Giang Thiếu Bạch không để ý đến chuyện của Lạc Phao Phao.
Gần nghỉ hè, từng môn từng môn đến ngày thi, hắn dồn hết tâm sức vào cuộc thi.
Bách Quang Vũ nằm trên giường than thở: “Môn này khó quá.”
Quách Phạn lười biếng nói: “Lão đại, cậu đạt tiêu chuẩn là được rồi, chẳng lẽ còn muốn giành học bổng?”
“Đúng là muốn giành học bổng đây.” Bách Quang Vũ đáp.
Quách Phạn kinh ngạc không thôi: “Không phải chứ?” Cậu bạn không hiểu hỏi: “Cậu thiếu chút tiền đó sao?”
Bách Quang Vũ lắc đầu: “Không phải, tôi làm gì để ý chút tiền học bổng đó, nhưng cha tôi nói nếu tôi giành được học bổng, dù là học bổng gì thì ông sẽ thưởng cho tôi 3 triệu tiền tiêu vặt. Nếu không giành được thì tôi phải làm thêm tự kiếm tiền.”
Quách Phạn: “…” Ba triệu! Đúng là đáng để cố gắng, chứ chỉ vì một hai ngàn tệ tiền học bổng thì không đáng lắm.
“Thầy Biên bảo đánh dấu trọng điểm gì vậy?” Bách Quang Vũ hỏi.
“Hôm đó tui không đi học, mà lão tứ có đi học đó, cậu lấy sách lão tứ xem đi.” Quách Phạn đáp.
“Cũng được.”
Bách Quang Vũ đi lấy sách của Giang Thiếu Bạch, hắn tiện tay lật lật, sơ ý lật thấy một phong thư kẹp trong sách. Hắn thấy phong thư đã cũ nên không để ý lắm, nhưng khi nhìn thấy chữ ký trên thư, hắn lập tức có cảm giác như bị đánh một đòn nặng nề. Trong chớp mắt, trời sập đất nứt, hắn cảm thấy hai mắt như bị hai chữ trong bức thư đâm mù luôn r.
“A a a a a!” Bách Quang Vũ sợ hãi kêu lên.
Quách Phạn khó hiểu nhìn cậu bạn cùng phòng: “Lão đại, làm sao vậy?”
“Thư… Có bức thư!”
“Thư tình hả? Lão tứ nhận được rất nhiều thư mà. Trong ngăn kéo đầy ắp, có gì ghê gớm đâu. Xem cậu kích động như vậy kìa.”
“Không phải thư tình.” Nếu là thư tình thì hắn không cần kinh ngạc như vậy.
“A a a a a!” Ký tên là Diệp Khôn? Không như hắn nghĩ đó chứ.
Lão tứ và Diệp Đình Vân thế mà… có quan hệ thế này, shock quá! Cú shock thế kỷ, chuyện này mà bị truyền ra sẽ khiến mấy tờ báo nhỏ hưng phấn ba ngày ba đêm cho coi.
Nhị công tử Diệp thị và nhị thiếu gia Lạc thị có hôn ước từ nhỏ.
Quách Phạn khép sách lại, hơi bất đắc dĩ nói: “Lão đại, cậu còn la hét nữa là phòng kế bên sẽ mắng đó, gây rối trật tự.”
Bách Quang Vũ đành giơ bức thư cho Quách Phạn xem. Cậu bạn nhìn rõ mấy chữ trên thư, lập tức sợ hãi hét lên: “Á á á!”
Hai người một trước một sau hét to, nét mặt người sau còn phong phú hơn người trước. Lúc Giang Thiếu Bạch đẩy cửa bước vào phòng thì hai người đang la hét mới ngừng lại.
Bách Quang Vũ có tật giật mình vội khép sách lại, đứng thẳng người ngay đơ. Hắn cười giả lả: “Lão tứ về rồi đó à?”
Giang Thiếu Bạch nhìn quyển sách trong tay Bách Quang Vũ, cau mày nói: “Lão đại, cậu lấy sách của tôi làm gì vậy?”
Cậu bạn lúng túng đáp: “Tôi xem mấy trọng tâm được đánh dấu.”
Hắn hít một hơi, trời đất chứng giám, hắn thật sự chỉ muốn xem Giang Thiếu Bạch đánh dấu trọng tâm thế nào, không ngờ trong sách lại cất giấu một cú shock như vậy. Hắn thật sự không cố ý.
Sư phụ của lão tứ chính là kẻ lừa đảo đã định hôn ước với ông nội của Diệp Đình Vân, có lẽ không thể gọi người là kẻ lừa đảo, ông ấy phải là cao nhân, cao nhân tuyệt thế.
Đúng là cao nhân có khác, tính toán không hề sai một ly! Lúc Diệp Đình Vân còn nằm trong bụng mẹ mà vị đại tiên đã nhìn ra Diệp Đình Vân sẽ cùng đệ tử ông, năng lực rợn người! Thật sự lợi hại!
Chỉ có cao nhân mới có thể bồi dưỡng được nhân tài như lão tứ.
Hắn đã nói mà, với trình độ như Giang Thiếu Bạch thì người bình thường không thể nào dạy dỗ được.
Giang Thiếu Bạch lấy bức thư ra, khép sách lại, âm u nói: “Lão đại, lão nhị, hai cậu có từng nghe câu “biết càng nhiều thì chết càng nhanh” chưa?”
Bách Quang Vũ: “…” Lão tứ nghiêm túc đó hả?
“Cậu đừng làm bậy? Bây giờ là xã hội pháp chế, giết người sẽ bị pháp luật trừng phạt đó.”
Giang Thiếu Bạch nghiêm mặt: “Tôi giết người không cần tự ra tay, tuyệt đối có thể khiến các cậu chết không ai hay.”
Quách Phạn: “…” Lão tứ khủng bố quá.
Bách Quang Vũ vô cùng sợ hãi nói: “Lão tứ, đùa như vậy không vui đâu. Tôi cam đoan không nói ra, ngay cả cha mẹ tôi cũng nói luôn, tương lai có con cũng không nói cho nó biết.”
Quách Phạn gật đầu liên tục: “Đúng đúng đúng, lão tứ, thật ra tôi không thấy gì hết, không biết gì hết.”
Hắn thật sự không biết, thì ra Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân có hôn ước từ nhỏ.
Giang Thiếu Bạch liếc nhìn hai cậu bạn rồi nói: “Hai cậu tốt nhất coi như chưa nhìn thấy gì hết.” Hắn nói xong nhét phong thư vào ngực. Hai ngày trước hắn lo lắng, không biết cất phong thư trong rương lâu ngày có bị ẩm mốc hay không nên lấy ra, không ngờ bị hai cậu bạn thấy được.
Bách Quang Vũ nhìn Giang Thiếu Bạch, thầm nghĩ hắn nhìn lầm rồi, hắn luôn nghĩ Giang Thiếu Bạch là người quang minh lỗi lạc, không ngờ đối phương gian xảo như vậy. Bách Quang Vũ suy đoán có lẽ Diệp Đình Vân cũng không biết Giang Thiếu Bạch là đối tượng có hôn ước với cậu.
“Cậu nhìn tôi như vậy làm gì?” Giang Thiếu Bạch hỏi.
“Tôi ngưỡng mộ cậu.”
Giang Thiếu Bạch: “…”
Lúc này Lý Vũ Hàm về tới: “Lão đại lão nhị, hai cậu làm cái gì vậy? Đi từ xa đã nghe tiếng hai cậu la hét ỏm tỏi.”
Bách Quang Vũ: “…”
“Bọn họ sợ thi rớt nên la hét như vậy đó.” Giang Thiếu Bạch đáp qua loa.
Lý Vũ Hàm vô cùng bất đắc dĩ nhìn Bách Quang Vũ và Quách Phạn: “Sợ rớt mà gào thét như vậy đó hả? Hai cậu làm lố quá, có gào khóc cũng nên chờ thi rớt đi đã. Thật ra nhà hai cậu có quặng mỏ, dù rớt cũng chả sao.”
Bách Quang Vũ: “…”
Thi rớt chỉ là chút chuyện nhỏ, hà cớ gì hắn phải gào lên như vậy chứ. Vừa rồi là hắn phát hiện ra một bí mật khủng khiếp. Mà biết được bí mật lại không thể nói ra, đúng là khó chịu muốn chết. Bách Quang Vũ nhìn Lý Vũ Hàm, đột nhiên nghĩ không biết gì lại có phúc!
…
Trong căn tin.
Diệp Đình Vân hỏi Giang Thiếu Bạch: “Cậu và Bách Quang Vũ, Quách Phạn xảy ra chuyện gì sao?”
Hắn nghe vậy không hiểu ra sao: “Sao cậu hỏi vậy?”
Diệp Đình Vân xoa cằm đáp: “Không có gì, chỉ là tôi thấy dạo này ánh mắt họ nhìn tôi hơi kỳ quái.”
Cậu phát hiện, hễ gặp cậu là Bách Quang Vũ và Quách Phạn sẽ dùng ánh mắt vô cùng tò mò nhìn theo cậu, nét mặt họ cũng rất kỳ lạ, nhưng khi cậu nhìn qua thì hai người có tật giật mình cúi đầu.
Giang Thiếu Bạch: “…” Hai thằng bạn ngốc, dễ kích động như vậy, chỉ là biết chuyện hôn ước giữa hắn và Diệp Đình Vân thôi, có gì ghê gớm đâu chứ. Hắn biết lâu như vậy mà vẫn biểu hiện vô cùng bình tĩnh tự nhiên đây này.
Kỳ thật với quan hệ giữa hắn và Diệp Đình Vân bây giờ, dù có hôn ước hay không cũng không quan trọng.
“Đang thi cử, mà họ là học tra, nhìn thấy cậu là *học phách nên bị áp lực.”
*学霸 học tập chăm chỉ, môn nào cũng điểm cao.
“Tôi thấy không phải lý do này đâu.” Diệp Đình Vân đáp.
Giang Thiếu Bạch vô cùng bình tĩnh nói: “Lý do đơn giản là vậy thôi, Bách Quang Vũ cứ lo tán gái suốt ngày, bây giờ muốn giành được học bổng, hắn suy nghĩ quá nhiều đến nỗi không được bình thường luôn.”
Diệp Đình Vân: “Có phải cậu đang giấu chuyện gì không?”
Hắn nghiêm mặt đáp: “Sao có thể? Tôi là người quang minh lỗi lạc nhất.”
Diệp Đình Vân nghe thế nhịn không được bật người.
…
Cuối cùng cũng xong kỳ thi cam go, kế đó là kỳ nghỉ hè hơn hai tháng.
Thi xong môn cuối cùng, Giang Thiếu Bạch đi thẳng đến biệt thự của Lạc Văn Phong. Lúc hắn đến nơi thì thấy trong biệt thự đang có rất đông người.
“Em đến rồi à?” Lạc Kỳ đi đến nói.
“Vâng, thi xong rồi. Sao đông người vậy anh?”
“Hôm nay là sinh nhật của cha, họ đến chúc mừng.” Lạc Kỳ giải thích.
“Sinh nhật cha? Sao anh không nói sớm cho em biết?” Hắn hơi nóng nảy nói.
Lạc Kỳ chỉ gửi tin nhắn, bảo hắn thi xong thì đến sớm một chút, không nói rõ là chuyện gì làm hắn không chuẩn bị quà tặng.
“Em đang thi mà. Cha nghĩ không phải là chuyện gì to tát, bảo anh không cần nói cho em biết.”
Giang Thiếu Bạch bĩu môi, thầm nghĩ thi cử cũng không phải là chuyện gì to tát. Hắn tài hoa hơn người, dù thi rớt cũng không lo chết đói, nếu so sánh thì cha hắn vẫn quan trọng hơn.
“Mọi năm đều đông người như vậy sao?” Giang Thiếu Bạch hỏi.
Lạc Kỳ lắc lắc đầu: “Không phải.”
Lạc Văn Phong không thích náo nhiệt nên nhiều năm rồi không tổ chức sinh nhật, vốn ý của ông là cha con họ cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên là được, nhưng vài người chi thứ nhận được tin, mặt dày không mời mà tới, đều là họ hàng nên Lạc Văn Phong không tiện đuổi người.
Giang Thiếu Bạch đảo mắt: “Đến chúc mừng sinh nhật à?” Đến tìm hiểu tin tức thì có.
Đầu tiên là thân phận của hắn, sau đó là Lạc Kỳ nhận nuôi một đứa bé, mấy người này đại khái đến xem hướng gió.
Lạc Phao Phao ngồi trong rào chắn, mặc tã giấy, đang chậm rì rì cầm khối gỗ xây nhà.
Xung quanh là mấy cô gái đang khen Lạc Phao Phao thông minh với Lạc Văn Phong, thoạt nhìn chỉ mới 1 tuổi mà đã như trẻ 3 tuổi biết dùng khối gỗ xây nhà, rất thông minh.
Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ: ba tuổi cái gì? Yêu thú sống lâu đến nỗi không thể đo đếm, có lẽ con rùa đen này đã 300 tuổi rồi.
Hắn còn thấy bên cạnh Lạc Phao Phao có một bình sữa rất to.
Bình sữa rất to, xấp xỉ ấm nước nhỏ luôn, trên bình còn có hoa văn xinh xắn, thoạt nhìn giống món đồ chơi nhựa vậy, nhưng Giang Thiếu Bạch biết đây là bình sữa thật sự. Cái bình to như vậy, nếu rót đầy sữa phỏng chừng có thể đè chết đứa nhỏ, nhưng đối với Lạc Phao Phao thì không thành vấn đề.
“Bình sữa này đặt riêng hả anh?” Giang Thiếu Bạch hỏi Lạc Kỳ.
Anh gật đầu xác nhận. Bình sữa dùng nguyên liệu đặc biệt nên rất nhẹ, hơn nữa có thể giữ ấm trong thời gian dài, đặt làm riêng tốn tám ngàn tệ.
Giang Thiếu Bạch bĩu môi: “Nuôi một đứa con nít thật phiền phức.”
Lạc Kỳ cười cười: “Nhưng cha vui lắm.”
Lạc Thiếu Chương liếc nhìn Giang Thiếu Bạch, ánh mắt lóe lên vài phần ghen tỵ.
Hắn từng gặp Giang Thiếu Bạch ở bãi đậu xe trong phố đồ cổ, lúc đó Giang Thiếu Bạch dùng xe của Lạc Kỳ, hắn còn tưởng Giang Thiếu Bạch là tiểu bạch kiểm được Lạc Kỳ bao nuôi, không ngờ đối phương lại là con trai thứ hai của Lạc Văn Phong.
Sau khi thân phận của Giang Thiếu Bạch được công bố, tất cả người nhà họ Lạc đều nghĩ quan hệ giữa Giang Thiếu Bạch và Lạc Kỳ không tồi, nhưng hiện giờ Lạc Kỳ đột nhiên nhận nuôi một đứa bé, điều này khiến nhiều người suy đoán giữa hai anh em họ có mâu thuẫn, Lạc Kỳ không tiếp nhận em trai nên mới nhận con nuôi.
Tình hình nhà Lạc Văn Phong biến đổi khó lường, mới mấy ngày trước còn mở tiệc, lôi kéo làm quen nhiều nhân vật quan trọng, các chi thứ đều muốn tạo quan hệ tốt với Lạc Văn Phong, hòng chia một chén canh.
Có vài người vốn muốn chờ xem kịch vui, nhưng thấy Giang Thiếu Bạch và Lạc Kỳ trò chuyện vui vẻ, bầu không khí hòa thuận, họ không khỏi thất vọng. Đương nhiên vẫn có người nghĩ hai anh em chỉ đóng kịch, bên trong thì đang đấu nhau long trời lở đất.
Hết chương 166