Một kỳ lễ Tết đã qua, lòng người bàng hoàng, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.
Giang Thiếu Bạch rảnh đến chán, sau kỳ nghỉ Tết, hắn lại đi đến học viện.
“Lão tứ, cậu thật lợi hại, thế mà không rớt môn nào.” Bách Quang Vũ vô cùng sùng bái nói. Chưa có thành tích đã nghỉ Tết, thế nên bây giờ Bách Quang Vũ mới cảm thán được.
Giang Thiếu Bạch phất tay nói: “Không có gì, tôi đây thông minh mà, sao mà rớt được.”
Quách Phạn vô cùng sùng bái nói: “Lão tứ, cậu chẳng những không rớt môn nào mà điểm thi còn cao, có hai môn đứng đầu luôn. Rốt cuộc cậu làm cách nào vậy?”
Giang Thiếu Bạch cười cười nói: “Tôi cũng không biết nữa, chỉ làm bài đại mà thôi…”
Kỳ thật muốn thi đạt điểm cao không khó, hắn không cần phải làm gì hết, chỉ cần chỉnh sửa đáp án của mấy sinh viên giỏi trong lớp một chút, phân biệt đáp án hữu dụng thế nào cũng là một môn kỹ thuật đó.
Bách Quang Vũ nhìn Giang Thiếu Bạch, bỗng nhiên nói: “Lão tứ, cậu biết gì chưa? Trong học viện có người muốn mở lại câu lạc bộ linh dị.”
Giang Thiếu Bạch nhíu mày nói: “Xảy ra chuyện gì vậy?” Năm ngoái câu lạc bộ linh dị gây ra sóng gió không nhỏ, lúc này lại có người muốn tìm chết rồi sao?
“Mấy người hiếu kỳ chuyện lạ đó mà. Khoảng thời gian này càng có nhiều chuyện thần quái xảy ra.” Quách Phạn nói.
Lý Vũ Hàm hít sâu một hơi nói: “Hiện giờ tôi lại nghĩ, có lẽ quỷ có thật đó.”
Bách Quang Vũ nhìn cậu bạn, trong lòng vô cùng đồng tình, lão tam phản ứng chậm chạp quá, đến giờ mới biết là quỷ có thật.
Giang Thiếu Bạch hiếu kỳ hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Lý Vũ Hàm hít sâu một hơi, hai mắt hơi hoảng sợ nói: “Hồi Tết tôi về nhà, ở quê tôi có người nhìn thấy mấy đứa trẻ đang chơi diều hâu bắt gà con, nhưng chỉ có gà con mà không có điều hâu. Mấy đứa trẻ chỉ lo nấp, có người đi ngang qua bèn hỏi mấy đứa nhỏ sao không có diều hâu mà tất cả đều là gà con. Kết quả, có một đứa bé chỉ vào khoảng trống nói “Không phải Đồng Đồng là diều hâu sao?”. Người hỏi vừa nghe thế lập tức sợ hãi, suýt nữa ngã xuống đất, vì Đồng Đồng là một bé gái đã chết hai năm rồi.”
Bách Quang Vũ nghe thế tê cả da đầu: “Tiểu quỷ chán quá nên tìm người chơi chung sao? Mấy đứa trẻ chơi chung với tiểu quỷ thế nào rồi?”
Lý Vũ Hàm thở dài: “Mấy đứa nhỏ đều bị bệnh nặng một trận, may là không nguy hiểm đến tính mạng.”
Bách Quang Vũ gật gật đầu: “Không chết là may rồi.” Gần đây hắn nghe được rất nhiều tin đồn liên quan đến quỷ, đa số đều lấy cái kết chấm dứt.
Giang Thiếu Bạch nói: “May là đứa bé này thích chơi diều dâu bắt gà con chứ không phải là nhảy cò cò gì đó.”
Trước kia sư phụ hắn từng siêu độ một con quỷ, tiểu quỷ thích kéo trẻ con trong nhà ra chơi nhảy cò cò ở cầu thang với nó vào buổi tối. Quỷ có thể bay, nhưng con người thì không thể, sau đó mấy đứa nhỏ đều té cầu thang chết hết mà tiểu quỷ kia vẫn còn mơ mơ màng màng, không hiểu sao bạn chơi cùng lại biến mất từng người.
Lý Vũ Hàm gật gật đầu: “Bé gái tên Đồng Đồng này rất đáng thương. Cha mẹ trọng nam khinh nữ, sau khi có em trai thì không để ý đến cô bé nữa, bé gái sáu bảy tuổi bị điện giật chết trong nhà đã lâu mới được phát hiện.”
Giang Thiếu Bạch nói tiếp: “Có lẽ tiểu quỷ đó chỉ ham chơi một chút mà thôi.”
Có điều nhiều quỷ có âm tình bất định, tạm thời chỉ là ham chơi, nhưng sau này không ai chơi cùng, có lẽ tiểu quỷ sẽ làm vài chuyện quá khích.
Bách Quang Vũ nhân lúc Lý Vũ Hàm không chú ý, dùng khuỷu tay đẩy Giang Thiếu Bạch một cái: “Lão tứ, cậu thấy thế nào?”
Hắn lắc đầu: “Không biết.”
Bách Quang Vũ buồn bực nhìn cậu bạn, rõ ràng không tin lời hắn nói.
Giang Thiếu Bạch xoa trán, thầm nghĩ âm khí bùng nổ nhiều nơi, những chuyện như thế này sẽ ngày càng nhiều. Có lẽ đợi đến khi âm khí tiêu tán thì sẽ ổn thôi.
***
Giang Thiếu Bạch đi học hai ngày là chán, so với nghe giáo viên giảng bài trong học viện, hắn càng thích đi thám hiểm khắp nơi.
Thế là hắn nhận nhiệm vụ của đội Phi Long, dự định đi Tam Hiệp một chuyến. Giang Thiếu Bạch phát hiện bản thân càng lúc càng ngồi không yên, ẩn ẩn có cảm giác không hòa hợp với thế giới của người bình thường. Hắn nghĩ có lẽ Diệp Đình Vân cũng có cảm giác tương tự hắn.
*Tam Hiệp (tiếng Trung: 三峡, với nghĩa tam là 3, hiệp/hạp là khe, hẻm núi) bao gồm 3 khe sông là: Cù Đường hiệp (瞿塘峡), Vu hiệp (巫峡), Tây Lăng hiệp (西陵峡). Chúng là một phần với phong cảnh đẹp và hùng vĩ của sông Dương Tử, được tạo nên bởi sự hợp lưu của hai con sông Dương Tử và Gia Lăng tại Trùng Khánh kéo dài đến thành phố Nghi Xương (宜昌) tỉnh Hồ Bắc, dài tổng cộng 204 km, trong đó ba hiệp này chiếm khoảng 120 km.
Hắn chợt nghĩ nhiều người tìm mọi cách muốn rời khỏi thế giới này có lẽ vì nhàm chán. Đa số người bình thường theo đuổi quyền lợi và danh vọng. Nhưng đối với người tu cổ võ thì tiền tài quyền thế lại không có ý nghĩa gì lớn, thực lực mạnh mẽ mới là thứ mà họ mong muốn.
Từ trước đến nay, Tam Hiệp nổi tiếng hiểm trở, con thuyền đi qua sông giữa núi non trùng điệp, cảnh sắc hai bên bờ sông rất đẹp. Xưa kia Lịch Đạo Nguyên từng miêu tả cảnh sắc Tam Hiệp thế này: “Trong bảy trăm dặm từ Tam Hiệp, hai bờ sông nối liền với núi, không có chỗ khuyết. Núi non trùng điệp che khuất bầu trời, dù là giữa trưa hay giữa đêm đều không thấy trời trăng.” Có thể thấy được cảnh sắc ở Tam Hiệp lúc đó đẹp đến cỡ nào.
*Lịch Đạo Nguyên, tự Thiện Trường, là một nhà địa lý, nhà văn và chính khách Trung Quốc trong thời Bắc Ngụy. Ông được biết đến như là tác giả của Thủy kinh chú, một tác phẩm đồ sộ về địa lý Trung Quốc thời cổ đại.
Giang Thiếu Bạch đứng trên thuyền, nhìn vách đá thẳng đứng hai bên.
Trong Tam Hiệp, tuyến đường thủy được chú ý nhất chắc chắn là nhóm quan tài treo Tam Hiệp. Phía trên vách đá thẳng đứng có vô số quan tài treo, có quan tài đơn, có quan tài thành cụm, có cái giống như thuyền gỗ, lại có cái giống như cái ống bễ… Nơi này lưu truyền câu: “Sông Đại Ninh Tam Hiệp, trên vách núi có quan tài, vàng bạc ngàn ngàn vạn, liều mình khó đến được!”
Trước đây nơi này có địa thế hiểm trở, ngăn chặn được bọn trộm mộ, nhưng hiện tại thì độ cao này đã không ngăn cản nhiều người được nữa.
Diệp Đình Vân nhìn quan tài treo trên vách đá thẳng đứng, cảm thán nói: “Không biết họ đưa quan tài lên bằng cách nào nhỉ?”
Giang Thiếu Bạch đáp: “Tôi nghe nói là dùng khí cầu đưa lên.”
Cậu trừng mắt nhìn hắn: “Thời đó mà có khí cầu sao?”
Hắn gãi gãi đầu: “Ai mà biết được.”
Diệp Đình Vân cau mày nói tiếp: “Muốn đưa quan tài vào trong hang động như vậy e là không dễ dàng gì, có lẽ đã có không ít người bị té chết.”
Giang Thiếu Bạch gật đầu, người xưa rất coi trọng mộ táng, nhiều hoàng đế vừa đăng cơ đã nghĩ hết mọi cách xây dựng lăng mộ. Thường thì việc xây cất lăng mộ mấy hơn mười năm hay đến cả vài thập niên. Đôi khi vì phòng ngừa nhân công tiết lộ địa điểm lăng mộ mà những người tham gia quá trình xây dựng lăng mộ đều sẽ bị chết ngạt bên trong lăng mộ, biến thành vật bồi táng.
Hiện tại Tam Hiệp cũng là một địa điểm có âm khí bùng nổ rõ ràng. Nghe nói mấy ngày trước có một nhóm trộm mộ đến đây, kết quả vừa bám lên vách đá thẳng đứng thì thi thể trong quan tài sống lại, vài tên trộm mộ hoảng sợ té xuống từ hang động.
“Có vài tên trộm mộ xui xẻo té chết luôn, mấy tên còn lại tuy may mắn giữ được cái mạng nhưng đã bị bắt, ngày tháng tiếp theo sẽ trải qua trong nhà giam.”
“Có người kìa!” Giang Thiếu Bạch chợt nói.
Diệp Đình Vân tò mò: “Ở đâu?”
Cậu nhìn theo chỉ tay của hắn, thấy được hai cương thi một nam một nữ, nam cương thi thoạt nhìn mười một mười hai tuổi, còn nữ cương thi có vẻ mười hai mười ba tuổi. Vẫn còn là trẻ con, cậu bé hơi nằm dựa trên quan tài, cô bé thì hung hăng ngồi trên người cậu bé.
Hình như cậu bé rất bất mãn, bị cô bé đánh nằm xuống.
Giang Thiếu Bạch nhìn mấy lần, nét mặt phức tạp nói: “Giữa chúng có đường nhân duyên.”
Diệp Đình Vân chợt nghĩ đến gì đó bèn nói: “Cậu nói là tuẫn táng?”
Hắn gật đầu: “Đúng vậy.”
Các nhà khảo cổ học từng phát hiện một quan tài treo, huyệt đặt quan tài chọn nơi vách đá có ánh mặt trời ngắn, trong huyệt không một giọt được, thông gió, tránh mưa, khô ráo, rất ít dấu vết con người, bảo tồn đến này không hư hại gì.
Trong quan tài có hai bộ hài cốt, một bé trai chừng mười ba mười bốn và một bé gái tầm mười lăm mười sáu tuổi. Sau gáy bé gái có vết thương do bị vũ khí cùn đánh, vài học giả suy đoán bé trai là con nhà có quyền thế phú quý, còn bé gái bị chôn theo.
Thời cổ phân biệt giai cấp rất nặng, xem mạng người như cỏ rác, hiện tượng tuẫn táng hết sức phổ biến. Rõ ràng hiện tượng tương tự quan tài phát hiện năm đó không phải chỉ có một.
Giang Thiếu Bạch nhìn bé gái trên quan tài, phát hiện thực lực của bé gái mạnh hơn bé trai, nam cương thi kia hoàn toàn bị khống chế.
Bé gái đánh một cú vào gáy bé trai, nam cương thi bị chọc giận, không nhịn được tru lên, lại bị bé gái đánh thêm mấy cú. Không biết có phải do bị khuất phục hay không, rốt cuộc bé trai im lặng không tru nữa.
Giang Thiếu Bạch lắc lắc đầu, thầm nghĩ người nhà cậu bé sợ con cháu ở dưới suối vàng tịch mịch nên mới tìm một người vợ cho cậu bé. Nếu người nhà biết người vợ này không ngoan ngoan như một con cừu mà là một con cọp luôn nóng nảy, không biết họ có hối hận không đây.
Dường như nữ cương thi đã chú ý tới Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân, ánh mắt nhìn hai người đầy tò mò.
“Âm khí càng lúc càng dày đặc.” Diệp Đình Vân lên tiếng.
“Ừ.” Hắn gật đầu đáp.
Nơi huyệt động của bé gái cách điểm phun trào âm khí không xa, nếu không phải vậy thì cô bé sẽ không mạnh lên nhanh như vậy.
Diệp Đình Vân nhìn hắn nói: “Phải nhanh hấp thu âm khí, nếu không xác ướp trong quan tài treo sẽ lục tục thức tỉnh.”
“Tôi biết.” Giang Thiếu Bạch thở dài.
Tỉnh lại trong tử vong chưa chắc là chuyện tốt. Hiện tại vũ khí phát triển, xác ướp cổ tuy nhìn rất khủng bố, nhưng dù sao vẫn là xương thịt, không đánh thắng súng ống.
Giang Thiếu Bạch ngồi trên thuyền, hấp thu từng luồng âm khí vào người. Giống mấy lần trước, âm khí vào cơ thể hắn rồi nhanh chóng biến mất.
Nhiều âm khí tụ vào cơ thể hắn, Diệp Đình Vân ngồi trên thuyền nhìn hắn hành động, ánh mắt hơi lo lắng.
Một bóng đen chợt nhảy xuống từ vách núi, bóng dáng đối phương rất linh hoạt, nhìn như con khỉ vậy.
“Cương thi!”
Diện mạo nữ cương thi thoạt nhìn không khác gì người bình thường, nhưng càng đến gần thì càng thấy cả người máu me be bét, giống một con quái vật không có lý trí. Diệp Đình Vân vung tay lên, mấy hạt giống cây gai ghim vào người quái vật, nó kêu lên từng tiếng chói tai.
Giang Thiếu Bạch ngưng tụ âm khí thành hình như cỏ tranh cực lớn, phóng xuyên qua đầu quái vật, linh hồn lực trong đầu nó nháy mắt bị rút sạch, quái vật rơi xuống nước.
Giang Thiếu Bạch cau chặt lông mày: “Nó không có lý trí.”
Diệp Đình Vân cũng cau mày, an giấc nghìn thu đã lâu, không phải cương thi nào cũng giữ được ký ức khi còn sống, trải qua mấy trăm năm đủ để mai một tất cả.
Bé gái cương thi ngồi trên quan tài, hơi ngạc nhiên nhìn hai người, nhưng không có hành động gì đặc biệt.
Diệp Đình Vân nhìn bé gái, ánh mắt hơi gợn sóng, chợt nét mặt cậu nghiêm trọng nói: “Còn nữa.”
Không ít nắp quan tài bị xốc lên, thi thể quái dị nhảy ra khỏi quan tài.
Diệp Đình Vân nhìn thi thể nhảy ra khỏi quan tài mà nhíu mày, thầm nghĩ may là lúc này không ai quay phim chụp ảnh, nếu tình cảnh này bị phát lên mạng thì sẽ gây ra sóng to gió lớn. Dạo này xảy ra nhiều sự việc nên mấy siêu thị làm ăn buôn bán rất tốt, thực phẩm hút chân không, gạo, dầu, muối bị người ta tranh nhau mua. Tận thế đã xuất hiện rất nhiều trong tiểu thuyết và điện ảnh, dân chúng không xa lạ gì tận thế!
Giang Thiếu Bạch ngưng tụ âm khí thành mấy chục thanh dài, xuyên thấu đầu từng cương thi. Đầu của chúng thay nhau nổ tung, mất năng lực hành động.
Bé gái cương thi phía trên vẫn hờ hững nhìn Giang Thiếu Bạch, hắn thấy cô bé không có ý tấn công nên không ra tay, chỉ thở dài một hơi.
Giang Thiếu Bạch không hấp thu hết âm khí bùng nổ ở khu vực này, chỉ hấp thu chừng năm phần rồi rời đi.
Hết chương 227