Sau khi gặp Thẩm Thục Di, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân rời khỏi Đô Thiên học viện, đi đến Lưu Tinh Thành.
Lưu Tinh Thành là một thành thị vô cùng phồn hoa, vì thường xuyên có mưa sao băng (lưu tinh) nên có cái tên này.
Xung quanh Lưu Tinh Thành thường có những người tu luyện tinh thần (ngôi sao) lực lưu trú. Lúc sao băng xuất hiện, tinh thần lực sẽ bộc phát. Nếu những người có tinh võ hồn nắm chắc cơ hội thì thực lực sẽ nhảy vọt.
Các loại tài nguyên ở Lưu Tinh Thành vô cùng phong phú, các cửa hàng trong thành san sát nhau, bán đủ loại đan dược, linh tài, con rối, cần thứ gì là có thứ đó.
“Con rối hoàng giáp cuối cùng, giá mười nguyên thạch. Sức lực của nó cực lớn, tuổi thọ lâu dài, ngăn đao cản thương, không thể xem thường, có được nó như có thêm một cái mạng, mọi người còn chờ gì nữa.”
“Bùa Thiên Lôi thượng phẩm đây, do đại sư làm ra, mở núi, giết địch, không có cái thứ hai.”
“Long hổ đan mà bản cửa hàng mới có được đây, sự lựa chọn tốt nhất cho nam tu, ngươi xứng đáng có được nó.”
“Hiệp ước của bản cửa hàng đã đến kỳ, sắp chuyển nhượng, giảm nửa giá sản phẩm trong cửa hàng, người đi qua đường đừng bỏ lỡ.”
…
Giang Thiếu Bạch nhìn cửa hàng hai bên đường, có cảm giác như đang đi giữa các cửa hàng trong chợ. Có không ít thứ khiến hắn động lòng, nhưng rất đáng tiếc, hiện tại hắn nghèo trắng tay. Đa Đa đảo mắt, liên tục nhìn ngó bốn phía.
“Đồ tốt! Đồ tốt kìa! Đáng tiếc không mua nổi. Mua không nổi rồi. Túc chủ đại nhân, sao ngươi lại nghèo như vậy?”
Giang Thiếu Bạch tóm lấy chuột ngố, thâm trầm nói: “Ta thấy không ít tiểu nha đầu đang nhìn ngươi, hay là bán ngươi lấy một khoản tiền nhỉ?”
Đa Đa tức giận nói: “Tên ngốc này, bản chuột là bảo vật vô giá đó.”
Diệp Đình Vân nhìn xung quanh rồi nói: “Ta đi khảo hạch đan sư trước.”
Cậu vừa vào mấy cửa hàng bán linh thảo, phát hiện nếu có huy hiệu đan sư thì khi mua linh thảo sẽ được giảm giá. Đẳng cấp huy hiệu càng cao thì sẽ được giảm giá càng nhiều. Chẳng những cửa hàng linh thảo mà đan sư còn được giảm giá ở quán trọ và tửu lâu.
“Được.” Dọc đường đến đây, hắn nhận ra địa vị của đan sư rất cao, có thân phận đan sư rồi thì sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
***
Có câu “đến sớm không bằng đến đúng lúc”, cứ mỗi nửa tháng, Hiệp Hội Đan Sư lại tổ chức khảo hạch chứng chỉ một lần. Hai người đến vừa đúng lúc, nếu trễ một ngày thì phải chờ nửa tháng nữa.
Lúc Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đến nơi, trong cửa hàng đã tụ tập mấy đan sư đang chờ khảo hạch.
Có một nữ tu áo đỏ nhìn xung quanh, ánh mắt sáng quắc, tựa hồ vô cùng tự tin.
Một chấp sự mặc hoàng bào đi ra, nhìn thấy nữ tu áo đỏ, người này bất đắc dĩ nói: “Nha đầu Hồng Chiêu, sao ngươi lại đến nữa? Lần trước ngươi luyện đan, làm lò luyện đan của gia gia ngươi nổ tung, ông lão đau lòng không thôi.”
Nữ tu áo đỏ cười nói: “Lò luyện đan của gia gia ta đã bị nứt từ trước rồi, ta chỉ xui xẻo, trùng hợp mà thôi.”
Chấp sự bất đắc dĩ nói: “Nha đầu, ngươi làm nổ mười lò luyện đan rồi, không thể lần nào cũng là trùng hợp.”
Hồng Chiêu khẽ hừ một tiếng: “Lò đan không bền chắc, không phải do ta.”
“Mặc dù luyện đan nhanh kiếm tiền, nhưng công việc này cần thiên phú. Nha đầu, không bằng ngươi nghĩ cách khác đi. Không phải trước đây có luyện khí sư linh cấp rất vừa ý thiên phú luyện khí của ngươi sao?”
Nữ tu ngẩng đầu đáp: “Luyện khí chán lắm! Ta nhất định phải trở thành đan sư, không thèm học theo mấy gã nam nhân hôi hám đi làm luyện khí đâu.”
Chấp sự bất đắc dĩ nói: “Đan sư linh cấp khảo hạch hai mươi nguyên thạch một lần, đan sư huyền cấp khảo hạch hai trăm nguyên thạch một lần, thành công trả lại nguyên thạch, thất bại tịch thu nguyên thạch.”
Nữ tu sảng khoái lấy ra hai trăm nguyên thạch, chấp sự nhìn cô, thở dài nói: “Ngươi còn không phải đan sư linh cấp mà?”
Hồng Chiêu lơ đễnh nói: “Không sao, ta khá am hiểu luyện chế đan dược cao cấp.”
Chấp sự lắc đầu, tựa hồ vô cùng bất đắc dĩ.
Giang Thiếu Bạch đứng cạnh nghe mà trợn mắt, hắn vốn tưởng nữ tu này vô cùng tự tin, mười phần chắc chín trong cuộc khảo hạch, thì ra là tu nhị đại, còn là tu nhị đại hố cha. Nữ tu là khách quen của cuộc thi luôn rồi, nhưng một lần hai trăm nguyên thạch không rẻ đâu.
Chấp sự hoàng bào đi thu nguyên thạch từng tu sĩ, đến Diệp Đình Vân, ông ta dừng lại nói: “Vị đạo hữu này cũng muốn khảo hạch đan sư huyền cấp sao?”
Diệp Đình Vân khẽ gật đầu: “Vâng.”
Chấp sự nhìn cậu vài lần, sau đó nhận nguyên thạch rồi rời đi.
Hồng Chiêu nghe Diệp Đình Vân nói chuyện bèn quay đầu nhìn hai người.
Giang Thiếu Bạch thấy ánh mắt của chấp sự, đoán chừng có nữ tu áo đỏ trước đó, hiện tại Diệp Đình Vân cũng bị xem như người đến đốt nguyên thạch trải nghiệm cuộc sống.
Đan sư khảo hạch cần vượt qua mấy vòng khảo nghiệm, rất mất thời gian.
Giang Thiếu Bạch chờ trong đại sảnh Hiệp Hội Đan Sư, hắn vừa chờ vừa ăn xiên nướng.
Một tu sĩ Động Thiên bên cạnh liên tục dùng ánh mắt trách cứ nhìn hắn, tựa hồ đang chỉ trích hắn ăn thứ không ra gì ở nơi trang nghiêm như Hiệp Hội Đan Sư. Mặc dù đối phương không thích hành vi của hắn, nhưng có lẽ nhận ra hắn không dễ chọc nên dù giận vẫn không dám nói gì.
Đa Đa đứng trên vai Giang Thiếu Bạch, mỗi tay cầm một xiên nướng ăn hùng hục.
Lưu Tinh Thành có một con đường bán đồ ăn vặt nổi tiếng, nằm ngay cạnh phân điện Hiệp Hội Đan Sư.
Một người một chuột ngồi chờ trong đại sảnh Hiệp Hội Đan Sư, cứ vậy một lúc sau, cả hai đã ăn hơn 200 xiên nướng.
Có không ít người cùng tham gia khảo hạch với Diệp Đình Vân, thế nên trong đại sảnh cũng có nhiều người đang chờ, phần lớn là bạn bè thân thích của các đan sư khác. Thời gian chờ đợi rất nhàm chán, mới đầu bọn họ còn lo lắng và chờ mong, dần dần trở nên nôn nóng.
Thế mà Giang Thiếu Bạch và Đa Đa lại ăn không ngừng như vậy, rất khác biệt với người khác.
“Là Giang Bạch, Giang đạo hữu phải không?” Một ông lão râu tóc bạc trắng đi tới hỏi.
Giang Thiếu Bạch nhìn thấy đối phương, trong lòng thầm đoán đây hẳn là Tả Trầm trưởng lão. Mặc dù ông đã thu bớt khí tức, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được nguyên khí cuồn cuộn từ người đối phương.
Lưu Tinh Thành là địa bàn của Tinh Nguyệt Thần Tông, lúc hắn và Diệp Đình Vân đến đây cũng không che giấu hành tung, phỏng chừng họ vừa đến là đã có người báo cho Tả Trầm biết.
Đi cùng Tả Trầm là một thiếu niên chừng mười một, mười hai tuổi, thiếu niên cao gầy, lại rất có tinh thần. Thiếu niên mở to hai mắt, hơi hiếu kỳ nhìn chằm chằm Đa Đa.
Giang Thiếu Bạch nghĩ mặc dù đối phương thức tỉnh võ hồn thức bại, nhưng có lẽ không từ bỏ tu luyện, không thất chí sa ngã.
“Thì ra là Tả trưởng lão, nghe đại danh đã lâu, hạnh ngộ.”
Tả Trầm nhìn Giang Thiếu Bạch, cười nói: “Giang đạo hữu, hạnh ngộ. Diệp đạo hữu đang khảo hạch chứng nhận đan sư bên trong sao?”
Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Đúng vậy.”
Tả Trầm cười nói tiếp: “Nghe nói Diệp đạo hữu là đan sư, thuật luyện đan rất xuất chúng, tuổi trẻ tài cao. Ta đang muốn tìm hai vị hỗ trợ, tiếc là không có tin tức của hai vị. Không ngờ một thời gian bặt tin, hai vị đã là đồng đạo Toàn Đan.”
Giang Thiếu Bạch cười cười: “Vận khí tốt, may mắn tiến giai.”
“Muốn tiến giai Toàn Đan, chỉ có vận may thì không đủ, chắc chắn tư chất của Giang đạo hữu rất xuất chúng.”
Hắn ngượng ngùng đáp: “Nào có, Tả đạo hữu quá khen.”
Tả Trầm và Giang Thiếu Bạch trò chuyện, mấy tu sĩ bên cạnh nghe được hai mặt nhìn nhau, dù muốn đến gần góp chuyện nhưng lại không có dũng khí.
Giang Thiếu Bạch và Tả Trầm trò chuyện câu được câu không, thời gian bất tri bất giác trôi qua.
Hơn một canh giờ trôi qua, cuối cùng Diệp Đình Vân đi ra từ phòng luyện đan bên trong, phía sau là một ông lão đi theo.
“Diệp đan sư, ngươi thật sự không muốn làm khách khanh đan hội chúng ta sao?”
Diệp Đình Vân thoáng nhìn ông lão đuổi theo phía sau: “Tạm thời ta không suy xét chuyện này.”
“Diệp đan sư suy nghĩ thêm một chút đi, trở thành khách khanh đan hội chúng ta sẽ có rất nhiều lợi ích.” Ông lão nhìn cậu, không cam lòng nói.
Diệp Đình Vân bị đối phương dây dưa, cậu hơi bất đắc dĩ đành hàm hồ nói: “Vâng, để ta suy nghĩ thêm một chút.”
Tả Trầm thấy Diệp Đình Vân đi ra, trên người còn đeo huy hiệu đan sư huyền cấp, ông không khỏi giật mình. Ông đã nghe nói về Diệp Đình Vân từ trước, biết cậu là luyện đan sư nhưng lại không biết thì ra là luyện đan sư huyền cấp.
Luyện đan sư linh cấp và luyện đan sư huyền cấp khác biệt một trời một vực. Luyện đan sư huyền cấp có thân phận còn cao hơn tu sĩ Toàn Đan rất nhiều.
Bên ngoài có lời đồn Diệp Đình Vân may mắn có được Thanh Mộc Diễm biến dị, khiến tỷ lệ luyện đan thành công rất cao. Hiện tại thấy đối phương đeo huy hiệu luyện đan sư huyền cấp, Tả Trầm nghĩ có lẽ lời đồn sai rồi. Diệp Đình Vân không phải là may mắn có được Thanh Mộc Diễm biến dị, mà là đối phương nhìn ra Thanh Mộc Diễm bất phàm.
Tả Trầm hướng Diệp Đình Vân chắp tay nói: “Chúc mừng Diệp đạo hữu nhận được chứng nhận đan sư huyền cấp, không bằng ta làm chủ, vì Diệp đạo hữu ăn mừng một bữa.”
Diệp Đình Vân nhìn thiếu niên bên cạnh Tả Trầm, cuối cùng cười nói: “Vậy làm phiền Tả tiên sinh.”
Hai người đi theo Tả Trầm rời đi, mấy luyện đan sư trong đại sảnh lập tức nghị luận ầm ĩ.
“Thế mà thật sư thành công.”
Muốn được chứng nhận thành đan sư huyền cấp nhất định phải luyện chế thành công một lò đan dược huyền cấp ngay tại hiện trường. Đứng trước thời điểm khảo hạch, nhiều đan sư khẩn trương quá độ nên tỷ lệ thành công thấp hơn bình thường. Không ít đan sư huyền cấp khảo hạch mấy lần mới thông qua.
Trước đó Diệp Đình Vân nói cậu không có huy hiệu đan sư linh cấp, mấy người có mặt ở hiện trường đều cho rằng cậu chỉ là kẻ yêu thích luyện đan. Vì có nhiều đại năng không có thiên phú luyện đan nhưng lại thích luyện đan, thỉnh thoảng sẽ đến Hiệp Hội Đan Sư trải nghiệm.
“Không ngờ hắn thật sự thành công.” Hồng Chiêu thì thầm.
Chấp sự nhìn Hồng Chiêu nói: “Người ta có chân tài thực học. Hồng Chiêu à, dù ngươi muốn muốn trở thành luyện đan sư thì cũng phải luyện chế từ đan dược linh cấp đi lên. Ngay cả đan dược linh cấp mà ngươi cũng không luyện chế được, suốt ngày muốn đan dược huyền cấp, đây là suy nghĩ hão huyền.”
Hồng Chiêu khó chịu nói: “Vì đan dược linh cấp bán chẳng được bao nhiêu tiền.”
Chấp sự hoàng bào nhìn dáng vẻ Hồng Chiêu như vậy cũng không khuyên nhủ nữa, dù sao đối phương có tiền, có tiêu cũng không phải là tiền của ông, tự có người khác nhọc lòng.
“Thúc thúc, ngươi nói xem, có phải Thanh Mộc Diễm biến dị có thể gia tăng tỷ lệ luyện đan thành công lên gấp mấy lần không? Ta phải tìm một đóa Thanh Mộc Diễm mới được.”
Chấp sự thầm nghĩ tuy Thanh Mộc Diễm Biến dị có vài điểm đặc biệt, nhưng không đến nỗi tăng tỷ lệ luyện đan thành công lên gấp mấy lần, luyện đan chủ yếu vẫn dựa vào thực lực bản thân đan sư.
“Ngươi có rảnh nghĩ mấy chuyện này thì không bằng bớt chút thời gian luyện chế đan dược phàm cấp đi.”
Hồng Chiêu khinh thường nói: “Đan dược phàm cấp có nhiều cũng không có ích gì.”
Hết chương 292