Hai ngày sau, đội hộ vệ của Liễu gia đến nơi.
Trong đội hộ vệ có ba người Động Thiên, một người hậu kỳ Động Thiên, hai người trung kỳ Động Thiên. Mấy tu sĩ Động Thiên vô cùng cung kính Liễu Ngọc, còn mấy tu sĩ hậu kỳ Luyện Huyết Cảnh thì khỏi nói, liên tục nịnh nọt lấy lòng y.
Giang Thiếu Bạch thấy Liễu Ngọc theo thói quen móc túi trữ vật, sau đó gương mặt lập tức đỏ lên.
Hắn trợn mắt, thầm nghĩ người Liễu gia khách sáo với Liễu Ngọc như vậy, một mặt đương nhiên là vì thân phận Liễu Ngọc bất phàm, mặt khác có thể là vì y ra tay quá hào phóng, chỉ cần nói hai câu dễ nghe là kiếm được tiền, đáng tiếc hiện tại y không còn dư dả. Đan dược và nguyên thạch vụn trên người Liễu Ngọc đã xài hết, muốn thưởng cho người ta cũng bất lực.
Giang Thiếu Bạch nhìn dáng vẻ quẫn bách của y mà thông cảm không thôi. Hắn thầm nghĩ mấy người này ngoài mặt thì cung cung kính kính đối với Liễu Ngọc, sau lưng không chừng đang mắng y là đồ ngốc. Mà thôi, đừng nói người khác, chính hắn cũng mắng vị đại thiếu gia này ngu ngốc.
Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đi theo đội hộ vệ về Liễu gia.
Phong cảnh ở Thương Minh hoàn toàn khác vùng man hoang, ai không có tiền thì mặc vải bố, ai giàu có thì mặc cẩm tú tơ lụa. Không bàn quần áo xấu đẹp nhưng đều ăn mặc rất chỉnh tề, không giống ở Hổ Nha Trại, sơ ý một chút là lộ mông.
Trên đường đi, Giang Thiếu Bạch nhìn thấy không ít nhà lầu cổ kính.
“Giang thiếu, ngài gặp thiếu gia nhà chúng ta như thế nào vậy?” Đội trưởng đội hộ vệ hỏi thăm.
Hắn cười cười đáp: “Gặp ở man hoang, chúng ta cùng nhau đối phó với hung thú.”
“Lần này nhờ có Giang thiếu, nếu không e là thiếu gia chúng ta không về nhanh được như vậy, phu nhân lo lắng muốn chết.”
“Nào có.”
Giang Thiếu Bạch thoáng liếc mắt nhìn, phát hiện ánh mắt mấy người kia đầy hâm mộ nhìn hắn, giống như hắn trúng thưởng lớn vậy.
“Thiếu gia của chúng ta là người rất tốt.”
Giang Thiếu Bạch cười cười: “Đúng vậy!” Dù Liễu Ngọc hơi ngốc một chút, nhưng quả thật làm người không tệ.
“Giang thiếu, lúc ngươi gặp thiếu gia nhà chúng ta, có nhìn thấy Mạc Đông không?”
Hắn lắc đầu đáp: “Lúc ta gặp Liễu Ngọc, hắn đang bị yêu thú vây công, không nhìn thấy những người khác.”
Mấy hộ vệ nghe vậy nhìn nhau, dường như đang suy đoán điều gì đó.
Ngựa kéo xe là Hỏa Vân Mã, dáng vẽ oai phong uy vũ, loài ngựa này chạy cực nhanh. Trên toa xe có dán bùa chú đặc thù nên ngồi trong xe không hề có cảm giác xóc nảy.
Đội xe đi ba ngày đường, cuối cùng về đến nơi.
Giang Thiếu Bạch tiến vào Liễu gia, cảm nhận được linh khí dồi dào xộc vào mặt. Hắn thầm suy đoán dưới nền nhà họ Liễu có khả năng tồn tại mỏ nguyên thạch.
Liễu Ngọc về đến nhà, tâm trạng nhanh chóng khôi phục như thường. Tô Tình hỏi thăm y đã trải qua những gì, Liễu Ngọc không giấu giếm mà kể rõ chuyện Vu Phàm hại y.
Tô Tình nghe Vu Phàm thế mà hãm hại Liễu Ngọc, lập tức giận điên lên.
“Mạc Đông cũng không phải người tốt, sau này con đừng theo đuổi hắn.” Lúc nói câu này, Tô Tình hơi thấp thỏm, dù sao con trai đã làm rất nhiều việc ngốc vì Mạc Đông.
Thế nhưng Liễu Ngọc khẽ gật đầu, bình thản nói: “Con biết.”
Lúc đầu Tô Tình còn thấp thỏm, nhưng thấy dáng vẻ này của con trai khiến bà hơi hoài nghi.
“Pháp khí, đan dược và nguyên thạch vụn đã dùng hết sao?” Tô Tình kiểm tra túi trữ vật của Liễu Ngọc.
Y chột dạ nói: “Ở man hoang cái gì cũng không có, rất nhiều thứ cần dùng nguyên thạch nên mới nhanh hết như vậy.”
Tô Tình không vui nói: “Sợ là không phải một mình con dùng.”
Liễu Ngọc đỏ mặt, bà nhìn nét mặt con trai liền biết bản thân đoán đúng rồi. Tô Tình chỉ hận rèn sắt không thành thép nói: “Con đó! Cứ để mẹ phải nói mãi!”
Từ nhỏ Liễu Ngọc đã được bảo vệ rất tốt nên không hiểu cách đối nhân xử thế cho lắm, nhưng lần này y bị kích thích lớn, khiến tính tình thay đổi một chút. Tô Tình cũng biết lần này con trai ra ngoài bị đả kích, dù đau lòng con trai nhưng khi phát hiện y thay đổi, bà vẫn cao hứng trong lòng.
“Mẹ, con dẫn hai ân nhân cứu mạng về.” Liễu Ngọc lên tiếng.
“Biết rồi, mẹ sẽ an bài bọn họ.”
Y khẽ gật đầu: “Hai người đó lợi hại lắm, một người có song võ hồn kim lôi, một người có mộc võ hồn.”
Tô Tình hơi bất ngờ: “Hóa ra tư chất không tồi, có điều những người có võ hồn như họ thường đã bái nhập tông môn.”
Liễu Ngọc lắc đầu: “Không có đâu, từ nhỏ họ đã lớn lên ở man hoang, chưa từng tiếp xúc với tông môn.”
“Thì ra là thế, bọn họ đã hơn mười bốn rồi sao?” Tô Tình hỏi.
Y gật đầu đáp: “Vâng.”
Bà cau mày nói: “Tông môn chiêu đệ tử bên ngoài đều từ mười ba tuổi trở xuống, hơn tuổi này thì dù có tư chất tốt cũng khó được trọng dụng.”
Tông môn bỏ nhiều công sức bồi dưỡng đệ tử, đương nhiên hy vọng đệ tử ra sức phục vụ tông môn. Đệ tử lớn tuổi có nhiều ký ức, đương nhiên có lòng với gia tộc của họ hơn một chút. Tông môn càng thích tiếp nhận đệ tử chưa định hình tính cách, đưa vào tông môn bồi dưỡng.
Liễu Ngọc gãi đầu nói: “Cứ để họ dạo chơi Thương Minh rồi tính sau, tu luyện cũng không nhất định phải gia nhập tông môn.”
Tô Tình cười cười: “Cũng được.”
Sau khi nghe Liễu Ngọc kể rõ mọi chuyện, Tô Tình lập tức suy tính xem nên xử lý Vu Phàm thế nào. Bà vốn định đến Vu gia nói lý lẽ, nhưng lại nhận được tin Vu Phàm đã mất tích.
“Vu Phàm chạy trốn rồi sao?” Liễu Ngọc hỏi.
Tô Tình khẽ gật đầu: “Ừ.”
Tô Tình suy đoán Vu gia không biết rõ chuyện Vu Phàm hãm hại Liễu Ngọc, mà Vu Phàm cho rằng nếu chuyện bị bại lộ, Vu gia sẽ không bảo vệ hắn ta nên bỏ chạy trước.
“Chạy thì cứ chạy.” Lúc vừa trở về từ cõi chết, Liễu Ngọc hận Vu Phàm muốn chết, nhưng qua một thời gian dài, tâm trạng của y đã bình tĩnh lại.
Tô Tình nhìn con trai mà nhíu mày, cảm thấy con trai vẫn quá tốt bụng.
Liễu Ngọc không so đo, nhưng Tô Tình không có ý cứ mặc kệ như vậy.
Tại Liễu gia, Liễu Ngọc có địa vị cực cao, nhưng kỳ thật y lại không có mấy người bạn, thế nên từ khi Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đến Liễu gia, y thường xuyên tìm đến hai người trò chuyện.
“Ngươi muốn làm luyện khí sư?”
“Đúng là ta có ý định này. Ta có kim võ hồn, lúc còn ở man hoang, ta còn sửa chữa binh khí cho người ta.” Giang Thiếu Bạch nói.
Liễu Ngọc nghe vậy, do dự một chút rồi nói: “Thật ra binh khí được bán ở man hoang đều là đồ dỏm bị đào thải.”
Mí mắt Giang Thiếu Bạch giật một cái: “Thật không?” Chẳng lẽ Trảm Long Đao mà Thương Sơn xem như bảo bối cũng là hàng dỏm?
Liễu Ngọc gật đầu nói: “Những người ở man hoang suốt ngày làm bạn với hung thú, sức chiến đấu rất mạnh, do đó Thương Minh có quy định nghiêm ngặt trong việc bán vũ khí cho các bộ lạc, vũ khí không được vượt quá linh cấp.”
Kỳ thật Giang Thiếu Bạch đã đoán trước được lời Liễu Ngọc, có câu “Không cùng một dân Tộc, chắc chắn có ý nghĩ khác”, Thương Minh có tâm đề phòng rất mạnh đối với man hoang.
“Ta nghĩ những binh khí mà ngươi sửa chữa đều là phàm khí. Luyện chế linh khí hoàn toàn khác phàm khí, không phải luyện khí sư thì rất khó sửa chữa.” Liễu Ngọc nói tiếp.
Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Thì ra là thế. Ta nghe nói Liễu gia có luyện khí sư phải không?”
Liễu Ngọc ngẩng đầu, hãnh diện nói: “Đúng vậy! Tứ thúc Liễu Ngâm của ta là luyện khí sư, ngươi muốn học luyện khí với tứ thúc sao?”
“Nếu được thì tốt.”
Giang Thiếu Bạch đã đến Thương Minh một thời gian rồi, hắn biết ở Thương Minh có luyện khí sư, phù sư, đan sư… Chỉ cần có một nghề thì sẽ được người ta vô cùng tôn kính.
Liễu Ngọc gãi đầu, hơi chột dạ nói: “Tứ thúc không thích ta lắm! Ông nghĩ ta không nên thân, không tiến bộ.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Liễu gia vẫn còn người biết chuyện sao? Không phải ai cũng giữ thái độ dung túng tên phá của Liễu Ngọc này.
“Ngươi có thể an bài ta đến phòng luyện khí làm học việc không?” Giang Thiếu Bạch hỏi.
Hắn thầm nghĩ Liễu gia hẳn là hiểu rõ tính tình của Liễu Ngọc, mấy ngày này luôn có người ngó chừng hắn và Diệp Đình Vân. Hai ngày trước hắn còn nghe mấy thị nữ bí mật bàn luận, nói Liễu Ngọc có mới nới cũ, thích hai tên tiểu bạch kiểm mới đến nên không còn hứng thú với Mạc Đông nữa. Giang Thiếu Bạch không ngờ, sơ ý một chút liền thành tiểu bạch kiểm trong mắt người khác.
Liễu Ngọc gật đầu nói: “Chuyện này không thành vấn đề, có điều tính tình tứ thúc của ta không được tốt lắm.”
Giang Thiếu Bạch gật gù “à” một tiếng, nghe nói địa vị của luyện khí sư và đan sư rất cao, dù làm học đồ của họ chưa chắc có thể học được gì. Nếu gặp luyện khí sư phúc hậu, qua bốn năm năm có lẽ sẽ dạy một chút, còn nếu không gặp may thì cả đời chỉ là một người sai vặt. Tạm thời đi một bước tính một bước vậy.
“Liễu Ngọc, Liễu Ngọc, ngươi đi ra cho ta.” Một giọng nói hùng hổ vang lên trong nội viện.
Liễu Ngọc nghe tiếng của Liễu Nguyệt mà rụt cổ một cái.
Giang Thiếu Bạch hiếu kỳ hỏi: “Cô nương đó là ai vậy?”
“Là đường tỷ của ta.”
Giang Thiếu Bạch: “…”
Liễu Nguyệt đá một cú mở tung cửa: “Tên tiểu tử thối nhà ngươi, cuối cùng trở về rồi, ta đã khuyên ngươi đừng đi man hoang với Mạc Đông, bây giờ biết ta nói không sai rồi chứ. Mạc Đông và ả Mạnh Nhan Ngọc đi man hoang, ngươi xen vào làm gì, làm sai vặt bưng trà trót nước, đưa đan dược, đưa pháp khí cho người ta hả?”
Liễu Ngọc nhích mông, gương mặt đỏ lên, lí nhí nói: “Ta biết rồi mà.”
Liễu Nguyệt lạnh lùng cười: “Ngươi biết thì tốt.”
Giang Thiếu Bạch cau mày, thầm nghĩ vị đại tiểu thư nói chuyện không khách sáo chút nào!
Liễu Nguyệt nhìn Giang Thiếu Bạch nói: “Tiểu bạch kiểm, ngươi là người mà đường đệ không nên thân của ta dẫn về đó hả?”
Giang Thiếu Bạch khựng lại một chút, cuối cùng khẽ gật đầu.
Cô hừ lạnh một tiếng: “Mặc dù đường đệ của ta ngu ngốc nhưng ngươi đừng mong chiếm lợi từ hắn.”
Giang Thiếu Bạch cười cười: “Ta nào dám.”
“Không dám thì tốt.” Liễu Nguyệt nghe Giang Thiếu Bạch trả lời, hài lòng gật đầu: “Ngươi còn anh tuấn hơn Mạc Đông mấy phần.” Cô hừ lạnh nói tiếp: “Nhưng đẹp trai thì có tác dụng gì, bản tiểu thư thích người có thực lực hơn, ghét nhất cái loại *gối thêu hoa.”
*绣花枕头 gối thêu hoa (ví với những người chỉ có hình dáng bên ngoài không có học thức tài năng)
Giang Thiếu Bạch: “…”
“Này Liễu Ngọc, ở man hoang, Mạc Đông và Mạnh Nhan Ngọc có ngủ chung không?” Liễu Nguyệt tùy tiện hỏi.
Giang Thiếu Bạch: “…”
“Không có.” Liễu Ngọc đáp.
Liễu Nguyệt bất mãn nói: “Là do ngươi và Vu Phàm xen vào nên hai người kia mới không ngủ chung. Mạnh Nhan Ngọc đê tiện lăn giường với Mạc Đông sớm một chút thì tốt! Không biết giả vờ giả vịt cái gì.”
Giang Thiếu Bạch: “…”
Dường như Liễu Nguyệt khá thất vọng, cô xoay người bỏ đi.
Giang Thiếu Bạch không hiểu rõ hỏi: “Liễu tiểu thư có ý gì?”
Liễu Ngọc lúng túng nói: “Liễu Nguyệt tỷ tỷ thích Vu Tần của Vu gia, nhưng Vu Tần lại thích Mạnh Nhan Ngọc.”
Giang Thiếu Bạch: Quan hệ đa giác phức cmn tạp quá!
Liễu Ngọc hướng về phía cửa nhìn theo bóng dáng Liễu Nguyệt rời đi, thở phào một hơi nói: “Giang thiếu đừng để ý, đường tỷ của ta là vậy đó.”
Hắn cười cười đáp: “Ta không để ý đâu.” Cô gái kia nói chuyện thẳng thắn nhưng không có ý xấu.
Hết chương 256