Giang Thiếu Bạch nằm trên giường, nhìn tin nhắn trong di động mà ngơ ra.
Bách Quang Vũ thấy hắn như thế bèn tò mò hỏi: “Lão tứ, cậu đang nhìn cái gì mà mê mẩn vậy?”
Giang Thiếu Bạch híp mắt: “Không có gì.”
Diệp phu nhân gửi tin nhắn nói Diệp Tinh rất muốn gặp hắn, còn hỏi hắn khi nào thì có thể dẫn cậu bé ra ngoài chơi. Giang Thiếu Bạch còn tưởng lần trước chọc giận vị phu nhân kia, đối phương đã kéo hắn vào danh sách đen, không ngờ cô vẫn còn liên lạc với hắn.
Giang Thiếu Bạch không biết, quả thật Trịnh Ly đã kéo hắn vào danh sách đen, có điều mới đây đã kéo ra.
Nhận được tin nhắn của Trịnh Ly không lâu sau, hắn lại nhận được điện thoại của Diệp Tinh. Cậu bé bảo có vé đi công viên trò chơi hai ngày, còn có thể ở trong khách sạn chủ đề trong công viên, hỏi Giang Thiếu Bạch có muốn đi không.
Giang nhà quê chưa từng đi công viên trò chơi, đã có người mời, hắn nghĩ đi ra ngoài chơi một vòng cũng không có vấn đề gì.
Bách Quang Vũ nhìn cậu bạn, cảm thấy hơi thần kỳ nói: “Cậu bé này thật sự thích cậu lắm nha!”
Con nít có bệnh hay quên, Giang Thiếu Bạch nghỉ việc đã một thời gian, thế mà Diệp Tinh tựa hồ nhớ mãi không quên gia sư này.
Hắn cười nói: “Mấy đứa con nít thích tôi lắm, chuyện này cũng không có gì kỳ quái.”
Bách Quang Vũ: “…” Cái tên này thật tự luyến mà!
Sáng thứ bảy, Giang Thiếu Bạch đón xe đi đến nơi hẹn với Diệp Tinh. Cậu bé đeo ba lô nhỏ, đội mũ con cáo, ăn mặc trông giống một con Chihuahua vậy.
Giang Thiếu Bạch thấy một thiếu niên đứng cạnh Diệp Tinh, hắn mơ hồ cảm thấy ánh mắt của đối phương không tốt lắm, lại không rõ đã đắc tội người ta chỗ nào.
“Thầy, thầy đến rồi!” Diệp Tinh ngoan ngoãn đáng yêu gọi lớn.
Giang Thiếu Bạch gật đầu, nhéo nhéo gương mặt cậu bé: “Chào em.”
Diệp Tinh chỉ vào Diệp Diểu giới thiệu: “Thầy, đây là anh họ Diệp Diểu của em.”
“Bạn họ Giang, hân hạnh gặp mặt.”
Trong lòng Giang Thiếu Bạch chấn động mạnh, Diệp Diểu, đó chính là em trai của Diệp Đình Vân, là người tuyên bố muốn cho lão thần côn một bài học, hình như là một người không dễ trêu chọc. Lần trước lúc hắn đang hôn Diệp Đình Vân, người xông đến cắt ngang hẳn là Diệp Diểu, có vẻ lần đó y không thấy mặt hắn.
Tại sao Diệp Diểu lại xuất hiện ở đây, y đã nghi ngờ nên đến thăm dò sao?
Trong đầu Giang Thiếu Bạch lóe lên ngàn vạn ý nghĩ, ngoài mặt lại giả vờ ra vẻ nghiêm trang đạo mạo: “Thì ra là bạn học Diệp Diểu! Hân hạnh hân hạnh.”
Diệp Diểu quan sát Giang Thiếu Bạch từ trên xuống dưới, sau đó gật đầu nói: “Bạn Giang, chuyện Hoàng Bội Bội phải cám ơn anh. Nếu không có anh cứu cô ta thì sợ là anh hai tôi sẽ gặp phiền phức…” Tuy chuyện này không liên quan gì đến Diệp Đình Vân nhưng chứng thực chuyện Hoàng Bội Bội tự tử vì anh hai y, tóm lại không tốt cho thanh danh của anh hai.
Giang Thiếu Bạch xua tay nói: “Diệp tam thiếu đừng khách sao, chuyện này trường học đã phát tiền thưởng cho tôi, chị Hoàng cũng tặng quà rồi, nếu cậu thật sự không yên lòng thì có thể đưa tiền cho tôi, trên đời này không có thứ gì có thể bày tỏ tấm lòng bằng tiền.”
Diệp Diểu: “…”
Diệp Tinh phồng má, nhìn Giang Thiếu Bạch nói: “Thầy muốn có nhiều tiền như vậy làm gì?”
Hắn xoa xoa đầu cậu bé đáp: “Tiền rất có ích, có kể ra cũng không kể hết được, chờ em trưởng thành sẽ hiểu.”
Giang Thiếu Bạch nói xong, khóe mắt liếc nhìn Diệp Diểu, quả nhiên thấy vẻ mặt y đầy ghét bỏ. Hắn nhếch môi, trong đầu lóe lên suy nghĩ muốn đùa dai, hắn thầm nghĩ: Nhóc con, xem tôi chọc cậu buồn nôn đến chết đây!
“Thầy ơi, em hiểu rồi, thầy muốn kiếm tiền cưới vợ.”
Giang Thiếu Bạch gật gật đầu: “Đúng vậy! Tiền sính lễ tăng quá nhanh, hiện tại con gái yêu cầu cao, phải có nhà có xe, còn phải không vay tiền ngân hàng, càng đẹp thì yêu cầu càng cao. Thế nên nếu muốn cưới gái đẹp thì phải cần rất nhiều rất nhiều tiền.”
Diệp Tinh nghiêng đầu, hơi khó hiểu nói: “Nhưng không phải chị Hoàng đó rất đẹp sao? Sao thầy lại ném chị ấy ra?”
Trên mạng có bình luận nói, thầy ném chị Hoàng như ném rác vậy, không thương hương tiếc ngọc chút nào.
Giang Thiếu Bạch chớp mắt, thuận miệng nói dối: “Thầy cảm thấy cô ta hơi nặng.”
“Thầy thích thon thả hả?”
Hắn lắc đầu: “Quá gầy cũng không được, phải có đường cong, trước lồi sau vểnh, là kiểu đường cong chữ S, vóc dáng ma quỷ, ngực cao mông to.”
“Bạn Giang, Tiểu Tinh còn nhỏ đó.” Diệp Diểu nhịn không được nữa lên tiếng.
Giang Thiếu Bạch bình tĩnh cười nói: “Diệp tam thiếu, cậu nói vậy là thiếu hiểu biết rồi, con nít bây giờ trưởng thành sớm lắm, cái gì hiểu đều hiểu, ngược lại có người lớn rồi mà chả biết gì cả. Thời gian trước, không phải có chuyện hai thạc sĩ không biết làm thế nào sinh con, cứ nghĩ rằng nằm chung một giường là có thể sinh, vài năm mà vẫn chưa có con còn nghĩ bản thân vô sinh sao?”
Hai mắt Diệp Tinh lấp lánh, vô cùng tò mò hỏi: “Chẳng lẽ cùng nằm chung một giường không thể sinh con sao? Vậy phải làm sao để sinh con?”
Giang Thiếu Bạch hơi khó nói: “Chuyện này hả?” Có chút phức tạp.
“Bạn Giang!” Diệp Diểu tức giận hô lớn.
Giang Thiếu Bạch ngượng ngùng cười cười: “Được rồi, tôi không nói nữa.”
Lúc này Diệp Tinh kéo tay áo hắn nói: “Thầy, xe đến kìa.”
Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Ừ, lên xe đi, Diệp tam thiếu cùng đi chứ?”
Diệp Diểu lắc đầu: “Hai người đi đi, đi chơi đi.”
Giang Thiếu Bạch phất tay với Diệp Diểu: “Vậy hẹn gặp lại Diệp tam thiếu.”
…
Diệp Tinh ngờ vực nhìn Giang Thiếu Bạch: “Thầy không thích anh họ Diệp Diểu của em sao?”
Giang Thiếu Bạch: “…” Vừa rồi hắn biểu hiện rõ ràng như vậy sao? Thật ra không phải là hắn ghét Diệp Diểu, chẳng qua sợ bị lòi đuôi nên mới chọc cho tên kia buồn nôn mà bỏ đi.
“Em nghĩ nhiều rồi, thầy rất thích anh họ của em, anh em đẹp trai như vậy mà.”
Diệp Tinh hơi giật mình nhìn hắn, sợ hãi nói: “Thầy khen anh Diệp Diểu đẹp trai, thầy là con thỏ sao?”
Giang Thiếu Bạch đen mặt: “Em nói bậy bạ gì đó.”
Mặc dù hắn là một tên nhà quê, nhưng từ khi đến thủ đô đã bị “ô nhiễm” rồi, ít nhiều gì vẫn hiểu được một chút, Giang Thiếu Bạch đoán con thỏ mà Diệp Tinh nói phỏng chừng là chỉ *ông già thỏ.
*Tiếng lóng chỉ trai bao, trai đứng đường, gái gọi là “gà”, nam gọi là “thỏ“.
Quả nhiên trẻ con bây giờ bị đầu độc quá sớm, còn nhỏ xíu mà cái gì cũng hiểu.
Diệp Tinh ngượng ngùng cúi đầu: “Không phải em nói, là trên mạng nói như vậy, không phải thầy đang trồng củ cải sao? Trên mạng đã có người đặt cho thầy biệt danh là thỏ ca.”
Giang Thiếu Bạch nghiến răng, thầm nghĩ biệt danh của hắn đã rất nhiều rồi, cái gì mà “máy điều hòa”, “đại lực ca”, vốn mấy biệt danh này đã đủ tào lao lắm rồi, bây giờ còn thêm “thỏ ca”. Mấy cư dân mạng đúng là cả ngày rảnh rỗi không có chuyện gì làm, chỉ biết đặt biệt danh lung tung cho hắn.
E là không thể tiếp tục trồng củ cải nữa, nếu tiếp tục, sợ là thanh danh cả đời của hắn sẽ bị hủy, có tụ linh trận và ngọc bồi dưỡng nên củ cải lớn rất nhanh, mỗi ngày một khác rất rõ ràng. Tuy hắn nói với bên ngoài rằng củ cải này là sản phẩm biến đổi gen, có thể khiến nó dài đến 2m, nhưng cứ tiếp tục lớn nhanh như vậy sẽ khiến nhiều người chú ý hơn. Lại nói, cũng lạ là trong học viện có quá nhiều người rảnh rỗi, cả ngày không làm gì cứ nhìn chằm chằm vào củ cải của hắn.
“Mau lên xe đi.” Giang Thiếu Bạch giục Diệp Tinh.
Cậu bé bước chân ngắn lên xe, Giang Thiếu Bạch lập tức lên theo.
…
Sau khi Diệp Diểu tạm biệt Giang Thiếu Bạch đi về, y luôn cảm thấy tức giận. Nghĩ đến đối tượng điều tra là một tên tham tiền, lại háo sắc… Diệp Diểu tức giận không có chỗ xả.
Thế nhưng khi y bình tĩnh lại, cảm thấy bản thân dường như đã quá kích động, mới nghe Giang Thiếu Bạch nói mấy câu mà đã hoàn toàn mất bình tĩnh, quả thật giống như bị trúng tà vậy. Ngày thường y không phải là người dễ kích động như vậy.
Lúc Giang Thiếu Bạch và Diệp Tinh đến gần cổng công viên trò chơi, cậu bé bỗng nhận được điện thoại của Diệp Đình Vân.
“Lát nữa anh Diệp sẽ đến.” Diệp Tinh cúp điện thoại rồi nói.
Giang Thiếu Bạch không hiểu ra sao: “Diệp tam thiếu, không phải vừa tới sao?” Hắn vừa mới chọc Diệp Diểu tức giận bỏ đi, tên này hối hận rồi à?
Diệp Tinh lắc đầu nói: “Không phải ảnh, là anh hai!”
Trái tim Giang Thiếu Bạch đập mạnh một cái: “Diệp Đình Vân hả?”
Cậu bé gật đầu đáp: “Đúng vậy.”
Hắn ấp úng nói: “Sao cậu ta lại tới…”
Giang Thiếu Bạch vừa khiến Diệp Diểu buồn nôn bỏ đi, hắn cảm thấy Diệp Diểu chỉ là một tên không có đầu óc, nhưng Diệp Đình Vân thì…
Diệp Diểu vừa bỏ về không lâu thì nhận được điện thoại của Diệp Đình Vân, cậu hỏi thăm tình hình bên đó, y bèn nói Giang Thiếu Bạch vừa tham tiền vừa háo sắc vừa vô sỉ, y chẳng muốn đi cùng một người như vậy nên bỏ về trước.
Diệp Đình Vân nghĩ em trai nhất thời tức giận, nhưng để một đứa bé như Diệp Tinh đi cùng một người “hèn hạ vô sỉ” như lời Diệp Diểu nói thì không thỏa đáng chút nào. Diệp Diểu cũng nhận ra y tức giận như vậy đã làm ảnh hưởng đến phán đoán, nhưng bây giờ đã không kịp rồi.
Diệp Đình Vân suy nghĩ một chút rồi quyết định tự đi đến đó xem sao.
“Bạn học Diệp, cậu đến rồi!”
Diệp Đình Vân quan sát Giang Thiếu Bạch từ trên xuống dưới, không nhìn ra có gì không ổn, cuối cùng cậu gật đầu đáp: “Xin chào.”
Giang Thiếu Bạch lập tức cảm nhận được một luồng linh khí mỏng manh đảo qua người hắn.
Hắn mặt không thay đổi tiếp nhận Diệp Đình Vân “kiểm tra”. Thể chất của hắn rất dễ hấp dẫn quỷ quái, từ khi hắn có hiểu biết thì lão thần côn đã dạy hắn cách thu bớt khí trên người, phải làm thế nào để ngụy trang thành một người bình thường, Giang Thiếu Bạch đã học rất thành thục.
“Đi thôi.” Diệp Đình Vân lên tiếng.
Mặc dù Diệp Tinh là “tiểu phú ông”, nhưng vì tình trạng đặc biệt nên cậu bé thường ru rú trong nhà, rất ít khi ra ngoài chơi.
Giang Thiếu Bạch hơi hoang mang nhìn Diệp Đình Vân, mấy lần trước gặp cậu, lúc nào hắn cũng ngửi được mùi hương trên người đối phương, thế nhưng lần này lại không có.
“Bạn Giang, trên người tôi có gì không đúng sao?” Diệp Đình Vân lên tiếng hỏi.
Hắn lập tức cười nói: “Không, không có, lúc nào bạn Diệp cũng anh tuấn phong độ, không hổ là hotboy của Yên Đại chúng ta, là nam thần trong lòng các nữ sinh.”
Diệp Tinh nhìn thầy giáo của bé, ân cần nói: “Thầy cũng rất đẹp trai.”
Giang Thiếu Bạch lập tức tự đắc: “Đương nhiên rồi.”
Diệp Đình Vân: “…” Cái tên này, da mặt thật dày nha!
Hết chương 36