Diệp Đình Vân suy nghĩ một lúc rồi nói: “Mãng xà này rất lợi hại, không có năng lực thì phải dùng trí.”
Nghe Diệp Đình Vân nói dùng trí, Thương Thạch lập tức hào hứng: “Dùng trí thế nào?”
“Ta xem nó ăn chưa no đâu, chúng ta bắt con mồi lại đây, cho độc dược vào con mồi rồi để mãng xà kia ăn hết.” Cậu đáp.
Giang Thiếu Bạch gật gù, tán thành nói: “Ý kiến hay.”
Thương Thạch do dự: “Chuyện này…”
Hắn nhìn Thương Thạch, nghiêm túc nói: “Lão đại, ngươi vẫn chưa nhận ra sao? Hình như mãng xà băng nham sắp lên cấp, mãnh thú tiến giai cần phải bồi bổ rất nhiều, tất cả con mồi xung quanh sẽ trở thành mục tiêu của nó. Hiện giờ không ra tay, đợi nó tiến giai xong sẽ không còn kịp nữa.”
Thương Thạch biến sắc nói: “Ngươi nói nó sắp tiến giai thành suất cấp yêu thú?”
Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Đại khái vậy.”
Thương Thạch cau mày, nếu mãng xà băng nham tiến giai thành suất cấp thú sẽ trở thành một đả kích lớn đối với Hổ Nha Trại. Suất cấp thú có sức ăn và thực lực rất mạnh, nếu nó tiến giai thành công thì dù là phụ thân cũng chưa chắc đánh thắng được nó, chỉ sợ sẽ trở thành tai họa ngầm đối với đội săn. Hiện giờ bọn họ bỏ chạy, nếu mãng xà đi mất thì sau này muốn bắt cũng không dễ. Nhưng họ chỉ có vài người, vốn không đối phó được đại mãng xà!
Giang Thiếu Bạch nhìn Diệp Đình Vân nói: “Chuẩn bị một chút đi.”
Hắn vẫn rất bất mãn đối với việc người ở Hổ Nha Trại coi hắn là linh vật, hiện tại có được cơ hội, hắn nóng lòng muốn biểu hiện một chút. Đương nhiên Giang Thiếu Bạch cũng có tính toán, Đa Đa có đi cùng, mà trong không gian của chuột ngố có cất giữ mấy quả bom điều khiển từ xa, uy lực vô cùng lớn. Nếu thật sự không địch lại nổi mãng xà thì họ sẽ dùng đến bom, giữ được tính mạng hẳn là không vấn đề.
Thương Thạch vẫn nghĩ kế hoạch này hơi đơn giản, nhưng thấy dáng vẻ vô cùng tự tin của Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân, lại nghĩ cậu ta thân là đội trưởng thì không thể quá sợ hãi, nếu thật sự bắt được mãng xà thì đúng là một việc rất có thể diện.
Dưới sự đề nghị của Thương Thạch, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân bắt một con dê rừng.
Thịt dê rừng tươi non, nướng lên toàn bộ rồi rắc thêm gia vị, hương vị tuyệt vời, dê rừng cũng là một trong những món ăn khoái khẩu của mãng xà băng nham.
Diệp Đình Vân nhét hai gói thuốc vào bụng dê rừng.
Thương Thạch nghi ngờ hỏi: “Thuốc này thật sự hữu dụng?”
Cậu gật đầu đáp: “Chắc là hữu dụng.”
Thương Thạch do dự một chút rồi nói: “Nếu không có tác dụng thì chúng ta rút lui.” Cậu ta thầm nghĩ con mãng xà khổng lồ như vậy, dù họ có rút lui trước nó cũng không phải là chuyện quá mất mặt. Thương Thạch vừa muốn rút lui lại vừa chờ mong, nếu kế hoạch thành công thì người trong Hổ Nha Trại sẽ nhìn cậu ta với cặp mắt khác xưa.
Diệp Đình Vân dệt ra một ảo cảnh, dẫn đường dê rừng đi về phía mãng xà. Mãng xà đang thong thả di chuyển nhanh chóng chú ý thấy con dê rừng, nó hơi ngờ vực sự xuất hiện của dê rừng, bình thường thì con dê rừng phải bỏ chạy từ lâu mới đúng. Mặc dù hơi hoang mang nhưng sau một hồi do dự, mãng xà băng nham vẫn nuốt con dê vào bụng.
Sức ăn của mãng xà cực lớn, vừa mới ăn một con trâu lại ăn tiếp một con dê rừng, mà xem ra nó vẫn còn chưa no. Mãng xà băng nham chậm rãi di chuyển, thỉnh thoảng há to miệng lộ ra răng nanh nhọn hoắc, thoạt nhìn như đang ngáp hoặc là đang chuẩn bị đớp mồi.
Thương Thạch đợi trên cây đã lâu, thỉnh thoảng mãng xà băng nham quét mắt nhìn qua, khiến cậu ta lạnh cả người. Thương Thạch ngờ vực hỏi: “Mê dược không có tác dụng sao?”
Diệp Đình Vân nhìn hắn đáp: “Phải chờ một thời gian ngắn thì dược liệu mới từ từ phát huy tác dụng.”
Thương Thạch gật đầu “à” một tiếng.
Giang Thiếu Bạch cười nói: “Mê dược nằm trong bụng con dê rừng mà, phải đợi nó tiêu hóa hết con dê mới được.”
Diệp Đình Vân híp mắt, chăm chú theo dõi mãng xà ở xa.
“Nó phát hiện ra chúng ta rồi.” Thương Thạch bỗng nói.
Lúc này mãng xà đang vọt về phía ba người.
“Chạy!”
Cả ba không nói nhiều lời mà nhanh chóng rút lui ra sau. Thương Thạch nghe thấy tiếng mãng xà tức giận gào thét, uy áp ngập đầu đánh úp tới, cậu ta bước chân không nổi, muốn phủ phục xuống đất.
Giang Thiếu Bạch lôi Thương Thạch chạy đi: “Đi nhanh! Thất thần đó làm cái gì?!”
Hắn kéo đối phương đi như bay, Thương Thạch ngạc nhiên phát hiện “tiểu đệ” chạy trốn với tốc độ thật kinh người.
“Grào!” Mãng xà đang hung hăng đột nhiên thay đổi.
Thương Thạch quay đầu thoáng nhìn lại, thấy mãng xà phun thứ gì đó ra khỏi miệng. Ban đầu nó nổi điên gầm rú, hiện tại nhanh chóng thay đổi kêu lên khản cổ.
Thương Thạch càng lúc càng hoang mang, trông thấy mãng xà phun ra thứ gì đó vụn vặt càng lúc càng nhiều.
“Cây gai sắt?” Thương Thạch cau mày, bên ngoài bộ lạc có trồng một vòng cây gai sắt, loại cây gai này mọc đầy gai nhọn, lực đâm cực mạnh, dùng phòng hộ rất tốt. Nhưng không biết tại sao, lúc này cây gai lại được phun ra từ trong miệng mãng xà, mà nó càng phun càng nhiều.
Dê rừng!
Thương Thạch chợt nhớ ra bèn nhìn sang Diệp Đình Vân, lúc này cậu ta đã hiểu ra, thứ nhét vào bụng con dê không chỉ có mê dược mà còn có cả hạt giống cây gai sắt, sau đó Diệp Đình Vân thúc giục cây gai sinh trưởng trong bụng mãng xà băng nhau. Thương Thạch không khỏi rợn tóc gáy, nếu Diệp Đình Vân phóng hạt giống vào bụng cậu ta, vậy…
Thương Thạch vốn nghĩ người có mộc võ hồn chỉ biết làm ruộng, nhưng lúc này cậu ta không dám nghĩ như vậy nữa.
Mãng xà băng nham đuổi theo ba người một lúc, càng chạy càng chậm, rốt cuộc nằm xuống.
Giang Thiếu Bạch dừng bước, Thương Thạch quay đầu nhìn mãng xà, hơi ngạc nhiên hỏi: “Nó chết rồi sao?” Cự thú như mãng xà băng nham mà chết dễ dàng như vậy sao? Mấy đội trưởng đội săn cũng có ý bắt nó nhưng vẫn không dám ra tay đó.
Giang Thiếu Bạch nhìn mãng xà quan sát: “Hẳn là chết rồi.”
Thương Thạch kích động: “Thế mà chết thật rồi, chúng ta giết được một con mãng xà băng nham thật rồi sao?!”
Giang Thiếu Bạch: “…” Có cần phải kích động như vậy không? Rõ ràng ngoại trừ dẫn đường thì Thương Thạch không có làm gì cả.
Diệp Đình Vân khó xử: “Chúng ta làm sao mang nó về đây?”
Thương Thạch cũng khó xử xoa cằm: “Chuyện này đúng là khó khăn.”
Giang Thiếu Bạch tiến lên: “Để ta đi qua xem một chút.”
Hắn đi đến trước mặt mãng xà băng nham, cái đuôi của nó thình lình quất về phía hắn, con ngươi u ám trở nên hung ác, Giang Thiếu Bạch lập tức vung chân đá cái đuôi.
“Nó chưa chết hả?” Thương Thạch bị phản ứng của mãng xà làm hoảng sợ, miệng mọc đầy cây gai mà vẫn không chết?!
Diệp Đình Vân lại không quá bất ngờ, sinh mệnh của rắn rất mạnh, hơn nữa nó còn có trạng thái ngất, có điều sinh mệnh của mãng xà đang nhanh chóng suy kiệt, hẳn là nỏ đã hết đà.
Giang Thiếu Bạch chiến đấu một lúc với mãng xà băng nham, công kích của nó càng lúc càng yếu, dần dần không còn nhúc nhích.
Thương Thạch nhìn Diệp Đình Vân hỏi: “Ngươi không chỉ đút mê dược?”
Cậu gật đầu đáp: “Vì nhiều loại rắn bản thân đã có độc tính, thế nên mê dược chưa chắc bảo đảm có tác dụng.”
Thương Thạch sửng sốt, sau đó nhớ ra quả thật nọc độc của mãng xà băng nham rất mạnh, bản thân nó chắc cũng có tính kháng độc. Vừa rồi cậu ta quá khẩn trương, ngay cả điểm này cũng quên mất.
Chợt có tiếng người truyền đến từ bụi cây bên kia, sau đó mấy người trong đội săn xuất hiện.
“Nhị ca!” Thương Thạch thấy đối phương, lập tức hơi chột dạ đứng thẳng người.
“Đây là mãng xà băng nham?” Mấy thành viên trong đội của Thương Vân vô cùng ngạc nhiên.
Thương Thạch khá đắc ý nói: “Tiểu đội chúng ta bắt được đó, là chiến đội phẩm của chúng ta.”
Mấy người đứng gần chú ý thấy miệng mãng xà phun ra cây gai sắt bèn hỏi Diệp Đình Vân: “Đây là ngài làm?”
Diệp Đình Vân thản nhiên đáp: “Đây là kết quả tiểu đội chúng ta chung sức hợp tác.”
Nét mặt Thương Vân nhìn Diệp Đình Vân hơi kỳ quái, thực lực của Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân rất được coi trọng trong bộ lạc, nhưng Thương Vân có khuynh hướng nghĩ rằng hai người này có năng lực đặc thù nhưng thực lực lại yếu. Hắn không ngờ sức chiến đấu của hai người cũng không yếu. Nếu đội của Thương Vân đối đầu với mãng xà băng nham, e là trả giá một nửa nhân thủ cũng chưa chắc có thể bắt được nó.
Thương Thạch nhìn Thương Vân, chợt nảy ra một ý: “Nhị ca, ngươi để lại vài người giúp ta khiêng mãng xà về đi.”
Thương Vân há miệng thở dốc, muốn răn dạy vài câu nhưng khi nhìn Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân bên cạnh đành ngậm miệng gật đầu.
Thương Thạch khiêng đầu rắn, hăm hở đi về bộ lạc.
Mang được một con mồi hiếm có về bộ lạc là một chuyện vô cùng tự hào, thường thì người ra sức lớn nhất sẽ đứng trước nhất khiêng con mồi, nhưng Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân không có hứng thú với đầu rắn, nhường vinh quang này cho tiểu đội trưởng.
Thương Thạch được khiêng đầu rắn nên rất hào hứng, trước kia các cao thủ trong bộ lạc khiêng con mồi về, Thương Thạch chỉ có thể đứng nhìn, lần này đến lượt cậu ta rồi.
Mọi người về đến Hổ Nha Trại, cư dân vừa thấy lập tức xôn xao không thôi.
Tộc trưởng và Tư Tế đều chấn kinh, biết mãng xà là do Diệp Đình Vân giết được, mọi người trong tộc sợ ngây người. Một con mãng xà băng nham này các tiểu đội săn thú phải mất mấy ngày mới bắt được. Mọi người tập trung vây quanh mãng xà, luôn miệng trầm trồ khen ngợi.
Mấy đứa nhỏ tụ lại không rời mắt khỏi mãng xà băng nham, Dực Phi đứng ở vị trí đầu mãng, muốn rướn đầu vào miệng nó nhìn. Giang Thiếu Bạch thấy hành động của Dực Phi mà sợ hết hồn, dù mãng xà đã chết những lỡ như nó đột ngột khép miệng là vui luôn à nhà.
Mấy thành viên đội săn cũng nhanh chóng phát hiện hành động của Dực Phi, vội xách cậu bé qua một bên.
Mọi người biết được mãng xà do đội săn của Thương Thạch bắt được thì vô cùng ngạc nhiên, tất cả đều nhìn sang ba người Thương Thạch, Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch. Thương Thạch vô cùng đắc ý ưỡn ngực, hai mắt như sáng lấp lánh. Lần đầu tiên đội của họ đi săn đã thu hoạch được thành quả như vậy, vượt xa mấy đội khác rất nhiều.
Diệp Đình Vân làm theo quy củ của bộ lạc, để lại một nửa thịt rắn và máu rắn.
Tư Tế nghe Thương Thạch kể lại quá trình bắt mãng xà, ông ta khá ngượng ngùng khi nhận thịt rắn, sau khi biết Giang Thiếu Bạch muốn thử tắm máu, ông ta bèn đưa ra phương thuốc tắm máu. Dù sao vẫn là bộ lạc cắm rễ ở đây nhiều năm, trong tay Tư Tế vẫn có nhiều phương thuốc hữu dụng.
Sau khi Thương Thạch về đến Hổ Nha Trại đã bị Thương Sơn và Thương Vân kéo qua dò hỏi rõ ràng quá trình bắt được mãng xà băng nham.
Lúc đầu Thương Thạch còn cảm thấy kiêu ngạo, nhưng sau khi bị hết người này đến người nọ hỏi không biết chán, bản thân cậu ta lại không xuất lực nhiều, cuối cùng Thương Thạch mất hứng kể, còn có chút tiếc nuối.
Thương Sơn nghe Thương Thạch kể rõ, nhịn không được cảm thán: “Quả nhiên người có mộc võ hồn rất lợi hại.”
Thương Vân gật đầu tán thành: “Thảo nào Tư Tế đại nhân coi trọng hắn như vậy.”
Mới đầu Thương Vân không đồng ý với Tư Tế đại nhân, nhưng sau việc lần này, hắn không khỏi nhìn Diệp Đình Vân với cặp mắt khác xưa. Trong lòng hắn bắt đầu cảm thấy kính trọng Diệp Đình Vân, đồng thời có chút thất vọng, so với các loại võ hồn đặc biệt thì thú võ hồn của họ bị hạn chế hơn rất nhiều.
“Lúc xẻ thịt mãng xà, ngũ tạng lục phủ của nó giống như bị hút khô vậy.”
Trong bụng mãng xà toàn là cây gai, khiến dạ dày của nó phồng to ra, phương pháp chiến đấu này giống như ăn gian vậy. Chỉ cần trước khi đánh bắt, cho con thú ăn hạt giống, sau đó người có mộc võ hồn sẽ đột phá từ trong mình con thú. Càng nghĩ càng thấy sợ, quả nhiên võ hồn đặc biệt quỷ dị hơn thú võ hồn rất nhiều.
Thương Thạch do dự một lúc rồi nói: “Nhị ca, có phải mãng xà băng nham kia sắp tiến giai suất cấp yêu thú không?”
Thương Vân gật đầu, nghiêm túc nói: “Quả thật có khuynh hướng này.” May là nó đã chết rồi, chứ nếu nó lột xác thành công thì rắc rối to.
Thương Thạch đắc ý cười nói: “Đại ca nhị ca, bây giờ hai người biết rồi đó. Tiểu đội của ta rất lợi hại, tuy ít người nhưng ai cũng phi phàm.”
Thương Vân liếc nhìn tam đệ nói: “Đệ không có góp sức gì cả.”
Thương Thạch lời lẽ chính nghĩa nói: “Sao lại không góp sức? Là ta chiêu mộ bọn họ.”
“Đệ còn nói nữa, sao đệ lại dẫn họ ra ngoài, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao…”
Thương Thạch hơi chột dạ gãi đầu một cái, tộc trưởng và Tư Tế đã dặn dò, nhưng cuối cùng cậu ta vẫn lén dẫn người ra ngoài.
“Không phải không có chuyện gì sao?” Thương Thạch ấp úng chống chế.
***
Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân bắt được mãng xà băng nham, khiến mọi người trong Hổ Nha Trại phải nhìn họ với cặp mắt khác xưa.
Tư Tế đại nhân có đến một lần, nói hết nước hết cái quở trách hai người một trận, muốn hai người lấy an toàn làm trọng, lần sau không được quá kích động, gặp chuyện như vậy phải thông báo cho đội săn trước để mọi người cùng nhau giải quyết.
Giang Thiếu Bạch ậm ừ đáp ứng, nhưng lời nói vào tai trái lại chui ra tai phải ngay lập tức.
Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch đang ở nhà của Thương Thạch, nửa con mãng xà đặt trước mặt. Hình thể nó quá to lớn, con mắt của nó đã to như cái đèn lồng, vừa ra khỏi cửa đã bị đôi mắt u ám nhìn chằm chằm khiến Giang Thiếu Bạch có cảm giác bị choáng ngợp.
Mấy đứa nhỏ thì lại rất có hứng thú với mãng xà, thường xuyên có vài đứa chạy vào sờ đông sờ tây, giống như chạm vào dầu vậy.
Giang Thiếu Bạch khá khâm phục sự can đảm của đám nhóc ở thế giới này, con nít ở Trung Quốc mà thấy con rắn lớn như vậy đã sợ vỡ mật từ lâu rồi.
Hết chương 239