Mục lục
Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: OnlyU

Giang Thiếu Bạch đã đến tinh vực cấp tám được một thời gian, dần dần tiếp xúc với không ít phương pháp luyện đan liên quan đến Chân Linh Chi Thủy, đồng thời có nhận thức mới về linh thủy. Năm đó hắn giao dịch Chân Linh Chi Thủy tại tinh vực cấp bảy có phần hơi hào phóng.

Hàn Đông chống cằm nói: “Nghe nói Giang Thiếu Bạch được thiên đạo chiếu cố, có được cả một hồ Chân Linh Chi Thủy.”

Hắn cười cười: “Tốt số thật.”

“Sau khi Tử Nguyệt và Lan Lâm đổi được Chân Linh Chi Thủy, có không ít người đi đến tinh vực cấp bảy tìm Giang Thiếu Bạch, có điều không ai gặp được hắn, không biết hắn đi đâu rồi.” Y thuận miệng nói tiếp.

Giang Thiếu Bạch bình thản tiếp lời: “Xem ra hắn trốn đi rồi.”

Hàn Đông gật gù: “Cũng đúng, nếu ta là hắn cũng sẽ trốn thật kỹ, nếu hắn dám ló mặt ra là cầm chắc cái chết.”

Giang Thiếu Bạch: “…”

“Nếu ta được may mắn như vậy thì sẽ không bị gia tộc đuổi đến địa phương thế này vất vả cực khổ làm việc.”

Hắn nghe vậy liếc nhìn Hàn Đông, tên này vất vả chỗ nào, kinh doanh tửu lâu, hàng ngày ăn chùa uống chùa, còn đùa giỡn hầu gái xinh đẹp, nhìn không ra y vất vả.

Giang Thiếu Bạch nói tiếp: “Thật là làm khó dễ ngươi.”

“Còn không phải sao.” Y chống cằm, thần thần bí bí nói tiếp: “Nghe đồn Giang Thiếu Bạch là tên háo sắc.”

Giang Thiếu Bạch thầm trợn mắt: “Ngươi nghe ở đâu?” Rõ ràng hắn rất đàng hoàng đứng đắn, mọi người ở tinh vực cấp bảy đều biết hắn là tình thánh, sao đến nơi khác lại biến thành tên háo sắc.

Hàn Đông cười nói: “Ai cũng nói vậy hết.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Tại sao mọi người lại cho rằng hắn là tên háo sắc? Sao hắn không biết gì hết vậy?

Y ra vẻ thần bí nói tiếp: “Nghe nói Giang Thiếu Bạch bán Chân Linh Chi Thủy cho Tử Nguyệt và Lan Lâm với giá rẻ mạt, nếu hắn không háo sắc thì sao phải làm như vậy?”

Giang Thiếu Bạch: “… Hay là có nguyên nhân khác.”

Hàn Đông khẽ gật đầu: “Cũng đúng, có khả năng là có lý do khác, một là Giang Thiếu Bạch khá ngu, hai là hắn hèn nhát sợ nữ nhân.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Hai lý do này còn không bằng cái “háo sắc” ban đầu nữa.

Diệp Đình Vân thoáng nhìn xuống dưới lầu, trong lòng hơi lo lắng, người ngoài không biết quan hệ giữa họ và Ngao Dạ, nhưng Tử Nguyệt và Lan Lâm lại biết. Có lẽ hai nữ tu biết bọn họ sẽ đi tìm Ngao Dạ nên cố ý đến đây chặn đường.

Từ sau khi đến tinh vực cấp tám, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân không đeo mặt nạ nữa. Hai người dùng một loại dịch dung đan do Teddy cung cấp, theo lời của nó thì đan dược này là phát minh của một vị đan sư. Người này chẳng những có đan thuật xuất sắc mà còn có nhan sắc tuyệt thế, khiến các nữ tu ái mộ không thôi. Đan sư phát triển tình cảm với nhiều nữ tu, hồng nhan tri kỷ quá nhiều, các cô gái bắt đầu tranh giành tình nhân, thậm chí ra tay đánh nhau.

Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, thấy các hồng nhan tri kỷ đánh nhau, đương nhiên y phải ngăn cản, thế nhưng thực lực của vị đan sư này không cao, mà các nữ tu lại có thực lực cao hơn y, kết quả… y thường xuyên bị đánh.

Tranh chấp xảy ra nhiều lần, đan sư cho rằng cứ tiếp tục như vậy không ổn, muốn dứt ra rời đi, kết quả các nữ tu không ai bằng lòng buông tay, còn muốn độc chiếm tình nhân. Thế là vị đan sư thường xuyên bị cả đám nữ tu tranh giành, thường bị ngộ thương.

Y bị hồng nhan tri kỷ của mình ngộ thương mấy lần, có bài học đẫm máu, rốt cuộc y hiểu ra. Vị đan sư rơi vào đường cùng bèn phát minh ra một loại dịch dung đan rất cao cấp, che giấu thân phận rồi mới rời đi.

Giang Thiếu Bạch nghe kể chuyện xưa của vị đan sư kia mà đồng cảm không thôi, đồng thời cho rằng y tự đâm đầu vào chỗ chết. Một cô bạn gái đã đánh không lại, thế mà dám tìm nhiều bạn gái, thích ăn đòn đây mà.

Dù thế nào đi nữa, dịch dung đan do y nghiên cứu vẫn rất có hiệu quả, sau khi Diệp Đình Vân dùng xong, dung mạo hoàn toàn thay đổi.

Giang Thiếu Bạch dùng linh hồn lực thăm dò, không chê vào đâu được. Phải biết linh hồn lực của hắn mạnh ngang cỡ tu sĩ Tiên Hoàng, hắn không phát hiện ra mánh khóe thì dưới tình huống bình thường, bọn họ sẽ không bị bại lộ.

Theo lời của Teddy, loại đan dược này cực kỳ hữu dụng, vì sau khi vị đan sư kia chạy mất, mấy hồng nhan tri kỷ không chịu bỏ qua, thậm chí bắt đầu liên hợp với nhau tìm kiếm tung tích của y nhưng không thành công.

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân ăn một bữa no say tại Bát Trân Lâu rồi ra về.

Hai người vừa bước vào cửa hàng đan dược, Teddy lập tức nhảy ra ngoài: “Giang Thiếu Bạch, đồ khốn kiếp! Ngươi dám nhốt ta!”

Hắn bất đắc dĩ nói: “Ta không còn cách nào khác.”

Hôm nay có Hàn Đông tiếp khách, hắn không tiện thả Teddy ra ngoài, hắn nói tiếp: “Ta mua cho ngươi rất nhiều rượu.”

Teddy khẽ hừ một tiếng, vẻ giận dữ dịu đi: “Coi như tạm được.”

Giang Thiếu Bạch khó xử nói: “Hai nữ tu kia cũng tới.”

“Ngươi lo bị bại lộ thân phận hả?” Diệp Đình Vân hỏi.

Hắn gật đầu: “Ừm, hơi lo một chút.” Hai nữ tu kia biết Đình Vân là đan sư nhưng lại không biết hắn đã trở thành đan sư.

Cậu lắc đầu nói: “Yên tâm đi, nơi này có không ít đan sư, chưa chắc bọn họ sẽ nghi ngờ.”

Nghe đồn trong bí cảnh Thương Huyền mọc rất nhiều linh thảo các loại, chờ các tu sĩ ra khỏi bí cảnh, đan sư sẽ thu mua linh thảo. Mấy ngày gần đây, tựa hồ còn có đan sư cấp bảy đại giá quang lâm. Tuy cậu và Thiếu Bạch có chút danh tiếng nhưng không tính là quá nổi tiếng.

Giang Thiếu Bạch gật đầu nói: “Hy vọng là thế.”

Hắn thử vận chuyển nguyên lực, mấy năm nay thực lực của hắn tăng chậm nhưng vẫn có tiến bộ, vả lại có Teddy ở đây, nếu gặp phải tu sĩ Tiên Hoàng, chưa chắc hắn không đủ sức liều mạng.

Sống chung mấy năm, quan hệ giữa Teddy và Giang Thiếu Bạch từ từ thân thiết hơn, hai bên cùng rèn luyện một thời gian, một người một đao dần dần trở nên ăn ý.

Lúc này Đa Đa trượt ra khỏi tay áo Giang Thiếu Bạch: “Lão đại bị nói là đồ háo sắc kìa!”

Hắn liếc nhìn nó: “Ta bị nói là thằng háo sắc, nhà ngươi vui lắm hả?”

Chuột ngố mở to mắt, vô tội nói: “Không có.”

Giang Thiếu Bạch trợn mắt, cái con chuột mắc dịch này, chỉ biết cười cợt hả hê chuyện của hắn.

***

Tử Nguyệt và Lan Lâm đi trên phố, Lan Lâm lên tiếng: “Sư tỷ đoán sai rồi. Giang Thiếu Bạch không có đến đây.”

Đây không phải là lần đầu tiên hai tỷ muội đến tinh vực Huyền Thiên, trước khi bí cảnh Thương Huyền mở ra, hai cô từng đến đây tìm kiếm Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân, thế nhưng thất bại mà về.

Tử Nguyệt lắc đầu nói: “Có lẽ vậy, từ tinh vực cấp bảy đến tinh vực cấp tám đường xá xa xôi, không chừng bị trì hoãn dọc đường.”

Lan Lâm khẽ gật đầu: “Có khả năng này.”

Cô hít một hơi nói tiếp: “Khi đi qua tinh hà rất dễ gặp chuyện bất trắc, không chừng Giang Thiếu Bạch xảy ra chuyện gì rồi.” Nếu thật là vậy thì Chân Linh Chi Thủy sẽ bị tản mát trong tinh hà, quá đáng tiếc.

Tử Nguyệt nhìn quanh một vòng rồi nói: “Giang Thiếu Bạch không dễ chết như vậy đâu.”

“Cũng đúng.” Lan Lâm chợt nói: “Sư tỷ, ở đây có một cửa hàng đan dược nè.”

Tử Nguyệt nhìn bảng hiệu cửa hàng đan dược Hoa Hạ: “Hình như cửa tiệm này do một cặp đạo lữ mở, hai người đều là đan sư cấp sáu, đan thuật cao minh.”

Lan Lâm mở to mắt: “Đạo lữ đan sư, hiếm thấy nha!”

Từ trước đến nay đan sư rất được mọi người yêu thích chọn làm đạo lữ, nhưng một cặp đạo lữ đều là đan sư thì khá hiếm thấy. Các đan sư thường có tiếng nói chung so với những người khác, hai người thảo luận đan thuật càng dễ hơn.

“Ơ, đóng cửa rồi.”

Tử Nguyệt nhíu mày: “Cửa tiệm đan dược này chỉ mở cửa vào ba ngày đầu tháng.”

Sau khi đến đây, cô từng đến thăm đan sư nơi này, nhờ đó cô được nghe nói về đan sư ở cửa hàng Hoa Hạ. Có điều cửa hàng luôn đóng cửa, cô muốn vào xem thử cũng không được.

“Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Lan Lâm gật đầu: “Vâng.”

Nếu là một cặp đạo lữ đan sư thì không trùng khớp với đặc điểm của Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch. Tuy Diệp Đình Vân là đan sư nhưng Giang Thiếu Bạch không phải, vả lại không dễ trở thành đan sư cấp sáu.

“Đi thôi.” Tử Nguyệt lên tiếng.

Lan Lâm khẽ gật đầu, đuổi theo sư tỷ.

***

Mặc dù gặp người quen nhưng Giang Thiếu Bạch không có ý đổi chỗ ở, mấy năm nữa bí cảnh sẽ mở ra, lúc đó Ngao Dạ và đại ca hắn sẽ ra ngoài, bây giờ đổi đi nơi khác, Giang Thiếu Bạch không yên lòng, sợ sẽ bỏ lỡ cơ hội trùng phùng.

Giang Thiếu Bạch quay đầu qua, đánh giá Diệp Đình Vân: “Đình Vân, có phải ngươi sắp sắp trở thành đan sư cấp bảy không?”

Cậu lắc đầu: “Còn hơi sớm.” Cậu đã luyện chế được nhiều loại đan dược cấp sáu, đang thử đan dược cấp bảy, nhưng bình cảnh đan sư cấp bảy vẫn chưa đột phá được. Mấy năm nay cậu vừa dỗ dành vừa lừa gạt Teddy, lấy được không ít điển tịch đan thuật.

Teddy sở hữu đủ loại điển tịch thuật, nhưng bản thân nó không phải là đan sư mà chỉ là khí linh, nên nó thu thập điển tịch đan thuật hơi lộn xộn. Nó có rất nhiều truyền thừa, nhưng truyền thừa mấu chốt nhất để đan sư cấp sáu tiến giai đan sư cấp bảy lại ít đến đáng thương.

Vì nguyên nhân này mà Diệp Đình Vân bị kẹt tại bước này, thiếu truyền thừa hệ thống, muốn vượt qua bước mấu chốt khá khó khăn.

Tuy nhiên cậu không quá để tâm, thiếu truyền thừa sẽ khiến cậu khó trở thành đan sư cấp bảy, nhưng cứ thử vài lần, sẽ có biện pháp tiến cấp thôi.

Diệp Đình Vân lắc lắc đầu, dạo gần đây đan dược cấp sáu không đủ để tu luyện, nếu luyện chế được đan dược cấp bảy thì việc tu luyện sẽ thuận lợi hơn một chút.

Cậu nhìn Giang Thiếu Bạch nói: “Ngày mai là đầu tháng.”

“Nên mở cửa hàng.”

Cửa tiệm đan dược của bọn họ chỉ mở vào ba ngày đầu tháng, thế nhưng vẫn có không ít khách quen, mỗi đầu tháng đều đông nghẹt.

“Ta nghĩ có lẽ ngày mai Tử Nguyệt Tiên Tôn sẽ đến đây thăm dò.” Diệp Đình Vân nói.

Giang Thiếu Bạch quay đầu lại: “Cô ta không dễ đối phó.”

Hắn thầm hoài nghi năm xưa Tử Nguyệt cố tình để lộ tin tức của Ngao Dạ, đúng là cô ta đã giúp hắn bớt được một số việc, nhưng đồng thời cô ta cố ý dẫn hắn đến đây. Nữ tu thông minh rất dễ nói chuyện, nhưng cũng có lúc phiền phức.

Diệp Đình Vân nói với hắn: “Gặp cô ta phải cẩn thận một chút.” Tạm thời cậu chưa muốn bại lộ thân phận.

Hắn khẽ gật đầu: “Yên tâm đi, mặt nạ da người lần trước bị cô ta nhìn thấu, nhưng lần này sẽ không.” Hắn đã sống ở đây thời gian dài, từng gặp hai tu sĩ Tiên Hoàng, thế mà không ai nhìn ra mánh khóe của hắn.

Diệp Đình Vân: “…”

Đến đầu tháng, Giang Thiếu Bạch mở cửa hàng như thường lệ. Giá cả đan dược ở đây đều công khai, ai tới trước được trước. Mọi người vào cửa hàng sẽ chọn đan dược rồi mua loại thích hợp.

Giang Thiếu Bạch uể oải ngồi trước quầy, mọi người chọn đan dược xong lục tục đến chỗ hắn tính tiền. Buôn bán đan dược vẫn là cách kiếm tiền nhanh nhất, nhiều lúc hắn thu được đến mấy vạn nguyên thạch thượng phẩm.

Khóe miệng Giang Thiếu Bạch cong lên cười khẽ, mấy năm này, thuật luyện đan của hắn ngày càng tinh tiến, kiếm nguyên thạch càng ngày càng nhiều hơn.

Nhìn mọi người lục tục trả nguyên thạch, tâm trạng hắn không tồi. Teddy càng ngày càng dùng nhiều nguyên thạch, nếu không kiếm nhiều thì không nuôi nổi con chó này.

Lúc này Tử Nguyệt đi đến trước mặt Giang Thiếu Bạch hỏi: “Các hạ là Giang đan sư?”

“Đúng vậy.”

Hắn bình tĩnh nhìn cô ta, trong lòng thầm nghĩ quả nhiên đã đến.

Tử Nguyệt nhìn chằm chắm Giang Thiếu Bạch dò xét từ trên xuống dưới: “Trông các hạ quen quen.”

Hắn cười cười: “Đạo lữ chúng ta bán đan dược ở đây đều công khai giá cả, không bớt, ngươi có rảnh đứng đây lôi kéo làm thân, không bằng đi chọn đan dược đi, ra tay chậm là bị người khác mua trước đó.”

Tử Nguyệt híp mắt: “Hình như các hạ hiểu lầm cái gì?”

Giang Thiếu Bạch phất tay áo: “Tuy ta nam nữ đều ăn nhưng không có hứng thú với trẻ vị thành niên.” Hắn vừa nói vừa lướt nhìn ngực cô, nét mặt lộ rõ vẻ ghét bỏ.

Một thanh phi đao đâm xuống bàn trước mặt hắn, Lan Lâm tức giận trừng mắt: “Tên khốn kiếp nói hươu nói vượn.”

Giang Thiếu Bạch nhìn xuống thanh phi đao cắm trên bàn, trong lòng trợn mắt thầm nghĩ mấy năm không gặp, tu vi nha đầu này không tăng lên mà tính tình lại nóng nảy hơn rất nhiều.

Hắn ra vẻ vô tội xòe tay: “Chỉ đùa một chút thôi, có chuyện gì từ từ thương lượng.”

Lan Lâm lạnh lùng nói: “Ai đùa giỡn với ngươi!” Cô mím môi, tên đan sư chết tiệt này nói như tỷ muội hai người muốn bán sắc vậy.

Cửa hàng đan dược dù sao vẫn là địa bàn của Giang Thiếu Bạch, đa số người ở đây là khách quen, có giao tình không tồi với hắn.

“Hai vị đạo hữu bớt giận, cửa hàng đan dược này thật sự không giảm giá.”

“Đúng vậy. Giang đan sư luôn nhìn sự việc không nhìn người, ta mua đan dược ở đây tám lần rồi, chưa từng được giảm giá rẻ.”

“Tuy đan dược không quá đắt nhưng chất lượng không tồi, uy tín của hai vị đan sư vẫn đáng tin.”

Lan Lâm nghe mấy tu sĩ xung quanh mỗi người nói một câu càng nổi giận hơn, hai tỷ muội cô không phải muốn chiếm lợi.

Hết chương 443

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK