Giang Thiếu Bạch chiết một bình nhỏ Chân Linh Chi Thủy đưa qua, Tường Nguyệt phấn khởi nhận lấy.
Hắn đưa Chân Linh Chi Thủy cho y ít hơn Hồng Dịch rất nhiều, nhưng Tường Nguyệt hiểu rõ chút nguyên thạch của y có giá trị kém xa Thiên Toại Thạch của đại thiếu gia nhà người ta, thế nên y khá hài lòng cuộc giao dịch này.
“Lôi kiếp của Diệp đan sư sắp kết thúc rồi.”
Ánh sáng màu xanh lượn lờ quanh người Diệp Đình Vân, Giang Thiếu Bạch ngửi được mùi hương thảo mộc tỏa ra từ người cậu, khiến hắn ấm áp cả người.
“Ầm!” Tia sét cuối cùng giáng xuống, lôi kiếp của Diệp Đình Vân kết thúc.
Ngay khoảnh khắc tiến giai, khí tức của cậu tăng vọt.
Tường Nguyệt Tiên Tôn cảm nhận được dao động nguyên khí của Diệp Đình Vân không thua gì y. Trong lòng y hơi phiền muộn, Tường Nguyệt tiến giai Tiên Tôn đã rất lâu rồi, thực lực tiến bộ hơn khi vừa tấn cấp rất nhiều, còn Diệp Đình Vân chỉ vừa mới tiến giai, nhưng có lẽ lại tương đương với y. Về phần Giang Thiếu Bạch thì khỏi cần phải so sánh.
Độc Cô Dương chọn hai kẻ thù thật hay. Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đều trở thành tu sĩ Tiên Tôn cường giả, muốn mua mạng hai người thì vài viên Thiên Tôn Đan không giải quyết được đâu.
May mắn y kịp thời thu tay, nếu không rắc rối to.
Sau Tường Nguyệt Tiên Tôn, lại có vài Tiên Tôn muốn đổi Chân Linh Chi Thủy. Bọn họ mặt mày tươi cười chúc mừng, nhìn ai cũng hiền lành, có vẻ như chưa từng xảy ra chuyện hợp mưu hại hắn trong đại điện. Có câu không thể đánh mặt người tươi cười, người cầm đầu là Nam Cương Tứ Hùng, những người này chỉ coi là đồng lõa.
Giang Thiếu Bạch không canh cánh trong lòng chuyện lúc trước, nên giao dịch vẫn giao dịch.
Hắn nhìn trái nhìn phải, Nam Cương Tứ Hùng đã chết ba người, sau khi Hùng Phong Tiên Tôn tử vong, người còn lại đã bỏ chạy mất. Khóe miệng hắn nhếch lên, rốt cuộc tình nghĩa huynh đệ không quan trọng bằng tính mạng. Hắn đã tiến giai Tiên Tôn, không thèm để ý gã đào tẩu kia.
Tu sĩ Tiên Tôn ít nhiều gì đều có thể lấy ra thứ tốt, Giang Thiếu Bạch thu hoạch một hồ Chân Linh Chi Thủy, chỉ đổi một chút đã thu được rất nhiều nguyên thạch.
Sau khi hoàn thành mấy vụ giao dịch, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân rời khỏi Hắc Thạch Vực.
***
Tuy hai người rời khỏi Hắc Thạch Vực, nhưng đã để lại không ít lời đồn.
Trong lúc nhất thời, các tu sĩ Hắc Thạch Vực trà dư tửu hậu đều đàm luận về Giang Thiếu Bạch, bọn họ ảo tưởng có thể phất nhanh như hắn, trở thành tu sĩ Tiên Tôn giàu có nhất.
“Giang đạo hữu thật lợi hại.” Phục Lệ nói.
Phục Vi gật gù: “Đúng vậy.”
Trước khi di tích xuất hiện, nhóm Phục Lệ có đi thăm dò, nhưng hoàn cảnh ở khu vực sâu trong Hắc Thạch Vực quá tồi tệ, bọn họ thăm dò một chút đã trở ra. Sau đó sâu trong Hắc Thạch Vực xuất hiện hiện di tích, có lời đồn bảo vật xuất hiện, các tu sĩ Tiên Vương đều chạy đến di tích. Phục Lệ cũng muốn đi, nhưng Phục Vi xảy ra xung đột với người khác, vừa khéo bị thương nhẹ, y không an tâm em gái nên ở lại.
Những người trong đội y không chống lại được sức hấp dẫn của bảo vật, tất cả đều chạy vào di tích, cuối cùng chết trong cung điện.
Tái Ông mất ngựa, sao biết không phải là phúc.
Nếu không phải Phục Vi bị thương thì có lẽ lúc này y đã chết rồi. Tuy cơ duyên là chuyện tốt, nhưng không phải ai cũng đạt được.
“Không ngờ Diệp đan sư và Giang Thiếu Bạch lại lợi hai như vậy.” Phục Lệ cảm thán nói.
Năm đó khi Diệp Đình Vân vừa đến Hắc Thạch Vực còn mua Mặc Huyết vương thú của bọn họ, chuyện xưa như vừa xảy ra hôm qua, kết quả chỉ một cái chớp mắt, hai người đã trở thành tiền bối Tiên Tôn.
Phục Vi tiếc nuối nói: “Giang Thiếu Bạch trao đổi Chân Linh Chi Thủy với rất nhiều người, nếu chúng ta có thể đổi được một chút thì tốt quá.”
Phục Lệ lắc đầu nói: “Chân Linh Chi Thủy ấy hả, đâu phải là thứ người bình thường có thể giữ được.” Nếu bọn họ thật sự đổi được, chỉ sợ sẽ bị người ta để mắt tới ngay lập tức.
“Nói cũng đúng. Đại ca, dạo này có rất nhiều người đến đây.”
Mọi người nghe tin Chân Linh Chi Thủy xuất hiện, ai cũng ùn ùn kéo đến Hắc Thạch Vực. Tuy Giang Thiếu Bạch đã rời đi, nhưng bọn họ vẫn không từ bỏ ý định, đến đây tìm kiếm tung tích Giang Thiếu Bạch.
Ngoài ra, lại có người chạy đến di tích thăm dò. Bọn họ cho rằng trong di tích có một hồ Chân Linh Chi Thủy, có lẽ còn có bảo vật khác.
“Đại ca, Hắc Thạch Vực không còn thái bình, có vài tu sĩ đỉnh Tiên Vương cũng đến đây.”
Phục Lệ cười cười: “Bọn họ sẽ bỏ đi nhanh thôi.”
Đúng như dự đoán của Như Lan Tiên Vương, sau khi Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân lần lượt tiến giai Tiên Tôn, lời đồn Hắc Thạch Vực là nơi thích hợp cho tu sĩ Tiên Vương tiến giai bắt đầu xuất hiện. Phục Lệ cho rằng lời đồn này rất hoang đường, nhưng vẫn có vài tu sĩ đỉnh Tiên Vương tin là thật.
Tại Hắc Thạch Vực này, nguyên khí thiên địa không tính là đậm đặc, trọng lực lại lớn, sẽ kiềm hãm thực lực của tu sĩ. Tiến cấp ở đây chẳng những không tăng tỷ lệ thành công mà còn giảm khả năng thành công.
“Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân quyết định tiến cấp ở đây có lẽ vì không còn cách nào khác. Nghe nói trong di tích không thể dẫn lôi kiếp đến, sau khi ra khỏi di tích, hai người họ áp chế tu vi không nổi nữa.”
Phục Vi hít sâu một hơi: “Quả nhiên Chân Linh Chi Thủy rất thần kỳ.”
Nhiều tu sĩ muốn đột phá bình cảnh Tiên Vương không biết đã tốn bao công sức, rất hiếm thấy ai giống hai người, không áp chế nổi phải tiến giai ngay lập tức.
Lúc Giang Thiếu Bạch vừa đến Hắc Thạch Vực, hắn chỉ là tu sĩ trung kỳ Tiên Vương, kết quả mới mấy năm trôi qua, tu vi hắn đã lên đến Tiên Tôn, tốc độ tu luyện khó mà tin được.
“Đúng là tiến cảnh kinh người.” Phục Lệ cảm thán.
Có lẽ chưởng giáo Bích Đan Môn không thể nào ngờ Giang Thiếu Bạch trở thành đồng đạo với lão nhanh như vậy.
***
Sau khi rời khỏi Hắc Thạch Vực, Giang Thiếu Bạch đến một sơn cốc hoang vắng điều dưỡng.
Hắn lấy thanh đao tìm được trong mật thất ra, thử vung đao lên.
Diệp Đình Vân mong chờ nói: “Dùng tốt không?”
Chân Linh Chi Thủy trong cung điện đã mang đến kinh hỉ cực độ cho cậu, thanh đao này cũng từ trong cung điện, thế nên cậu vô cùng chờ mong.
Giang Thiếu Bạch cau mày nói: “Đao vẫn còn rất nặng.”
Cậu ngờ vực: “Còn nặng?”
“Ừ, nặng xấp xỉ lần trước.”
“Không thể nào.” Diệp Đình Vân khó hiểu nói.
Giang Thiếu Bạch đã tiến giai Tiên Tôn, thực lực tăng lên gấp mấy lần, sức lực cũng tăng lên theo, tại sao hắn vẫn còn cảm thấy nặng như lần trước?
“Có vẻ như thanh đao không muốn ta sử dụng nó.”
“Đao có suy nghĩ sao?” Trong đao có khí linh?
Vũ khí có khí linh sẽ có linh tính, có điều nếu khí linh không có cảm tình với chủ nhân, vào thời điểm mấu chốt dễ xảy ra chuyện không hay.
Đã từng có một vị kiếm khách sở hữu một thanh bảo kiếm tuyệt thế, trong kiếm có kiếm linh, kiếm khách và kiếm linh làm bạn mấy ngàn năm, tình cảm rất sâu đậm, sau này kiếm khách bị sư huynh ám hại tử vong, kiếm của hắn thuộc về sư huynh kia. Khi vị sư huynh kia đối địch với người khác, bị kiếm linh phản bội mà chết.
Pháp khí có khí linh mặc dù tốt, nhưng nếu không thu phục được khí linh, ngược lại có khả năng chôn một mầm họa.
Nhiều khí linh vô cùng khí khái, cả đời chỉ nhận một chủ nhân, những người sở hữu sau này đều không dùng được nó.
Đôi khi khí linh bướng bỉnh không nghe lời, tu sĩ hoàn toàn bất đắc dĩ, đành phải hủy khí linh trong pháp khí.
“Thanh đạo nhẹ đi rồi.” Giang Thiếu Bạch bỗng nói.
Diệp Đình Vân híp mắt, quả nhiên có khí linh.
Hắn nhíu nhíu mày, vì hắn tự hiểu bản thân nên thanh đao mới nhẹ đi, nể mặt hắn sao? Có điều thanh đao nhẹ đi không lâu thì nặng lại như cũ.
Giang Thiếu Bạch quơ quơ thanh đao, nó càng lúc càng nặng hơn. Hắn trợn mắt, cuối cùng thu thanh đao vào nhẫn không gian.
“Sao vậy?”
Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Khí linh trong thanh đao cho rằng thực lực của ta quá thấp, không muốn làm việc cho ta.”
Diệp Đình Vân: “…”
***
Thảo Đan Môn.
Lung Dạ Tiên Vương vô cùng bất ngờ, nhìn Âu Dương Tuyết hỏi lại: “Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch đều trở thành Tiên Tôn, con không lầm chứ?”
Nàng lắc đầu đáp: “Không sai đâu ạ, hiện tại tin tức truyền khắp nơi rồi.”
Lung Dạ Tiên Vương vẫn không tin nổi: “Sao có thể? Mới mấy năm thôi mà.”
Âu Dương Tuyết hít sâu một hơi: “Vốn không nhanh như vậy, nhưng Hắc Thạch Vực xuất hiện di tích, hai người họ lấy được một hồ Chân Linh Chi Thủy nên mới tấn cấp.”
Trong lòng Âu Dương Tuyết hơi khó chịu, năm đó nàng là thiên chi kiêu nữ của Thảo Đan Môn, hai người kia chỉ là người ở tinh vực cấp dưới nàng mời đến hỗ trợ, bây giờ bọn họ lại ngồi ngang hàng với phụ thân nàng.
Theo tin tức truyền tới, mặc dù Giang Thiếu Bạch mới tiến giai Tiên Tôn nhưng thực lực rất mạnh, ngay cả Hùng Phong Tiên Tôn cũng chết dưới tay hắn, phụ thân nàng chắc chắn không phải là đối thủ của hắn.
“Chân Linh Chi Thủy?” Lung Dạ ngạc nhiên hỏi lại.
“Vâng.”
“Hắc Thạch Vực có thứ này sao?” Cô vô cùng ước ao hỏi lại, Chân Linh Chi Thủy rất quý hiếm tại tinh vực cấp bảy, tinh vực cấp tám thì có.
Chân Linh Chi Thủy có giá trị không thấp, Thảo Đan Môn gom góp linh thảo đan dược mấy ngàn năm mới đổi được tầm ba mươi giọt Chân Linh Chi Thủy từ tinh vực cấp tám, lúc đó Lung Dạ Tiên Vương được chia mấy giọt.
Chân Linh Chi Thủy có nhiều công dụng, dùng nó luyện chế đan dược có thể đề cao chất lượng đan dược rất nhiều.
Âu Dương Tuyết gật đầu đáp: “Có, cả một hồ lớn.”
Lung Dạ cau mày: “Một hồ lớn?”
Cô hít một hơi lạnh, Chân Linh Chi Thủy có thể tính bằng hồ sao? Nhớ lại năm đó cô trân trọng mấy giọt Chân Linh Chi Thủy đến cỡ nào, lại nghĩ Giang Thiếu Bạch có cả một hồ, trong lòng cô có cảm giác người so người phải chết.
“May mắn! Vận may quá tốt!”
Lung Dạ đã dừng ở đỉnh Tiên Vương rất lâu rồi, nay nghe được hai hậu bối đều tiến giai Tiên Tôn, trong lòng cô ít nhiều cảm thấy chua xót.
“Đúng vậy, quả thật rất may mắn.”
Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân tiến giai Tiên Tôn ngay tại Hắc Thạch Vực, nghe nói lúc đó động tĩnh rất lớn, cuối cùng hắn vẫn thành công vượt qua.
Lúc nghe tin Hắc Thạch Vực xuất hiện di tích, Âu Dương Tuyết đã có trực giác Giang Thiếu Bạch sẽ đạt được đại cơ duyên trong đó, chẳng qua nàng không ngờ mình lại đoán chuẩn như thế. Cơ duyên của hắn vượt xa dự đoán của nàng.
Lung Dạ Tiên Vương thở dài nói: “Không biết hắn đi đâu rồi, nếu không chúng ta có thể đổi một ít Chân Linh Chi Thủy.”
Tình hình hiện tại của Thảo Đan Môn rất gay go, muốn đi đến tinh vực cấp tám liên hệ vài thế lực đổi tài nguyên hữu dụng không dễ. So sánh với việc đó thì tìm Giang Thiếu Bạch đổi Chân Linh Chi Thủy dễ hơn rất nhiều, dù sao hai bên cũng có chút giao tình.
Âu Dương Tuyết thở dài, nàng từng nghĩ như vậy, nhưng căn bản không gặp được hai người kia. Nàng có đi nghe ngóng tin tức của Giang Thiếu Bạch, có điều hai tu sĩ Tiên Tôn đã che giấu tung tích thì muốn tìm không dễ.
Nay không giống xưa, Giang Thiếu Bạch không còn là Tiên Vương bị người ta dễ dàng bắt chẹt, dù muốn tìm hắn cũng không dám làm quá ồn ào.
Tin tức về Chân Linh Chi Thủy đã truyền đi khắp nơi, rất nhiều Tiên Tôn đang tìm hai người, có lẽ ngại phiền phức nên bọn họ đã tránh đi.
Nghe nói lúc đó có vài Tiên Tôn đổi được Chân Linh Chi Thủy, những người chậm chân đã bỏ lỡ cơ hội.
“Giang Thiếu Bạch đã tiến giai Tiên Tôn, Độc Cô Dương rút treo thưởng rồi phải không?” Lung Dạ Tiên Vương lên tiếng hỏi.
Âu Dương Tuyết cười giễu: “Đương nhiên phải rút rồi.”
Giang Thiếu Bạch đã là tu sĩ Tiên Tôn, hiện tại Độc Cô Dương không yên lòng, không phải vì chuyện báo thù cho con trai mà là không biết Giang Thiếu Bạch có quay lại gây khó dễ với lão không. Có lẽ dạo này lão ta không ngủ ngon giấc.
Tuy Giang Thiếu Bạch chỉ vừa tiến giai Tiên Tôn, nhưng thực lực lại rất mạnh, có thể khiêu chiến vượt cấp, nếu hắn để bụng, muốn giải quyết Độc Cô Dương không phải là việc khó.
“Ta nghe nói Giang Thiếu Bạch giao thiệp khá tốt với Tường Nguyệt Tiên Tôn.” Tường Nguyệt còn đổi được không ít Chân Linh Chi Thủy.
Tường Nguyệt Tiên Tôn vốn được Độc Cô Dương phái đi giết Giang Thiếu Bạch, lần này hay rồi, không biết có thể gọi hai người là “không đánh nhau không quen biết” hay không.
Lung Dạ Tiên Vương lắc đầu nói: “Không biết Độc Cô Dương nghĩ gì mà tìm đến Tường Nguyệt Tiên Tôn.”
Âu Dương Tuyết châm chọc nói: “Có lẽ vì Tường Nguyệt Tiên Tôn ra giá rẻ.” Mà hàng rẻ thì không tốt.
“Giang Thiếu Bạch là do Đan Đỉnh Các đưa tới phải không? Bọn họ có người thân quen ở Đan Đỉnh Các không?”
Nàng lắc đầu nói: “Con đường này sợ là không thông.”
Quan hệ giữa hai người với Đan Đỉnh Các cũng tương tự Thảo Đan Môn bọn họ vậy, giao tình không sâu. Tuy khả năng không lớn nhưng có thể thử một lần, bây giờ hai người họ có thân phận khác xưa, nếu có thể làm thân thì tất cả đều đáng giá.
Hết chương 429