Mục lục
Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: OnlyU

Đến trưa, mọi người ngồi vào bàn ăn.

Diệp Diểu nhìn một bàn đầy thức ăn mà hoảng hồn.

“Hình như thức ăn hơi nhiều!”

Người Trung Quốc mời khách thường chú ý bàn ăn phải phong phú, mấy món được bày trên bàn phải có vài món không động tới mới biểu hiện người mời khách rộng rãi, giàu có, nhưng thức ăn do chính tay ngài Hạ chế biến thì không có luật lệ như vậy.

Thức ăn của ông chú ý số lượng vừa phải, sẽ không bưng lên quá nhiều, mỗi khách ăn no bụng là được. Bưng lên bao nhiêu thì ăn hết bấy nhiêu, nếu chừa lại quá nhiều là có ý không tôn trọng đầu bếp.

Giang Thiếu Bạch cười nói: “Tàm tạm thôi.”

Hắn gắp cho Diệp Diểu một cái vỏ cua: “Cho cậu ăn cái này.”

Diệp Diểu liếc nhìn Giang Thiếu Bạch, có trực giác đối phương đang lấy lòng y, nhưng y không chống cự được sức hấp dẫn của con cua, bắt đầu ăn rôm rốp. Trong vỏ cua có rất nhiều gạch, vô cùng ngon miệng.

“Trung y nói ăn gì bổ nấy, ăn nhiều gạch cua bổ óc.” Giang Thiếu Bạch vô cùng chân thành nói.

Diệp Diểu đang ăn vui vẻ, nghe được câu này lập tức nổi giận đến nghiến răng.

Hắn quay đầu nói: “Ăn đi, nhìn tôi làm gì?”

Diệp Đình Vân nếm thử từng món, hắn phát hiện cậu không kén ăn, món nào cũng thích ăn, nhưng như vậy thì hắn không nhìn ra cậu thích cụ thể món nào.

Mỗi món trên bàn đều rất ngon, ăn vào một miếng, cảm nhận mùi vị nơi đầu lưỡi, đúng là loại hưởng thụ khó tả.

Mọi người ăn no căng, đến gần cuối không ai ăn nổi nữa, bàn tiệc biến thành sân nhà của Giang Thiếu Bạch. Hắn giống như phu quét đường, toàn bộ thức ăn dư lại trên bàn được càn quét sạch sẽ.

Diệp Diểu trợn mắt hốc mồm nhìn Giang Thiếu Bạch, có trực giác bụng đối phương là cái động không đáy, dù ăn bao nhiêu cũng không đầy.

Giang Thiếu Bạch vừa ăn vừa vận chuyển pháp quyết, hắn có cảm giác thức ăn đang chuyển hóa thành nguyên khí.

“Sức ăn mạnh ghê!”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Mấy món này ngon quá!:

Diệp Diểu: “…”

Đúng là thức ăn rất ngon khiến y mở mang tầm mắt, nhưng y chỉ có một cái bụng. Với sức ăn của Giang Thiếu Bạch thì đi ăn buffet chắc chắn không sợ lỗ. Cuối cùng Diệp Diểu đã hiểu tại sao lại bưng lên nhiều đồ ăn như vậy, vì Giang Thiếu Bạch chính là cái thùng cơm.

Dưới ánh mắt của mọi người, Giang Thiếu Bạch hài lòng ăn xong miếng cuối cùng.

Diệp Diểu vô cùng tò mò nhìn chằm chằm bụng Giang Thiếu Bạch, y ngạc nhiên phát hiện đối phương ăn nhiều như vậy mà bụng chỉ nhô lên một chút.

Giang Thiếu Bạch vỗ Diệp Diểu một phát, lạnh lùng nói: “Thằng nhóc này, nhìn cái gì đó?”

Diệp Diểu: “…”



Cơm nước xong xuôi, Giang Thiếu Bạch dẫn Diệp Đình Vân lên lầu xem hồ bơi.

Cậu nhìn mấy thứ bơi trong hồ mà giật mình hoảng sợ, tuy hắn đã chụp hình gửi qua cho cậu xem, nhưng cảnh thật vẫn có chênh lệch so với hình ảnh. Chính mắt nhìn thấy đủ loại hải sản bơi trong hồ, cảm giác rất chấn động khó tả.

Diệp Diểu cũng khiếp sợ không thôi.

“Mấy thứ này bắt được trong hồ lần trước à?” Diệp Đình Vân hỏi.

Giang Thiếu Bạch gật đầu xác nhận: “Đúng vậy, Đình Vân, cậu thật thông minh, đoán một cái là trúng phóc.”

“Không ngờ có nhiều thứ tốt như vậy.”

Hắn gật gù: “Tôi cũng không ngờ.” Rất khó tìm được đồ vật có chứa linh khí, mà cái hồ kia giống như cất giấu kho báu ở một không gian khác vậy, nếu có thể khai thác triệt để thì có lẽ thực lực của hắn sẽ tăng vọt.

Diệp Diểu hơi hiếu kỳ hỏi: “Anh bắt bằng cách nào? Có phải nhờ viên thuốc lần trước không?”

Giang Thiếu Bạch nghe thế thầm nghĩ Diệp Diểu khá thông minh, nhìn ra viên thuốc có vấn đề. Hắn đáp: “Gần như thế.”

“Cậu định xử lý chúng thế nào?” Diệp Đình Vân hỏi.

Hắn không hề suy nghĩ đã đáp: “Ăn!”

Nhưng hắn chỉ có một người, dù vận dụng pháp quyết cũng không thể lập tức ăn hết nhiều thứ như vậy, mà mấy thứ này nuôi trong hồ bơi không bao lâu sẽ chết.

Lúc này Lạc Văn Phong có một đề nghị.

Tuy ông âm thầm mời ông Hạ đến trổ tài nấu nướng nhưng tiếng gió đã truyền ra khắp nơi, nhiều người nghe tin gọi điện đến nói bóng nói gió muốn ăn ké. Nhiều người có thân phận địa vị cao, ăn nói lại chân thành khẩn thiết, khiêm tốn lịch sự, Lạc Văn Phong không tiện từ chối.

Thế là ông có một đề nghị là mở tiệc, 10 triệu 1 bàn, mỗi ngày bán một bàn.

Giang Thiếu Bạch thấy đề nghị này không tồi, vừa kiếm thêm được một khoản thu nhập, vừa có thể làm quen tạo mối quan hệ với nhiều người.

So với việc cho những người mặt dày ăn chùa, không bằng thuận nước đẩy thuyền kiếm chút tiền.

Mà vì làm mồi câu, hắn đã dùng hết dược liệu ngoài ban công, hắn phải kiếm chút tiền bù vào.

Giang Thiếu Bạch đồng ý với đề nghị của Lạc Văn Phong, ông lập tức thả tiếng gió.

Hắn vốn nghĩ 10 triệu 1 bàn hơi đắt, sẽ ít người bỏ tiền mua. Nhưng hắn nhanh chóng nhận ra hắn nghĩ quá nhiều rồi, đối với những đại gia này thì 10 triệu chẳng là gì, căn bản không làm họ do dự, còn xếp hàng đặt bàn.

Sau khi đủ người đặt 10 bàn, Lạc Văn Phong lập tức ngưng bán.

Vài người không mua được lại sôi nổi gọi điện đến, dây dưa không ngớt xin Lạc Văn Phong chừa một chỗ, nhưng tất cả đều bị ông từ chối.

Biệt thự của Lạc Văn Phong vốn vắng vẻ lạnh lẽo, sau khi bắt đầu đãi khách bán bàn tiệc thì cả ngày khách đến như mây, toàn là siêu xe sang trọng. Kể cả những nhân vật quan trọng ngày thường khó gặp được cũng đến. Nhiều người đặt được bàn tiệc, giá trị bản thân bỗng chốc tăng lên.

Giang Thiếu Bạch bắt được không ít hải sản, nhưng nếu bán ra ngoài thì không nhiều, vì thế Lạc Văn Phong chỉ bán tổng cộng 10 danh ngạch.

Một bàn tiệc đại khái ngồi được 10 người, ai đặt được bàn tiệc lập tức trở nên hot ở thủ đô. Trong lúc nhất thời, vô số người muốn đi ăn chùa.

Giang Thiếu Bạch lấy được nguyên liệu nấu ăn cao cấp, cộng thêm tay nghề của ông Hạ khiến mọi người ăn xong khen không dứt, còn nhớ mãi không quên.

Nhiều người đến ăn, nguyên liệu bắt đầu thiếu, Giang Thiếu Bạch lại đi đến hồ nước bắt thêm lần nữa. Nhưng lần này chúng không dễ bị lừa như lần trước, mấy con bắt được thì chất lượng kém hơn rất nhiều.

Đối với tình hình này, Giang Thiếu Bạch khá thất vọng nhưng hắn cũng hiểu được, lần trước bắt được linh ngư đã là tốt lắm rồi.



Nhà họ Lạc.

Ông Lạc hơi đau đầu cúp điện thoại.

Lần trước ông mặt dày đi đến nhà con trai thứ hai ăn ké một bữa, từ đầu đến cuối Giang Thiếu Bạch không hề nể mặt ông, ngay cả một tiếng ông nội cũng không gọi.

Sau đó ông có trách móc Lạc Văn Phong hai câu, Lạc Văn Phong chỉ nói không quản được đứa con trai này.

Ông Lạc cũng biết chuyện Lạc Văn Phong mời cơm Diệp Đình Vân và Diệp Diểu, nhưng ông ngại không đến.

Chẳng qua ông không ngờ Lạc Văn Phong biến sự tình thành như vậy, muốn mở tiệc chiêu đãi những nhân vật quan trọng khắp nơi. Vì số lượng có hạn, nhiều người biết tin chậm không đặt được bàn tiệc, họ quyết định nhờ đến ông Lạc,

Ông bị quấy rầy mà phiền không thôi, dứt khoát không nghe điện thoại nữa, cũng trốn không gặp ai.

Lạc Văn Phong tổ chức tiệc ầm ĩ như vậy nhưng không nói một tiếng với nhà chính, có lẽ không muốn để anh và em trai trộn lẫn vào.

Nghĩ đến đây, ông Lạc không kiềm được thở dài.

Qua tuổi năm mươi ông mới hiểu được, người xuất sắc nhất nhà họ Lạc là Lạc Văn Phong, nếu năm xưa người mà ông chú tâm bồi dưỡng không phải là con trai cả mà là Lạc Văn Phong thì có lẽ Lạc gia sẽ không rơi vào hoàn cảnh đầy nguy cơ như bây giờ.

Tuy biết Lạc Văn Trí tư chất có hạn, nhưng hiện tại ông không còn lựa chọn nào khác.

Ông Lạc xoa trán, thầm nghĩ nếu ba người con trai của ông thân thiết yêu thương nhau thì sau khi ông 100 tuổi, có Lạc Văn Phong giúp đỡ, không chừng Lạc gia sẽ phát triển thêm một bước. Chẳng qua sau chuyện cho con thừa tự, rồi lại đến chuyện nguyền rủa Giang Thiếu Bạch, quan hệ giữa các con ông vô cùng căng thẳng.

Mặc dù Giang Thiếu Bạch không tiến vào giới chính trị nhưng ông Lạc nghe mấy ông bạn thân nhắc đến tên Giang Thiếu Bạch, trong câu nói có vài phần kiêng dè và tán thưởng. Người cháu này của ông có thể cũng rất lợi hại, đáng tiếc… Ngoại trừ cha và anh trai, Giang Thiếu Bạch rất bài xích người nhà họ Lạc, tâm bài xích còn nặng hơn cả Lạc Kỳ.



Mấy thành viên đội Phi Long đang đứng trên sân thượng biệt thự, canh giữ nguyên liệu nấu ăn trong hồ bơi.

Sau khi Lạc Văn Phong bắt đầu mời khách, tin tức về các loại hải sản quái dị trong nhà ông đã truyền khắp nơi. Mà con cá lần trước Giang Thiếu Bạch bắt được đã có giá 5 triệu, hiện giờ có thể đoán sơ giá trị của hồ hải sản này. Hắn sợ người khác có ý xấu bèn lấy việc công làm việc tư, điều mấy thành viên đội Phi Long đến canh gác hồ bơi, nói là làm nhiệm vụ huấn luyện.

Làm huấn luyện viên đội Phi Long, Giang Thiếu Bạch điều động vài người là chuyện rất dễ dàng.

Đào Lâm đứng bên cạnh hồ bơi, vừa nhìn con cá nheo to tướng bơi trong hồ vừa khiếp sợ không thôi.

“Huấn luyện viên bắt được con cá nheo này ở đâu mà bự chà bá vậy?”

Doãn Hạ Võ nhún vai: “Huấn luyện viên không phải người bình thường, luôn có cách đặc biệt.”

Đào Lâm nhìn con bạch tuột nhỏ bơi tới bơi lui trong hồ mà nuốt nước bọt một cái.

Ông Hạ làm bạch tuột viên rất ngon, vừa mềm vừa tươi ngon, tiếc là ít quá.

Trương Hổ hào hứng đi tới nói: “Tôi tới đổi ca, anh Hạ, A Lâm, hai người đi xuống ăn cơm đi. Người nhà họ Hạ không hổ là trù nghệ thế gia, tiện tay nấu một bữa cơm mà cũng ngon khủng khiếp luôn, không biết thức ăn của huấn luyện viên còn ngon đến cỡ nào.”

Trương Hổ thầm nghĩ thỉnh thoảng Giang Thiếu Bạch sẽ làm chuyện tốt, lúc huấn luyện viên đòi người đến đây huấn luyện, mấy tên kia đều né hết, may là hắn không né.

Khoảng thời gian này ông Hạ sẽ ở lại biệt thự để nấu ăn, còn kéo mấy người cháu và học trò đến giúp sức.

Mấy thành viên đội Phi Long cũng được ăn thức ăn nhà họ Hạ nấu luôn.

Nếu lúc nấu tiệc rượu còn thừa nguyên liệu nấu ăn thì sẽ xử lý hết vào các bữa ăn của họ.

Hạ gia nấu cơm đơn giản nhưng tay nghề cao, tiện tay xào nấu cũng khiến người ta cảm thán khen không ngớt.

Để bảo đảm chất lượng bàn tiệc, ông Hạ còn cố ý mang gạo ngon nhất đến. Tuy không thể nấu các món sơn hào hải vị cho thành viên đội Phi Long, nhưng muốn ăn cơm rang cứ nói, họ vẫn có thể nấu.

Sau khi đến biệt thự, mỗi bữa Trương Hổ ăn đến hai ba bát cơm.

Thỉnh thoảng bàn tiệc còn thừa thức ăn, họ cũng được ăn.

Doãn Hạ Võ cau mày nói: “Nhiều nhân vật quan trọng tầm cỡ đến đây, các cậu chú ý giữ hình tượng một chút!” Hai ngày trước anh còn gặp một trưởng quan quân khu.

Trương Hổ gật đầu: “Vâng, bọn em sẽ chú ý!” Hắn lau miệng, thầm nghĩ phải chú ý một chút, hẳn là không chảy nước dãi đâu.

Hết chương 161

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK