được mật ong hoàng kim chất lượng cao.
Giang Thiếu Bạch đi từng bước lên bậc thang, đi thẳng đến phòng khách trên đỉnh núi.
Lạc Kỳ nhìn thấy hắn, tâm trạng không tồi nói: “Đệ về rồi.”
Hắn nhìn nét mặt anh trai nói: “Xem ra tâm trạng đại ca không tồi, có tin gì tốt sao?”
“Không biết có tính là tốt hay không nữa, đệ xem cái này đi.”
Giang Thiếu Bạch cầm ngọc giản lên đọc, trong đó ghi chép về quá khứ của tộc Bất tử.
Lạc Kỳ nhờ Ngao Dạ thăm dò các bí mật thượng cổ, sợ người khác chú ý nên anh không nói thẳng y đi điều tra tộc Bất tử, chỉ nói muốn thăm dò di tích thượng cổ, xem có tìm được cơ duyên bên trong hay không.
Ngao Dạ thu thập được đủ loại tin tức từ các tiền bối, có không ít tin tức liên quan đến tộc Bất tử.
Tộc Bất tử là một chủng tộc rất điên cuồng, sau khi phát triển lớn mạnh, tộc Bất tử bắt đầu mở rộng thế lực ra xung quanh, các tộc khác phản kháng. Có điều năm xưa tộc Bất tử bị diệt tuyệt nhanh như vậy là vì bọn họ xuất hiện mâu thuẫn nội bộ.
Khi đó tộc Bất tử có khá nhiều tu sĩ Tiên Hoàng cường giả, không biết vì lý do gì mà bọn họ tự giết hại lẫn nhau. Nội bộ tộc Bất tử mâu thuẫn khiến các tộc khác có cơ hội, tất cả liên thủ diệt trừ tộc Bất tử.
Tộc Bất tử nổi danh hung ác, sau khi tiêu diệt bọn họ, các tộc khác lo lắng tro tàn lại cháy nên đã truy sát người thuộc tộc Bất tử đến vạn năm sau.
Người tộc Bất tử hoành hành bá đạo khắp nơi, hiển hách một thời bỗng chốc thành chuột chạy trên đường người người hô đánh.
Giang Thiếu Bạch đọc tiếp nội dung trong ngọc giản, các bộ tộc muốn thổi phồng thắng lợi năm xưa nên đã che giấu chuyện tộc Bất tử mâu thuẫn nội bộ, nhưng bí mật này vẫn bị ghi lại.
Trong ngọc giản còn nhắc đến tinh vực Ly Thiên, các Tiên Hoàng của tộc Bất tử xảy ra mâu thuẫn chính tại tinh vực này.
Giang Thiếu Bạch thầm nghi ngờ tộc Bất tử mâu thuẫn nội bộ là vì tiến giai Tiên Đế.
Tu sĩ Tiên Hoàng có thể hùng bá một phương, nhưng theo truyền thuyết, chỉ khi nào tiến giai Tiên Đế mới thật sự đồng thọ cùng trời đất.
Nghe đồn trước kia Tiên giới có Tiên Đế, tuy nhiên hiện tại Tiên Đế chỉ còn là truyền thuyết. Ở Tiên giới, tu sĩ có tu vi đỉnh Tiên Hoàng đã cực kỳ hiếm rồi chứ đừng nói đến Tiên Đế.
Năm xưa tộc Bất tử cực kỳ cường thịnh, thậm chí có đến mấy tu sĩ đỉnh Tiên Hoàng, thực lực dễ dàng nghiền ép các chủng tộc khác. Nếu tộc Bất tử hấp thu tử khí tiến giai như hắn thì tử khí đồng tộc không thể nghi ngờ chính là thứ bổ nhất.
Tại Tiên giới, vì tiến thêm một bước mà nhiều tu sĩ không tiếc trả bất cứ giá nào, vài tu sĩ tu luyện Tuyệt Tình Đạo còn giết vợ con chứng đạo, là chuyện bình thường mà thôi. Tu sĩ đỉnh Tiên Hoàng của tộc Bất tử vì tiến giai Tiên Đế trong truyền thuyết mà đồ sát đồng tộc cũng là chuyện dễ hiểu.
Lạc Kỳ đẩy Giang Thiếu Bạch một cái: “Thiếu Bạch, đệ đang nghĩ gì vậy?”
“Không có gì.”
“Từ từ sẽ đến, hiện tại tu vi hậu kỳ Tiên Tôn cũng đủ dùng rồi.”
Hắn cười cười: “Đại ca nói đúng.”
Ngao Dạ chợt lao vào như cơn gió lốc, Giang Thiếu Bạch nhíu mày nhìn đối phương.
“Ngươi về rồi à?” Lạc Kỳ cười nói với Ngao Dạ.
Y gật đầu: “Ừ.”
“Thoạt nhìn tâm trạng ngươi không tồi, có chuyện gì vui hả?”
Ngao Dạ lấy một thùng mật ong hoàng kim ra: “Ta vừa mới đi thu mật ong.”
Giang Thiếu Bạch liếc nhìn y, thầm nghĩ Ngao Dạ không có tiền đồ gì cả, thu được chút mật ong mà đã vui mừng như vậy, dù sao y cũng là một con rồng hậu kỳ Tiên Tôn.
Lạc Kỳ nói: “Lần này thu hoạch được không ít nhỉ.”
“Đúng vậy. Bọn khốn kia cứ thích tranh giành với ta, lần này ta ra tay nhanh.”
Giang Thiếu Bạch nghe vậy lắc lắc đầu, hắn không nên chê Ngao Dạ không có tiền đồ, vì toàn bộ Long tộc đều là những người không có tiền đồ như vậy.
Hết chương 451