Giang Thiếu Bạch không biết hắn đã bị tu sĩ Minh Thi Tông chú ý thấy, nhưng dù có biết thì hắn cũng không có biện pháp lẩn trách, cổ thi hoàng kim quá to lớn, vừa ra tay chiến đấu là đất rung núi chuyển, hắn muốn thật khiêm tốn không ồn ào nhưng đành bó tay.
“Ầm ầm, ầm ầm.” Mấy tiếng nổ liên tục vang lên, hẳn là có người đang đập vỡ mấy quả cầu đất.
Đa Đa thình lình chạy tới, có vẻ như hốt hoảng chạy bừa. Thấy bóng dáng Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân, Đa Đa thở phào một hơi, nó nhảy phốc lên đầu hắn vò một trận, giống như đang trả thù, lại giống như đang trút hết khủng hoảng trong lòng.
“Lấy được chưa?” Giang Thiếu Bạch lên tiếng hỏi. Lúc cấm chế quanh chu quả bị phá vỡ, hắn đã lén đẩy Đa Đa vào, dặn chuột ngố hái mấy quả rồi dùng thuật độn thổ chạy trốn.
Chu quả là thứ tốt, Giang Thiếu Bạch không nỡ bỏ, lại không muốn xung đột với hơn mười tu sĩ Toàn Đan. Sau đó tu sĩ Ma tộc Bách Kiếp xuất hiện, hai người lập tức rút lui mà không để ý đến Đa Đa, khiến chuột ngố khó khăn lắm mới đuổi theo kịp.
Đa Đa hơi phẫn nộ quơ quơ móng vuốt, như đang chỉ trích Giang Thiếu Bạch chỉ biết đến chu quả mà không để ý đến an nguy của nó.
“Đa Đa, tiếng nổ vừa rồi là sao, ngươi có phát hiện được gì không?” Diệp Đình Vân hỏi.
Đa Đa nghĩ nghĩ rồi nói: “Có người đang phá vỡ mấy mấy quả cầu đất đó ra tìm bảo vật.”
Giang Thiếu Bạch cau mày: “Nghe giống đánh bạc quá nhỉ.”
Diệp Đình Vân trợn mắt: “Đánh bạc không có nguy hiểm đến tính mạng.” Nhưng phá vỡ mấy quả cầu đất kia lại có khả năng triệu ra sát thần.
“Trong mấy quả cầu này có không ít dị tộc nguy hiểm.”
Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Bí cảnh sắp loạn rồi, mà e là các đại lục cũng sẽ loạn.”
Hắn thầm nghĩ không biết bí cảnh rộng lớn đến cỡ nào, có bao nhiêu dị tộc? Cách tốt nhất trước mắt là trông coi mấy quả cầu đất này, đợi đến khi tập trung đông đủ lực lượng thì vây giết dị tộc bên trong.
Nhưng rất đáng tiếc, mọi người đều bị bảo vật làm mê muội, mặc dù biết có nguy hiểm nhưng vẫn muốn thừa dịp người khác chưa đến mà kiếm bảo vật.
Ai cũng biết Thiên Môn vô cùng nguy hiểm, nhưng tu luyện vốn đã là chuyện nguy hiểm rồi.
Giang Thiếu Bạch lấy lại tinh thần, liền thấy Đa Đa nhét một chu quả vào miệng, đúng là lãng phí của trời!
Đa Đa khinh bỉ nhìn hắn, tựa hồ muốn nói “còn rất nhiều, nhỏ mọn như vậy làm gì”.
Sau đó chuột ngố lấy hai trái ra chia cho Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân mỗi người một trái.
Diệp Đình Vân nhận lấy ăn vào, nguyên khí trong chu quả tản ra cả người, khiến cậu có cảm giác thoải mái như uống một ly nước đá mát lạnh giữa mùa hè nóng bức.
Nếu luyện chế chu quả thành đan dược thì hiệu quả còn tốt hơn nữa, nhưng nhìn tình hình này thì không có thời gian.
Hai người dùng chu quả xong, Giang Thiếu Bạch hỏi tiếp: “Còn gì nữa không?”
Đa Đa nhìn Diệp Đình Vân một cái, sau đó lấy ra một túi trữ vật nhỏ, bên trong có hai mươi chu quả.
“Nhiều như vậy?” Giang Thiếu Bạch bội phục nói.
Hắn vốn nghĩ Đa Đa có thể lấy được bảy tám chu quả đã là giỏi lắm rồi, không ngờ nó lại lấy được nhiều như thế ngay dưới mắt tu sĩ Toàn Đan, hắn lập tức thay đổi cách nhìn Đa Đa.
Chuột ngố hơi đắc ý nói: “Mấy tên ngớ ngẩn kia chỉ biết nhìn chằm chằm trên cây mà không nhìn thấy chu quả giấu dưới đất. Chu quả rơi xuống đất đã hoàn toàn chín muồi, dược tính được bảo tồn không tồi, so với mấy trái chưa chín trên cây còn hữu dụng hơn.”
“Vẫn là Đa Đa tinh mắt.” Diệp Đình Vân vừa thu túi chu quả, vừa khích lệ nói.
Đa Đa đắc ý nói tiếp: “Đó là đương nhiên, ta là chuột tầm bảo huyết mạch cao quý mà.”
Diệp Đình Vân phát hiện sau khi cậu tiến giai Toàn Đan, số lần mộc khí bị bộc phát càng lúc càng ít đi, không lâu nữa e là sẽ hoàn toàn biến mất.
Cơ thể cậu bị mộc hóa là vì quá yếu, không chịu nổi mộc khí cọ rửa, nhưng hiện tại đã khác, thực lực của cậu tăng lên, cơ thể cậu có thể dung nạp càng lúc càng nhiều mộc khí.
Trước kia những lần mộc khí bộc phát thì Diệp Đình Vân rất đau đớn, nhưng giờ đã khác xưa, đối với cậu thì mộc khí bộc phát giống như tẩm bổ cơ thể, thế nên cậu rất mong chờ, hoàn toàn khác khi xưa sợ còn không kịp.
Tần suất mộc khí bộc phát giảm xuống khiến Diệp Đình Vân cần hấp thu rất nhiều mộc khí, dùng để tu luyện, mà cậu cũng cần nhiều loại đan dược hơn so với trước kia.
Diệp Đình Vân cười khổ, cuộc đời là vậy, lúc ngươi không hy vọng nó đến thì nó lại đến, lúc ngươi muốn nó đến thì nó lại không đến.
***
Giang Thiếu Bạch cảm nhận được tử khí rất nồng, hắn lần theo tử khí đi đến mục tiêu. Rất nhanh mấy thi thể xuất hiện trước mắt hai người, những người này đều là tu sĩ Toàn Đan, thi thể bị hút thành thây khô.
“Chắc chắn là do ma tu vừa nãy gây ra. Mấy tu sĩ Toàn Đan này có vẻ bị một cú mất mạng.” Diệp Đình Vân cau mày nói.
Sức sống của Ma tộc rất mạnh, nhưng không ăn uống và bổ sung ma khí trong thời gian dài, cơ thể sẽ dần suy yếu. Ma tu vừa nãy có lẽ vẫn còn trong giai đoạn suy yếu.
Tử khí xung quanh dung nạp vào người Giang Thiếu Bạch, tử khí của mấy tu sĩ Toàn Đan rất dồi dào. Đã rất lâu rồi hắn chưa được ăn một bữa tử khí linh đình thế này, sơ ý một chút liền ăn quá no, cơ thể bị căng phình lên.
Hắn lập tức dẫn động khiếu huyệt quanh người, đồng thời tiến hành hấp thu tử khí, tử khí trong cơ thể nhanh chóng được chuyển hóa.
Đa Đa tìm tòi trên mấy thi thể, tìm được mấy đạo cụ trữ vật bèn đưa cho Diệp Đình Vân.
Cậu thu hết tất cả, tài nguyên tu luyện của tu sĩ cũng có sức hấp dẫn đối với tu sĩ ma tu. Cậu phỏng đoán pháp bảo trữ vật của các tu sĩ này đã bị tu sĩ ma tu tịch thu, còn vài món giấu sâu một chút thì không biết là đối phương không kịp thu, hay là chướng mắt mà vứt lại.
Diệp Đình Vân kiểm tra sơ mấy túi trữ vật, phát hiện trong túi đựng không ít thứ tốt.
Giang Thiếu Bạch nhanh chóng hấp thu tử khí xong rồi nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”
“Ừ.”
Đa Đa vỗ vỗ móng: “Đi mau, đi mau. Cứ đứng đây nhìn chằm chằm thi thể, người ta không biết còn tưởng chúng ta luyến thi.”
Giang Thiếu Bạch nghe Đa Đa nói mà nổi da gà, hắn có hứng thú với tử khí, chứ không có hứng thú với thi thể đâu.
***
Trong bí cảnh vô cùng rối ren, đúng lúc này Giang Thiếu Bạch lại phát giác hắn đến cảnh giới tiến giai. Mặc dù hiện tại không phải thời cơ tốt để tiến giai, nhưng việc đã đến nước này, không thể tránh được.
Giang Thiếu Bạch tìm một nơi tiêu hóa tử khí vừa hấp thu được. Mấy năm nay hắn hấp thu không ít tinh thần nguyên khí và lôi nguyên khí, thế nên nguyên khí trong người rất dồi dào, bằng với hậu kỳ Toàn Đan. Nếu không có nhược điểm thôn phệ võ hồn thì hắn sẽ tiến giai từ lâu rồi.
Hiện tại được tử khí tẩm bổ, Giang Thiếu Bạch dùng thời gian ba ngày thuận lợi đột phá ràng buộc, tiến vào trung kỳ Toàn Đan.
Sau khi tiến giai lên trung kỳ Toàn Đan, hắn có cảm giác rất kỳ diệu, cả người nhẹ nhàng hơn không ít, nguyên khí trong người dồi dào hơn rất nhiều.
Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ nếu hắn tiến giai trung kỳ Toàn Đan sớm một chút, có thể sẽ liên thủ với tu sĩ Bách Kiếp mập mạp kia cầm chân được tu sĩ Ma tộc cũng không chừng.
Diệp Đình Vân luôn canh giữ bên người Giang Thiếu Bạch, thấy đối phương tiến giai thành công, tinh thần cậu thả lỏng một chút.
Ba ngày nay cậu luôn dùng thảo mộc chi nhãn quan sát xung quanh, chứng kiến không ít trận đấu sinh tử. Khu vực của họ như bị phát hiện, có tu sĩ dị tộc lảng vãng bên ngoài. Diệp Đình Vân nhanh chóng giết chết tu sĩ dị tộc kia, nhưng vì không biết các tu sĩ dị tộc liên hệ với nhau bằng cách nào, không biết trước khi chết tu sĩ dị tộc kia có truyền tin tức đi không, nên mấy ngày nay cậu luôn lo lắng có tu sĩ dị tộc khác tìm đến, tinh thần luôn tập trung và căng thẳng.
Giang Thiếu Bạch tiến giai hoàn tất, Diệp Đình Vân thở phào một hơi.
Hắn đứng ở cửa động phủ nhìn xung quanh một lúc, sắc mặt từ từ nghiêm trọng.
Diệp Đình Vân thấy nét mặt hắn không tốt, nghi ngờ hỏi: “Ngươi sao vậy? Tiến giai mà tâm trạng không tốt sao?”
Giang Thiếu Bạch lắc đầu nói: “Tiến giai thành công đương nhiên là vui mừng rồi, có điều, tử khí thổi đến từ khắp bốn phía, tình hình không tốt.”
Tử khí lan rộng, cách tử thi càng gần thì tử khí càng dày đặc, hắn có thể cảm nhận được tử khí thổi tới từ bốn phương tám hướng. Tử khí phân tán mà lại đạt trình độ dày đặc thế này, không biết rốt cuộc có bao nhiêu người đã bỏ mạng rồi.
Diệp Đình Vân nhìn hắn nói: “Ngươi bế quan mấy ngày nên không biết tình hình bên ngoài, hiện tại có khá nhiều tu sĩ dị tộc từ trong quả cầu đất thoát ra ngoài.”
Tu sĩ bản thổ muốn phá vỡ quả cầu đất tìm bảo vật, khiến tu sĩ bên trong quả cầu thoát ra, sau đó vì muốn được đồng tộc hỗ trợ nên chúng cũng phá vỡ các quả cầu còn lại. Cuối cùng tu sĩ dị tộc trong bí cảnh càng lúc càng đông, báu vật bên trong ngày càng nhiều, khắp nơi đều xảy ra chém giết.
Toàn bộ bí cảnh đã trở thành hiện trường xay thịt.
Tu sĩ bên ngoài Thiên Môn lại lục tục tiến vào, mặc dù dị tộc có năng lực quỷ dị, nhiều tu sĩ bản thổ muốn nhanh chóng rời khỏi Thiên Môn, nhưng cũng có vài tu sĩ tài cao lớn mật cảm thấy có hứng thú với dị tộc.
Ví dụ như Hồn tộc, chỉ cần đánh tan tu sĩ Hồn tộc chưa đoạt xá là có thể lấy được hồn ti, chính là thứ tốt có thể nâng cao linh hồn lực. Ma tộc cũng vậy, cả người toàn là bảo, nội đan của tu sĩ Ma tộc có thể luyện chế thành đan dược.
Giang Thiếu Bạch nhìn Diệp Đình Vân nói: “Chúng ta đi thôi.”
Cậu khẽ gật đầu: “Ừ.”
Mấy ngày nay, Diệp Đình Vân đưa hai tia Thạch Trung Hỏa vào trong thức hải, dung hợp với Thanh Mộc Diễm, nhờ đó thực lực có tiến bộ ít nhiều.
Hai tia Thạch Trung Hỏa mà cậu cướp được khá nhỏ nên Thanh Mộc Diễm hấp thu dễ dàng, chưa từng xảy ra hiện tượng bị lấn át đảo khách thành chủ. Dưới sự trợ giúp của Thạch Trung Hỏa, thần thức của Thanh Mộc Diễm hoàn chỉnh hơn rất nhiều, còn có vẻ háo hức chờ mong được nuốt Thạch Trung Hỏa.
Giang Thiếu Bạch phát giác tình trạng của Diệp Đình Vân bèn đưa ba tia hỏa diễm hắn giành được cho cậu hết. Không Không vốn tưởng sẽ được một bữa no nê, ai ngờ Giang Thiếu Bạch lại làm vậy, nó tức giận không thôi nhưng đành bó tay.
Trong mắt Giang Thiếu Bạch thì Tinh Không Diễm rất mạnh, mấy tia Thạch Trung Hỏa nhỏ bé có ảnh hưởng không lớn đối với nó, nhưng đối với Thanh Mộc Diễm thì khác. Mặc dù Thanh Mộc Diễm của Diệp Đình Vân là loại biến dị nhưng uy lực không thể so được với Tinh Không Diễm, tu vi của cậu lại không tăng lên nên cần dùng hơn hắn.
Hấp thu thêm ba tia Thạch Trung Hỏa, cuối cùng đẳng cấp của Thanh Mộc Diễm tăng lên một tầng, nhờ đó thực lực của Diệp Đình Vân cũng tăng một tầng.
Lúc này hỏa diễm trong thức hải của Diệp Đình Vân bay ra, vui sướng nhảy múa.
Ma Huyết Đằng tựa hồ không muốn cảnh tượng vẻ vang bị một đóa hỏa diễm nho nhỏ đoạt mất, nó từ cổ tay Diệp Đình Vân nhảy xuống, bắt đầu vung vẩy dây leo nhảy múa theo.
Giang Thiếu Bạch nhìn mấy ngàn dây leo không ngừng vung loạn mà… cạn lời.
Ma Huyết Đằng nhảy múa, khiến nguyên khí xung cuồn cuộn như gió lốc, phát hiện có người lần theo khí tức chạy tới đây, Diệp Đình Vân nhanh chóng thu hồi cả hai. Ma Huyết Đằng rất thích nhảy múa, bị cưỡng ép thu lại khiến nó không cam lòng mà làm ầm ĩ đòi khiêu vũ tiếp.
***
Trong Thiên Môn, nơi nơi đều là tu sĩ chém giết, đa số tu sĩ bản thổ vội vàng tìm kiếm của báu nên không ham chiến. Nhưng Ma tộc thì khác, đám Ma tộc thoát khỏi quả cầu đất đều vô cùng đói khát, cần máu bổ sung năng lượng.
Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đi trong Thiên Môn, dọc đường phát hiện rất nhiều thi thể bị hút thành thây khô.
Trong bí cảnh có khá nhiều tu sĩ Toàn Đan, nhưng tu sĩ Động Thiên đi theo trưởng bối vào bí cảnh thì càng nhiều hơn.
Tu sĩ Ma tộc mới thoát ra được, vừa đói khát vừa suy yếu, bọn chúng không đối phó nổi tu sĩ lợi hại, thế nên tu sĩ Động Thiên xui xẻo trở thành cái bánh ngon.
Dọc đường đi, số lượng tu sĩ Động Thiên tử vong nhiều đến không đếm xuể.
Từng quả cầu đất được phá vỡ, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đi dọc đường cũng thu được không ít bảo vật.
Diệp Đình Vân sai khiến Ma Huyết Đằng độn thổ, nếu trên đường đi gặp được tài nguyên tu luyện rơi rải rác thì thu gom sạch.
Ma Huyết Đằng rất rất rất lười, nó thích ôm cây đợi thỏ hơn, bị Diệp Đình Vân sai đi càn quét bốn phía khiến nó hết sức bất mãn, vừa chấp hành nhiệm vụ vừa luôn miệng phàn nàn, nói nó thích máu tươi, thích thu thập đủ loại xương cốt tuyệt đẹp, không thích cỏ khô, cũng không thích đất đá cứng ngắc.
Chuyện khiến Diệp Đình Vân vui mừng là dù Ma Huyết Đằng hay phàn nàn nhưng lại hoàn thành nhiệm vụ rất tốt.
Có Đa Đa phụ trách thăm dò, Ma Huyết Đằng phụ trách thu thập, dọc đường đi, hai người thu hoạch được tương đối khá.
Dị tộc có vẻ không thèm để ý đến đạo cụ trữ vật của thế giới này, thế là Ma Huyết Đằng thu thập được rất nhiều túi trữ vật.
Vài ngày sau, Diệp Đình Vân thuận lợi tiến giai trung kỳ Toàn Đan.
Diệp Đình Vân không có thể chất đặc thù cần nhiều tài nguyên tu luyện như Giang Thiếu Bạch, thế nên độ khó tiến giai thấp hơn hắn rất nhiều.
Hắn nhìn cậu nói: “Tiến giai rồi?”
Diệp Đình Vân khẽ gật đầu: “Dù tiến giai thành công nhưng tu vi chưa vững chắc.”
Giang Thiếu Bạch không coi là chuyện quan trọng: “Chuyện này không cần gấp.” Trong Thiên Môn còn rất nhiều cơ duyên, chỉ cần có được hai cơ duyên thì tu vi sẽ nhanh chóng được củng cố.
Hết chương 307